Thất Giới Hậu Truyện

Chương 422: Phong động Băng Nguyên (bão động Băng Nguyên) phần 4



Đại Thanh vẻ mặt kinh hãi biến đổi, lo lắng nói:

- Sáu đại bộ lạc của Thiên Cầm dùng sự hung ác tàn nhẫn mà dương danh trong Hắc Ngục sâm lâm, bộ lạc Cự Sí chúng ta đứng hàng thứ ba trong sáu bộ lạc lớn, gần với bộ lạc Thiên Hạc, lại sắp sau Thải Điệp bộ lạc. Bộ lạc này vô cùng kỳ lạ, hình dạng bọn chúng nhỏ bé nhất nhưng lại đáng sợ nhất, chính là một trong bốn bộ lạc đáng sợ nhất của hai mươi bốn bộ lạc đứng đầu của Hắc Ngục sâm lâm.

Đại Hôi nói:

- Thải Điệp bộ lạc được xếp hàng đầu trong bộ lạc Thiên Cầm, bộ lạc Phi Viên cũng được xếp hàng đầu trong nhóm bộ lạc Lục Sinh Cự Linh, lại thêm bộ lạc xếp hàng thứ hai trong nhóm bộ lạc Lục Sinh Dị Linh là Bát Trảo, tình hình của chúng ta có thể nói là không ổn chút nào.

Chim hai đầu cười nói:

- Hoàn cảnh mới có kỳ ngộ mới. Bộ lạc Thải Điệp đó sợ nhất là lạnh lẽo, bọn chúng đến nơi này thì có thể nói là rất bất lợi cho chúng. Còn đối với bộ lạc Phi Viên, đây chính là đối đầu sống chết nhiều năm đối với chúng ta, vì thế chúng ta phải cần đề phòng hơn mới đúng.

Đại Hắc nói:

- Chúng ta mới đến nơi này, hoàn cảnh còn chưa quen thuộc. Băng Nguyên này lại vô cùng rộng lớn, không có thức ăn gì cả, chi bằng chúng ta lập tức đi về phía Nam, rời khỏi nơi này.

Chim hai đầu trầm ngâm rồi nói:

- Ban đầu chúng ta cảm ứng được luồng khí tức đó ngập tràn linh khí, phỏng chừng là một loại linh chi tiên thảo nào đó, nếu như có thể lấy được vật đó, thì chúng ta sẽ được trợ giúp rất lớn.

Đại Thanh hỏi lại:

- Nếu tìm không được thứ đó?

Chim hai đầu trả lời:

- Chúng ta trước hết tìm qua một lượt, nếu như tìm không được thì mới rời khỏi Băng Nguyên lạnh lẽo này để đi về phía Nam tìm thức ăn.

Đại Hắc, Đại Thanh, Đại Hôi không bàn luận gì thêm, lập tức theo sự chỉ huy của chim hai đầu, bắt đầu từ khe núi tuyết phủ tìm kiếm rộng ra quanh đó trong phương viên vài chục dặm. Một lát sau, bốn đại cao thủ của bộ lạc Cự Sí này liền rời khỏi khe núi tuyết phủ, biến mất trong gió tuyết.

Giây lát sau, sinh vật kỳ dị né tránh trong khe núi hẹp âm thầm xuất hiện, sau khi quan sát động tĩnh chung quanh một lượt, liền vội vàng đuổi về phía Bắc, chốc lát đã vượt ngoài vài dặm, tốc độ của nó nhanh đến kinh người.

Đón gió tiến lên, sinh vật kỳ dị cảnh giác cao độ, vừa múa cánh thịt vừa phát xuất sóng thăm dò kỳ dị quan sát tình hình chung quanh. Đột nhiên, trong gió tuyết truyền đến một luồng khí tức phức tạp. Điều này khiến sinh vật kỳ dị đột ngột dừng lại, tròng mắt đảo tròn không ngừng, rõ ràng đang suy xét vấn đề. Giây lát sau, nó âm thầm hạ xuống mặt đất, lặng lẽ tiến lên, sau khi vượt qua được vài chục dặm đường thì đến trên một ngọn núi tuyết, âm thầm ẩn núp ở nơi đó.

Sau lưng núi tuyết chính là một khe núi tuyết phủ, lúc này đang tụ tập không ít sinh linh.

Từ trên nhìn xuống, trong khe núi tuyết phủ có ít nhất ba thế lực, phân bố thành hình tam giác, tất cả đều ở tình trạng đối địch với nhau. Nhìn cẩn thận, thế lực thứ nhất có bốn thành viên, đều có thân hình to lớn, cao ước chừng hai trượng, bề ngoài giống hệt như loài khỉ nhưng có cánh mọc dài ra. Thế lực thứ hai có ba thành viên, chính là ba con vật hình dáng như nhện khổng lồ, mỗi con đều to chừng bảy tám trượng, nhìn thấy vô cùng khủng khiếp, khiến người cảm thấy băng lạnh trong lòng. Thế lực thứ ba cũng có ba thành viên, bọn chúng lơ lửng giữa không trung, cánh trên lưng múa lên, không ngờ lại là ba con hạc khổng lồ, con lớn nhất phỏng chừng đến chục trượng.

Đúng lúc này, con chim hạc khổng lồ nhất đột nhiên lên tiếng:

- Đằng Phi, ngươi ngăn chúng ta lại là muốn kết thúc ân oán trước đây ở nơi này phải không?

Dưới mặt đất, Đằng Phi của bộ lạc Phi Viên lắc đầu nói:

- Hoàn cảnh mới sinh hoạt mới, ân oán quá khứ tạm thời bỏ qua, ta ngăn các ngươi lại là muốn thanh minh rõ ràng, cho dù quan hệ trước đây của chúng ta thế nào, ở nơi này, ta hy vọng mọi người tạm thời hưu chiến, trước hết phải làm quen hoàn cảnh nơi này đã rồi mới tính tiếp.

Con chim hạc khổng lồ nói:

- Kiến nghị này quả không sai, ta có thể đáp ứng với ngươi. Còn về Hắc Quả Phụ, người đó có thể không nói chuyện dễ dàng như ta vậy.

Trên đống tuyết, ba con nhện khổng lồ nghe vậy, đồng thời phát xuất tiếng kêu sắc nhọn, âm thanh vô cùng chói tai. Trong đó, con nhện đứng đầu có hình dạng to lớn nhất lúc này phát ra thanh âm lạnh lẽo có mấy phần tàn khốc.

- Quy Bá, ngươi cũng không nên khích bác ly gián, ta cũng không phải là loại chẳng phân biệt được xấu tốt ngu xuẩn.

Chim hạc khổng lồ Quy Bá hừ giọng nói:

- Bộ lạc Bát Trảo của ngươi có tiếng là âm hiểm tàn độc, cái tên Hắc Sắc Quỷ Trảo khiến người ta nghe đã sợ mất mật, ta chỉ nói thực lòng mà thôi.

Hắc Sắc Quỷ Trảo (con nhện khổng lồ) kêu lên quái dị:

- Trong Hắc Ngục sâm lâm, nói thẳng là yếu thua mạnh được, ta bất quá vì chuyện sinh tồn mà thôi. Ngươi cho là ngươi cũng có thể tốt đẹp để đi đến nơi này sao?

Tộc trưởng Phi Viên là Đằng Phi nói:

- Được rồi, căn bản là mọi người đều quen thuộc với nhau, không cần phải nói nhiều. Lần này đến nơi có hoàn cảnh khác lạ này, ngoại trừ chúng ta còn có không ít các bộ lạc khác, các vị chắc cũng biết chuyện này chăng?

Quy Bá tộc trưởng Thiên Hạc tộc nói:

- Ta chỉ biết có thêm bộ lạc Thải Điệp và bộ lạc Hồng Vũ.

Hắc Sắc Quỷ Trảo nói:

- Ta hiểu được thì nhiều hơn, có thêm bộ lạc Cự Sí của nhóm bộ lạc Thiên Cầm, bộ lạc Thanh Xà, bộ lạc Mãnh Hổ trong nhóm bộ lạc Lục Sinh Cự Linh cùng với bộ lạc U Ảo Dị Ảnh trong nhóm bộ lạc Lục Sinh Dị Linh.

Đằng Phi tộc trưởng của Phi Viên trầm giọng nói:

- Trong mười tám bộ lạc động linh của Hắc Ngục sâm lâm thì đã đến đây hơn một nửa, xem ra nơi này cũng không phải chỉ có tốt không thôi.

Chim hạc khổng lồ Quy Bá nói:

- Đúng thế, trong bốn đại bộ lạc khủng khiếp nhất của Hắc Ngục sâm lâm thì có ba đã đến rồi, chuyện này không phải dễ chơi đâu.

Hắc Sắc Quỷ Trảo hừ giọng nói:

- Đổi lại trong hoàn cảnh khác, còn không biết ai chết về tay ai…

Còn đang nói, mặt đất đột nhiên xuất hiện chấn động kịch liệt, cơn động đất đáng sợ đến không hề có dấu hiệu báo trước, chỉ trong chốc lát đã khiến mặt đất chia năm xẻ bảy, xuất hiện vô số khe sâu và vết nứt.

Quanh đó, đồi tuyết núi băng đều lắc lư nghiêng ngả, khiến cho bốn đại cao thủ của bộ lạc Phi Viên đồng thời bay lên không trung, ba con nhện của bộ lạc Bát Trảo vội vàng chuyển động để tránh khỏi rơi vào trong khe sâu.

Lơ lửng giữa không trung, tộc trưởng Phi Viên tộc nhìn mọi thứ dưới chân, kinh ngạc nói:

- Đây là…

Chim hạc khổng lồ Quy Bá nói:

- Đằng Phi, ngươi có cảm ứng được từ sâu trong lòng đất truyền đến một luồng khí tức không?

Đằng Phi vẻ mặt kinh hãi, khiếp sợ nói:

- Luồng khí tức đó rất đáng sợ, dường như là thần thú trong truyền thuyết.

Chim hạc khổng lồ Quy Bá tiếp:

- Đó chính là thần thú đã biến mất, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?

Đằng Phi vẻ mặt nặng nề, lắc đầu trả lời:

- Hắc Ngục sâm lâm chỉ có ma thú, cũng giống như ta và ngươi. Mà loại thần thú này đã theo cuộc chiến Thần Ma mà biến mất, sớm không biết tung tích, không ngờ lại gặp được ở nơi này.

Chỉ trong vài câu nói, cường độ chấn động bắt đầu suy yếu, khe sâu và vết nứt trên mặt đất cũng đã dần dần mất đi.

Lúc này, Hắc Sắc Quỷ Trảo đột nhiên bắn mình lên, xông thẳng về phía sườn núi tuyết, miệng quát lên:

- Kẻ nào đó, ra đi.

Dứt lời, một bóng sáng lóe lên, sinh vật kỳ dị trước đây ẩn mình trên núi tuyết đột nhiên xuất hiện, bay thẳng về phía xa xăm.

Quy Bá thấy vậy, kinh ngạc nói:

- Chính là Huyết Linh Nhục Chi, đuổi theo nhanh.

Vẫy cánh bay đi, chim hạc khổng lồ Quy Bá thống lĩnh hai đại cao thủ trong tộc phá không đuổi theo.

Phi Viên Đằng Phi thấy vậy, phất tay nói:

- Đi, không được để tộc Thiên Hạc được như ý, chúng ta phải lấy cho được Huyết Linh Nhục Chi đó.

Vọt người bay nhanh đi, bốn con Phi Viên chớp mắt đã bay xa.

Chỉ còn lại hai con nhện khổng lồ cũng không chịu thua kém, nhanh chóng truy đuổi theo Hắc Sắc Quỷ Trảo, chạy đi rất nhanh trên mặt đất đầy tuyết, đuổi theo hành tung của Huyết Linh Nhục Chi.

Như vậy, chỉ trong chốc lát, khe núi tuyết phủ đã bình tĩnh trở lại, phảng phất mọi thứ đều chưa từng phát sinh điều gì.

Nhưng đúng lúc này, trong khe núi tuyết phủ ánh nhạt chợt lóe lên, Huyết Linh Nhục Chi trước kia bỏ chạy đột nhiên xuất hiện, nó làm sao lại thoát khỏi kẻ truy tìm vậy?

Chăm chú nhìn về phía xa xăm, Huyết Linh Nhục Chi sau khi trầm tư giây lát lại tiếp tục tiến về phía Bắc, thật ra nó đang tìm kiếm gì vậy, vì sao cứ chạy về phía Bắc, ở đó có điều gì đang chờ đợi nó đây?

Gió tuyết thổi qua, Huyết Linh Nhục Chi biến mất rồi.

Sự xuất hiện của nó dự báo điều gì đây, sẽ dẫn đến những chuyện gì đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.