Thất Giới Hậu Truyện

Chương 386: Suy bại chi thủy (Bắt đầu suy bại) – phần 4



Giữa chiến trường, cuồng phong tùy tiện, tiếng sét gào thét không ngừng bên tai mãi một lúc mới dần dần bình tĩnh trở lại. Tung mình bay lên, Thiên Lân bắn mình lên trời cao, khi đến cao độ cách mặt đất chừng vài chục trượng thì lơ lửng bất động, ánh mắt dò tìm tung tích của Phong U. Ánh đen lóe lên, Phong U hệt như quỷ u linh xuất hiện trước mắt Thiên Lân, miệng phát ra tràng cười sằng sặc kỳ quái.

- Thiên Lân, trận chiến vừa rồi ngươi đã bị thương không nhẹ rồi.

Thiên Lân phản bác lại:

- Ngươi cũng không chiếm được tiện nghi hơn bao nhiêu.

Phong U âm hiểm đáp trả:

- Ngươi sai rồi, ta tuy có điều coi thường thực lực ngươi có được, chịu một chút ảnh hưởng nhưng lại không đủ để làm lay động căn bản của ta.

Thiên Lân khép hờ hai mắt, chăm chú nhìn Phong U.

- Có phải bởi vì thân thể ngươi là hư mà không phải thực?

Phong U trong lòng chấn động, gằn giọng nói:

- Ngươi sao biết được chuyện như vậy?

Thiên Lân cười đáp:

- Tại sao phải cho ngươi biết?

Phong U giận dữ nói:

- Không nói thì ta sẽ giết ngươi.

Dứt lời, Phong U lóe lên xông đến, thân thể đen ngòm chớp mắt đã dài ra, tay phải loáng cái đã vượt qua cự ly vài trượng xuất hiện ngay cổ của Thiên Lân, hung hăng bóp chặt Thiên Lân vào trong lòng bàn tay.

- Tiểu tử, hỏi ngươi một lần nữa, ngươi vì sao lại biết chuyện này?

Thiên Lân ánh mắt hơi biến đổi nhưng lại hoàn toàn không khẩn trương, toàn thân ánh đen lóe lên, một luồng khí cực tà cực sát lập tức phát ra bao trùm lấy tay phải dài ngoằng của Phong U, giữa hai bên bộc phát tiếng nổ như sét đánh, hoa lửa đen ngòm nổ tung tóe.

Phong U kinh hoảng le lên một tiếng, tay phải thu lại, hổn hển nói:

- Quỷ vực Hóa Hồn đại pháp, lẽ nào ngươi thật sự là hậu nhân của hắn?

Hai chữ hậu nhân, Phong U nói có chút mơ hồ, Thiên Lân hoàn toàn không nghe rõ, hắn chỉ nhảy phốc đến, lòng bàn tay phát xuất ngọn lửa màu đen ngòm công thẳng đến thân thể của Phong U.

- Thật không hay, khiến cho ngươi phải sợ hãi.

Lời nói châm chọc vang lên từ miệng thiếu niên cao ngạo, thời khắc này Thiên Lân đang giao chiến tỏ rõ tự phụ mà bá khí, hoàn toàn biến thành một người khác so với bình thường.

Phong U cả giận nói:

- Tiểu tử thúi, không cho ngươi nhìn rõ một chút thì ngươi còn cho là ta sợ ngươi.

Hình bóng phân chia ra, Phong U trong chốc lát đã hóa thành bốn bóng đen, khí tức kết liền với nhau, hình bóng xoay tròn hình thành một kết giới đen ngòm quanh người của Thiên Lân, trong chốc lát đã vây khốn được Thiên Lân. Lúc này, sức tà ác đáng sợ đè nén mạnh mẽ cùng với sức mạnh nuốt hồn hủy phách tác dụng lên người của Thiên Lân, cảm giác đó phảng phất như bị Thái Sơn đè xuống trên đầu, khiến Thiên Lân thở không nổi.

Phát hiện được nguy cơ, Thiên Lân lập tức chọn lựa phương án phòng ngự, trước hết nghĩ đến chính là phá vỡ kết giới này, nhưng sau khi thử qua Thiên Lân liền phát hiện tu vi bản thân không mạnh được như Phong U, lập tức bị thổ huyết tại chỗ. Như vậy, tình hình Thiên Lân càng lúc càng bất lợi, khiến hắn nghĩ đến Hư Vô Không Ngân pháp quyết, lập tức cố hết sức thi triển phép này, cả người chỉ trong chớp mắt đã biến mất vào hư không, thoát khỏi một chiêu công kích của Phong U.

La lên thất thanh một tiếng, Phong U sau khi phát hiện không thấy Thiên Lân, lập tức mở kết giới ra, phát xuất sóng thăm dò tìm kiếm tung tích của Thiên Lân, nhưng kết quả lại không hề có được chút tin tức nào. Bên ngoài, Tân Nguyệt lòng đầy lo lắng, khi không thấy Thiên Lân thì thiếu chút nữa đã xông thẳng đến. Nhưng cuối cùng nàng trời sinh tính tình tỉnh táo cố nén không làm như vậy.

Lúc này, Phong U sau khi suy nghĩ một chốc, dường như nghĩ đến chuyện nào đó, hình bóng đen ngòm chớp mắt đã không còn thấy. Điều này khiến Tân Nguyệt không hiểu được dụng ý của Phong U. Sau đó không lâu, giữa hư không đột nhiên xuất hiện Thiên Lân và Phong U, hai bên truy đuổi lẫn nhau, Thiên Lân xem ra vẻ mặt trắng nhợt, bị thương không nhẹ. Phong U không thấy trạng thái thế nào, bước đầu đoán chừng bị chút thương tích nhưng dường như không quan trọng lắm. Vì vậy, khoảng cách giữa Thiên Lân và Phong U thế nào, kết quả tiếp theo cũng có thể đoán ra được.

Tân Nguyệt không dám chần chừ, lập tức xuất hiện bên cạnh Thiên Lân, múa kiếm đánh ra một chiêu. Bật cười lạnh nhạt, Phong U không thèm để ý, căn bản không né tránh gì cả, cứ trực tiếp vọt qua. Nhưng thế gian chuyện thật kỳ lạ, kiếm pháp của Thiên Lân huyền bí nhiều biến hóa, Phong U lại không một chút thương tổn. Ai ngờ một kiếm trong đơn giản của Tân Nguyệt lại đánh bay Phong U ngay tại chỗ, miệng y phát ra tiếng rống giận dữ không ngừng.

- Nha đầu thúi, kiếm quyết này của ngươi là thứ gì?

Tân Nguyệt không đáp, vừa đỡ lấy thân thể Thiên Lân, vừa suy nghĩ, vì sao bảy thức kiếm quyết sư phụ Thiên Đao khách truyền cho mình luôn có công hiệu không thể tưởng tượng được. Trước đây, bất kỳ kết giới thế nào thì Tân Nguyệt đều có thể chém vỡ ra chỉ trong một kiếm, bất kỳ phòng ngự nào cũng không thể chống lại được công kích của nàng. Thật ra kiếm quyết sư phụ truyền thụ là thế nào, không ngờ lại thần kỳ như vậy?

Bật cười khổ, Thiên Lân nói với Tân Nguyệt:

- Ta không nặng đâu, tên quỷ này thật đáng sợ, nàng ra tay cũng không chiếm được tiện nghi.

Tân Nguyệt nói:

- Chàng đã như vậy rồi, hay để ta thử qua thế nào.

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Có ta ở đây sẽ không để cho nàng phải mạo hiểm. Yên tâm đi, ta còn có biện pháp đối phó với y.

Thoát khỏi tay của Tân Nguyệt, Thiên Lân quay ngược lại, xuất hiện trên không trung của Phong U, cười lớn nói:

- Có dám tỉ thí ba chiêu với ta để định thắng thua không.

Phong U âm hiểm đáp lại:

- Thiên Lân, một thân ngươi pháp quyết không ít, đáng tiếc tu vi đã giới hạn thực lực của ngươi, dù tỉ thí thế nào cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi.

Thiên Lân phản bác lại:

- Như vậy ngươi cần gì phải lo lắng.

Phong U đáp:

- Ta không phải lo lắng, nhưng không muốn lãng phí thời gian với ngươi.

Thiên Lân nói:

- Chớ gấp, ba chiêu qua rất nhanh, tiếp chiêu đi.

Trong tiếng hét lớn, Thiên Lân hai tay giơ cao, toàn thân hội tụ ánh sáng, luồng sáng đỏ rực tầng tầng vây phủ kéo dài từ hai chân của Thiên Lân dâng ngược lên trên, hội tụ vào hai tay của Thiên Lân, lòng bàn tay xuất hiện hai vùng sao sáng lấp lánh ánh điện. Ngưng thần tĩnh khí một lúc, Thiên Lân chuyên tâm chăm chú, lòng bàn tay hai bên quay vào nhau từ từ tiếp cận, ánh sáng như sao loang loáng ở lòng bàn tay rung động xèo xèo, theo sự khống chế của Thiên Lân, chốc lát đã bắt dính với nhau. Lập tức, một luồng sáng mạnh mẽ che phủ hết mọi thứ.

Đợi cho ánh sáng biến mất rồi, Thiên Lân toàn thân lấp lánh ánh sét, vô số tia sấm sét vây phủ quanh người hắn, khiến hắn hệt như một thiên thần giáng trần. Trước ngực của Thiên Lân, ánh sao kết dính với nhau đã hóa thành một quả cầu ánh sáng đường kính một thước lấp lánh chớp điện, đang toát ra khí tức mạnh mẽ đến hủy trời diệt đất. Trên bầu trời vốn đầy tuyết bay không ngừng, lúc này lại ngập đầy mây đen, cả bầu trời đều âm u trở lại. Thiên Lân hai tay đỡ quả cầu sáng trước ngực đang trong giai đoạn bành trướng rất nhanh, chỉ trong chốc lát công phu đường kính đã vượt qua ba thước, hơn nữa lại còn tiếp tục tăng lên.

Đột nhiên, Thiên Lân hét to một tiếng, quả cầu ánh sáng trước ngực được hắn nâng lên không trung, lơ lửng cách đầu hắn ước chừng một trượng. Đến lúc này, từ trên trời một luồng sáng mạnh phá không bổ xuống vào quả cầu ánh sáng điện kia. Lập tức, quả cầu ánh sáng hấp thu lấy sức mạnh sấm sét, đột nhiên bộc phát hào quang chói mắt, hơn nữa còn tăng trưởng với tốc độ kinh người. Tiếp theo đó, vô số tia sét từ chín tầng trời điên cuồng đánh xuống, mỗi một lần đều đánh vào quả cầu ánh sáng sấm sét đang lấp lánh chói mắt kia. Đến lúc này, bầu trời mây đen giăng đầy ánh điện lấp lánh, sấm sét cuồn cuộn từ trên không đánh xuống, hệt như lời nguyền rủa của ông trời, lại giống như thần sét tức giận, khiến cả Băng Nguyên đều ngập đầy không khí kinh tâm động phách.

Tân Nguyệt thấy vậy kinh ngạc vô cùng, nàng tuy biết Thiên Lân có nắm vững Tinh Thần pháp quyết gì đấy, nhưng tình hình khi thi triển thì không hề giống như những gì thấy được trước mắt.

Như vậy, Thiên Lân lúc này đang thi triển pháp quyết gì thế này?

Cũng đúng lúc đó, Phong U khi nhìn rõ tình hình của Thiên Lân rồi, không khỏi thất kinh la lên:

- Không hay rồi, chính là Lôi Thần quyết!

Tâm thần chấn động, Phong U không kịp nghĩ nhiều, khí thế toàn thân chốc lát đã gia tăng gấp trăm lần, phát xuất một vầng mây mù đen nhánh quanh người hình thành một đám mây đen to lớn, hơn nữa còn biến chuyển tùy lúc, nhanh chóng ngưng tụ thành một đám mây ma hình tượng ác ma, phát ra khí tức âm u cực âm cực tà, cực độc cực dữ.

Ngạo nghễ giữa không trung, Thiên Lân toàn thân ánh điện vây phủ, hai tay giơ cao khỏi đỉnh đầu, ổn định đỡ lấy quả cầu ánh sáng sấm sét trên không trung, ánh mắt tàn khốc nhìn Phong U, độc ác nói:

- Đến đây, chiêu thứ nhất cho ngươi được kiến thức, thân thể hư ảo không chân thật của ngươi có thật sự không hề sợ bất kỳ công kích thực chất nào hay không.

Tâm niệm chuyển động, hai tay của Thiên Lân đẩy nghiêng tới trước, tốc độ chậm rãi với sức mạnh vạn quân điều khiển quả cầu ánh sáng hấp thu sức mạnh sét điện kia bay thẳng về phía Phong U.

Trên bầu trời, thần sét phá không liên miên, chớp điện không ngơi nghỉ, sức mạnh điện sét kinh người liên tục không ngừng hội tụ vào quả cầu ánh sáng khiến cho quả cầu ánh sáng bành trướng đến một mức độ nhất định mới dần dần thu nhỏ lại, bề mặt có ánh điện lấp lánh, phát ra tia chớp loằng ngoằng đánh thẳng đến đám mây ma có Phong U ở đó.

Lúc này, sức mạnh uy lực của trời cực dương cực cương gặp phải sức mạnh hắc ám cực âm cực tà, hai bên bài xích lẫn nhau, chớp mắt đã tạo ra sự kịch hóa, hình thành một vụ nổ có tính đại biểu, cuồng phong hủy hoại thổi tung bốn phía.

Thời khắc đó, trời đất biến sắc, thế gian khiếp hãi.

Tân Nguyệt đang quan sát vội vàng lùi lại vài dặm để né tránh kình khí thổi vùn vụt.

Giữa chiến trường, toàn thân Thiên Lân ánh điện đan quanh, bị hất cho quay đầu xuống dưới nhưng vẫn ngăn cách được cơn cuồng phong hủy diệt đó xâm nhập.

Về phía Phong U, hắn trong lúc vội vàng phản kích, tuy sức mạnh thuộc tính hắc ám vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối mặt với uy lực của trời vẫn chưa đủ chống cự, cuối cùng đám mây ma tan biến, hắn cũng bị thụ thương tại chỗ không nhẹ.

Vụ nổ kéo dài trùm khắp đất trời, bao gồm cả phương viên vài chục dặm.

Khi mọi thứ bình tĩnh lại, chỉ thấy Thiên Lân và Phong U cách nhau vài trượng, Thiên Lân vẻ mặt xám xịt, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

Phong U do không có thực thể, chỉ có thể từ việc y biến ảo bất định, tình trạng không ổn định lắm mà suy đoán y cũng bị trọng thương, nhưng thật ra thế nào thì điểm này không dễ phán đoán.

- Chiêu thứ nhất rất mạnh mẽ, chỉ đáng tiếc còn thiếu một chút uy lực.

Giọng nói lạnh lùng tàn khốc, Phong U trong lòng rất hận.

Thiên Lân yên lặng bất động, lạnh lùng đáp:

- Chớ gấp, còn có chiêu thứ hai, ngươi sau khi thử qua rồi mới bình luận cũng không muộn.

Dứt lời, Thiên Lân trong mắt lóe lên ánh đen, một chùm sóng ý niệm mật độ cao âm thầm xông đến, chốc lát đã đánh trúng vào thân thể hư ảo không có thực của Phong U.

Thấy vậy, Phong U giận dữ gầm lên một tiếng, gằn giọng nói:

- Tâm Dục Vô Ngân! Xem ra ngươi quả thật có quan hệ rất thân mật với người kia.

Lời còn vang bên tai, Phong U quanh người lóe lên ánh đỏ, Thiên Lân lập tức tạo kết giới công kích vây khốn y vào trong.

Bật cười khinh bỉ, Phong U nói:

- Thiên Lân, ngươi cho là trước hết sử dụng Ma tông Tâm Dục Vô Ngân đánh lén, khiến ta phân tâm rồi sau đó mới dùng kết giới lửa đỏ để vây khốn được ta thì có thể làm được gì ta sao?

Thiên Lân bật cười lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ai nói với ngươi là lúc này ta sử dụng kết giới lửa đỏ đây?

Phong U khinh thường đáp:

- Lẽ nào không phải vậy sao?

Thiên Lân giọng âm hiểm đáp lại:

- Ngươi ngại gì không thử một chút.

Phong U không nói, toàn thân ngập tràn khí đen, dự tính trực tiếp thôn tính kết giới đỏ rực này do Thiên Lân tạo ra.

Nhưng kết quả khiến người ta kinh ngạc, khi tầng sương khí màu đen do Phong U phát ra tiếp xúc với tầng kết giới màu đỏ rực, không những không hề thôn tính được kết giới đỏ rực mà ngược lại còn bị kết giới đỏ rực kia đánh cho nát bấy.

Tình hình như vậy, Phong U kinh sợ vô cùng, gằn giọng nói:

- Đây là thứ đồ chơi gì thế này?

Thiên Lân giọng âm lãnh đáp:

- Đây chính là món đồ chơi chuyên đối phó ngươi, bây giờ tiễn ngươi về cõi tây thiên thôi.

Tập trung ý niệm, Thiên Lân không quan tâm đến tình trạng thân thể trọng thương, bắt đầu thúc động công kích toàn lực.

Đối với Thiên Lân, hắn vốn tự mãn cho là chỉ một chiêu có thể đánh cho Phong U đến hồn phi phách tán.

Ai ngờ thực lực Phong U kinh người, thân y là Địa Ngục sứ giả nên có tu vi vượt qua Thiên Lân tuyệt đối, thế cho nên một chiêu vừa rồi của Thiên Lân sắp thành lại bại thảm.

Hiện nay, Thiên Lân bị thương rất nặng, lại muốn thi triển dạng thế công mãnh liệt như vừa rồi thì rõ ràng đã không còn sức lực nữa.

Vì thế, Thiên Lân đổi sang một loại phương thức khác, lợi dụng “Liệt Hỏa Chân Âm” trong cơ thể có thuộc tính đặc biệt để phát động cuộc tấn công Phong U lần thứ hai.

Trước đây, Thiên Lân dùng phương thức này để đánh trọng thương địch nhân thuộc Cửu U nhất mạch.

Hiện nay, hắn lại muốn lợi dụng phương thức này lần nữa, kết quả vẫn hữu hiệu, vững vàng vây chặt lất Địa Ngục Sứ Giả trước mặt.

Phát hiện được nguy cơ, Phong U kinh hãi vô cùng, nhưng lại hoàn toàn không hề kinh hoàng, sau khi suy nghĩ giây lát, khí đen quanh thân y trong chốc lát đã ngưng tụ thành một điểm, dùng tốc độ nhanh đến kinh người bắn ra ngoài kết giới.

Lập tức, điểm đen và và kết giới gặp nhau, do tác dụng của tốc độ, giữa hai bên phát sinh ma sát rất nhanh, cuối cùng gần nửa sức mạnh tà ác ẩn chứa trong điểm đen bị Liệt Hỏa Chân Âm luyện hóa, chỉ còn lại một bộ phận cuối cùng cũng đột phá được kết giới.

- Thiên Lân, lần này ta tạm thua ngươi, lần tới ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.

Buông lại một câu độc địa, Phong U không hề dừng lại biến mất giữa hư không.

Thiên Lân hơi thất vọng, lại có mấy phần vui mừng. Với sự thua thiệt rõ ràng về thực lực của mình, cuối cùng có thể đánh cho Phong U bỏ chạy thì cũng có thể tính là một loại thắng lợi.

Đương nhiên, giá phải trả cũng kinh người nhưng Thiên Lân hoàn toàn không để ý.

Ngược lại hắn còn thấy thích loại cảm giác này, nhưng vì sao từ trước đến giờ hắn chưa từng phát hiện ra?

Đến bên Thiên Lân, Tân Nguyệt đỡ lấy tay của hắn, khẽ than:

- Chàng bị thương không nhẹ.

Thiên Lân khổ sở nói:

- Đúng thế, nhưng ta đã đánh lui được Phong U cũng tính là trả lại một phần cơn tức cho tỷ tỷ.

Tân Nguyệt hơi lo lắng khẽ nói:

- Đi thôi, chúng ta quay về.

Lóe lên đi liền, Tân Nguyệt đến bên Giang Thanh Tuyết, một tay đỡ lấy Giang Thanh Tuyết, một tay nâng đỡ Thiên Lân, thi triển kỳ học kinh thế Chỉ Xích Thiên Nhai, chỉ trong chốc lát đã đi thật xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.