Thất Giới Hậu Truyện

Chương 377: Thần bí tao ngộ (Gặp gỡ thần bí)



Cảnh tượng này kéo dài giây lát, ánh sáng trên bề mặt của sinh vật đó liền bắt đầu yếu đi. Sau đó, liền xuất hiện một số đường màu trắng như tuyết, hệt như hơi nước trên người của sinh vật thay cho ánh sáng. Tầng tầng vây phủ, tầng tầng dày đặc, không bao lâu đã che phủ nó hoàn toàn.

Nhìn quả cầu tuyết trước mắt, Ngọc Tâm kinh ngạc nói:

- Đây là kén tằm? Hay là cái khác.

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Ta cũng không rõ lắm. Nhớ lại ta đã từng thấy qua hình dạng nguyên thủy của Thiên Tàm, ban đầu trên người nó cũng có sợi tơ tằm trắng như tuyết, tình hình cũng có phần giống như vậy.

Ngọc Tâm nói:

- Ngươi hiện giờ dự tính làm thế nào?

Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Ta muốn quan sát một lúc rồi mới nói tiếp.

Ngọc Tâm gật nhẹ, giữ nguyên vẻ trầm ngâm, đứng yên bất động nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Không biết đã bao lâu, quả cầu tuyết trước mắt của Thiên Lân và Ngọc Tâm xuất hiện chấn động, phát ra một thanh âm kỳ dị đặc biệt. Thiên Lân có thể nghe rõ ràng nhưng Ngọc Tâm lại không hề cảm giác được. Khi đó, Ngọc Tâm chỉ hơi động ánh mắt, hoàn toàn không có bất kỳ cử động nào. Thiên Lân lại tĩnh tâm lắng nghe, suy tư chìm vào một thế giới kỳ dị đặc biệt.

Thời khắc đó, Thiên Lân tập trung tinh thần, suy nghĩ đi theo chùm âm thanh đó xuyên qua thời gian không gian tiến vào một lĩnh vực thần kỳ. Hắn khi đó bề mặt xem như đang trầm tư. Nhưng trên thực tế ý thức của hắn đã tiến vào một lĩnh vực không biết, theo sự lên xuống của sóng âm đó mà tiếp xúc với một số vật thể kỳ quái. Đổi sang góc độ khác, ý thức của Thiên Lân lúc này đã di chuyển vào trong một thế giới ánh sáng đan vào nhau, sóng âm phía trước đã hóa thành một luồng ánh sáng, luôn uốn lượn xoay tròn, tùy lúc biến ảo hình thức, chạy tới chạy lui ở những khoảng trống khe hở giữa các chùm sáng lưu chuyển.

Đi theo phía sau luồng sáng đó, ý thức của Thiên Lân vì né tránh những tia sáng, cũng học theo làn sáng phía trước, ở những chỗ khác nhau thì chuyển biến hình thế để thích ứng với hoàn cảnh nơi đây. Do biến hóa quá nhiều, hình dạng ý thức của Thiên Lân căn bản không rảnh để bận tâm đến cảnh sắc chung quanh, hắn đang tận hết sức lực mới miễn cưỡng có thể ứng biến theo tình thế, không để cho những tia sáng kia nghiền nát.

Như vậy, thời gian đang nhanh chóng biến hóa vượt qua. Thiên Lân bản thân không biết thật ra bản thân đã xuyên qua ít nhiều những luồng sáng, chuyển biến ít nhiều loại hình dáng, cuối cùng hắn thoát được khu vực tia sáng đang xen, đến một không gian rộng rãi lấp lánh ánh sao. Lúc này, sóng âm thanh phía trước đã chuyển đổi hình dạng, không dùng hình thức tia sáng nữa mà lại dùng hình dạng sóng ánh sáng lưu động xuất hiện trước mắt của Thiên Lân. Lúc này, ánh sao chung quanh dần dần đến gần, ánh sao lóe lên đi qua đó khi đến gần đều thể hiện ra các hình các dạng, phảng phất như vô số điểm ký ức, khắc sâu vào nơi thâm sâu trong não Thiên Lân. Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, mãi đến khi Thiên Lân có phần đáp ứng không xuể, ánh sao trước mắt mới đột nhiên biến mất, sau đó lại đến một khu vực đen ngòm, phảng phất từ xưa đến nay và vĩnh viễn cũng không hề có bất kỳ một biến hóa nào xuất hiện nơi này.

Đối mặt với hoàn cảnh như vậy, hình dạng ý thức của Thiên Lân dần dần phát sinh chuyển biến, phảng phất như một vầng mây bị gió vô hình âm thầm chia cắt. Cũng không biết qua bao lâu, hình dạng ý thức của Thiên Lân bị phân thành chín khối, mỗi khối có hình dạng khác nhau, lúc thì hấp dẫn lẫn nhau, lúc lại bài xích lẫn nhau, cứ một mình diễn biến trong khu vực vĩnh hằng. Thời gian lúc này như dừng lại. Khi mọi biến hóa đều biến mất, thời gian có ý nghĩa như thế nào?

Tĩnh đến cùng thì động, âm dương đan xen.

Khi hình dạng ý thức của Thiên Lân đạt đến trạng thái tĩnh hoàn toàn rồi, trong não hắn đột nhiên bộc phát một tia lửa, hệt như nguyên liệu để cháy, chỉ một chốc đã thiêu hủy cả vùng trời. Thời khắc đó, Thiên Lân hình như có giác ngộ, một luồng sức mạnh sinh ra do từ tĩnh chuyển sang động bắt đầu mọc rễ trong não của hắn, hơn nữa còn theo đó mà khuếch tán, bành trướng lên gấp trăm lần. Luồng sức mạnh này rất kỳ dị đặc biệt, không ở trong kinh mạch của hắn mà chỉ tồn tại ở nơi sâu thẳm trong linh hồn hắn, đang nén lại cao độ.

Không biết qua bao lâu, Thiên Lân cảm ứng được luồng sức mạnh đó đã ngưng tụ thành một điểm, cảm giác khác giờ mới quay lại trong não của hắn. Hơi kinh ngạc, Thiên Lân nhớ lại cẩn thận, thử phân tích quá trình đó, đáng tiếc ký ức trước đây hệt như nước chảy, bất kể hắn nghĩ cách thế nào cũng không cách gì dừng lại được. Phát hiện được điểm này, hình dạng ý thức của Thiên Lân không cố chấp nữa, bắt đầu đặt hết sức chú ý vào hoàn cảnh chung quanh. Kết quả lại phát hiện bản thân không biết từ lúc nào mà ý thức đã quay về thân thể rồi.

Quay đầu lại, Thiên Lân liếc Ngọc Tâm, khẽ hỏi:

- Vừa rồi ta như thế nào?

Ngọc Tâm đáp:

- Không thế nào cả, ngươi hệt như đang trầm tư suy nghĩ vấn đề nào đó.

Thiên Lân ồ một tiếng, ánh mắt nhìn đến quả cầu tuyết, phát hiện bản thân không ngờ chớp mắt đã nhìn thấu được tình hình bên trong quả cầu tuyết, thấy được phương hướng vận hành khí mạch trong cơ thể của sinh vật không biết tên kia. Có phần khó tin được, Thiên Lân nhịn không được xoa hai mắt, sau đó mới nhìn lại. Kết quả vẫn vậy, bên trong quả cầu tuyết, tình hình trong cơ thể của sinh vật đó hắn có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Vì sao lại như vậy?

Thiên Lân cố gắng suy nghĩ. Sau khi suy nghĩ một lúc, Thiên Lân đột nhiên nghĩ đến cuộc gặp gỡ không biết tên trước đó, cùng với loại sức mạnh kỳ dị đó hội tụ một điểm ở nơi sâu thẳm của linh hồn, có phải là chúng nó đang tác oai tác quái không?

Nghĩ đến đây, Thiên Lân bắt đầu tập trung tinh lực, thử khống chế sức mạnh trong nơi sâu thẳm linh hồn đó, kết quả luồng sức mạnh đó nhanh chóng có phản ứng tương xứng, từ một điểm biến thành vô số luồng sáng đan xen, phân bố trong nơi sâu thẳm của não hắn, bắt đầu hoạt động tốc độ cao.

Để thử thăm dò luồng sức mạnh này, Thiên Lân phát xuất một mệnh lệnh trong não, muốn xem thử tình hình bên trong động Chức Mộng của Thiên Nữ phong. Ai ngờ chỉ trong chốc lát, trong não Thiên Lân liền xuất hiện cảnh tượng của Thiên Nữ phong, sau đó là tình hình trong động Chức Mộng, cuối cùng là hình ảnh ba người Mẫu Đơn, Hoa Hồng và Điệp Mộng đang nghỉ ngơi trong động. Phát hiện điều này, Thiên Lân kinh ngạc mừng rỡ vô cùng, sợ bản thân mình có sai lạc, liền tập trung thu hồi Băng Thần quyết để tránh xuất hiện tình hình thăm dò hỗn loạn.

Lần này, mục tiêu của Thiên Lân chính là tình hình Giang Thanh Tuyết trong Đằng Long cốc. Nơi này cách Đằng Long cốc ít ra cũng vài trăm dặm, Thiên Lân muốn thử thăm dò sự thần hiệu của loại sức mạnh thần kỳ này. Rất nhanh, trong não Thiên Lân xuất hiện hình ảnh của Đằng Long cốc, sau đó là một huyệt động, Giang Thanh Tuyết đang ngồi trên một cái giường đá, xếp bằng điều hòa hơi thở, dường như còn đang trị thương. Thần thuật như vậy, không hề kém chút nào so với Băng Thần quyết, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn khiến cho Thiên Lân hưng phấn vô cùng.

Khảo sát một lúc, Thiên Lân dự tính tranh thủ lúc rảnh để nghiên cứu thêm cho tốt, sau đó mới đặt cho loại năng lực đặc thù này của bản thân một cái tên. Suy nghĩ như vậy, Thiên Lân thôi nghĩ lung tung, bắt đầu tiếp tục quan sát biến hóa của sinh vật bên trong quả cầu tuyết đó. Do Thiên Lân đột nhiên nắm được một loại sức mạnh thần kỳ khiến hắn có thể xuyên qua quả cầu tuyết để nhìn thấy được tình hình vận chuyển khí mạch bên trong sinh vật đó, điều này khiến hắn đột nhiên sinh ra một loại hứng thú, muốn nhìn xem sinh vật này thật ra đang làm gì.

Ban đầu, Thiên Lân tập trung sức mạnh đó vào phương thức và đường vận chuyển chân khí trong cơ thể sinh vật đó, phát hiện phương thức vận dụng chân khí của sinh vật này rất đặc biệt, luôn luôn đan chéo lẫn nhau, rõ ràng phức tạp dị thường. Thừ học tập qua, Thiên Lân bất ngờ phát hiện, phương thức vận hành đặc biệt của sinh vật này thì bản thân mình không ngờ cũng có thể vận hành thông suốt, nhưng quá sức phức tạp nên có cảm giác phải cố hết sức không thoải mái. Sau đó mặc dù như vậy, Thiên Lân vẫn kiên trì vận hành chân khí một vòng, ai ngờ chân nguyên trong cơ thể lập tức nén gấp mấy lần, cả người phảng phất bị mất hơn nửa sức mạnh, thân thể không khỏi lắc lư.

Ngọc Tâm phát giác tình hình này, khẽ hỏi:

- Chàng thế nào vậy?

Thiên Lân cười ngượng ngùng nói:

- Không có gì, ta chỉ đứng lâu quá, muốn đổi tư thế thôi.

Còn đang nói, trong đầu của Thiên Lân ngầm thất kinh, không dám thử lại phép vận khí độc đáo của sinh vật đó. Bất quá đường vận hành của nó, Thiên Lân lại nhớ kỹ không quên một chút nào. Điều chỉnh lại tư thế, Thiên Lân tiếp tục quan sát biến hóa của sinh vật đó, phát hiện nó mỗi một vòng vận khí thì thân thể lại biến đổi một vòng, hơn nữa tốc độ vận khí càng lúc càng chậm.

Như vậy, trôi qua hết nửa canh giờ, thân thể dài đến hai trượng lúc này đã thu nhỏ không đến ba thước, tình hình này dọa cho Thiên Lân giật nảy cả mình. Sau đó càng thêm kinh ngạc hơn, đó chính là theo thời gian trôi qua, sinh vật đó tiếp tục thu nhỏ lại, sau khi trải qua một canh giờ nữa, cuối cùng biến thành nhỏ chừng ngón tay cái, máu thịt quanh thân hoàn toàn biến mất, biến thành một hạt nguyên châu trong suốt như ngọc, bề mặt có một số hoa văn rất nhỏ, vẫn tiếp tục truyền ra khí tức yếu ớt như cũ.

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Lân hơi nghi hoặc. Sinh vật này sau khi nuốt hết chất lỏng không biết tên, thì thân thể to lên, hiện nay lại đột nhiên nhỏ lại, thật ra nó muốn làm cái gì đây?

Trong lúc suy tư, Thiên Lân quan sát được, quả cầu bằng những tia tuyết bên ngoài sinh vật bắt đầu thu nhỏ lại, không bao lâu đã bọc chặt lấy hạt nguyên chân kia. Đến lúc này, những sợi tuyết bị nguyên châm dính chặt lấy bắt đầu tự động tan chảy ra, trở thành một số chất lỏng sóng sánh như ngọc, hội tụ chung quanh hạt nguyên châu, hơn nữa còn dần dần đọng lại, cuối cùng hình thành một viên ngọc thạch hình trứng to chừng ba thước, hạt nguyên châu được phong ấn ở bên trong.

Ngọc Tâm hơi kinh ngạc, trầm ngâm nói:

- Đã trải qua hai canh giờ, lại biến thành như vậy, thật ra điều này ngụ ý gì đây?

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Ta cũng không nói rõ ràng được, bất quá ta thấy viên ngọc thạch này rất kỳ dị đặc biệt, chi bằng thu lấy rồi từ từ nghiên cứu nó sau, nàng thấy thế nào?

Ngọc Tâm bật cười điềm đạm thanh nhã, khẽ lẩm bẩm:

- Nếu ngươi thích thì cứ lấy đi thôi.

Thiên Lân thấy Ngọc Tâm đồng ý, lập tức không hề chần chừ, đi đến trước viên ngọc thạch cúi xuống dự tính nắm lấy nó. Nhưng khi tay phải của Thiên Lân tiếp xúc với viên ngọc thạch, cả người hắn đột nhiên run lên, một luồng kình lực to lớn giữ chặt cơ thể của hắn, cảm giác phảng phất như muốn nuốt chửng lấy, muốn kéo hắn vào trong không gian bên trong viên ngọc thạch. Phát hiện được tình hình như vậy, Thiên Lân vẻ mặt biến hẳn, mở miệng muốn hô lên lại không thể phát xuất ra bất kỳ thanh âm nào. Lúc này, Thiên Lân vừa hay quay lưng lại Ngọc Tâm, vẻ mặt của hắn thì Ngọc Tâm căn bản không nhìn thấy được.

Thấy Thiên Lân cúi mình dùng sức, Ngọc Tâm chỉ cho là viên ngọc thạch đó dính chặt vào mặt đất, cần phải tốn chút sức mạnh, căn bản không hề nghĩ đến chuyện khác. Thiên Lân gặp phải nguy hiểm lại không có cơ hội kêu cứu, cả người chìm vào nguy cơ trùng trùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.