Thất Giới Hậu Truyện

Chương 434: Hắc Ngục thần đao (phần 4)



Theo tốc độ hấp thu linh khí và nén chân nguyên được gia tăng rất lớn, Thiên Lân giao mọi thứ cho Não Vực Nguyên Châu vận hành, bản thân chỉ khống chế sức mạnh Linh Phách để quan sát và học tập thực sự. Não Vực Nguyên Châu khi đã hoàn toàn tự động rồi, bắt đầu gia tăng sức mạnh, vừa giữ nguyên tốc độ vận hành cao, vừa bắt đầu thăm dò nơi sâu dưới lòng đất xem tình hình sức mạnh còn dư cụ thể thế nào.

Sau khi phát hiện bận rộn cả nửa ngày mà chỉ mới hấp thu được một phần ngàn sức mạnh, Não Vực Nguyên Châu lập tức có phản ứng tương ứng liền, vừa gia tăng tốc độ lên gấp bội, sau khi tiếp tục hấp thu một lúc, lại chuyển biến đường vận hành chân nguyên, lại mở ra một con đường mới, tạo thành ba đường vận hành đồng thời. Như vậy, tốc độ lại gia tăng lên vài chục lần, thu ngắn thời gian rất nhiều. Nhưng có lợi thì có hại, tốc độ hấp thu linh khí của Thiên Lân tuy gia tăng lên, nhưng áp lực lên kinh mạch phải chịu cũng theo đó mà tăng lên nhiều.

May mà Não Vực Nguyên Chân vô cùng quý trọng thân thể của Thiên Lân, trong quá trình nén chân nguyên lại, tách ra một bộ phận sức mạnh để bồi dưỡng kinh mạch của Thiên Lân, tăng cường sự chịu đựng kinh mạch, khiến nó có thể theo kịp tình thế trước mắt. Nhưng, Não Vực Nguyên Châu rất quái dị, dường như có tiềm lực vô cùng, vĩnh viễn không thỏa mãn hiện trạng, luôn tìm phương thức tốt nhất. Điểm này thì theo thời gian, Thiên Lân có thể nói là tận mắt chứng kiến.

Thời gian câm nín xem ra bình lặng nhưng trên người Thiên Lân lại phát sinh biến hóa kinh người.

Não Vực Nguyên Châu trong tình hình cơ thể hắn vận hành ba đường đồng thời, lại nhanh chóng mở thêm một đường thứ tư, tạo thành vận hành bốn đường đồng thời. Như vậy, tốc độ tự nhiên được tăng lên gấp mấy lần, kinh mạch của Thiên Lân cũng chịu tăng thêm tương ứng. Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, sau một thời gian, Não Vực Nguyên Châu lại mở ra đường thứ năm, đường thứ sáu, đường thứ bảy, đường thứ tám, đường thứ chín, tạo thành chín đường vận hành đồng thời, tốc độ trong chớp mắt đã kịch tăng lên vài trăm lần. Thấy vậy, Thiên Lân kinh hãi vô cùng, bội phục vô cùng, hoàn toàn bị Não Vực Nguyên Châu làm cho thất kinh.

Nhưng Thiên Lân có điều không hiểu, Não Vực Nguyên Châu này vì sao không hề sai lệch chút nào, tính toán chuẩn xác được ra những đường vận hành kia vậy?

Có nghi vấn như vậy, Thiên Lân thúc động sức mạnh Linh Phách dự tính giải mở bí ẩn bên trong đó. Nhưng trải qua một phen phân tích và thăm dò của sức mạnh Linh Phách, cuối cùng rút ra được kết quả chính là chín đường vận hành Não Vực Nguyên Châu khai mở ra vừa hay tương ứng đối với chín đường kinh mạch bên trong của Não Vực Nguyên Châu, cũng là chín loại biến hóa của nó, có thể nói là huyền diệu vô cùng. Đến lúc này, Thiên Lân đã hiểu biết được đại khái, nhưng còn chưa hiểu được, Não Vực Nguyên Châu này thật ra là thứ gì, vì sao lại xuất hiện trong động băng, lại có được nhiều sự thần dị như vậy?

Trong lúc suy tư, Thiên Lân tâm thần chấn động, cảm giác được Não Vực Nguyên Châu đã đóng lại một đường hấp thu, bắt đầu giảm chậm tốc độ. Theo thời gian trôi qua, Não Vực Nguyên Châu khống chế thân thể Thiên Lân, bắt đầu đóng lại từng đường hấp thu linh khí, cuối cùng chỉ còn lại một đường, sau khi Thiên Lân đã hấp thu hoàn toàn rồi liền đình chỉ bộ pháp quyết đó. Như vậy, Thiên Lân toàn thân ngập tràn linh khí đã hấp thu trước đó, thực lực so với lúc tiến vào khe sâu thì tương đối quân bình.

Còn sức mạnh to lớn mênh mông ở dưới đáy của Hắc Ngục sâm lâm bị nén lại cao độ lên vài ngàn lần, được bảo tồn trong kinh mạch của Thiên Lân, lại không thể để hắn sử dụng bởi vì hắn còn chưa họcđược pháp quyết phóng xuất sức mạnh ra. Đồng thời, sức mạnh Linh Phách trong cơ thể Thiên Lân so với dĩ vãng cũng đã tăng lên vài trăm lần. Não Vực Nguyên Châu kia càng thêm trưởng thành nhanh chóng, dường như trong chớp mắt đã vượt qua vài giai đoạn, tiến vào một lĩnh vực thần kỳ.

Đứng lên, Thiên Lân tra xét bản thân một lượt, phát hiện kinh mạch trong cơ thể ít ra đã biến đổi vài lần, cơ thịt toàn thân cũng có biến hóa rõ ràng, cả người có cảm giác sức mạnh bạo phát thêm một phần. Trước đây, Thiên Lân chỉ anh tuấn, vóc người thon dài mà có phần văn nhu. Hiện nay, thân thể Thiên Lân đã cường tráng khá nhiều, trong văn nhu toát ra sự mạnh mẽ, khiến cho người ta một cảm giác hoàn toàn mới. Đồng thời, Thiên Lân còn phát hiện một điểm khác thường, theo sự trưởng thành lần này của Não Vực Nguyên Châu trong não của bản thân, khí tức vốn yếu nhược thoáng cái đã rõ ràng trở lại, toát ra sinh cơ bừng bừng, điều này khiến Thiên Lân rất là kinh dị.

Trước đây, bởi vì luồng khí tức của Não Vực Nguyên Châu rất yếu ớt, Thiên Lân chỉ có thể miễn cưỡng cảm ứng được sự tồn tại của nó, hoàn toàn không rõ ràng tình trạng của nó. Nhưng hiện nay Thiên Lân bất ngờ phát hiện ra, luồng khí tức đó vô cùng quen thuộc, lại phảng phất như là một phiên bản khác của mình, đang thành hình dần trong não. Loại cảm giác này quái dị vô cùng, Thiên Lân không cách gì lý giải được, cũng khó mà hiểu rõ được, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận hiện thực này mà thôi.

Thu lại suy nghĩ, Thiên Lân liếc quanh xem xét tình hình, cũng dự tính bay lên, thạch đôn dưới chân đột nhiên vỡ nát hóa thành bụi đá. Đồng thời, phạm vi toàn bộ Hắc Ngục sâm lâm xuất hiện động đất kịch liệt, thời gian kéo dài một lúc, cuối cùng cả mặt đất đều chìm xuống vài thước.

Thấy vậy, Thiên Lân vẻ mặt quái dị, khẽ than:

- Đây là dấu vết do ta lưu lại chăng?

Dứt lời, Thiên Lân bay lên hạ xuống vai của Xích Viêm, vẻ mặt hoàn toàn không thấy sự vui vẻ.

Dường như hiểu được tâm tình của Thiên Lân, Xích Viêm chần chừ một chút rồi xoay người bỏ đi, vừa an ủi:

- Không cần tự trách, đây là ân sủng của ông trời ban cho ngươi, cũng là sự bắt đầu của kiếp nạn.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Sự bắt đầu của kiếp nạn là ám chỉ gì?

Xích Viêm trả lời:

- Ngươi xem thử coi Hắc Ngục sâm lâm hiện giờ và trước đây có gì khác biệt?

Thiên Lân nghe vậy quay đầu nhìn quanh, phát hiện những cây cối hoa cỏ bắt đầu rụng lá, lá vốn xanh tươi cũng chớp mắt đã mất đi sự bóng bẩy, trở thành như sắp chết, không một chút sinh khí.

Thấy vậy, Thiên Lân cảm thấy bất ngờ, cất tiếng hỏi:

- Vì sao lại như vậy?

Xích Viêm trả lời:

- Bởi vì những thực vật này đã mất đi khí địa linh để sinh tồn, không lâu sau nơi này sẽ trở thành một vùng hoang mạc, từ đây không còn chút dấu tích của sự sống nào cả.

Thiên Lân rất kinh hãi, có phần đau lòng than:

- Nói như vậy, ta không phải trở thành kẻ gây tội lỗi sao?

Xích Viêm trả lời:

- Tồn tại và hủy diệt vốn không phải bởi ngươi. Bây giờ ngươi phải quay về thế giới của mình rồi, nơi đó còn có một số định mệnh chưa dứt đang chờ đợi ngươi.

Thiên Lân có phần không nỡ, hỏi lại:

- Thế các ngươi làm thế nào?

Xích Viêm trả lời:

- Chúng ta cũng có định mệnh thuộc về chúng ta, ngươi chớ quá lo lắng.

Thiên Lân thở dài khổ sở, khẽ nói:

- Trước khi đi, ngươi có thể cho ta biết được lai lịch truyền khẩu của luồng sức mạnh dưới lòng đất Hắc Ngục sâm lâm không?

Xích Viêm nghe vậy dừng lại, hai mắt mở to nhìn Thiên Lân, trầm giọng nói:

- Sao ngươi khẳng định ta biết được lai lịch của nó?

Thiên Lân gật đầu nói:

- Ban đầu ta không dám xác định, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngươi hẳn phải biết, nhưng trước đây ngươi không muốn nói cho ta biết mà thôi.

Xích Viêm đưa mắt nhìn ra xa xăm, vẻ phức tạp nói:

- Ngươi thật sự muốn biết?

Thiên Lân trả lời:

- Đúng thế, ta rất muốn hiểu rõ bởi vì trên người ta có khá nhiều thứ mà bản thân ta lại không biết được bí mật của chúng, ta không muốn vĩnh viễn dùng chuyện suy đoán để giải thích cho người khác.

Xích Viêm trầm ngâm một lúc, khẽ nói:

- Sức mạnh dưới lòng đất Hắc Ngục sâm lâm đúng là thuộc về một trong chín luồng đại thần lực của đất hoang, nhưng luồng sức mạnh này rất quỷ dị, chính là luồng sức mạnh thần bí nhất trong chín luồng đại thần lực, nó có tên là Địa Huyền Âm Sát Ma Linh Khí. Truyền thuyết liên quan đến nó vô cùng hiếm có, ta cũng chỉ nghe được mà không rõ ràng lắm, vì thế ngươi thu được luồng sức mạnh này rồi, kết quả là xấu hay tốt ta cũng không đoán chính xác được, chỉ bằng vào vận mệnh của ngươi mà thôi.

Thiên Lân cau mày nói:

- Địa Huyền Âm Sát Ma Linh Khí? Cái tên thật là cổ quái.

Xích Viêm nói:

- Đi đi, chớ có hỏi nhiều nữa, chuyện cần biết thì thời gian trôi qua ngươi sẽ biết được.

Thấy Xích Viêm không muốn nói nhiều, Thiên Lân cũng không tiện hỏi nhiều, lập tức chào từ biệt:

- Bảo trọng thật nhiều, sau này có chuyện cần đến ta, nhất định ta sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi và tộc nhân của ngươi.

Xích Viêm bật cười phức tạp, khẽ nói:

- Lần tới gặp nhau, có lẽ ở trong thế giới của các ngươi.

Thiên Lân cười nói:

- Vô cùng hoan nghênh, đến lúc đó ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt. Cáo từ.

Phất tay chào từ biệt, Thiên Lân bay lên không thẳng về phía cửa thời không, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy tung tích.

Xích Viêm thôi cười, khẽ lẩm bẩm:

- Lần tới gặp nhau chính là khi ly biệt của ta và ngươi.

Xoay mình, Xích Viêm đi thẳng về phía Thất Tinh cốc, bóng dáng rõ ràng vô cùng cô độc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.