Thất Giới Hậu Truyện

Chương 439: Túc mệnh chi duyên (Duyên đã định sẵn) – phần 1



Ngồi yên lặng bên giường đá, Linh Hoa vẻ mặt ảm đạm. Lâm Phàm đã hôn mê một ngày một đêm, đến hôm nay cũng không chút khởi sắc, điều này khiến Linh Hoa vô cùng bất an. Trước đây, Đằng Long cốc náo nhiệt vô cùng, cả một vùng đầy sức sống. Có sư phụ, sư bá ở đây, Linh Hoa có thể nói là không lo không sầu theo sư huynh chơi đùa. Hiện nay, Đằng Long cốc trải qua kiếp nạn, sư phụ chết rồi, sư bá chết rồi, thằng mập chết rồi, điều này khiến cho Linh Hoa mất đi chỗ dựa, trong lòng chợt cảm thấy đau khổ vô cùng.

Nhìn Lâm Phàm trên giường, Linh Hoa đau khổ nói:

- Sư huynh, huynh tỉnh nhanh đi, muội rất lo lắng, muội rất sợ hãi, huynh có biết chăng?

Lâm Phàm yên lặng nằm ở đó, không hề đáp lại tiếng nào. Lần này hôn mê một ngày một đêm, Lâm Phàm xem có vẻ ngủ say, nhưng thực tế có những chỗ trên người đang biến hóa vào giai đoạn quan trọng, điều này đối với hắn chính là giai đoạn trọng yếu nhất thay đổi vận mệnh cả đời của hắn.

Trước đây, Lâm Phàm dựa vào Phi Long quyết đánh bại Từ Tĩnh, trở thành nhân tài kiệt xuất nhất trong hạng trẻ tuổi. Lúc đó, Lâm Phàm chỉ mới là sơ bộ vào cửa, hoàn toàn chưa thật sự lĩnh hội được huyền ảo của Phi Long quyết một cách chân chính. Hiện nay, Đinh Vân Nham chết rồi. Lâm Phàm chịu kích thích, đại não xuất hiện dao động tần suất rất cao, khiến hắn chìm vào trạng thái mất trí, vô tình tiến vào một cảnh giới kỳ diệu để luyện công. Đồng thời, trước khi Lâm Phàm thay đổi hôn mê, một luồng sức mạnh thần bí phá không bay đến tiến vào trong đại não của hắn, chiếm lấy ý thức của Lâm Phàm, tạm thời điều khiển thân thể hắn, khiến hắn hôn mê bất tỉnh.

Hiện nay, Lâm Phàm nằm dài trên giường đá, bề ngoài xem như không có gì khác lạ nhưng bên trong lại biến hóa thần bí khó lường, Linh Hoa không thể nào cảm ứng được.

Thở dài u oán, Linh Hoa rất sầu não, tự nói:

- Sư huynh, huynh nói là sẽ báo thù cho mấy đứa thằng mập lẽ nào huynh đã quên rồi? Hiện nay sư phụ đã chết rồi, sư phụ còn chờ đợi huynh báo thù cho sư phụ, sao huynh có thể hôn mê không nghe không hỏi như vậy được? Sư huynh …

Tiếng bước chân khẽ khàng đột nhiên vang lên khiến Linh Hoa đang suy nghĩ không khỏi quay đầu nhìn lại.

- Sư tổ, người đến rồi.

Triệu Ngọc Thanh khẽ gật đầu, nhìn Lâm Phàm một lúc, khẽ nói:

- Linh Hoa, chớ có đau lòng, khi đến lúc thì Lâm Phàm sẽ tự tỉnh lại. Trong lúc này, con phải nắm lấy thời gian tu luyện để sau này mới có thể hỗ trợ cho hắn càng tốt hơn.

Linh Hoa đau khổ nói:

- Sư tổ, con tĩnh tâm lại không được, căn bản không thể nào tu luyện được.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Linh Hoa, con phải kiên cường lên. Đợi sau khi Lâm Phàm tỉnh lại rồi, hắn sẽ không như trước kia, lúc đó nếu con yếu nhược thì trở thành gánh nặng của hắn, con sẽ liên lụy đến hắn, có hiểu rõ không?

Linh Hoa vẻ mặt biến sắc, than thở:

- Sư tổ, con hiểu rõ rồi. Con sẽ hết sức lấy lại tinh thần, tu luyện cho thật tốt.

Triệu Ngọc Thanh nghe vậy, ánh mắt phức tạp nhìn Linh Hoa một lúc, cuối cùng không nói một lời xoay người rời đi.

Thời khắc đó, Linh Hoa hoàn toàn không phát hiện được, khi Triệu Ngọc Thanh xoay người, trong mắt toát ra một tia thở dài bi ai.

Nhìn Lâm Phàm một lúc, Linh Hoa khẽ nói:

- Sư huynh, huynh hãy nghỉ ngơi cho tốt, muội sẽ luôn bầu bạn bên cạnh huynh. Bây giờ muội phải tăng cường tu luyện, tương lai cùng huynh đi báo thù cho những người đã chết đi, cùng huynh duy trì Băng Nguyên.

Dứt lời, Linh Hoa lùi lại, ngồi xuống huyệt động bắt đầu nhắm mắt tu luyện.

Đối với Linh Hoa, nàng chỉ có một pháp quyết đáng giá chính là Ma Long tiên pháp do Triệu Ngọc Thanh truyền thụ, nhưng bộ tiên pháp này nàng đã học thành, nếu không có thực lực cực mạnh làm cơ sở thì có luyện thêm cũng chỉ uổng công mà thôi. Thấy tình trạng như vậy, Linh Hoa chọn khổ luyện Huyền Băng quyết, để nó có thể tăng tiến thì trên phương diện tu vi cũng cao thêm một phần. Nhưng Linh Hoa từ nhỏ đã luyện Huyền Băng quyết, hơn mười năm qua vẫn luôn kiên trì không ngừng, kết quả cũng chỉ tu luyện được đến sơ kỳ của Bất Diệt, chuyện này còn có công hiệu của nhân sâm ngàn năm, nếu không còn chưa biết tu luyện đến năm nào tháng nào. Hiện nay, nàng muốn trong thời gian ngắn có được tinh tiến thế thì rõ ràng là chuyện nghĩ khác thường.

Thời gian trôi qua trong yên lặng. Khi Linh Hoa mở to hai mắt, miệng phát ra một tiếng thở dài khe khẽ, vẻ mặt có ít nhiều đau thương. Vừa rồi, Linh Hoa mới ôn lại Huyền Băng quyết qua một lượt, kết quả tu vi không chút tăng tiến, xem ra muốn thông qua phương pháp này để tăng cường tu vi chỉ trong một thời gian ngắn là không thể được rồi. Đồng thời, Linh Hoa không so được với Lâm Phàm, nàng không có gì đáng gọi là kỳ ngộ, tuy có lòng muốn thăng tiến lại không có đường để đi, chỉ ngầm than thở mà thôi.

Đứng lên, Linh Hoa đi đến bên giường đá, nhìn Lâm Phàm đang hôn mê, sau đó ngồi bên giường đá, tâm tình rõ ràng rất bất đắc chí.

Ước chừng một lúc sau, Linh Hoa thấy khó nhịn, không khỏi đưa tay vào trong lòng lấy ra một khối đá ngọc, vừa vuốt ve nhẹ nhàng vừa tự nói:

- Sư huynh, huynh còn nhớ đến khối đá ngọc này không? Đây là vật chúng ta tìm được trong nơi ở của Tuyết Vực Điên Quái vùng Băng Hà cốc. Bề mặt có một bộ pháp quyết kỳ lạ, có tên là Chư Mộng Hoàng Hôn, chúng ta cũng không thể nào hiểu rõ được.

Nói đến đây, Linh Hoa đột nhiên biến sắc, một ý niệm lóe lên trong đầu. Chư Mộng Hoàng Hôn, đây không phải là một bộ pháp quyết sao? Nếu như là pháp quyết thì nhất định có đặc điểm kỳ lạ. Bản thân sao không thử qua xem bộ pháp quyết này có thể hỗ trợ bản thân được chăng?

Nghĩ đến đây, Linh Hoa lập tức phấn chấn trở lại, bắt đầu quan sát tử tế đá ngọc trong tay, để ý xem pháp quyết trong khối đá ngọc kia huyền diệu như thế nào. Nhưng sau một phen xem xét, Linh Hoa hơi thất vọng. Cái gọi là Chư Mộng Hoàng Hôn chỉ bất quá là một khúc thi từ thê lương ai oán, do ba bộ phận tạo thành, căn bản không phải là pháp quyết gì cả.

Cẩn thận nhìn bài thơ trong tay, Linh Hoa trong lòng có mấy phần u oán, dường như bị bài thơ đó cảm nhiễm, suy tư chìm vào một không khí ưu thương nhàn nhạt.

Khẽ thở dài một hơi, Linh hoa khẽ lẩm bẩm:

- Lặng lẽ không nói gì, suy nghĩ liên tục, nhu tình vô cùng, phân phó và núi xuân … mới đoàn viên, đến năm nào nữa, nhưng lúc đó, hai người quả thật vô duyên … nhưng lúc đó hai người ưu tư.

Mọi thứ vô duyên, cùng nhau ai oán, hệt như một thứ âm thầm, triền miên bất tận bao trùm lên lòng Linh Hoa.

Thời khắc này, thân thể Linh Hoa hơi run rẩy, chìm đắm trong không khí ưu thương, hoàn toàn không phát hiện, ở trong lòng đầy thê lương của nàng có một luồng sức mạnh kỳ dị từ trong cơ thể nàng dâng lên, nhanh chóng kết nối những đường kinh mạch mà Linh Hoa còn chưa quen thuộc, tạo thành một lối hồi về kỳ lạ ngưng tụ một luồng sức mạnh đặc biệt.

Người ta nói thiếu nữ là dễ thương cảm nhất, đặc biệt là người đang yêu đương, càng thêm mẫn cảm dị thường. Điểm này đối với Linh Hoa thì thật là thích hợp, bất quá nàng thuộc về người cảm tính, rất dễ ảnh hưởng bởi ngoại vật, tâm tình chìm vào một trạng thái đặc thù. Hiện nay, Linh Hoa đang ở trong trạng thái đau thương, thần trí có phần rảnh rỗi, miệng lẩm bẩm tự nói, khẽ lẩm bẩm từng đoạn ngắn bài thơ Chư Mộng Hoàng Hôn.

- Nhạn hai đường, lệ cũng hai hàng, trong lòng tình ly biệt như thu sương. Lúc khác người tựa cửa sổ như hoa, mấy phen mưa gió vừa chuyển đổi. Ngọc trâm gõ nên âm thanh làm dấu, hiểu được âm thanh thì ngày đã xuống, chỉ còn lại vài giọt lệ hoàng hôn, gửi lại cho lang quân đổi lấy thê lương.

Ý niệm đau đớn, tình càng dài lâu, tình thương thấu xương khiến người ruột gan đứt từng khúc, Linh Hoa mặt càng nhiều nước mắt rơi xuống. Nhưng càng đau thương, Linh Hoa càng thêm si cuồng, nàng hoàn toàn chìm đắm trong không khí vô cùng u oán, ngay cả biến hóa của thân thể nàng cũng hoàn toàn quên biết.

Lúc này, trong cơ thể Linh Hoa có thêm mấy luồng sức mạnh, bọn chúng chia ra ở vào những vị trí khác nhau, mỗi đường có lối quay về lại, vận chuyển trong một khu vực đặc biệt, không đường nào gây nhiễu đường nào, phảng phất như không có liên quan gì đến nhau cả.

Nhưng bọn chúng có thật không liên quan chút nào không?

Điều này đương nhiên là không đúng, nhưng Linh Hoa lúc này lòng không để ý đến, hoàn toàn không hiểu tình hình bản thân chút nào, vẫn chìm đắm trong trạng thái kỳ dị.

- Âm thanh nhàn nhạt nhẹ bao trùm lên viện trúc, mưa phùn vô tình, lệ thấp sương rơi vuốt mặt. Thử hỏi khổ tâm làm gì cho cho đứt đoạn, làm tan rã từng mảnh gió tây. Ngàn lần tương tư mới nửa đêm, lại nghe trước lầu tiếng nhạn kêu thương tâm. Không hận người đi xa xăm tận chân trời, ba kiếp duyên mỏng thổi tiêu vang lên. Ba kiếp duyên bạc quả thật vô duyên, một tình cảm thật thê lương ai oán.

Thân thể run lên, thanh âm của Linh Hoa đột ngột ngắt ngang, cả người từ trên ghế đá ngã xuống, miệng phun ra máu tươi như mưa. Vào lúc đó, Linh Hoa do bởi u buồn trầm lắng mà thành bị thương, khiến năm tạng tổn thương, kinh mạch đại loạn, từ đó khiến cho phải phun máu tươi.

Nhưng thế sự không bình thường, được mất cùng nhau.

Khi Linh Hoa trọng thương ngã xuống, trong cơ thể nàng toát ra mấy luồng sức mạnh to lớn kỳ diệu không giải thích được, chúng nó tung hoành đấu đá, tiến hành một phen phá hủy vô tình đối với thân thể yếu ớt của Linh Hoa, có thể nói là đã đầy tuyết còn thêm sương phụ vào. Nhưng có điều khiến người ta bất ngờ, khi mấy luồng sức mạnh tự do tung hoành, ngăn cách giữa bọn chúng đột nhiên được đả thông, mấy luồng sức mạnh nhanh chóng dung hợp lại, từ đó hóa thành một luồng sức mạnh mênh mông kinh người, tự động vận chuyển trong cơ thể của Linh Hoa, hơn nữa còn sửa chữa kinh mạch bị tổn thương của Linh Hoa, khiến nàng sau giây lát thì thân thể đã bình phục, tu vi thoáng chốc đã tăng lên vài trăm lần, trực tiếp từ cảnh giới Bất Diệt bước vào cảnh giới Quy Tiên, hơn nữa còn tiếp tục tăng trưởng, cuối cùng tiến vào cảnh giới Địa Tiên, khi đạt đến cảnh giới Địa Tiên hậu kỳ mới từ từ bình thường trở lại. Đến lúc này, Linh Hoa đột nhiên tỉnh lại, sau khi nhớ lại cẩn thận những chuyện vừa mới phát sinh rồi mới đột nhiên tỉnh ngộ nói:

- Té ra đây là phép tu luyện Chư Mộng Hoàng Hôn, quả thật khiến người ta khó mà có thể tin được.

Hiểu được tình hình, Linh Hoa cố nhịn kích động trong lòng, bắt đầu phân tích cẩn thận tình hình bản thân, hơn nữa còn nhớ lại những lĩnh ngộ mới rồi của pháp quyết Chư Mộng Hoàng Hôn từ đầu đến cuối một lượt, sau đó mới bắt đầu thúc động pháp quyết để tăng thêm ấn tượng.

Nhưng Chư Mộng Hoàng Hôn pháp quyết vô cùng cổ quái, Linh Hoa trong quá trình phân tích liền phát hiện được pháp quyết bản thân thu được hoàn toàn không hoàn chỉnh, dường như thiếu mấy một số chỗ quan trọng liên tiếp.

Nhớ cẩn thận, Linh Hoa thấy chuyện này có liên quan đến bài từ mà mình đã ngâm xướng trước đây. Khi đó Linh Hoa chỉ ngâm xướng từng đoạn ngắn của bài thơ, hoàn toàn không đọc hết từ đầu đến cuối. Cứ như vậy, Linh Hoa tuy lĩnh ngộ được tinh hoa trong đó nhưng pháp quyết lại còn có chỗ chưa hoàn chỉnh. Nghĩ thông được đạo lý này rồi, Linh Hoa lập tức chuyên tâm nhất trí ngâm xướng toàn bộ Chư Mộng Hoàng Hôn từ đầu đến cuối.

Khi đó, ban đầu hết Linh Hoa còn chưa đi vào trạng thái như trước, mãi đến một lúc sau nàng mới hoàn toàn nhập vào cảnh giới công phu đau thương mà kỳ dị đó, thông qua phương pháp đặc thù này để lĩnh hội sự huyền diệu của Chư Mộng Hoàng Hôn. Sau khi Linh Hoa đã ngâm xướng Chư Mộng Hoàng Hôn được ba lần, nàng đã nắm vững được pháp quyết hoàn chỉnh, giật mình tỉnh lại khỏi sự bi thương.

Nhưng thời khắc đó, Linh Hoa không phải có vẻ mặt vui mừng mà ngược lại là một sắc thái tang thương.

Đối với điểm này, thực ra rất khó mà nói rõ ràng được.

Theo cá nhân Linh Hoa, khi nàng hoàn toàn nắm vững pháp quyết Chư Mộng Hoàng Hôn rồi mới hiểu, bộ pháp quyết này có tên là Chư Mộng Hoàng Hôn là có ý nói lên điểm này. Người không hiểu chi tiết, chỉ sẽ thấy cái tên này có phần ý vị anh hùng mạt lộ, nhưng Linh Hoa thật sự hiểu được hàm nghĩa trong đó rồi thì Chư Mộng Hoàng Hôn ẩn chứa ý tứ không chỉ giới hạn trong những điểm này.

Thở dài một hơi, Linh Hoa đứng lên, chân nguyên toàn thân hệt như nước thủy triều rút lui, sức mạnh to lớn trong cơ thể lúc này lập tức giảm bớt, khiến tu vi của Linh Hoa thoáng cái đã từ cảnh giới Địa Tiên hậu kỳ quay về cảnh giới sơ kỳ của Quy Tiên, biến hóa này vô cùng rõ nét.

Đối với tình trạng này, Linh Hoa không biến sắc gì cả, khi nàng đã nắm vững hoàn chỉnh pháp quyết Chư Mộng Hoàng Hôn rồi thì sẽ hiểu rõ được điểm này. Vì vậy, nàng không hề hối tiếc, cũng không oán trách, cầm viên đá ngọc trên mặt đất cất vào trong lòng rồi sau đó ngồi bên giường đá, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Phàm đang hôn mê. Cả một ngày này, Linh Hoa đã phát sinh biến hóa, nàng phảng phất thoáng cái đã trưởng thành, trên người cũng không tìm được dấu vết mờ mịt, bất lực, nóng nảy và bất an trước kia nữa. Linh Hoa che giấu bản chất của mình đi, những chuyện liên quan đến Chư Mộng Hoàng Hôn nàng chưa hề kể cho ai nghe, nàng cất giấu vĩnh viễn bí mật này vào trong lòng.

Thật ra Chư Mộng Hoàng Hôn ngụ ý điều gì, Linh Hoa vì sao làm như vậy, điều này có ẩn chứa huyền diệu nào trong đây?

Mọi thứ ngoại trừ Linh Hoa ra thì còn ai biết được đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.