Thất Giới Hậu Truyện

Chương 348: Tuyệt Tình chi bí (Bí mật của Tuyệt Tình)



Nếu hoa cỏ đều là yêu quái, với tu vi của Vũ Điệp thì mấy loại hoa yêu như vậy chắc cũng không ngăn được bước tiến của Vũ Điệp. Còn lại những khả năng chưa tính đến mới là điều khiến Vũ Điệp đau đầu nhất, cũng là chỗ kiêng kỵ nhất. Do Vũ Điệp không biết được cái gì là nguy hiểm khiến nàng không thể nào đề phòng được. Thời gian trôi qua trong yên lặng. Khuôn mặt bình tĩnh của Vũ Điệp dần dần để lộ nét lo lắng, cửa quan thứ ba này cuối cùng đã gây khó khăn cho nàng.

Phía trước, tình hình của Thiện Từ không rõ ràng lắm. Vũ Điệp một lòng muốn đi trợ giúp hắn, nhưng với đường hầm trước mắt, Vũ Điệp phải làm thế nào mới có thể đi qua được đây? Không có đối sách thì chỉ có thể xông thẳng vào. Với tu vi và trí tuệ của Vũ Điệp, nàng cuối cùng có thể thuận lợi xông qua được cửa quan thứ ba để tìm thấy Thiện Từ, hỗ trợ hắn cùng vượt qua cửa ải khó khăn không? Mọi thứ lúc này ai cũng không biết được.

Gió ban đêm Băng Nguyên lạnh đến thấu xương, bầu trời Bắc Quốc rộng lớn có hoa tuyết tung bay. Trong màn đêm rét lạnh, mọi sinh linh đều tránh lạnh tìm ấm, chỉ có một người đơn độc đứng ngạo nghễ trên một ngọn núi đơn độc, chăm chú nhìn bầu trời ban đêm. Trong gió lạnh, hình bóng tuyết trắng đó hệt như in vào dãy núi tuyết, ngạo nghễ trên đỉnh núi cô độc, khiến cho người ta cảm thấy siêu phàm thoát tục. Thời gian cứ như trôi đi đâu mãi xa. Gió tuyết đầy trời ngưng đọng thời gian, khiến cả thế giới phảng phất như dừng lại, đứng yên trong khoảnh khắc đó. Trong gió điên cuồng, bóng người trên đỉnh núi thở dài u oán, khẽ lẩm bẩm nói:

- Ngươi đến rồi.

Chỉ ba chữ ngắn ngủi mà thanh âm dễ nghe lại có mấy phần u oán.

- Đúng, ta đến rồi.

Giọng nói già nua có mấy phần cảm khái hệt như là người thân gia đình có ít nhiều không nỡ và hoài niệm.

Giây phút đó gió lạnh đột nhiên không thấy, tuyết rơi bất động giữa không gian.

Một bóng người trắng như tuyết lơ lửng trong không trung, giữ cự ly cách chừng vài chục trượng với người trên đỉnh núi, cả hai yên lặng nhìn nhau, nhất thời ai cũng không nói câu nào. Do trong màn đêm, lại thêm khoảng cách khá xa, hình bóng lơ lửng trong không trung chỉ có thể nhìn thấy được đại khái, lại không nhìn rõ khuôn mặt. Trên đỉnh núi, hình bóng tuyết bạch chính là một cô gái, có dung mạo tuyệt đẹp vô song, có dung nhan khiến trời đất phải nghiêng mình. Bên cạnh nàng cắm một thanh kiếm hệt như một người vệ sĩ, luôn bảo vệ sự an toàn cho nàng. Xinh đẹp như thế, trang phục như thế ngoại trừ Ngọc Tâm của Tuyệt Tình môn ra thì còn ai có được phong cách tuyệt vời như vậy?

- Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau.

Giọng nói bình thản, Ngọc Tâm vẻ mặt nhìn không thấy chút biến hóa nào.

Gật nhè nhẹ, bóng hình tuyết trắng trả lời lại:

- Lần thứ nhất khi ngươi tám tuổi, lúc đó chúng ta ở chung được nửa năm.

Ngọc Tâm nghe vậy, khuôn mặt hiện lên chút nhớ nhung, khẽ lẩm bẩm:

- Lần đó gặp nhau bởi vì sư phụ qua đời, ngươi đáp ứng với sư phụ chiếu cố ta trong nửa năm.

Hình bóng trắng như tuyết có phần cảm khái, khẽ than:

- Đúng thế, đó là lời thề năm xưa của ta.

Ngọc Tâm hỏi:

- Lúc đó sư phụ chết đi mà tuổi không lớn lắm, với tu vi của người thì không thể nào như vậy, ngươi biết nguyên nhân nhưng vì sao lại không chịu nói rõ?

Hình bóng trắng như tuyết nói:

- Bởi vì thời cơ chưa đến, ngươi lúc đó tuổi hãy còn nhỏ.

Ngọc Tâm hỏi lại:

- Bây giờ thì sao?

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Bây giờ ta đến rồi.

Ngọc Tâm nghe vậy khẽ biến sắc, khẽ nói:

- Đây là nguyên nhân chúng ta gặp nhau ở nơi này?

Hình bóng trắng như tuyết lắc đầu đáp:

- Đây chỉ là nhân tiện mà thôi.

Ngọc Tâm ánh mắt hơi động, khẽ lẩm bẩm:

- Thế thì nguyên nhân nào?

Hình bóng trắng như tuyết thở dài u oán, khẽ lẩm bẩm đáp:

- Bởi vì ngươi đã luyện thành Tuyệt Tình Chi Luyến.

Ngọc Tâm nghe vậy biến sắc, kinh ngạc nói:

- Ngươi dường như hiểu chuyện bổn môn rõ ràng như lòng bàn tay?

Hình bóng trắng như tuyết khổ sở đáp:

- Ta nhìn thấy các ngươi từng đời lớn lên, từng người chết đi, sao không thể biết được?

Ngọc Tâm trầm tư một lúc, hỏi lại:

- Thế thì bắt đầu từ đâu?

Hình bóng trắng như tuyết chần chừ một lúc, khẽ khàng nói:

- Từ lúc bắt đầu kéo dài mãi đến giờ.

Ngọc Tâm kinh ngạc, kết quả như vậy khiến nàng cảm thấy bất ngờ, nhưng chỉ trong giây lát, nàng liền khôi phục lại bình thường.

Ngọc Tâm đưa mắt nhìn ra xa xa, điềm nhiên nói:

- Ngươi tới đây là muốn nói cho ta biết một số chuyện phải không?

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Nói hết mọi chuyện ngươi phải biết.

Ngọc Tâm hỏi lại:

- Ví dụ như?

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Ví dụ như sư phụ ngươi vì sao mà chết.

Ngọc Tâm thân thể chấn động, cố gắng duy trì bình tĩnh, hỏi lại:

- Sư phụ chết như thế nào?

Hình bóng trắng như tuyết than thở:

- Chỉ hai chữ, định mệnh. Môn phái các ngươi từ khi bắt đầu đã bị ông trời nguyền rủa, không có người nào có thể sống quá một trăm hai mươi năm.

Ngọc Tâm không hiểu, hỏi lại:

- Vì sao lại như vậy?

Bóng hình trắng như tuyết đáp:

- Bởi vì Tàn Tình kiếm.

Ngọc Tâm nghe vậy hoàn toàn không kinh ngạc, bởi vì kết quả này thật ra nàng cũng biết rồi.

- Còn có gì nữa?

Ngọc Tâm giữ bình tĩnh tiếp tục nói.

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Còn nữa, môn phái các ngươi tối đa có thể truyền được mười tám đời, sau đó chắc chắn phải diệt vong. Nhưng hôm nay xem ra đến đời của ngươi dường như không còn cơ hội truyền xuống dưới nữa rồi.

Ngọc Tâm nói:

- Bởi vì ta đã luyện thành được Tuyệt Tình Chi Luyến?

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Đúng thế, đây là tín hiệu của kết cục cuối cùng, ai có thể luyện thành chiêu này, người đó chắc chắn được định sẵn phải kết thúc mọi thứ.

Ngọc Tâm cười cô độc, hỏi ngược lại:

- Nếu là như vậy, ngươi hà tất phải đến đây xem ta làm gì?

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Bởi vì có một số chuyện ngươi còn chưa biết.

Ngọc Tâm trầm ngâm nói:

- Chuyện như thế nào?

Hình bóng trắng như tuyết trầm ngâm hẳn, cảm giác như đang nhớ lại, cũng như đang hoài niệm, toàn thân toát ra vẻ thất vọng vô cùng. Ngọc Tâm không hề thúc giục, cứ im lặng đứng yên hệt như một người không quen.

Rất lâu sau, hình bóng trắng như tuyết thở dài mở miệng nói:

- Người sáng lập Tuyệt Tình môn và ta đã từng là bạn cố giao, ta năm đó đã từng thề rằng sẽ đáp ứng khi Tuyệt Tình môn có khó khăn thì ra tay tương trợ các ngươi. Vì thế hơn nghìn năm nay ta thỉnh thoảng đến thăm các ngươi, tìm hiểu tình hình của các ngươi. Liên quan đến chuyện kế thừa các đời của Tuyệt Tình môn ngươi tự nhiên biết được, nhưng đối với chuyện mỗi đời truyền nhân vì sao đều chết sớm, chuyện này ngoại trừ ta ra thì không có một người nào biết cả.

Ngọc Tâm nghi hoặc nói:

- Sư phụ đến chết cũng không hề biết được chăng?

Hình bóng trắng như tuyết lắc đầu nói:

- Đúng thế, cô ta cũng hoàn toàn không biết. Trong mắt các ngươi, Tuyệt Tình môn chỉ đơn thuần là một môn phái lánh đời không xuất hiện, kế tiếp nhau sống làm người canh giữ. Nhưng các ngươi hoàn toàn không hiểu được, trong Tuyệt Tình môn có rất nhiều bí ẩn không cho người ta biết, cứ liên tục kéo dài đến nay cũng không hề có người tìm được đáp án. Nhớ lại năm xưa, khi người sáng lập môn phái Tuyệt Tình chết, truyền nhân của nàng mới vừa được mười tám tuổi …

Ngọc Tâm cắt lời, hỏi lại:

- Điều này có ý nghĩa như thế nào?

Hình bóng trắng như tuyết không để ý đến nàng, cứ thế mà nói tiếp:

- Đến khi truyền nhân đời thứ hai của Tuyệt Tình môn chết, nàng mới được một trăm mười chín tuổi, mà truyền nhân đời thứ ba của Tuyệt Tình môn lúc đó chỉ mười bảy tuổi. Khi truyền nhân đời thứ ba của Tuyệt Tình môn chết, mới có một trăm mười tám tuổi, truyền nhân của nàng lại vừa đúng mười sáu tuổi. Truyền nhân đời thứ tư chết lúc một trăm mười bảy tuổi, truyền nhân của nàng mười lăm tuổi. Cứ vậy mà đưa đẩy, khi sư phụ ngươi chết mới có một trăm mười tuổi, lúc đó ngươi tám tuổi.

Ngọc Tâm ngây người ra, chuyện quái dị như vậy thật sự có chăng?

Thấy nàng không nói, hình bóng trắng như tuyết lại tiếp tục:

- Tổng hợp những tình hình này, ta rút ra một kết luận, bắt đầu từ truyền nhân đời thứ hai, mỗi người đều thu đồ đệ khi tuổi một trăm linh hai, thời gian ở chung của sư phụ và đồ đệ mỗi đời bớt đi một năm. Đến đời thứ mười tám, sư phụ một trăm linh hai tuổi chết đi, đồ đệ còn chưa đủ một tuổi, lúc đó Tuyệt Tình môn chắc chắn sẽ bị diệt vong. Đương nhiên, bây giờ do ngươi đã luyện thành Tuyệt Tình Chi Luyến, chuyện sau này đã không còn quan trọng nữa rồi, nhưng chuyện quái dị trước kia cũng đủ để người ta phải kinh ngạc.

Ngọc Tâm yên lặng lắng nghe, khuôn mặt xinh đẹp dần dần bình tĩnh lại, điềm đạm nói:

- Đây là chuyện hôm nay ngươi muốn nói cho ta biết chăng?

Hình bóng trắng như tuyết lắc đầu đáp:

- Đây chỉ là một phần mà thôi, còn có một số chuyện cũng phải để cho ngươi biết được.

Ngọc Tâm lạnh lẽo nói:

- Nói đi, ta nghe đây.

Hình bóng trắng như tuyết nói:

- Truyền nhân các đời của Tuyệt Tình môn cô đơn khổ sở, nguyên nhân của nó trong lòng ngươi biết được, ta cũng không nói thêm gì nhiều. Theo quan sát nhiều năm của ta, truyền nhân Tuyệt Tình môn đời sau luôn xinh đẹp hơn đời trước, đến cơ hồ mức xinh đẹp tuyệt trần vô cùng vô tận, ngươi có biết nguyên nhân thế nào không?

Ngọc Tâm chần chừ trả lời:

- Có lẽ là chuyện trùng hợp thôi.

Hình bóng trắng như tuyết nói:

- Không, đây hoàn toàn không phải trùng hợp mà là định mệnh an bài. Vẻ đẹp của ngươi thừa kế từ mười một thế hệ trước đó, dung hợp được ưu điểm của bọn họ, cũng kế thừa tu vi mười một thế hệ của bọn họ, nhưng ngươi mãi vẫn không biết được, cũng không phát huy được.

Ngọc Tâm kinh ngạc nói:

- Vì sao lại như vậy?

Hình bóng trắng như tuyết hỏi lại:

- Còn nhớ sư phụ ngươi trước khi chết đã từng mang tu vi cả đời truyền cho ngươi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.