Thất Giới Hậu Truyện

Chương 369: Dự tiên ám kỳ (Ám chỉ việc dự đoán)



Mẫu Đơn hiếu kỳ hỏi:

- Kết quả thế nào?

Thiên Lân nói:

- Kết quả à, thiếu chút nữa đã tan xương nát thịt rồi.

Mẫu Đơn sửng người, sau đó mắng:

- Chớ có nói bậy.

Thấy các nàng không tin, Thiên Lân khổ sở nói:

- Ta nói thật đó, đây là ngày xui xẻo nhất trong cuộc đời của ta, thiếu chút nữa đã chết ở trong đó rồi.

Điệp Mộng kinh ngạc nói:

- Với tu vi của con, muốn chạy thoát chắc không có gì khó khăn.

Thiên Lân khẽ thở dài đáp:

- Con gặp phải Tam Túc Minh Điểu.

Hoa Hồng nghi hoặc nói:

- Đó cái thứ gì vậy?

Thiên Lân giải thích:

- Đó là một con chim khổng lồ có ba cái chân dài, bên dưới hai cánh của nó có bốn con mắt quỷ dị vô cùng, chỉ nhìn con một cái đã khiến con lập tức mất hết sức lực, toàn bộ pháp quyết đều mất đi hiệu quả, thiếu chút nữa đã trở thành món ăn của nó.

Mẫu Đơn bán tín bán nghi nói:

- Có con chim khổng lồ quỷ dị như vậy nữa sao?

Thiên Lân khổ sở gật đầu, hơi lo lắng nói:

- Mẹ, mẹ có từng nghe đến chuyện liên quan đến Tam Túc Minh Điểu chưa?

Điệp Mộng lắc đầu trả lời:

- Chuyện này thật ra mẹ chưa từng nghe đến.

Hoa Hồng nhìn Thiên Lân, nghi hoặc nói:

- Thiên Lân, ngươi dường như có chuyện gạt bọn ta.

Thiên Lân cười cười, có chút miễn cưỡng, vẻ mặt kỳ lạ nói:

- Theo truyền thuyết, Tam Túc Minh Điểu vốn xuất hiện từ hồng hoang, bốn con mắt dưới cánh thấy là sẽ chết. Ngàn năm mới xuất hiện, chắc chắn có ý trời, tiên phật gặp phải đều khó thoát kiếp nạn.

Điệp Mộng nghe vậy vẻ mặt biến hẳn, nghi hoặc nói:

- Câu này con nghe từ đâu vậy?

Thiên Lân lấy cái gương trong mình ra, khẽ thở dài nói:

- Cái gương này đã cho con biết. Hôm nay con đã gặp phải tử thần rồi.

Điệp Mộng ánh mắt hơi biến, chìm vào trầm tư.

Mẫu Đơn an ủi:

- Không cần lo lắng, có chúng ta bên cạnh ngươi, chắc không có gì xảy ra cho ngươi đâu.

Thiên Lân nhìn Mẫu Đơn, rồi lại nhìn Hoa Hồng, thấy bọn họ thâm tình chân thành, không khỏi cảm thấy tốt đẹp, cười nói:

- Yên tâm đi, mạng ta do ta không phải do trời, ta sẽ không dễ dàng nhận thua đâu.

Điệp Mộng nhìn con trai, trong mắt toát ra một chút quái dị, dường như vui mừng lại kinh ngạc, tổng hợp lại rất phức tạp.

Hoa Hồng nói:

- Đây mới là Thiên Lân ta quen biết, tuyệt đối không bị ngăn trở làm cho thối lòng.

Thiên Lân cười cười, thấy mẫu thân trầm mặc không nói, liền an ủi:

- Mẹ, chớ có lo lắng, con sẽ không có việc gì đâu.

Điệp Mộng khẽ lẩm bẩm:

- Có biện pháp hóa giải chăng?

Thiên Lân nhìn một lúc rồi lắc đầu nói:

- Cái chết định sẵn, không thể nào thoát. Nhưng mẹ hãy an lòng, con tuy có tai nạn chết người, nhưng lại còn có một chút sinh cơ, thắng thua thành bại tất cả do bản thân con mà thôi.

Điệp Mộng nghi hoặc hỏi:

- Con khẳng định như vậy?

Thiên Lân trả lời:

- Con khẳng định!

Điệp Mộng hơi an lòng, khẽ nói:

- Cuộc đời này của con không giống người thường, phải gặp những chuyện phi thường. Phải trải qua khó khăn to lớn ban đầu, thì sau này mới thuận buồm xuôi gió.

Thiên Lân đáp:

- Mẹ yên tâm, chuyện này con hiểu rõ, con nhất định sẽ không để cho mẹ phải thất vọng.

Điệp Mộng nhẹ nhàng gật đầu, đổi sang chuyện khác:

- Lần này mẹ đi trung thổ một vòng, hiểu được một số tình hình.

Thiên Lân vừa nghe lập tức hứng thú hỏi tới:

- Mẹ nói nhanh đi, đã thấy được những chuyện gì mới mẻ?

Điệp Mộng điềm nhiên đáp:

- Chuyện mới không có gì nhiều, nhưng có một chuyện con phải ghi nhớ trong lòng cho mẹ.

Thiên Lân hỏi;

- Mẹ nói đi, chuyện thế nào?

Điệp Mộng nói:

- Trung thổ xuất hiện Hải Mộng Dao, khoảng chừng hai mươi bốn tuổi, có thể nói là người đệ nhất trong hạng trẻ tuổi, con sau này gặp được nhớ kỹ không được đối địch với người đó.

Thiên Lân cười nói:

- Mẹ lo con đánh không lại cô ấy?

Điệp Mộng lắc đầu, ánh mắt kỳ dị trả lời:

- Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, mọi thứ đến sau này con tự nhiên biết được.

Thiên Lân nói:

- Cũng được, con nhớ rồi. Hay là mẹ nói qua những sự tích liên quan đến Hải Mộng Dao này đi.

Điệp Mộng trả lời:

- Cô gái này mẹ cũng chưa từng gặp qua, nghe nói có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tu vi sâu không thể dò được. Cô ta vốn tên là Hải Nữ, chính là truyền nhân duy nhất của Thất Giới Chi Thần Lục Vân.

Thiên Lân kinh hãi la lên:

- Thì ra là cô ta! Khi còn nhỏ mẹ đã từng nhắc đến cô ta với con.

Điệp Mộng gật đầu nói:

- Đúng thế, Hải Nữ bốn tuổi bái Lục Vân làm thầy, khi đó bản thân đã có tu vi cảnh giới Quy Tiên rồi. Hiện nay đã hơn hai mươi năm, cô ta cũng đã lớn lên trưởng thành, nghe nói xinh đẹp vô cùng, tướng mạo tuyệt vời. Bây giờ cô ta đã chính thức xuất hiện trong Tu Chân giới, nghe nói đang ở Hải Vực.

Thiên Lân có chút quan tâm, mong mỏi nói:

- Nhân vật như vậy con phải gặp qua một lần.

Mẫu Đơn trêu ghẹo:

- Có phải nghe nói người ta tướng mạo tuyệt vời nên muốn sau khi gặp rồi thì làm nhà vàng để nàng kiều ở hay không?

Thiên Lân sửng người, sau đó cười nói:

- Đề nghị quả không tồi, đáng để thử qua một lần.

Câu này vừa nói ra, Hoa Hồng hơi không vui, Điệp Mộng thì vẻ mặt kỳ dị, không nói gì cả.

Mẫu Đơn cười mắng:

- Chỉ sợ ngươi không có được bản lĩnh như vậy.

Thiên Lân tự tin vô cùng nói:

- Thế thì hãy chờ xem.

Điệp Mộng cười mắng:

- Lân nhi chớ có tự cao tự đại, gặp được Hải Mộng Dao rồi con không có thể đánh thắng được cô ta.

Thiên Lân nói:

- Không có năng lực đối đầu thì có thể dùng trí.

Điệp Mộng cười đáp:

- Đấu trí con cũng không nhất định sẽ thắng.

Thiên Lân không phục nói:

- Mẹ chớ có coi thường con. Từ bé đến lớn, con có thể nói là chưa từng thua ai.

Điệp Mộng trả lời:

- Đó bởi vì Băng Nguyên rộng lớn ít người, con bất quá là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Thiên Lân hơi không vui, trước mặt Mẫu Đơn và Hoa Hồng lại bị mẹ coi thường như vậy, chuyện này khiến lòng tự tôn của hắn bị tổn thương nhất định. Vì thế, Thiên Lân dự tính phản kích, nhưng trong lúc suy nghĩ, hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhịn không được hỏi lại:

- Mẹ làm sao khẳng định con và Hải Mộng Dao đó sẽ gặp nhau?

Điệp Mộng chần chừ một lúc, hơi do dự trả lời;

- Bởi vì đó là định mệnh của các con.

Thiên Lân chất vấn:

- Mẹ nói con và Hải Mộng Dao định sẵn phải gặp nhau?

Điệp Mộng không đáp, trầm ngâm đáp lại.

Thấy vậy, Thiên Lân liền nghĩ đến một chuyện khác, hỏi liền:

- Mẹ, từ sau khi mẹ đi rồi, con gặp không ít người, bọn họ đều nói con rất giống một người, nhưng ai cũng không chịu cho con biết thật ra là con giống ai. Chuyện này thật ra là như thế nào.

Điệp Mộng vẻ mặt trầm ngâm, ánh mắt quái dị nhìn con rất lâu rồi khẽ nói:

- Liên quan đến chuyện này, tương lai mẹ sẽ tự nói cho con biết. Bây giờ con không cần phải hỏi nhiều, bởi vì thời cơ còn chưa đến. Lần này trở về đây, mẹ sẽ không ở lại nhiều, ngày mai phải đi rồi. Con một mình ở Băng Nguyên nhớ kỹ phải tự lo cho bản thân thật tốt.

Thiên Lân không hiểu hỏi:

- Vì sao vậy? Mẹ mới vừa quay về đã muốn đi rồi?

Điệp Mộng khẽ than nói:

- Mẹ vì muốn tốt cho con, một ngày nào đó, con sẽ hiểu được khổ tâm của mẹ. Bây giờ, Mẫu Đơn và Hoa Hồng hãy ra trước đi, mẹ phải truyền thụ cho con một bộ pháp quyết, sau đó mẹ sẽ ở trung thổ đợi con. Đó mới là trời đất trong mộng tưởng của con.

Mẫu Đơn và Hoa Hồng nghe vậy cùng đứng lên đi ra ngoài. Trong động chỉ còn lại Thiên Lân và Điệp Mộng hai người.

Trầm ngâm một lúc, Điệp Mộng mở miệng nói:

- Lân nhi, còn nhớ mẹ đã truyền thụ cho con bao nhiêu pháp quyết rồi chăng?

Thiên Lân trả lời:

- Dạ nhớ, nhưng có một số pháp quyết mẹ chưa hề cho con biết tên.

Điệp Mộng khẽ lẩm bẩm nói:

- Đúng, có rất nhiều pháp quyết mẹ trước đây chưa từng cho con biết, chính là để bảo vệ con. Hiện nay, thân phận của con đã dần dần hiện ra, tai nạn cũng theo đó sắp sửa xảy đến. Nhớ lại trước đây, mẹ đã nhắc nhở con không được dễ dàng thi triển bộ pháp quyết đó, nó có tên là Hư Vô Không Ngân, lai lịch vô cùng đặc biệt, có thể hóa giải bất kỳ công kích nào.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Nếu là như vậy, mẹ vì sao lại không cho con được dễ dàng thi triển vậy?

Điệp Mộng trả lời:

- Mẹ không hy vọng con có tâm lý ỷ lại.

Thiên Lân hỏi:

- Thế Huyền Thiên Vô Cực pháp quyết thì sao?

Điệp Mộng trả lời:

- Đó chính là bộ pháp quyết thần kỳ dung hợp công pháp của chính tà thành một, cái tên là do mẹ tự đặt cho.

Thiên Lân nói:

- Trước đây con giao tranh với địch nhân, bị sét điện đánh vào nhưng thân thể lại không hề bị gì, đây là chuyện thế nào vậy?

Điệp Mộng đáp:

- Đây bởi vì liên quan đến một bộ pháp quyết khác.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Pháp quyết thế nào? Con vì sao mãi vẫn chưa hề biết?

Điệp Mộng nói:

- Vài năm trước mẹ đã từng truyền cho con một đoạn tâm pháp, lúc đó cũng không quá để ý đến tiến độ của con, bởi vì Băng Nguyên không thích hợp để tu luyện phép này, con cũng chưa từng để trong lòng. Hiện nay, tu vi của con đã tăng cấp tiến, thực lực tổng thể đã tăng hẳn lên cao, tu luyện đến trình độ cụ thể thế nào mẹ cũng không rõ lắm.

Thiên Lân nghĩ lại thấy đúng vậy, vì thế liền không nói nhiều nữa.

Điệp Mộng dừng lại, tiếp tục nói:

- Thật ra pháp quyết mẹ biết được không ít, nhưng có một số chỉ thích hợp cho đàn ông tu luyện, có một số thích hợp cho nữ tu luyện, vì thế đối với tu vi của con mẹ cũng hoàn toàn không hiểu hết được. Lần này trở về, mẹ dự tính đem những pháp quyết còn lại truyền thụ cho con, để sau này con dựa vào chính mình mà xông pha.

Thiên Lân dường như hiểu rõ tâm ý của Điệp Mộng, nghiêm mặt nói:

- Mẹ yên tâm, con sẽ nỗ lực.

Điệp Mộng vui mừng nói:

- Tốt lắm, thời gian không còn nhiều, chúng ta bắt đầu thôi.

Nói rồi, Điệp Mộng bố trí một kết giới phòng ngự bên trong động, sau đó bắt đầu chuyên tâm truyền thụ pháp quyết cho Thiên Lân. Thấy vậy, Thiên Lân bỏ hết ý nghĩ lung tung, toàn thần tập trung lắng nghe cẩn thận những giáo huấn của Điệp Mộng, nhớ kỹ từng lời từng câu bà nói.

Ngự kiếm bay lượn, trên đường đi nhanh. Chưa đến nửa canh giờ, Tân Nguyệt đã đến trên không trung hồ nước. Đến lúc đó, quanh hồ nước đã có người đến trước một bước, Tân Nguyệt đành dừng lại cách vài chục trượng, vừa quan sát tình hình của hồ nước, vừa đánh giá bốn người trước mắt. Đó chính là Thiên Tàm, Tân Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra ngay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.