Thất Giới Hậu Truyện

Chương 379: An úy nhị nữ (An ủi hai cô)



Thiên Lân ngượng ngùng nói:

- Thế thì nhất định là nữ quỷ xinh đẹp rồi.

Nói rồi Thiên Lân nhẹ bước ra, tới bên cạnh Hoa Hồng, tự nhiên ôm lấy thân thể của nàng.

- Đi đi, đừng có đụng vào ta.

Trừng Thiên Lân, Hoa Hồng dời ngang ba thước, né tránh đi.

Thiên Lân hoàn toàn không để ý, tiếp tục theo tinh thần bày trò, chỉ một lúc đã ôm được Hoa Hồng, không cho nàng bất kỳ cơ hội nào tránh được, rồi thêm bước nữa chính là hôn nàng nồng nhiệt. Lần này, thủ đoạn của Thiên Lân có phần nhanh chóng, khiến cho Hoa Hồng vô cùng kinh ngạc lại rất tức giận. Hoa Hồng vốn không được vui, hiện nay Thiên Lân còn có ý hôn nàng trước mặt Mẫu Đơn, điều này chẳng phải đưa mặt xấu của Hoa Hồng ra trước Mẫu Đơn sao?

Nghĩ đến đây, Hoa Hồng hết sức giãy ra, đẩy Thiên Lân ra, nhưng lại chậm mất một bước, cái miệng nhỏ nhắn đã bị Thiên Lân bịt kín, chỉ xoay trở một lúc liền dần dần nhu thuận trở lại.

Bên cạnh, Mẫu Đơn vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ đành lắc đầu cảm thán với Thiên Lân mặt dày mà thôi, quả thật không có biện pháp giữ hắn được. Dùng phương thức bá đạo, thủ đoạn ôn nhu, Thiên Lân trấn an được Hoa Hồng đang tức giận, sau đó liền đưa mắt nhìn Mẫu Đơn.

Vừa thấy ánh mắt của Thiên Lân, Mẫu Đơn hiểu rõ ý nghĩ trong lòng hắn, vội vàng nói:

- Các ngươi từ từ mà trò chuyện, ta đi ra ngoài một vòng …

Câu nói còn chưa dứt, Thiên Lân liền nắm lấy cánh tay của nàng, vẻ mặt xấu xa cười nói:

- Muốn chạy hả, không tiện nghi cho nàng như vậy được đâu.

Mẫu Đơn vẻ mặt hơi ửng hồng, nũng nịu mắng:

- Thiên Lân chết bầm, coi chừng ta lẳng lặng bỏ đi, sau này không còn quay trở về nữa.

Thiên Lân bá khí ngút trời nói:

- Nàng dù có lên trời xuống biển, ta đều có thể kéo nàng quay trở về.

Mẫu Đơn phản bác lại:

- Thế thì ta quay về Ngũ Sắc Thiên Vực để ngươi không tìm được.

Thiên Lân cười đáp:

- Nếu nàng quay về đó, ta sẽ chạy đến Ngũ Sắc Thiên Vực buông lời tàn nhẫn, nói nàng đã sinh cho ta một đứa con, sau đó lại bỏ cha vứt con, vô trách nhiệm chạy đi. Đến lúc đó, không cần ta phải tìm, chính nàng sẽ tự ngoan ngoãn quay trở về.

Mẫu Đơn biến sắc, mắng:

- Thiên Lân xấu xa, thủ đoạn độc ác như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra, ngươi quả thật cho rằng có thể nuốt chửng được ta chăng?

Thiên Lân cười hỏi ngược lại:

- Nàng nói sao đây?

Trong tiếng chất vấn, Thiên Lân lập tức ôm Mẫu Đơn vào trong lòng, không chờ nàng trả lời liền hôn một cái thật nồng nhiệt, đẩy hết mọi lời nói trở vào trong miệng.

Lúc này, Mẫu Đơn cực lực phản ứng, không phải vì phản kháng mà chỉ vì sự rụt rè nữ tính, đáng tiếc cũng chỉ kiên trì được một lúc mà thôi, rồi lại bị Thiên Lân làm cho tan chảy ra. Bên cạnh, Hoa Hồng có phần u oán, nhưng lại không nói câu nàng, chỉ dùng ánh mắt quái dị nhìn Thiên Lân, không biết trong lòng đang suy nghĩ như thế nào. Thiên Lân ôm cả hai người đẹp trong lòng, ý khí hăng hái, sau một phen thân thiết an ủi hai nàng rồi mới kể lại chuyện liên quan giữa mình và Ngọc Tâm.

Nghe Thiên Lân kể chuyện xong, Mẫu Đơn cau mày nói:

- Theo như những gì ngươi nói, Ngọc Tâm xuất thân từ Tuyệt Tình môn, đoạn tình cảm này giữa các ngươi có khả năng sẽ gặp không ít trắc trở.

Thiên Lân điềm nhiên bật cười, hết sức tự tin trả lời:

- Lòng ta không đổi, vạn duyên cũng là thiện. Cho dù Ngọc Tâm hay là các nàng, ta đều sẽ không để cho ai xa rời mình. Bây giờ, các nàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi Đằng Long cốc xem thế nào.

Nói rồi Thiên Lân liền rời đi.

Đối với Thiên Lân, từ ngày hôm qua quay về Chức Mộng động đến giờ rời đi, thời gian không đủ một ngày. Nhưng chỉ trong một ngày ngắn ngủi vậy, hắn lại được mẹ truyền cho pháp quyết, còn được gặp Ngọc Tâm, lại có phát triển tốt đẹp. Điều quan trọng hơn, chính là điều hắn gặp được trong khe núi hẹp đã âm thầm thay đổi đời hắn, nhưng Thiên Lân giờ này còn chưa hề ý thức được.

-----------------------------------

Quay về Đằng Long cốc, Tân Nguyệt thấy có khác biệt, sau khi đi đến Đằng Long phủ, cảm giác này càng thêm rõ nét, bởi vì trên đường đi nàng không hề gặp gỡ một người nào cả. Đứng giữa Đằng Long phủ, Tân Nguyệt chờ rất lâu, không thấy Triệu Ngọc Thanh xuất hiện liền xoay người bỏ đi, dự tính tìm Giang Thanh Tuyết. Một lúc sau, Tân Nguyệt đến động Giang Thanh Tuyết đang ở, thấy nàng đang ngồi điều hòa hơi thở, vẻ mặt hơi tái, dường như đang bị thương. Phát hiện có người đến gần, Giang Thanh Tuyết chầm chậm mở to mắt, vừa thấy chính là Tân Nguyệt, nàng không khỏi kinh ngạc nói:

- Muội quay trở về rồi?

Tân Nguyệt gật nhẹ, hỏi lại:

- Tỷ tỷ thế nào vậy? Muội quay về không thấy ai cả, không khí dường như có thay đổi lớn.

Giang Thanh Tuyết khổ sở đáp:

- Chúng ta vừa lầm mưu Ngũ Sắc Thiên Vực, Mạc Bắc Thiên Tinh khác tiền bối chết trong tay của Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Nếu không có mẹ của Thiên Lân đột nhiên xuất hiện thì bốn người chúng ta phỏng chừng cũng không sống được …

Hiểu rõ mọi chuyện xảy ra, Tân Nguyệt hơi thương xót khẽ than:

- Ở trong hoàn cảnh như vậy, ai có thể khẳng định bản thân nhất định có khả năng đi đến cuối cùng đây?

Giang Thanh Tuyết cười khổ đáp:

- Đúng thế, không có người hy sinh, thì làm sao được coi là kiếp nạn?

Tân Nguyệt cười cười, không nói chuyện gì nhiều, dặn dò Giang Thanh Tuyết dưỡng thương cho tốt sau đó liền bỏ đi. Lần này, Tân Nguyệt trực tiếp đến động Tuyết Sơn thánh tăng ở, vốn muốn hỏi sư tổ Triệu Ngọc Thanh có ở đó hay không, kết quả lại phát hiện Tuyết Sơn thánh tăng bị trọng thương.

Thiện Từ vừa thấy Tân Nguyệt đến, liền bỏ đi vẻ mặt đau thương, khẽ nói:

- Có chuyện gì chăng?

Tân Nguyệt liếc thánh tăng nằm trên giường, hỏi han:

- Thánh tăng tiền bối có bị nặng lắm không?

Thiện Từ đáp:

- Chắc nghỉ ngơi vài ngày sẽ không bị gì.

Tân Nguyệt nói:

- Thế thì tốt, ta đến đây làm muốn xem thử sư tổ có ở đây không, nếu thánh tăng tiền bối phải nghỉ ngơi, thế thì ta cáo từ trước đây.

Thiện Từ tiễn Tân Nguyệt đi ra, lên tiếng kiến nghị:

- Tỷ đi xem Vũ Điệp thế nào, cốc chủ có thể ở đó.

Tân Nguyệt gật nhẹ, đi thẳng đến động Vũ Điệp ở, kết quả giữa đường gặp được Triệu Ngọc Thanh đang nói chuyện với Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào.

Thấy Tân Nguyệt xuất hiện, Triệu Ngọc Thanh cười nói:

- Đã về rồi phải không, có phải đi tìm ta chăng?

Tân Nguyệt liếc Mã Vũ Đào, gật nhẹ mà không nói gì.

Triệu Ngọc Thanh nói với Mã Vũ Đào:

- Chuyện tông chủ đề nghị ta không có ý kiến, cứ theo lời của tông chủ là được.

Mã Vũ Đào vẻ mặt hơi phức tạp, có phần cảm xúc nói:

- Như vậy thì để ta đi an bài trước.

Dứt lời, Mã Vũ Đào xoay người rời đi.

Trên đường đi không nói gì thêm, Tân Nguyệt theo Triệu Ngọc Thanh quay về đến Đằng Long phủ, lúc này mới nói đến những chuyện trong chuyến tra xét hồ nước vừa rồi.

Nghe Tân Nguyệt nói xong, Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:

- Xà Thần lai lịch đặc thù, tốt hay xấu chúng ta tạm thời không nói được, nhưng đối với ý đồ của bà ta không thể không quan tâm cho rõ. Còn cảnh tượng con nhìn thấy trong hồ, bản thân con thấy có mấy phần là thật?

Tân Nguyệt lắc đầu trả lời:

- Con không biết thật ra là như thế nào, cũng hy vọng không phải như vậy.

Triệu Ngọc Thanh khẽ than:

- Sợ là không phải do Xà Thần làm ra.

Tân Nguyệt biến hẳn sắc mặt, bất an nói:

- Sư tổ, người nói là …

Triệu Ngọc Thanh khổ sở nói:

- Ta cũng chỉ suy đoán, đúng hay không còn phải xem định mệnh Thiên Lân thế nào.

Tân Nguyệt trầm ngâm, câu nói của sư tổ cho thấy một số tin tức, nhưng cũng không khẳng định chắc chắn lắm. Nhưng Tân Nguyệt rất mâu thuẫn, trước đây sư tổ đã từng ngầm ám chỉ cho mình biết là bản thân nàng có duyên truyền kiếp với Thiên Lân, sao chỉ không lâu sau lại nói Thiên Lân sẽ có kiếp nạn, điều này không phải có mâu thuẫn chăng?

Thấy Tân Nguyệt không nói gì cả, Triệu Ngọc Thanh khẽ bảo:

- Vừa rồi Thiên Tà tông chủ tìm ta, đề cập một chuyện với ta, ông ấy dự tính sai Hạ Kiến Quốc đi tìm Thiên Mục Phong. Thật ra ta hiểu được dụng ý của ông ta, chính là không muốn Hạ Kiến Quốc cũng chết ở Băng Nguyên, vì thế có ý đưa đồ đệ này đi, hy vọng Thiên Tà tông còn có hậu bối.

Tân Nguyệt hơi bất ngờ, kinh ngạc nói:

- Ý sư tổ nói rằng tình hình hiện nay đã khiến không ít người thấy nguy hiểm.

Triệu Ngọc Thanh khẽ than:

- Đúng thế, chúng ta hiện nay tuy đoàn kết nhất trí, nhưng có một số chuyện đã định sẵn không cách nào thay đổi. Số người thật sự có thể vượt qua trường kiếp nạn to lớn này thật ra không nhiều.

Tân Nguyệt trầm ngâm hỏi lại:

- Thế sư tổ có dự tính thế nào?

Triệu Ngọc Thanh nghe vậy, vẻ mặt có chút kỳ dị, khẽ nói:

- Chuyện ta có thể làm thì ta đã làm rồi, còn lại phải xem ý trời thế nào. Đi đi, nghỉ ngơi một lúc, ngày mai có lẽ chính là một màn khởi đầu mới hoàn toàn.

Tân Nguyệt không đáp, vâng lời rời đi, trong lòng lại suy nghĩ những lời của Triệu Ngọc Thanh.

Đêm hôm đó, Thiên Lân phát sinh khá nhiều chuyện nhưng đối với người trong Đằng Long cốc thì lại là một đêm an bình.

Sáng sớm, mọi người ăn điểm tâm, rồi tập trung ở Đằng Long phủ tán dóc, bàn luận về tình thế trước mắt, chờ đợi tình hình mới thế nào. Tuyết Sơn thánh tăng do thương thế nên không xuất hiện, Thiện Từ và Ngạc Tây cũng ở lại cùng ông, ở đây chỉ còn lại các Phỉ Vân, Tuyết Hồ không phái đi đâu. Giờ thân, Lý Phong phụ trách phòng ngự phái Phi Hiệp đi thám sát tình hình, nói bên ngoài cốc phát hiện tung tích của Cửu Hư lệnh sứ Hoàng Kiệt, hy vọng cốc chủ Triệu Ngọc Thanh nhanh chóng có chỉ thị. Đối với chuyện này, Triệu Ngọc Thanh hỏi ý mọi người.

Công Dương Thiên Tung đáp:

- Lúc trước có phân công, Hoàng Kiệt để cho chúng ta xử lý, cốc chủ ra lệnh đi.

Những người khác không bàn luận thêm, rõ ràng đối với một Hoàng Kiệt thì để cho Ly Hận thiên cung ra tay chắc chắn là thừa rồi.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Nếu là như vậy, chuyện này làm phiền thiên tôn đi một chuyến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.