Thất Giới Hậu Truyện

Chương 340: Chỉ Xích Thiên Nhai



Đi được giây lát, người đàn bà tóc bạc mang Tân Nguyệt đến một khu vực xa lạ cách vài trăm dặm, rồi bà chỉ vào khe núi tuyết nói:

- Nha đầu, con bình thường có khi nào đi qua nơi này không?

Tân Nguyệt không hiểu thành thật đáp:

- Chưa từng đi qua, vãn bối trước giờ đều ở quanh Đằng Long cốc, rất ít khi đến những nơi này.

Người đàn bà tóc bạc hỏi:

- Do bởi khoảng cách hay sao?

Tân Nguyệt sửng người, gật đầu nói:

- Có phần liên quan, bất quá không phải là nguyên nhân chủ yếu.

Gật nhẹ đầu, người đàn bà tóc bạc tiếp tục hỏi:

- Nha đầu, con có mấy vị sư phụ?

Tân Nguyệt không nói chần chừ một lúc, sau đó hỏi ngược lại:

- Tiền bối vì sao lại muốn hỏi đến vấn đề này?

Người đàn bà tóc bạc nói:

- Con chỉ cần thành thật trả lời là được rồi.

Tân Nguyệt đáp:

- Vãn bối có hai vị sư phụ, một ở Đằng Long cốc, một người khác ở Thiên Đao phong.

Người đàn bà tóc bạc nghe vậy bật cười điềm nhiên nói:

- Nha đầu, con biết vì sao ta lại hỏi con vấn đề này không?

Tân Nguyệt không hiểu, vừa rồi bản thân đã hỏi, bà lại không chịu nói, bây giờ lại chủ động hỏi đến, thật ra bà ta có mục đích gì đây?

Trong lúc suy nghĩ, Tân Nguyệt đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vọt miệng nói:

- Tiền bối lẽ nào muốn thu con làm đồ đệ?

Người phụ nữ tóc bạc tán thưởng nói:

- Nha đầu thông minh. Bất qua giới hạn trong môn quy, cho dù ta muốn thu con làm đồ đệ, con cũng không phù hợp với điều kiện.

Tân Nguyệt hoàn toàn không tiếc hận, điềm nhiên trả lời:

- Nhờ tiền bối để mắt đến, Tân Nguyệt vạn phần cảm kích. Nếu tiền bối không chê, Tân Nguyệt tình nguyện bất cứ lúc nào cũng nghe lời giáo huấn của tiền bối.

Người đàn bà tóc bạc kéo hai tay của Tân Nguyệt, chăm chú nhìn vào đôi mắt như ngọc của nàng, thương xót nói:

- Quả thật là một người rất tốt. Đời này ai có thể lấy được con thì người đó chính là người may mắn nhất.

Tân Nguyệt vẻ mặt hơi đỏ, trước mắt mờ hiện một hình bóng anh tuấn, nhịn không được để lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.

Người đàn bà tóc bạc thấy vậy, cười nói:

- Nha đầu, con thật có ý trung nhân rồi sao?

Tân Nguyệt khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Hắn tên là Thiên Lân, năm nay mười chín tuổi.

Người đàn bà tóc bạc hiếu kỳ nói:

- Thiên Lân? Rảnh rỗi ta cũng muốn đi xem hắn một cái, coi thử có xứng với con được không. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng phải rời đi thôi. Lần gặp gỡ này xem như là duyên phận, ta sẽ tặng cho con một chút lễ vật gặp mặt.

Dứt lời, người đàn bà tóc bạc kéo tay Tân Nguyệt lóe lên đi mất, chỉ còn lại người đàn ông tóc đen một mình đứng giữa không trung thưởng thức cảnh tuyết quanh đó. Khoảng chừng một lúc sau, người đàn bà tóc bạc và Tân Nguyệt xuất hiện cách đó vài dặm, hai người chỉ chớp mắt đã quay lại bên cạnh người đàn ông tóc đen.

Mỉm cười gật đầu, người phụ nữ tóc bạc thỏa mãn nói:

- Nha đầu, con quả thật ngộ tính rất tốt, nhanh như vậy đã học được “Chỉ Xích Thiên Nhai” ta truyền thụ cho con, quả thật là rất giỏi. Bây giờ, chúng ta từ biệt con ở đây, có rảnh thì tập luyện thêm nhiều, chúng ta còn có ngày gặp lại.

Lời còn vang bên tai, người đàn bà tóc bạc và người đàn ông tóc đen liền biến mất liền, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước. Điều này khiến Tân Nguyệt kinh ngạc tán thưởng mãi không thôi. Giây lát sau, Tân Nguyệt thu tâm thần lại, vừa tập luyện thân pháp “Chỉ Xích Thiên Nhai” do người đàn bà tóc bạc truyền thụ cho, vừa đi khắp nơi trên Băng Nguyên để quan sát động tĩnh mới. Do vừa mới học được, Chỉ Xích Thiên Nhai của Tân Nguyệt chỉ mới có thể một bước đi ba dặm, miễn cưỡng xem như mới nhập môn. Nhưng theo thời gian trôi qua, Tân Nguyệt càng ngày càng thuần thục với Chỉ Xích Thiên Nhai, nhanh chóng tiến bộ đến một bước đi được chục dặm, nhanh như sấm sét. Vì thế, Tân Nguyệt tạm thời quên hết mọi chuyện, một mình tùy ý đi tới đi lui trên Băng Nguyên rộng lớn để tu luyện tuyệt kỹ kinh người Chỉ Xích Thiên Nhai.

Theo như người phụ nữ tóc bạc trước đây có nói, Chỉ Xích Thiên Nhai tu luyện đến cảnh giới tối cao có thể bước qua ngàn dặm trong nháy mắt, so ra còn thượng thừa hơn cả Thuấn Gian Chuyển Di. Nguyên nhân của việc này là do Thuấn Gian Chuyển Di cần phải có địa điểm xác thực, nếu bản thân còn chưa từng đi qua nơi đó, căn bản lại không cách nào chuyển dời vượt qua được. Còn Chỉ Xích Thiên Nhai khác hẳn, chỉ cần nhận định đúng phương hướng liền có thể chớp mắt vượt ngàn dặm, hít thở đã vượt ngàn dặm, đây chính là sức hấp dẫn của nó. Đương nhiên, Thuấn Gian Chuyển Di cũng có ưu điểm của nó, hai bên không thể nói thuần lý thuyết được.

Ngự gió mà bay đi, ngao du khắp trời đất. Chuyện này đối với người tu đạo là chuyện bình thường. Nhưng đối với Lâm Y Tuyết lần đầu mới ra khỏi cửa lại là chuyện vô cùng mới mẻ. Đứng ở trên người Bát Bảo, Lâm Y Tuyết hưng phấn vô cùng, miệng thỉnh thoảng lại quát to lên, chỉ huy Bát Bảo xoay trái rồi phải, đi tới rồi đi lui. Thấy vậy, Dao Quang không để ý lắm, còn đặc biệt nhường Bát Bảo cho Lâm Y Tuyết một mình ngồi, để nàng thoải mái phát huy hết sức.

Nhìn thấy Lâm Y Tuyết hưng phấn vô cùng, Khiếu Thiên cười nói:

- Con quả thật là có tâm tình trẻ con, ham chơi lắm.

Đồ Thiên nói:

- Sinh hoạt trong hoàn cảnh và gia đình như vậy, Y Tuyết tự nhiên là không lo lắng gì cả, không biết được gian hiểm và quỷ dị của thế gian.

Dao Quang cười nói:

- Y Tuyết cũng chỉ là tinh nghịch một chút, nhưng người lại vô cùng cơ trí.

Bên cạnh, Từ Tĩnh và Thiên Ảnh Trương không hề nói gì, hai người đều không quen biết Lâm Y Tuyết, không tiện phát biểu gì cả.

Trên đường tiến lên, sáu người một thú đi xuyên qua bầu trời, giữa trưa đến gần một ngọn núi nguy nga.

Thấy Từ Tĩnh có phần uể oải, Dao Quang nói:

- Đã đi liên tục hai canh giờ vượt qua vài trăm dặm rồi. Mọi người cũng mệt rồi, chúng ta trước hết hạ xuống nghỉ ngơi một lúc, ăn chút gì rồi mới tiếp tục tiến lên.

Mọi người không ai nói gì, liền từ trên trời hạ xuống bên một dòng suối nhỏ, ai nấy nghỉ ngơi. Lâm Y Tuyết vẻ mặt tươi cười, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn khí tức thanh xuân, đôi mắt sáng bừng lên, rõ ràng xinh đẹp động lòng người vô cùng. Bát Bảo yên lặng lơ lửng trên không, không hề kháng cự Lâm Y Tuyết chút nào, dường như có một sự thân thiết không biết tên đối với nàng.

Từ Tĩnh thở mạnh, nhìn rừng cây rậm rạp chung quanh, sợ hãi nói:

- Trung thổ đẹp thật, các loại sinh vật tràn ngập sinh cơ, xanh tươi mơn mởn, hoàn toàn đối lập với Băng Nguyên tĩnh lặng.

Thiên Ảnh Trương nói:

- Băng Nguyên cũng đẹp, nhưng ở lâu tại đó lại có chút chán nản. Đối với bá tánh bình thường, bọn họ chỉ thích an ninh dễ chịu, Băng Nguyên tuy an tĩnh, nhưng lại quá lạnh lẽo, không thích hợp cho người cư ngụ.

Từ Tĩnh cười khổ nói;

- Trước kia, ta còn chưa đi qua trung thổ, cho là Băng Nguyên rất đẹp, là nơi lý tưởng nhất để cư ngụ. Hiện nay đi một chuyến đến đây mới phát hiện, ta lúc xưa không ngờ lại không hiểu biết như vậy.

Đồ Thiên nghe vậy, nhìn Từ Tĩnh nói:

- Hoàn cảnh khác nhau chỉ là yếu tố bên ngoài, thật sự khiến người ta quan tâm lại chính là yếu tố bên trong.

Từ Tĩnh không hiểu, hỏi lại:

- Nghĩa là thế nào?

Đồ Thiên nói:

- Nếu như tâm đệ để ở Băng Nguyên, trung thổ có đẹp hơn đệ cũng sẽ không đến đây. Nếu như lòng người để ở nơi này, Băng Nguyên cho dù không lạnh đệ cũng sẽ không quay về.

Từ Tĩnh nghe xong, gật đầu nói:

- Đúng thế, lời huynh nói đúng, quan trọng là lòng người chứ không phải hoàn cảnh.

Đồ Thiên cười nói:

- Đệ có thể hiểu được những điểm này cho thấy lòng đệ không để ở nơi này.

Từ Tĩnh vẻ mặt hơi khác lạ, mơ hồ có chút thất vọng, một mình cúi đầu không nói.

Bên này, Lâm Y Tuyết không hề hứng thú với cuộc nói chuyện của mấy người Từ Tĩnh, âm thầm chạy đến bên Dao Quang, cười duyên nói:

- Dao Quang đại ca, nơi này hoàn cảnh không tồi, muội muốn mang Bát Bảo đi quanh nhìn ngắm.

Dao Quang nhìn vẻ mặt tinh nghịch của Lâm Y Tuyết liền cười nói:

- Núi này cao lớn nguy nga, coi chừng có quỷ chiếm cứ bên trong.

Lâm Y Tuyết không để ý đến nói:

- Không quan trọng, nếu gặp phải muội sẽ trảm yêu trừ ma, làm vinh quang tinh thần vệ đạo của chúng ta.

Dao Quang cười nói:

- Nếu đánh không lại đối phương?

Lâm Y Tuyết đáp:

- Đánh không lại thì chạy đến bên cạnh Bát Bảo, không có gì đâu.

Dao Quang nói:

- Thế thì tốt, huynh cho muội nửa canh giờ, đến lúc đó phải quay về.

Lâm Y Tuyết vui mừng nói:

- Dạ, đại ca ca là tốt nhất, muội nhất định chuẩn bị quay về.

Nói rồi lóe lên đi liền, bay đến ngồi lên lưng Bát Bảo, chỉ huy nó bay thẳng vào nơi rừng núi sâu thẳm.

Khiếu Thiên thấy vậy, liếc Dao Quang rồi khẽ nói:

- Không được chiều chuộng làm hư nó.

Dao Quang cười nói:

- Cô bé cả ngày ở trong sự che chở của chúng ta cũng không học được gì cả, hay là để nó nếm chút đau khổ, chịu một chút tội như vậy cũng tốt.

Đồ Thiên liếc khu rừng rậm rạp, trầm ngâm nói:

- Nơi này âm khí rất nặng nề, coi chừng có yêu nghiệt.

Dao Quang cười nói:

- Ta biết rồi, ta còn đặc biệt dặn dò Bát Bảo, sai nó mang Y Tuyết đi nhìn qua một lúc để tránh cho cô bé không biết trời cao đất dày thế nào.

Từ Tĩnh nghe vậy lo lắng nói:

- Lâm cô nương như vậy không phải sẽ có nguy hiểm sao?

Khiếu Thiên đáp:

- Không cần phải lo lắng, có chúng ta ở đây, nó tối đa chỉ bị chút kinh hãi, không có gì …

Còn đang nói, trong rừng rậm cách vài dặm truyền đến tiếng quát thánh thót của Lâm Y Tuyết, sau đó kiếm khí xông đến tận trời, ánh sáng tản ra xung quanh khiến cho các con thú trong núi kinh hoảng bỏ chạy khắp nơi.

Thấy vậy, Dao Quang cười nói:

- Đánh nhau rồi, xem ra Y Tuyết còn thoải mái, không có vấn đề gì.

Khiếu Thiên hơi cau mày khẽ lẩm bẩm:

- Đó là một con hổ lớn tu luyện vài trăm năm, cương mãnh mạnh mẽ nhưng còn chưa đủ để đáng sợ. Nhưng ta phát hiện trong núi này còn có một tà linh, lai lịch hơi thần bí.

Đồ Thiên nói:

- Với tu vi hiện nay của Y Tuyết, nếu đối phó với một tà linh thì chỉ cần không quá khinh thường, chắc sẽ không có vấn đề nào lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.