Thất Giới Hậu Truyện

Chương 419: Phong động Băng Nguyên (bão động Băng Nguyên) phần 1



Sau giờ Ngọ mặt trời chói chang, ánh mặt trời sáng rỡ ấm áp chiếu khắp Thần Châu. Xích Viêm đứng ở cửa cốc nhìn Hắc Ngục sâm lâm trước mắt, toát ra một chút nặng nề. Trải qua ngàn năm chiến đấu, những con vật có thực lực yếu một chút trong Hắc Ngục sâm lâm phần lớn đều đã bị diệt sạch, còn lại chỉ là một số đối đầu rất đáng sợ. Điều này đối với tộc Bác Phụ thì thức ăn càng lúc càng khô kiệt dần, cuộc sống trở nên càng thêm phần tàn khốc.

Đến lúc này, trên bầu trời, cuồng phong thổi mạnh, mây đen từng đám, mặt trời sáng tỏ xuất hiện một chút biến hóa, chung quanh có thêm một quầng sáng, dường như đang dự báo một chuyện gì đó. Xích Viêm hơi cau mày, ngửng đầu nhìn bầu trời, khi nhìn thấy quầng sáng quanh mặt trời, vẻ mặt kinh hãi, vọt miệng nói:

- Không hay rồi, kiếp nạn cũng đã đến.

Dứt lời, chân trời đột nhiên xuất hiện một cơn gió lốc, kết nối thẳng từ mặt đất lên đến trên mặt trời, hình thành một cột gió xuyên liền trời đất lấp lánh ánh sáng đỏ vàng. Chỉ thấy, bầu trời có chớp điện đánh xuống, thiên lôi liên tục nổ vang, phối hợp với cơn gió lốc di động rất nhanh tạo thành một cảnh tượng kinh người. Trên bầu trời Hắc Ngục Sâm Lâm, cột gió màu đỏ vàng hệt như cơn cuồng phong cả ngàn trượng, đến nơi nào thì tàn phá không gì ngăn được, cây cối cao đến vài chục trượng bị nhổ cả gốc lẫn rễ, rồi nghiền nát chỉ trong chốc lát. Trong rừng rậm, không ít yêu thú có thực lực kinh người bị cuốn lên không trung, miệng phát ra tiếng kêu thê lương, tự mình tranh đấu với cuồng phong, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị cột gió nuốt chửng, hóa thành máu thịt đỏ đầy trời, rồi theo cột gió tiến nhanh về phía trước.

Biến cố bất ngờ phá vỡ an bình của Hắc Ngục sâm lâm, hàng ngàn hàng vạn sinh mạng sống trong khu rừng này bắt đầu náo động, hoảng sợ bỏ chạy đủ mọi phương hướng lên trời xuống đất. Trong đó một nửa sinh mạng vận khí không tốt, dưới tác dụng của cơn bão lốc khổng lồ đường kính hơn ba trăm trượng đã bị nuốt chửng mất, chỉ chớp mắt đã không còn sức sống. Còn một số sinh mạng vận khí có tốt hơn, bọn chúng hoảng hốt bất an, điên cuồng bỏ chạy khắp nơi để trốn tránh bị cơn bão lốc đó tập kích.

Xích Viêm vẻ mặt xanh dờn, thấy rõ Hắc Ngục Sâm Lâm bị cơn bão lốc đó phá hủy một lúc chỉ còn một mớ hỗn độn, hễ chỗ nào cơn bão lốc đi qua, không những sinh mạng không còn thấy mà ngay cả mặt đất cũng xuất hiện những khe sâu đến cả vài chục trượng, điều này khiến người nghe phải rợn cả tóc gáy. Nhìn cơn lốc xoáy tiến gần đến hang núi, Xích Viêm lập tức rống to một tiếng rồi chạy thẳng vào trong cốc, miệng phát xuất một tràng âm thanh kỳ quái.

Giây lát sau, những thành viên trong tộc Bác Phụ ở trong huyệt động vội vàng chạy ra, khi nhìn thấy cơn lốc xoáy khổng lồ kia, mọi người liền lộ vẻ hoảng sợ. Xích Viêm vội vàng chạy đến gần mọi người, hạ lênh cho mọi người lập tức lập Thất Tinh trận, hơn nữa còn dặn dò ai nấy vào vị trí của mình, toàn lực thúc động Thất Tinh trận để chống lại tập kích của cơn lốc xoáy.

Rất nhanh, trên tầng không Thất Tinh trận xuất hiện một lưới sáng ngăn cách mọi thứ bên ngoài với bên trong. Lúc này, quầng sáng quanh mặt trời càng thêm rõ ràng, cơn lốc xoáy đó cũng càng thêm mạnh mẽ to lớn, đang ép gần đến hang núi mấy người Xích Viêm đang ở. Giây lát sau, mặt đất bắt đầu chấn động không thôi, cơn lốc xoáy khổng lồ hệt như thần hủy diệt, chỉ trong chốc lát đã ép gần đến Thất Tinh đại trận, sức mạnh xoay tròn không gì ngăn được của nó đã đột ngột va chạm vào trên lưới sáng che phủ trên Thất Tinh trận pháp, thiếu chút nữa đã nghiền nát nó rồi.

Xích Viêm và tộc nhân phát hiện không ổn, ai nấy gầm thét giận dữ, dùng hết sức mạnh toàn thân truyền vào trong Thất Tinh trận pháp, hỗ trợ cho sức mạnh thần kỳ của trận pháp nhằm tăng cường khả năng phòng ngự của nó chống lại tập kích của cơn lốc xoáy đó. Lập tức, cơn lốc xoáy xuất hiện ở trên đầu của Thất Tinh trận pháp, lưới sáng và cột gió nhập chung lại, xuất hiện việc dừng lại một chút. Xích Viêm hơi kinh ngạc, cơn lốc xoáy đang di động rất nhanh đột nhiên ngừng lại, điều này vô tình trùng hợp hay là có ý chống lại bản thân và tộc nhân?

Trong lúc suy tư, Xích Viêm để ý được, mặt trời trên không lại xuất hiện biến đổi lần nữa. Quầng sáng quanh mặt trời đó đang thu nhỏ dần, hình thành một cột sáng rực rỡ truyền vào trong cơn lốc xoáy. Kể từ đó, cơn lốc xoáy tăng tốc xoay tròn, hơn nữa còn thu nhỏ dần dần, dung hợp với cột sáng kia, đánh trúng vào lưới sáng phòng ngự do Thất Tinh trận pháp phát xuất ra, cột sáng liền phát sinh sự khúc xạ, hóa thành một con rồng sáng với khí thế không gì ngăn được xông thẳng đi ra ngoài mấy dặm.

Theo phương hướng khúc xạ của con rồng ánh sáng bắn đi mà tính, điểm hạ xuống của nó chắc ngoài vài chục dặm. Nhưng điểm khiến người ta bất ngờ chính là con rồng ánh sáng mới bay được vài dặm, liền gặp phải ngăn trở giữa không trung trống rỗng, hai bên bộc phát ra ánh sáng chói mắt, sau khi giằng co giây lát, một tiếng nổ sầm rung cả trời cùng với chấn động cả không gian lan khắp nơi. Thời khắc đó, giữa trời đất xuất hiện một rung chuyển. Cơn lốc xoáy trên trời đột nhiên biến mất, Thất Tinh trận pháp tự động tan biến, con rồng ánh sáng kia cũng lập tức không thấy, chỉ còn lại Xích Viêm và mấy tộc nhân vẻ mặt ngạc nhiên đứng ở đó.

Đột nhiên, một trận cuồng phong nổi lên. Chỗ con rồng ánh sáng biến mất xuất hiện một cửa hang thời không, khí lạnh rất lớn từ đó ào vào khiến cho Xích Viêm chú ý đến.

Quan sát cẩn thận, Xích Viêm mặt mày xanh mét, một sự đau thương nhàn nhạt hiện lên trong đáy mắt của hắn.

Tộc nhân Xích Thạch đi đến bên Xích Viêm, hỏi lại:

- Tộc trưởng, điều này…

Xích Viêm khổ sở đáp:

- Phong ấn Thiên Lân bố trí lúc trước đã bị phá hủy, cửa thời không tương lai lúc này đã mở ra rồi.

Xích Thạch kinh hãi nói:

- Kiếp nạn của chúng ta cũng chính thức đi vào thời kỳ đếm ngược phải không?

Xích Viêm gật nhẹ, vẻ mặt ưu tư, ánh mắt chăm chú nhìn vào huyệt động thời không kia, phát hiện không ít yêu thú của Hắc Ngục sâm lâm đang liều mạng bay thẳng vào chỗ đó. Chỉ một lúc sau đã có mấy chục con yêu thú biến mất, rồi tất cả im ắng trở lại. Lúc này, những tộc nhân khác rối rít đến gần, vây quanh Xích Viêm, vẻ mặt ai cũng đều ưu tư lo sầu.

Xích Vân hỏi:

- Tộc trưởng, Thất Tinh đại trận đã bị hủy diệt, chúng ta bây giờ phải làm thế nào đây?

Liếc mọi người, Xích Viêm khẽ than:

- Đây là thế giới của chúng ta, thích hợp cho cuộc sống của chúng ta. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, ta không hy vọng mọi người rời khỏi nơi này.

Xích Thủy nói:

- Nếu chúng ta muốn không đi thì phải rời khỏi nơi này.

Xích Viêm đáp:

- Định mệnh của chúng ta thì căn bản không cách nào né tránh.

Xích Thạch nói:

- Nếu như vậy, chúng ta hãy thuận theo tự nhiên, nghe theo mệnh của trời.

Xích Viêm dặn dò:

- Bắt đầu từ thời khắc này trở đi, mọi người phải tăng cường thuật Bách Kích (vật lộn), tận hết sức của từng người để tăng cường thực lực dùng ứng phó với kiếp nạn sắp đến, phải dùng đến chút sức lực cuối cùng.

Mọi người đồng thanh đáp lại, ai nấy vẻ mặt đều toát ra sự bi tráng.

Khi kiếp nạn đến gần, tộc Bác Phụ vốn đã từng kiêu ngạo khắp Thần Châu chọn lựa phương án đối mặt mà không phải né tránh. Trong lòng của bọn họ tuy biết rõ không thể làm được, nhưng lại dứt khoát chọn phương án kịch liệt nhất, kiên cường nhất, dũng cảm gánh chịu tất cả mọi thứ. Hào tình như vậy cùng với sự chuẩn bị tốt, cuối cùng có thể giúp bọn họ vượt qua được kết cục định sẵn kia không?

Thiên chi cực, hải chi giác. Thương khung tuyết, vạn lý diêu. (Trời rất cao, biển rất sâu. Bầu trời tuyết phủ, ngàn dặm vọng về.)

Đây là đôi câu đối ở lối vào của Thiên Địa huyền môn, có tên là Thiên Cực TruyệnFULL.vn. Đây chính là cấm địa của Hải vực, nằm ở trung tâm của Tử hải, do cao thủ Tử hải đời đời thủ giữ. Ngoại trừ hai mươi năm trước Lục Vân và đồ đệ Hải Nữ tiến vào, vài ngàn năm nay chưa có một người ngoài nào tiến vào được. Hiện nay, hai mươi năm đã trôi qua, Hải Vực đã sớm khôi phục lại an bình ngày trước, trung tâm của Tử Hải cũng bớt đi rất nhiều tranh giành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.