Thất Giới Hậu Truyện

Chương 411: Họa phúc nan trắc (Họa phúc khó lường) phần 1



Sáng sớm, ở cửa vào Đằng Long cốc, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Dao Quang, Đồ Thiên bốn người nhẹ nhàng bay đến, nhìn Thiên Ảnh Trương và Đàm Thanh Ngưu đang thu dọn nốt công việc sau một đêm bận rộn trong im lặng.

Hàn Hạc thấy bốn người xuất hiện liền chuyển đến bên cạnh, khẽ nói:

- Xong sớm thôi, sẽ lập tức hoàn tất mọi việc.

Triệu Ngọc Thanh cười đáp:

- Cực khổ cả một đêm, hy vọng đáng giá như vậy.

Phương Mộng Như hỏi lại;

- Nhị sư huynh, đêm qua còn yên tĩnh chứ?

Hàn Hạc đáp lời:

- Một đêm không có gì, chỉ có Tân Nguyệt một mình ra ngoài, mãi đến hừng sáng mới trở về, trong tay có thêm một cây kiếm rất kỳ dị đặc biệt.

Phương Mộng Như hơi kinh ngạc hiếu kỳ nói:

- Kiếm kỳ dị đặc biệt? Kỳ dị ở điểm nào vậy?

Hàn Hạc trầm ngâm đáp:

- Khi đó Tân Nguyệt vội vã vào cốc, ta nhìn cũng không rõ ràng lắm, cảm giác đó là một thanh thần kiếm ánh sáng vô cùng chói mắt.

Dao Quang và Đồ Thiên vừa nghe, đều cảm thấy hứng thú, chỉ có Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình tĩnh, không hề kinh ngạc chút nào.

Hàn Hạc phát hiện được thần thái của Triệu Ngọc Thanh, kinh ngạc nói:

- Sư huynh, huynh sao không hề kinh ngạc chút nào vậy, dường như đã sớm biết rồi?

Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên cười đáp:

- Nửa đêm qua, từ phía Tây Bắc truyền lại một luồng khí thế to lớn phân bố khắp cả Băng Nguyên, sư đệ có từng cảm ứng được chăng?

Hàn Hạc gật đầu đáp;

- Có, lúc đó cảm giác rất kỳ lạ, ta còn đang suy đoán có phải do cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực phát ra hay không.

Dao Quang tiếp lời nói:

- Chắc không phải của cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực, luồng khí tức đêm qua rất thần thánh, trước sau đều xuất hiện hai lần chấn động lớn.

Phương Mộng Như cau mày lại, trầm ngâm nói:

- Đại sư huynh, huynh đang muốn nói mọi chuyện này đều có liên quan đến Tân Nguyệt?

Triệu Ngọc Thanh cười đáp:

- Đúng thế, đều có liên quan đến Tân Nguyệt. Đêm qua luồng khí thần thánh thứ nhất xuất phát từ Tân Nguyệt, đệ tử ấy đã từng thúc động pháp quyết Đằng Long Cửu Biến. Lần dao động thứ hai chắc xuất hiện khi đệ tử ấy thu được thanh thần kiếm.

Hàn Hạc kinh ngạc nói:

- Băng Nguyên đất rộng người thưa, từ trước đến nay chưa từng nghe có thần kiếm tồn tại, Tân Nguyệt làm sao lại thu được?

Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói:

- Thực ra Tân Nguyệt còn có một sư phụ, ta trước giờ chưa từng nói với mọi người.

Còn đang nói, Thiên Ảnh Trương và Đàm Thanh Ngưu đã hoàn thành bước cuối cùng của Tứ Linh Ngự Ma trận, khiến cho tầng không Đằng Long cốc lập tức xuất hiện một lưới sáng phòng ngự hai màu xanh đỏ, nó sử dụng Tứ Thiên Trụ phong làm điểm cơ sở, bao trùm hoàn toàn cửa vào của Đằng Long cốc, hình thành một khu vực đóng kín.

Nhẹ nhàng bay đến, Thiên Ảnh Trương mồ hôi đầy đầu cười nói:

- Cốc chủ, ông xem thử thế nào?

Triệu Ngọc Thanh khẽ cười nói:

- Cực khổ cho hai vị, lưới sáng phòng ngự này xem ra rất được, không biết có đặc điểm thế nào?

Thiên Ảnh Trương đáp:

- Trận này có tên là Tứ Linh Ngự Ma trận, phối hợp với hoàn cảnh địa hình nơi này thì dùng Tứ Thiên Trụ phong làm điểm cơ sở, chia ra gieo riêng rẽ cho chúng (Tứ Thiên Trụ phong) khí của Tứ Linh, lại phối hợp với Kỳ Môn Độn Giáp, thuật số âm dương soạn lại mà thành. Đặc điểm lớn nhất của trận pháp này là có thể tự động cảm ứng được khí tà ác, một khi có người tà ác đến gần, trận pháp sẽ tự động vận chuyển để phòng ngự. Hơn nữa, trận pháp cũng có thể khống chế để có ba mức độ phòng ngự bình thường, mạnh và mạnh nhất. Nếu như định cho nó ở trạng thái phòng ngự mạnh nhất, thì cho dù là cốc chủ muốn từ bên ngoài tiến vào trong cũng chịu sức mạnh ngăn trở rất lớn của trận pháp.

Nghe vậy, Triệu Ngọc Thanh vui mừng nói:

- Như vậy rất tốt, sau này công tác phòng ngự phải làm phiền đến hai vị rồi.

Thiên Ảnh Trương và Đàm Thanh Ngưu đồng thanh vâng một tiếng, vẻ mặt vui mừng mỉm cười. Bên cạnh, Hàn Hạc nói:

- Sư huynh, hay là huynh hãy tiếp tục nói chuyện liên quan đến Tân Nguyệt đi.

Triệu Ngọc Thanh liếc mấy người, phát hiện ai cũng rất hứng thú thì không khỏi cười nói:

- Đi thôi, chúng ta cũng nên về thôi, chắc Tân Nguyệt đã chờ ở trong Đằng Long phủ rồi.

Mọi người không có ý kiến gì, cùng nhau theo Triệu Ngọc Thanh quay vào trong cốc. Trong Đằng Long phủ lúc này náo nhiệt vô cùng, ngoại trừ Tuyết Sơn thánh tăng không có ở đó, những người khác đều đã tề tụ đông đủ, ai cũng nhìn đến Tân Nguyệt, cảm thấy kinh ngạc vô cùng đối với thần kiếm trong tay của Tân Nguyệt.

Lâm Y Tuyết đỡ lấy kiếm trong tay Tân Nguyệt, vừa hưng phấn chơi đùa vừa hỏi lại:

- Tân Nguyệt tỷ tỷ, kiếm này tỷ từ đâu có được, còn có thêm thanh nào không, cho muội một thanh chơi đi.

Giang Thanh Tuyết cười mắng:

- Nói bậy nói bạ, thần kiếm loại này thiên hạ khó gặp, có phải nói chơi là chơi được không?

Băng Tuyết lão nhân đánh giá Thiên Ly thần kiếm trong tay của Lâm Y Tuyết, trầm ngâm nói:

- Kiếm này màu sắc lưu ly, ánh sáng nhu hòa mà cực mạnh, chắc là vô cùng khó gặp.

Mã Vũ Đào cũng nói:

- Kiếm dạng như vậy thiên hạ không có nhiều, sao cái tên Thiên Ly này chúng ta đều chưa từng nghe qua vậy?

Câu này vừa phát ra, mọi người liền trầm ngâm, rõ ràng vấn đề này đáng để nghiên cứu. Cách đó không xa, Sở Văn Tân nhìn kiếm Thiên Ly, vẻ mặt toát ra một chút nghi hoặc. Bên cạnh, Ly Hận thiên tôn Công Dương Thiên Tung và Cơ Tuyết Ny cũng vẻ mặt quái dị, đều đang quan sát kiếm Thiên Ly, dường như đang muốn nói gì đó.

Đúng lúc đó, một hàng bảy người nhóm Triệu Ngọc Thanh về đến.

Những người trong phủ lập tức tỉnh người lại, chia nhau gật đầu thi lễ, chào hỏi bảy người Triệu Ngọc Thanh. Dao Quang, Đồ Thiên và Phương Mộng Như quan sát kiếm Thiên Ly trong tay của Lâm Y Tuyết, vẻ mặt ba người khác biệt, đều đưa mắt cho nhau, ai cũng toát ra sự kinh ngạc.

Ngồi ghế chủ tọa, Triệu Ngọc Thanh phất tay nói:

- Mọi người ngồi xuống hết đi.

Mọi người tự tìm nơi ngồi xuống, Lâm Y Tuyết theo sát với Tân Nguyệt.

Nhìn mọi người một lúc, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Vừa rồi công tác phòng ngự ở cửa cốc đã hoàn thành rồi, người ngoài bình thường sẽ rất khó có chuyện tùy ý tiến vào trong Đằng Long cốc. Từ nay về sau, công tác phòng ngự này phải phiền đến Thiên Ảnh Trương và Đàm Thanh Ngưu của Trừ Ma liên minh phụ trách. Còn đối với thần kiếm trong tay của Tân Nguyệt, mọi người dường như đều rất có hứng thú, chúng ta cùng bàn luận đi. Có nghi vấn hay hiếu kỳ nào, mọi người đừng ngại nói thẳng ra, chúng ta cùng nhau tham khảo.

Câu này vừa nói ra, Công Dương Thiên Tung đứng lên đầu tiên, mở miệng nói:

- Cốc chủ, ta mạo muội muốn hỏi một câu, thần kiếm mà Tân Nguyệt mang về này, ngoại trừ ánh sáng chói mắt ra, hình dạng của nó rất tương tự với binh khí trong tay của Thiên Đao khách trên ngọn Thiên Đao, không biết giữa hai cái này có liên quan không?

Câu này vừa nói ra, đại đa số mọi người đều vô cùng kinh ngạc, cũng có một bộ phận dường như nghĩ đến điều gì đó. Triệu Ngọc Thanh cười đáp:

- Xin mời thiên tôn an tọa, liên quan đến vấn đề thiên tôn vừa nhắc đến, ta cũng vừa mới nói với mọi người rồi. Thực ra Tân Nguyệt xuất thân từ Đằng Long cốc, còn có một vị sư phụ khác, đó chính là Thiên Đao khách trên ngọn Thiên Đao. Chuyện này đã phát sinh bảy năm về trước, chi tiết cụ thể thế nào hay là để Tân Nguyệt tự mình nói cho mọi người biết đi.

Câu này của Triệu Ngọc Thanh khiến mọi người đều kinh ngạc ngây cả người, đặc biệt là cao thủ của ba phái Băng Nguyên, bọn họ không thể nào tưởng tượng được, Tân Nguyệt lại chính là đồ đệ của Thiên Đao khách. Tân Nguyệt đứng lên, nhìn mọi người một cái, nhẹ giọng nói:

- Bảy năm trước đệ tử mười tám tuổi, có một đêm vô ý đi qua Thiên Đao phong, gặp được sư phụ. Khi đó, đệ tử và sư phụ đã phát sinh xung đột, ước định giao đấu ba chiêu, kết quả chỉ trong hai chiêu đệ tử đã ngã xuống rồi. Lúc đó, Thiên Lân đột nhiên xuất hiện. Huynh ấy mười hai tuổi đề nghị đệ tử tỉ thí một chiêu cuối cùng, hơn nữa còn đánh cuộc vối sư phụ là nếu đệ tử thắng, thì sư phụ phải đem thanh binh khí đó cho đệ tử, nếu đệ tử thua thì phải bái sư. Lúc đó, sư phụ hỏi ngược lại Thiên Lân, nếu như không thua không thắng thì sao? Thiên Lân trả lời, nếu không thua không thắng, đệ tử không có được binh khí mà cũng không phải bái sư, chỉ yêu cầu sư phụ đem tuyệt học lợi hại nhất trong đời truyền thụ cho đệ tử. Kết quả lần này, nhờ Thiên Lân mà đệ tử có được kết quả không thua không thắng. Trong sáu năm sau đó, đệ tử liền thỉnh thoảng đến Thiên Đao phong theo sư phụ học nghề.

Nghe Tân Nguyệt kể xong, mọi người ai nấy đều xúc động.

Lâm Y Tuyết vọt miệng nói:

- Thiên Lân thật là thông minh, đây gọi là đánh cuộc không gì không được.

Tân Nguyệt nhớ lại:

- Thực ra sau này đệ tử mới biết, sư phụ chính là cố ý nhường chúng con, sư phụ thu đệ tử làm đồ đệ, chủ yếu vì ông ấy phát hiện đệ tử lớn lên rất giống Trương Ngạo Tuyết của Dịch viên, Thiên Lân lớn lên rất giống Lục Vân.

Đồ Thiên kinh ngạc nói:

- Nói như vậy, sư phụ cô năm xưa cũng nhất định có gặp qua Lục Vân, hơn nữa còn có một loại quan hệ nào đó với Lục Vân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.