Thất Giới Hậu Truyện

Chương 424: Quần ma loạn vũ (Quần ma múa may quay cuồng) phần



Ở cửa cốc, Thiên Ảnh Trương và Đàm Thanh Ngưu đang đứng trong kết giới, quan sát tình hình bên ngoài. Khi Giang Thanh Tuyết và Lâm Y Tuyết đến, gần Đằng Long cốc đột nhiên có mấy bóng người. Điều này khiến cho bốn người ở trong kết giới cảm thấy rất kinh ngạc. Nhìn cẩn thận, mấy bóng người đó từ phía Bắc chạy lại, tổng cộng có năm người, trong đó hai người chính là Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà, còn lại ba người tướng mạo bên ngoài kỳ lạ, đều là đầu người mình thú, toàn thân lửa đỏ đang truy sát Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà hai người.

Lâm Y Tuyết nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng hưng phấn vô cùng, kéo cánh tay của Giang Thanh Tuyết kích động lên tiếng:

- Tuyết tỷ tỷ nhìn kìa, đầu người mình chim, toàn thân lông vũ đỏ như máu, quả thật là thú vị quá.

Giang Thanh Tuyết kinh hãi than thở:

- Đúng thế, thiên hạ rộng lớn không gì kỳ lạ không có, những loài lạ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ngờ ở đây cũng thấy được.

Đàm Thanh Ngưu nói:

- Nghe nói thời kỳ thượng cổ, rất nhiều bộ tộc có hình dáng như vậy, sau đó đều vì nhiều loại nguyên nhân mà bị diệt tuyệt, phỏng chừng năng lực truyền sinh của bọn chúng có vấn đề.

Thiên Ảnh Trương nói:

- Ta thấy chính là do hoàn cảnh tạo thành, không quá quan hệ đến năng lực truyền giống. Khi nhân loại thống trị thế giới, những cá thể nhìn qua tương đối quái dị đều nhanh chóng trở thành đội tượng săn mồi của con người, cuối cùng từ từ biến mất trong dòng lịch sử kéo dài.

Giang Thanh Tuyết nghe vậy hơi thấy kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cẩn thận cũng hoàn toàn không phải không có lý, nhưng vì sao lại có ý nghĩ đau thương nhàn nhạt đây?

Ở bên ngoài kết giới, Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà đã đến gần Đằng Long cốc, liền không chạy đi nữa, bắt đầu triển khai một trận giao đấu với ba con đầu người mình chim kia. Trong đó, Tây Bắc Cuồng Đao đấu với một, mà Ứng Thiên Tà giao đấu với hai, cả hai bên giao chiến kịch liệt.

Xuyên qua kết giới, bốn người Lâm Y Tuyết quan sát tình giao chiến, liền hiểu được thêm một phần về quái vật đầu người mình chim đó.

Theo mấy người Lâm Y Tuyết thấy được, ba con quái vật đầu người thân chim này bộ dáng vừa phải, đại khái tương đương với Tây Bắc Cuồng Đao. Đầu của bọn chúng cũng giống người bình thường, nhưng diện mạo đều là nữ, lại có phần xinh đẹp. Trong lúc tiến công, bọn chúng bình thường lợi dụng hai móng cùng với hai cánh, động tác vô cùng nhanh nhẹn, sức mạnh vô cùng kinh khiếp. Hơn nữa, mỗi khi thanh chiến đao của Tây Bắc Cuồng Đao chém vào cánh của những con quái vật này, lông vũ đỏ như máu cứng rắn như gang thép dễ dàng hóa giải được công kích của Tây Bắc Cuồng Đao, hơn nữa còn bắn ra hoa lửa và đẩy Tây Bắc Cuồng Đao lùi lại.

Đối mặt với tình hình như vậy, Tây Bắc Cuồng Đao kinh ngạc vô cùng, lập tức chuyển mục tiêu sang tấn công vào đầu của con quái vật.

Bật cười lạnh một tiếng, con quái vật đang giao chiến với Tây Bắc Cuồng Đao nhanh chóng lùi lại né tránh thế công của Tây Bắc Cuồng Đao, sau đó thân thể bay vút lên không trung, chớp mắt đã hóa thành một con chim khổng lồ to chừng vài chục trượng, toàn thân lửa đỏ rừng rực đâm thẳng về phía Tây Bắc Cuồng Đao.

La lên thất thanh, Tây Bắc Cuồng Đao vội vàng né tránh, chiến đao trong tay đột nhiên rung lên, tiếng đao ngâm chói tai phá không gào thét cùng với hàng trăm hàng ngàn ánh đao tung hoành đan xen tạo thành một lưới sáng màu đỏ rực như lửa bay thẳng đến con chim khổng lồ kia.

Rất nhanh, con chim khổng lồ đỏ rực và lưới sáng Tây Bắc Cuồng Đao phát xuất gặp nhau giữa không trung, hai bên hơi dừng lại, sau đó con chim khổng lồ liền phá nát lưới sáng do Tây Bắc Cuồng Đao phát xuất rồi rống lên giận dữ chụp thẳng xuống Tây Bắc Cuồng Đao.

Mặt thất kinh hồn vía, Tây Bắc Cuồng Đao rống to một tiếng, thân thể liền chuyển thế trên mặt đất, cả người chớp mắt đã xông thẳng lên không, trong lúc xoay tròn múa đao chém mạnh, vào ngàn ánh đao đan xen dung hợp, hình thành một cột sáng đỏ rực, va chạm vào con chim khổng lồ đang ập xuống.

Ùng oàng oàng, một tràng tiếng sấm, ánh sáng tung tóe bốn phương, con chim khổng lồ và cột sáng va chạm vào nhau, chớp mắt đã tạo nên vụ nổ đáng sợ, sức hủy diệt của nó lập tức hất bắn con chim khổng lồ, cũng phá vỡ nát cột sáng đó.

Lúc này, con chim khổng lồ kêu lên một tiếng thê thảm, giọng có chút thê lương, cả thân hình khổng lồ rơi xéo ra ngoài, thả xuống từng miếng cánh chim đỏ rực.

Tây Bắc Cuồng Đao cũng không hơn chút nào, thân thể xông thẳng lên bị áp chế xuống, sau khi chạm đất thì phải lùi lại liên tiếp mấy nước, cuối cùng ngồi phịch xuống mặt đất đầy tuyết, miệng phun ra một bụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Kết quả này khiến mọi người kinh hãi, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết mấy người quan sát đều hoảng sợ thất sắc, cơ hồ không thể nào tiếp nhận được sự thực này.

Cũng đúng lúc đó, cuộc chiến giữa Ứng Thiên Tà và hai con chim khổng lồ vẫn còn tiếp tục. Thân là truyền nhân của Ma Thần tông chủ, Ứng Thiên Tà về mặt giao chiến có phần giảo hoạt hơn Tây Bắc Cuồng Đao mấy phần, hắn chọn lựa rất lý trí là du đấu, dự tính trước hết phải hiểu được tình hình của địch nhân, sau đó mới đưa ra giải đáp tương ứng. Thời gian theo việc du đấu trôi qua, khi Tây Bắc Cuồng Đao và con chim khổng lồ kia cùng lưỡng bại câu thương, Ứng Thiên Tà đã đại khái hiểu được thực lực của địch nhân liền bắt đầu phát động phản kích. Trước hết, Ứng Thiên Tà rút chuỗi xương cốt treo ngang hông ra, ném thẳng vào một trong hai con chim khổng lồ kia. Sau đó, Ứng Thiên Tà rút thanh đoản kiếm ra, một làn kiếm màu đỏ tía rẻ không xuất hiện, cùng với ánh kiếm dày đặc bắn thẳng tới trước mặt.

Một tiếng kêu quái lạ vang lên, con chim khổng lồ ngay trước mặt Ứng Thiên Tà nhanh chóng lùi lại, miệng phát ra tiếng kêu quái lạ, ánh mắt chăm chú nhìn đoản kiếm trong tay của Ứng Thiên Tà, rồi đột nhiên mở miệng hỏi lại:

- Đây là kiếm gì?

Ứng Thiên Tà kinh ngạc nói:

- Các ngươi biết nói?

Trong lúc hỏi, Ứng Thiên Tà đút kiếm vào vỏ, chuỗi xương cốt ném ra kia lại xoay tròn giữa không trung đã to lên vài trăm lần, hình thành một chuỗi xương màu đen, mười hai xương sọ biến thành mười hai ác ma, kịch chiến với con chim khổng lồ trên không trung.

- Chúng ta tự nhiên biết nói, trả lời nhanh đi.

Giọng nói không tốt lành, con quái vật đầu người thân chim lạnh lùng nói.

Ứng Thiên Tà nhún hai vai, không để ý lắm trả lời:

- Kiếm trong tay ta có tên là Vi Tử Hồng, chính là một trong hai đại thần binh của Hồn Kiếm môn. Các ngươi là ai, vì sao gặp mặt liền ra tay đánh lén?

Con quái vật đầu người thân chim có vẻ không hiểu, nghi hoặc nói:

- Hồn Kiếm môn là thứ gì vậy, còn chưa từng nghe qua. Chúng ta đến từ Hắc Ngục sâm lâm, thuộc về bộ lạc Hồng Vũ trong sáu bộ lạc Thiên Cầm, ta chính là tộc trưởng bộ tộc Hồng Lăng.

Ứng Thiên Tà kinh ngạc nói:

- Hắc Ngục sâm lâm? Sáu bộ lạc Thiên Cầm? Bộ lạc Hồng Vũ? Đây là những thứ gì vậy?

Hồng Lăng nói:

- Chúng ta đến từ một địa phương khác, hoàn cảnh khác hẳn nơi này. Trong thế giới của chúng ta, mạnh được yếu thua là quy tắc duy nhất. Mục tiêu hàng ngày của chúng ta đều là nuốt cho đầy bụng, săn thức ăn để cung cấp cho chúng ta sinh tồn. Trong mắt của chúng ta, các ngươi là con mồi, vì thế chúng ta phải giết chết các ngươi, nếu không thì ta sẽ bị chết đói.

Ứng Thiên Tà vừa kinh ngạc vừa vui mừng, trong lúc đang suy xét phải hỏi như thế nào, Giang Thanh Tuyết đã dẫn Lâm Y Tuyết từ trong kết giới bay ra ngoài đến bên cạnh hắn.

Kéo cánh tay nhỏ bé của Lâm Y Tuyết, Giang Thanh Tuyết cảnh giác nhìn Hồng Lăng, cất tiếng hỏi:

- Các ngươi đến từ Hắc Ngục sâm lâm có biết người khổng lồ Bác Phụ không?

Hồng Lăng đánh giá Giang Thanh Tuyết và Lâm Y Tuyết, vẻ mặt hơi biến đổi, trầm giọng nói:

- Ngươi nói là Xích Viêm chăng? Hắn chính là kẻ thù sống mái của chúng ta, cũng là địch nhân của toàn bộ Hắc Ngục sâm lâm.

Lâm Y Tuyết hiếu kỳ hỏi lại:

- Vì sao các ngươi đối đầu với bọn họ vậy?

Hồng Lăng trả lời:

- Vì sự sống còn. Trong Hắc Ngục sâm lâm, kẻ yếu thì phải chết, chỉ có người mạnh mới có thể sống sót được. Bộ tộc của Xích Viêm vì sinh tồn, hàng ngày đều phải vào Hắc Ngục sâm lâm để săn giết thức ăn, bất kể ai gặp phải bọn chúng thì đều xui xẻo cả. Đây là cừu hận kéo dài hàng ngàn năm, nguyên nhân của nó cũng chính là vì sống còn.

Vừa dứt lời, Tây Bắc Cuồng Đao lê thân thể trọng thương ở cách đó không xa đến bên cạnh ba người Giang Thanh Tuyết, mở miệng hỏi:

- Các ngươi sao lại đến được thế giới của chúng ta, ngoại trừ các ngươi còn có bao nhiêu đồng loại nữa?

Hồng Lăng trừng trừng Tây Bắc Cuồng Đao, trong mắt thể hiện rõ ràng sự cừu hận, hừ lạnh nói:

- Hắc Ngục sâm lâm chính là chiến trường sống chết, trước giờ vẫn luôn tương đối ổn định. Nhưng không lâu trước đây, một lốc xoáy đáng sợ đột nhiên ập đến, lập tức hủy diệt Hắc Ngục sâm lâm, thôn tính hơn nửa sinh linh ở nơi đó, dọa cho chúng ta phải chạy trốn khắp nơi. Đúng lúc đó, một đường kết nối thời gian không gian đột nhiên xuất hiện, một bộ phận sinh linh phát hiện ra tình hình này, liền xuyên qua đường nối để đến thế giới xa lạ này đây.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Theo hiểu biết của chúng ta, sinh linh đến đây lần này đại khái có chừng vài chục, không biết có những loại nào khác?

Hồng Lăng cười lạnh nói:

- Sinh linh trong Hắc Ngục sâm lâm hàng ngàn hàng vạn, đáng sợ nhất có hai mươi bốn bộ lạc, trong đó có mười tám bộ lạc động linh chia thành ba loại, chính là sáu bộ Thiên Cầm, sáu bộ Cự Linh, sáu bộ Lục Sinh Dị Hình. Bộ lạc Hồng Vũ của chúng ta vị trí thứ tư trong sáu bộ lạc Thiên Cầm.

Lâm Y Tuyết hiếu kỳ nói:

- Tình trạng của các bộ lạc khác thế nào?

Hồng Lăng hừ giọng đáp:

- Lần này các bộ lạc tiến vào thế giới này ít ra cũng có một phần ba trong mười tám bộ lạc, chỉ theo những gì ta biết được thì có bộ lạc đứng hàng thứ hai trong sáu bộ lạc Thiên Cầm là bộ lạc Thiên Hạc, bộ lạc Phi Viên và bộ lạc Mãnh Hổ trong nhóm bộ lạc Lục Sinh Cự Linh, cùng với bộ lạc Bát Trảo trong nhóm bộ lạc Lục Sinh Dị Hình.

Ứng Thiên Tà nói:

- Trước đây các ngươi sống trong Hắc Ngục sâm lâm, ở đó thức ăn đầy đủ, hiện nay nơi này băng tuyết đầy trời đất, căn bản không tìm được nguồn cung cấp thức ăn, các ngươi sẽ làm thế nào để sống sót?

Hồng Lăng lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Chính vì như vậy mà chúng ta định giết chết các ngươi.

Tây Bắc Cuồng Đao nói:

- Chớ gấp, ở trên Băng Nguyên số lượng nhiều nhất là sói tuyết, thứ đó là thức ăn ngon nhất tốt nhất đối với các ngươi, các ngươi có thể không cần tốn nhiều sức, cũng không cần phải mạo hiểm mà liên lụy đến tính mạng.

Hồng Lăng hồ nghi nói:

- Sói tuyết? Ở đâu vậy?

Tây Bắc Cuồng Đao điềm nhiên đáp:

- Ở Tuyết Lang cốc, khoảng cách với nơi này bất quá chỉ vài trăm dặm.

Lâm Y Tuyết nói:

- Ngoài ra, nghe nói trên Băng Nguyên còn xuất hiện Huyết Linh Nhục Chi, đã có không ít cao thủ đang tăng cường truy tìm.

Câu này vừa nói ra, Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà đều sửng sốt, không biết vì sao Lâm Y Tuyết lại tiết lộ tin tức này.

Hồng Lăng ánh mắt sáng ngời, chất vấn:

- Câu này của ngươi thật chứ?

Lâm Y Tuyết chỉ Tây Bắc Cuồng Đao cười nói:

- Không tin ngươi có thể hỏi hắn, hắn chính là người đầu tiên phát hiện ra Huyết Linh Nhục Chi.

Hồng Lăng ánh mắt sắc bén trừng Tây Bắc Cuồng Đao, gằn giọng nói:

- Có chuyện này chứ?

Tây Bắc Cuồng Đao hừ lạnh nói:

- Có thì thế nào, lẽ nào chỉ bằng vào ngươi mà dám muốn cướp đoạt?

Hồng Lăng rất giận, rống to:

- Ta vì sao không thể cướp đoạt? Hồng Vũ bộ lạc của ta cũng là có danh có tiếng trong Hắc Ngục sâm lâm.

Tây Bắc Cuồng Đao khinh bỉ đáp:

- Đây là Băng Nguyên, không phải là Hắc Ngục sâm lâm gì đó, ngươi chắc phải hiểu rõ.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Câu này không sai. Băng Nguyên không giống như Hắc Ngục sâm lâm, cao thủ nơi này rất nhiều. Nếu các ngươi gặp phải ba đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực thì chắc là sẽ bị bọn rút gân lột da. Nếu như gặp phải Địa Ngục sứ giả của Cửu U nhất mạch thì bộ dạng khi chết sẽ rất xấu xí. Còn có Trương Phàm của Cửu Hư nhất mạch, hắn thích nhất là tàn sát loài khác. Ta khuyên các ngươi chi bằng biết điều ngoan ngoãn trở về, chớ đùa với tính mạng.

Hồng Lăng cười giận nói:

- Muốn dọa ta sợ, các ngươi quả thật là quá coi thường mười tám bộ lạc của Hắc Ngục sâm lâm rồi. Bây giờ trước tiên ta giết sạch các ngươi, sau đó mới đi truy tìm tung tích của Huyết Nhục Linh Chi.

Ứng Thiên Tà hừ giọng nói:

- Lớn lối quá, đợi sau khi ngươi giết sạch chúng ta thì phỏng chừng Huyết Linh Nhục Chi đó đã sớm chui vào bụng người khác rồi, làm gì còn chừa phần cho ngươi?

Hồng Lăng sửng sốt, chần chừ giây lát rồi hừ giọng nói:

- Hôm nay xem như các ngươi vận khí tốt, lần tới ta mới tìm các ngươi tính sổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.