Thất Giới Hậu Truyện

Chương 405: Thần kiếm Thiên Ly phần 3



Nhìn thấy điểm này, Tân Nguyệt vừa kinh ngạc vừa mừng, đang muốn nắm lấy thanh binh khí, nó liền hô lên một tiếng rồi xuất hiện ngay trước mặt Tân Nguyệt. Có phần vui mừng, Tân Nguyệt nắm chắc lấy nó. Thời khắc đó, thân thể Tân Nguyệt run lên, một luồng sức hút to lớn phảng phất muốn nuốt lấy linh hồn của nàng, khiến cho khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng toát ra một vẻ kinh hãi vô cùng. Nhưng tình hình này gần như chỉ kéo dài chốc lát, sau đó Tân Nguyệt liền tỉnh lại, trong não có thêm một luồng ý thức kỳ lạ, không ngờ lại từ thanh quái kiếm trên tay truyền vào.

Theo phân tích của Tân Nguyệt, kiếm này vốn có tên là Thiên Ly, xuất hiện từ thời thượng cổ hồng hoang, chính là tinh khí của trời đất thủy hóa mà thành, bị người đoạt được luyện chế thêm trở thành hình dạng vừa đao vừa kiếm như hiện nay. Tân Nguyệt dùng khí cực thánh, máu tươi bản thân phá giải phong ấn, không những giải mở được phong ấn mà sư phụ Thiên Đao khách hai mươi năm trước lập ra, còn giải trừ cả phong ấn mà người luyện chế ra kiếm này tạo nên vài ngàn năm trước, khiến cho Thiên Ly khôi phục lại đúng dung mạo.

Điểm này thì cả Thiên Đao khách cũng chưa từng nghĩ đến. Múa kiếm chuyển động, Tân Nguyệt muốn thử qua uy lực của thần binh, ai ngờ nàng chỉ múa lên nhè nhẹ, thân kiếm liền lập tức rực hẳn lên, mũi kiếm bay ra một chùm lưỡi sáng, đi dọc theo hướng thủ thế của Tân Nguyệt, lập tức lưu lại trên mặt tuyết cách vài dặm một vết dài đến một dặm, sâu vài chục trượng, rộng đến vài trượng.

Uy lực như vậy dọa cho Tân Nguyệt nhảy dựng lên, nàng chỉ tùy tiện một chiêu, còn chưa từng thực sự ra tay không ngờ đã có uy lực kinh người như vậy. Điều này quả thực khó mà tưởng tượng được. Sửng người một lúc, Tân Nguyệt tỉnh thần trở lại, liếc Thiên Đao khách trên đỉnh Thiên Đao phong lúc này đang bay xuống.

- Sư phụ, thần kiếm này quá lợi hại.

Thiên Đao khách vẻ mặt phức tạp, hỏi lại:

- Đối với thanh kiếm này, con đã hiểu được ít nhiều?

Tân Nguyệt đáp:

- Vừa rồi thần kiếm mới truyền một luồng ý thức vào trong não của con, nó cho con biết, nó vốn là do tinh khí trời đất ngưng tụ mà thành, sau bị người đoạt được chế luyện thêm, nên mới có hình dạng như hiện nay. Trước mắt, con trong lúc vô ý giải trừ toàn bộ phong ấn của sư phụ và người chế kiếm làm ra, vì thế nó mới có hình dạng như vậy.

Thiên Đao khách bật cười khổ sở, có phần cảm xúc nói:

- Té ra hai mươi năm trước ta bất quá chỉ là người làm thuê cho nó, con mới thật sự là người chủ nó đang chờ đợi. Rất tốt, con là đồ đệ của ta, ta cũng coi là có chút vui mừng.

Tân Nguyệt kinh ngạc nói:

- Ý của sư phụ nói là kiếm này lúc trước không có hình dạng như vậy?

Thiên Đao khách có phần hoài niệm, nói:

- Hai mươi năm trước, trên kiếm này có ánh xanh đỏ đan xen, ánh sáng chói mắt. Hiện nay nó lại nhạt như ngọc lưu ly, vừa xứng đôi với con.

Tân Nguyệt hiếu kỳ nói:

- Thế hai mươi năm trước kiếm này cũng có tên là Thiên Ly phải không?

Thiên Đao khách lắc đầu đáp:

- Năm xưa nó có một cái tên khác, con sau này tự nhiên sẽ biết. Bây giờ con thi triển kiếm quyết ta đã truyền cho con một lượt để ta xem thế nào.

Tân Nguyệt không nói gì thêm, thân thể bắn thẳng lên không trung, thi triển kiếm quyết do Thiên Đao khách truyền thụ. Lập tức, giữa không trung ánh kiếm đan xen, làn kiếm rạch nát bầu trời. Thiên Ly kiếm được Tân Nguyệt cố ý thúc động, liền phát xuất ánh sáng kỳ lạ chói mắt mạnh mẽ, kiếm khí kinh người của nó không gì ngăn được, vừa tiếp xúc liền bị phát nổ, lập tức bốn bề Thiên Đao phong để lại vô số hố to và khe sâu, khiến cho Thiên Đao khách nhìn thấy phải biến hẳn sắc mặt, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Đột nhiên, kiếm thức của Tân Nguyệt biến chuyển, toàn thân ánh sáng tứ tán, tám bóng sáng bay ra ảo hóa thành tám cô gái thanh xuân vây phủ quanh người nàng, mỗi bóng tự thi triển kiếm chiêu khác nhau, cùng nhau bay thẳng tới theo hướng bay đi của thân thể Tân Nguyệt. Khi kiếm thức trong tay Tân Nguyệt đã hoàn thành, tám cô gái thanh xuân do những bóng sáng tạo thành vây phủ quanh người Tân Nguyệt đồng thời hóa thành tám chùm ánh sáng, dung hợp vào trong thế công của Tân Nguyệt, khiến kiếm chiêu của nàng uy lực lập tức tăng lên gấp vài chục lần. Đến lúc này, một làn kiếm trắng tinh trong màn đêm hệt như từ vùng trời khác rọi đến, cùng với tốc độ không gì sánh kịp, bắn thẳng đến một ngọn núi băng cách vài dặm.

Tức thì, ánh sáng lóe lên, tiếng nổ rung trời, ngọn núi băng to lớn như vậy chỉ với một chiêu của Tân Nguyệt đã hóa thành hư ảo, tại chỗ đó để lại một hố sâu to lớn, tất cả như mô tả sự bá đạo một chiêu của Tân Nguyệt. Vẻ mặt kinh hãi, Thiên Đao khách kinh ngạc vô cùng, mãi đến khi Tân Nguyệt nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh ông mới tỉnh táo lại.

Nhìn Tân Nguyệt, Thiên Đao khách phát hiện nàng vẻ mặt tái nhợt, lập tức hiểu được nguyên nhân bên trong, hỏi lại:

- Có phải tu vi hiện nay của con còn chưa đủ sức để chế ngự một chiêu vừa rồi, vì thế cho nên con bị nội thương phải không?

Tân Nguyệt cười khổ đáp:

- Một chiêu này chính trấn cung tuyệt học của Huyền Nữ Thiên Cung có tên Thiên Ngoại Phi Tiên, đáng tiếc con không cách nào thi triển được, vừa rồi cũng chỉ miễn cưỡng thi triển hơn phân nữa một chút, thân thể không chịu đựng được sức phản lực.

Thiên Đao khách an ủi:

- Không cần phải nóng nảy, với tu vi hiện nay của con lại có thần binh trong tay, thêm kiếm quyết ta đã truyền cho con cũng đủ để ứng phó với tình thế trước mắt. Ngoại trừ gặp phải cao thủ đặc biệt cỡ Xà Thần, nếu không thì con muốn tự bảo vệ cũng không phải khó khăn lắm.

Tân Nguyệt gật đầu khe khẽ, vẻ mặt toát ra nụ cười kiên cường, thần sắc bình thản đáp:

- Sư phụ yên tâm, con sẽ tăng cường tu luyện, sớm muộn có ngày sẽ dương danh thiên hạ, đáp ứng kỳ vọng của sư phụ với con.

Thiên Đao khách bật cười điềm nhiên, phất tay phát xuất một luồng sáng đỏ rực tác dụng lên người của Tân Nguyệt, khiến mặt nàng đỏ hồng trở lại, thương thể đã tốt lên không ít.

- Không còn sớm nữa, con cũng phải trở về thôi, ta cũng phải đi rồi. Sau này có rảnh rỗi thì tu luyện thêm, trước mắt cái con thiếu chỉ là mặt tu vi. Một khi tu vi của con đã đủ rồi, thực lực của con sẽ bành trướng rất nhanh.

Tân Nguyệt có chút không nỡ, khẽ lẩm bẩm:

- Sư phụ, con muốn bồi tiếp người thêm nữa.

Thiên Đao khách lắc đầu đáp:

- Không cần thiết, ta sợ ở lâu quá thì bản thân sẽ không nỡ bỏ đi, con đi về đi.

Tân Nguyệt thương cảm, khẽ nói:

- Trước khi chia tay, sư phụ còn có điều gì giáo huấn không?

Thiên Đao khách khóe miệng mấp máy mấy cái, khẽ nói:

- Sư phụ không có gì để nói, chỉ chúc phúc cho con và Thiên Lân cuộc đời này hạnh phúc thôi. Ngoài ra, tương lai nếu như con gặp binh khí cực độc Phệ Tâm kiếm thì nhớ phải đề phòng cẩn thận. Được rồi, đi đi, đi đi, ta vốn không nhà không cửa, phiêu bạt giang hồ, chỉ vì tìm nó.

Tiếng cười tang thương bay theo hoa tuyết, trong ánh mắt đau khổ của Tân Nguyệt, Thiên Đao khách dần dần đi mất về phía Bắc. Xoay người lại, Tân Nguyệt mang Thiên Ly kiếm rời khỏi nơi đó, một mình bay lượn trong gió tuyết, vẻ mặt rất phức tạp.

Nhớ lại nàng năm mười tám tuổi, lần đầu đến Thiên Đao phong, do một câu nói không hợp mà giao chiến với sư phụ Thiên Đao khách. Lúc đó Thiên Lân đột nhiên xuất hiện, không những để lại một chút dấu tích trong tâm hồn lạnh lùng cao ngạo của Tân Nguyệt, mà nó cũng đã thay đổi vận mệnh của Tân Nguyệt, khiến nàng bảy năm qua lại giữa Đằng Long cốc và Thiên Đao phong, học được bản lĩnh kinh người. Hiện nay, sư phụ đột nhiên bỏ đi, Tân Nguyệt tuy tính cách lạnh lùng lại cũng cảm thấy hơi bất ngờ, còn có một loại thương cảm thật sâu sắc.

Nhưng nhân duyên định mệnh, tụ hợp ly tán, thiên hạ không có tiệc nào mãi hoài, Tân Nguyệt và Thiên Đao khách làm sao có thể là ngoại lệ được?

Cũng như Lý Phong, Đinh Vân Nham của Đằng Long cốc cũng vậy, bọn họ cũng không phải nói đi là đi sao?

Còn có Điền Lỗi, ông tuy tu vi không yếu nhưng lại đã định sẵn không thoát khỏi kiếp nạn.

Điều này có thể trách ai đây?

Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt dần dần thoải mái trở lại, bỏ đi thất vọng trong lòng, cả người lóe lên đi về lại Đằng Long cốc.

Bóng đêm âm thầm rộng khắp, gió tuyết đầy trời, Ngọc Tâm đứng ở trên ngọn núi băng đã ở đêm kia, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

Tối nay, Thiên Lân không đến, Ngọc Tâm hơi thất vọng. Đã nhiều năm qua, lần đầu tiên trong lòng nàng có ý niệm như vậy, điều này khiến lòng nàng có phần mơ hồ. Thân là đệ tử của Tuyệt Tình môn, Ngọc Tâm hiểu rõ ràng đệ tử bản môn bị ông trời nguyền rủa, cả đời từ lúc sinh ra đến khi chết đi đều không thể động tình, nếu không sẽ có kiếp nạn. Nhưng ông trời trêu ngươi, khiến cho Ngọc Tâm gặp được Thiên Lân, còn để Thiên Lân rút được thanh Tàn Tình kiếm, điều này thật ra dự báo chuyện như thế nào đây?

Đối với Ngọc Tâm, kết cục của bản thân và Thiên Lân nàng thực ra biết được, chỉ có điều còn không hiểu, nếu như người Tuyệt Tình môn có kết cục như vậy, ông trời sao còn cho nàng một chút tình ái ngắn ngủi, lẽ nào đây là ông trời trừng phạt bản thân, đã định sẵn lời nguyền vĩnh viễn không thay đổi cho đệ tử của Tuyệt Tình môn chăng?

U sầu nhàn nhạt tràn đầy trong lòng Ngọc Tâm, nàng yên yên lặng lặng đứng nhìn, tuy biết rõ Thiên Lân sẽ không xuất hiện, nhưng nàng lại quý giá mỗi thời phút trông chờ này. Đột nhiên, Ngọc Tâm động đậy, giọng băng lạnh nói:

- Khoảng cách này đã thích hợp rồi, nếu tiến đến gần thì đừng trách ta ra tay.

- Ha ha, tu vi quả không yếu, không ngờ có thể phát hiện được sự tồn tại của ta.

Thanh âm chói tai khó nghe, khi vừa vang lên thì đúng lúc đó ở vị trí bên trái Ngọc Tâm chừng mười trượng xuất hiện một bóng đen, hình dáng có phần cổ quái. Ngọc Tâm liếc bóng đen đó, trên mặt hiện ra vẻ ác cảm, chỉ thấy người kia ở trần, trên ngực đen thui có vẻ một hình ảnh ác quỷ, hai chân gầy giơ xương như sài lang, hai tay đặc biệt dài, khuôn mặt già lão đen đủi xấu xí, lông mày trắng sắc như đao, con mắt nhô ra khiến cho người ta nhìn thấy phải khiếp sợ.

Dung mạo như vậy ngoại trừ Quỷ Vu của băng cốc thì còn có ai nữa đây?

- Ngươi là ai?

Ngọc Tâm lạnh lùng hỏi. Quỷ Vu cười âm hiểm đáp:

- Ta chính là một người sống trong bóng đêm, mọi người gọi ta là Quỷ Vu.

Ngọc Tâm ánh mắt cảnh giác, cất tiếng hỏi:

- Ngươi đến đây làm gì?

Quỷ Vu cười ha hả nói:

- Ta tự nhiên đến đây là vì ngươi.

Ngọc Tâm thản nhiên đáp:

- Chúng ta trước giờ chưa từng gặp qua, ngươi vì sao lại đến đây vì ta?

Quỷ Vu cười quái dị khằng khặc, khuôn mặt xấu xí tỏ ra có phần kinh khủng, thanh âm chói tai nói:

- Ta trong lòng muốn được biết, đệ tử đời thứ mười hai của Tuyệt Tình môn thật ra xinh đẹp đến cỡ nào. Giờ đây được nhìn thì quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ đáng tiếc ông trời ghét kẻ hồng nhan.

Ngọc Tâm hừ lạnh một tiếng, không chút động đậy nói:

- Nếu như vậy, ngươi có thể đi rồi đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.