Thất Giới Hậu Truyện

Chương 440: Túc mệnh chi duyên (Duyên đã định sẵn) – phần 2



Trong Đằng Long phủ, ngoại trừ Thiên Lân và Khiếu Thiên ra, những người đi ra ngoài đều đã lục tục trở về, ai nấy đang trao đổi ý kiến. Triệu Ngọc Thanh lắng nghe mọi người phản ánh tình hình, đối với nhân vật thần bí mà Phương Mộng Như đề cập đến thì trong lòng ông có phần kinh ngạc, không khỏi hỏi lại cho rõ.

- Theo tình huống chúng ta biết được, mười tám bộ lạc Động Linh của Hắc Ngục sâm lâm chia thành ba loại, chính là sáu bộ Thiên Cầm, sáu bộ Lục Sinh Cự Linh, sáu bộ Lục Sinh Dị Hình. Từ chuyện sư muội vừa nên mà suy đoán, dị linh thần bí đó quỷ dị vô cùng, hình thái biến hóa vô vàn, có phải xuất từ bộ lạc Lục Sinh Dị Hình không?

Phương Mộng Như đáp:

- Suy đoán của sư huynh có đạo lý nhất định, nhưng đáng tiếc chúng ta không hiểu được sáu bộ lạc Lục Sinh Dị Hình bao gồm những dị linh nào, nếu không thì không thể nào phân tích phán đoán thêm.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Theo Hồng Lăng của bộ lạc Hồng Vũ cho biết, con nhện tám càng đó thuộc về một trong sáu bộ lạc Lục Sinh Dị Hình, bọn chúng dường như không có đặc điểm gì đáng quan tâm.

Dao Quang nói:

- Có một số chuyện chỉ nhìn bên ngoài không thì không có gì đặc biệt cả. Theo hiểu biết của Bát Bảo, con nhện tám càng đó không hề đơn giản chút nào như bề ngoài của nó, chúng ta không được coi thường chúng.

Đồ Thiên hỏi:

- Dao Quang, ngươi quay về cuối cùng, có phát hiện nào mới hay không?

Dao Quang đáp:

- Ta và Phỉ Vân sau khi chia tay đã từng đi truy xét tình trạng của Bạch Đầu Thiên Ông. Kết quả phát hiện bọn họ cũng rơi vào mưu của Huyết Linh Nhục Chi, uổng công vô ích. Khi đó, ta đã từng dự định xuất hiện gặp Bạch Đầu Thiên Ông đó, nhưng Lam Phát Ngân Tôn đột nhiên xuất hiện, ta liền bỏ đi ý đó theo lối cũ quay về. Trên đường đi, ta gặp ba người phụ nữ có yêu khí rất nặng nề, khí tức bọn họ rất kỳ quái, vẻ mặt tự phụ, còn đã giao thủ vài chiêu với ta, mãi đến khi Bát Bảo hiện thân, bọn chúng mới tự động rời đi. Theo suy đoán của Bát Bảo, ba người phụ nữ này cũng đến từ Hắc Ngục sâm lâm, phương thức công kích cực kỳ quỷ dị đáng sợ, khiến người ta khó mà đề phòng được.

Mã Vũ Đào khẽ than:

- Hiện nay yêu ma quỷ quái nhiễu loạn cả Băng Nguyên, tình thế đối với chúng ta càng lúc càng nghiêm trọng, kế mượn đao giết người trước kia sợ cũng không dễ dàng thực hiện được.

Công Dương Thiên Tung nói:

- Phong Thần phái ở Vực ngoại khống chế được ba con hạc khổng lồ, thực lực của nó cực mạnh, lại thêm dị thú của Hắc Ngục sâm lâm, cường địch Ngũ Sắc Thiên Vực, lại thêm Thái Huyền Hỏa Quy dưới lòng Băng Nguyên, quá nhiều chuyện quyện lẫn vào nhau, chúng ta quả thật ứng tiếp không được.

Lâm Y Tuyết nói:

- Các vị tiền bối chớ có lo lắng, hiện nay tin tức Huyết Linh Nhục Chi đã truyền ra ngoài rồi, chắc chắn sẽ khiến các cao thủ Băng Nguyên chú ý, chúng ta chỉ cần tập trung thực lực nắm chắc cơ hội, thực thi sách lược kích phá từng phần sẽ nhanh chóng có thể giảm bớt cục thế bất lợi trước mắt.

Sở Văn Tân nghe vậy, không lạc quan lắm nói:

- Phương pháp tương tự chúng ta đã sớm thực hiện lâu rồi, nhưng kết quả thế nào đây? Sau bao nhiêu thời gian, phát triển của sự tình đều biến ảo bất định, không phải phát sinh biến đổi như ý muốn chúng ta, chúng ta phải nhận rõ thực tế, không nên ôm mãi ý nghĩ quá lạc quan.

Hàn Hạc nói:

- Sở thiếu hiệp nói có đạo lý nhất định, từ khi Băng Nguyên mới có chuyện, chúng ta đã nghĩ cách dụng hết các loại thủ đoạn với ý đồ ngăn cản mọi chuyện này. Nhưng hiện nay hoàn toàn ngược lại, Băng Nguyên càng lúc càng hỗn loạn, ta thấy chuyện này có liên quan đến suy nghĩ ban đầu của chúng ta.

Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:

- Tuy hiện thực là không ổn, nhưng chúng ta vừa mới ban đầu hoàn toàn không có suy nghĩ khinh địch.

Hàn Hạc đáp:

- Chúng ta không phải là khinh địch mà chúng ta đã coi nhẹ kiếp nạn này, nhìn sai ý trời, thế cho nên rơi vào cục diện như bây giờ.

Giang Thanh Tuyết ngạc nhiên, sau đó thở dài thườn thượt không nói gì thêm.

Dao Quang lên tiếng nói khác đi:

- Chuyện đến thế này, hay là chúng ta hãy suy nghĩ về đối sách đi.

Mọi người nghe vậy liền chìm vào suy tư, ai cũng sớm mệt mỏi với những vấn đề thường bàn luận mãi này. Tình hình Băng Nguyên mỗi ngày mỗi thay đổi, đối sách của Đằng Long cốc cũng là mỗi ngày mỗi khác đi. Nhưng bất luận chuyển biến thế nào, đến cuối cùng đều không giảm bớt được nguy cơ, cải thiện không được cục diện.

Trong lúc trầm ngâm, Tân Nguyệt đột nhiên mở miệng nói:

- Ta đang nghĩ, những thú lạ xuất thân từ Hắc Ngục sâm lâm thì bọn chúng thù địch nhân đều vì thức ăn đến mức không tiếc gì cả, nếu như chúng ta chọn xuất kích bằng phương án có tính chống đối thẳng, chỉ bằng vào lực lượng ở đây có thể tiêu diệt được ít nhiều đây?

Phương Mộng Như kinh ngạc nói:

- Con dự tính chọn thủ đoạn cứng rắn?

Tân Nguyệt gật đầu đáp:

- Trì hoãn sẽ khiến chúng ta càng lúc càng lún sâu, có lúc biết rõ phía sức không tốt, chúng ta cũng phải lầm vậy, bởi vì chúng ta tình nguyện vì bình an của Băng Nguyên.

Mã Vũ Đào lo lắng nói:

- Thủ đoạn cứng rắn tất nhiên có thể thu được hiệu quả nhất định, nhưng lại có tính nguy hiểm rất cao.

Trước đây chúng ta đã sử dụng thủ đoạn như vậy, ta thấy hay là mọi người hãy suy xét cẩn thận đã, không nên quá xung động.

Đồ Thiên nói:

- Ta lại thấy đề nghị của Tân Nguyệt không tồi, có thể suy nghĩ qua. Hiện nay cao thủ Băng Nguyên càng lúc càng nhiều, tình hình cũng càng lúc càng phức tạp. Đằng Long cốc đã từ thế đối lập ban đầu chuyển thành thế chân vạc, nếu như tiếp tục như vậy, với số lượng nhân vật càng lúc càng nhiêu, chúng ta cuối cùng sẽ mất đi khả năng khống chế Băng Nguyên, bị ép phải rời khỏi Băng Nguyên.

Câu này có phần chói tai nhưng khiến mọi người suy nghĩ sâu xa.

Lúc này Đằng Long phủ lại yên lặng trở lại, mọi người đều đang im lặng suy tư.

Rất lâu sau, Triệu Ngọc Thanh cất tiếng nói đầu tiên.

- Tân Nguyệt, con vừa mới đề nghị thủ đoạn cưỡng chế, thế thì con hãy nói ra suy nghĩ trong lòng của con đi.

Tân Nguyệt liếc mọi người, khẽ nói:

- Địch nhân của chúng ta trước đây tương đối tập trung, lại có thực lực kinh người, muốn loại trừ bọn họ thì rất khó. Hiện nay, từ Hắc Ngục sâm lâm có một lượng lớn yêu thú đến đây, thực lực bọn chúng có yếu có mạnh, trực tiếp ảnh hưởng đến tình thế Băng Nguyên, chúng ta có thể dùng thủ đoạn thích hợp để loại trừ một số yêu thú có thực lực tương đối yếu để tránh che khuất tầm nhìn của chúng ta, quấy nhiễu suy nghĩ của chúng ta, ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Suy nghĩ cũng được, nhưng phương án thực thi cụ thể thì sao?

Tân Nguyệt nói:

- Con đã từng tận mắt nhìn thấy hai con nhện thuộc bộ lạc Bát Trảo ăn đồng bạn đã chết đi, điều này cho thấy trong mắt của bọn chúng, sinh tồn thật tàn khốc, có thể vượt qua tất cả mọi tình cảm. Yêu thú như vậy và yêu thú nhân gian hoàn toàn khác nhau, dã tính bọn chúng khó thuần, bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh sinh hoạt, muốn thay đổi bọn chúng rõ ràng là không có khả năng, biện pháp duy nhất chính là tiêu diệt bọn chúng để tránh để lại hậu hoạn. Để hoàn thành mục tiêu như vậy, chúng ta có thể chọn lựa phái ra một bộ phận cao thủ để khởi động tiến công, chuyên tìm kiếm hạ thủ những mục tiêu tương đối dễ dàng.

Mã Vũ Đào nghi hoặc nói:

- Cứ như vậy, không phải là những yêu thú khó đối phó sẽ chỉa mũi dùi vào chúng ta sao?

Tân Nguyệt trả lời:

- Yêu thú còn lại chia thành hai loại, thứ nhất sẽ kinh khiếp, thứ hai sẽ phản kháng. Nhưng cho dù là như vậy, với tập tính đã nuôi dưỡng lâu ngày cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào. Vì thế hành động của chúng ta thực ra là làm cho tất cả mọi người đều phải dính líu vào, khiến mọi người đều trở thành đối tượng thù hận của yêu thú. Như vậy, cho dù ai gặp phải yêu thú đều phải đối mặt với tình hình tương tự, điều này trực tiếp tạo thành khốn khó nhất định cho địch nhân của chúng ta.

Mọi người nghĩ qua, đều thấy có vài phần đạo lý, vì thế cũng không ai phản bác những câu này, mọi người bắt đầu thương nghị nhân sự và mục tiêu.

Lúc này, Khiếu Thiên vừa hay trở về, sau khi đã thu hoạch được tình hình nơi này liền kể lại cho mọi người có mặt một chuyện.

- Sau một phen dò xét, ta tổng cộng phát hiện được mười một quần thể yêu thú có loại khác biệt, bọn chúng đều đến từ Hắc Ngục sâm lâm, thực lực có mạnh có yếu. Trong đó, bộ lạc Phi Viên và bộ lạc Thải Điệp đều lợi hại, cần phải đề phòng cho tốt.

Lâm Y Tuyết hỏi lại:

- Khiếu Thiên thúc thúc, ngươi sao không đi cùng với Thiên Lân quay về?

Khiếu Thiên liếc Lâm Y Tuyết, cười nói:

- Ta và Thiên Lân từ lúc ra khỏi cốc đã chia tay rồi, lần này đi suốt mãi vẫn không gặp hắn, sao có thể cùng hắn quay trở về được?

Lâm Y Tuyết cau mày nói:

- Kỳ quái, mọi người đều quay về rồi, chỉ một mình huynh ấy không thấy tung tích, không biết có gặp phải nguy hiểm nào không?

Câu này vừa vang lên, mọi người liền thất kinh, đều không khỏi lo lắng.

Khiếu Thiên an ủi:

- Không nên suy nghĩ bậy bạ, Thiên Lân tinh thông thuật Không Gian Khiêu Dược, gặp phải nguy hiểm đều có thể lập tức bỏ chạy, hắn tuyệt đối không gặp chuyện gì đâu. Hay là chúng ta bây giờ cùng suy xét xem làm thế nào để thu thập những con yêu thú đó.

Lâm Y Tuyết dịu dàng nói:

- Đối phó với những yêu thú đó thực ra không khó, hay là chúng ta có thể vận dụng kế mượn đao giết người, lợi dụng đặc điểm mạnh yếu khác nhau giữa những con yêu thú, lại thêm bọn chúng đều có tâm lý vì thức ăn không tiếc gì, để bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau.

Đồ Thiên cười trả lời:

- Biện pháp này cũng không tồi, đáng để thử qua.

Dao Quang nói:

- Những con yêu thú này dã tính cực mạnh, muốn khiến bọn chúng ngoan ngoãn nghe chúng ta sai sử phỏng chừng không quá dễ dàng.

Lâm Y Tuyết cười duyên nói:

- Điều này không khó khăn gì, muốn dẫn dụ bọn chúng vào bẫy thực ra rất đơn giản.

Mọi người kinh ngạc, đều nhìn Lâm Y Tuyết, không hiểu nàng có biện pháp nào tốt không.

Giang Thanh Tuyết hỏi lại:

- Y Tuyết, nói nhanh đi, có biện pháp nào hay không?

Lâm Y Tuyết cười duyên đáp lời:

- Muốn đối phó với địch nhân, trước hết phải hiểu rõ yếu điểm của địch nhân. Nếu như những con yêu thú đó trước giờ vẫn sinh hoạt trong Hắc Ngục sâm lâm, mỗi ngày đều tranh đoạt đoạt với nhau không tiếc sống chết vì thức ăn, thế thì chúng ta tương kế tựu kế dùng một loại thức ăn để dẫn dụ bọn chúng rơi vào bẫy.

Sở Văn Tân nói:

- Biện pháp hay, nhưng chúng ta đi đâu để tìm thức ăn lý tưởng cho yêu thú đây?

Lâm Y Tuyết phất tay ngọc, chỉ thẳng vào gấu Bắc Cực ở không xa nãy giờ đứng yên lặng cười vui nói:

- Y không phải là thức ăn tốt nhất sao?

Mọi người thấy vậy trước hết sửng người, sau đó chợt tỉnh ngộ ra, ai cũng khen mưu kế của Lâm Y Tuyết thật vô song.

Bật cười đắc ý, Lâm Y Tuyết nói:

- Chúng ta hiện nay trước hết phải hiểu rõ vị trí cụ thể của những con yêu thú đó, sau mới khiến gấu Bắc Cực xuất hiện, dẫn dụ những con thực lực tương đối yếu ớt đến phe có thực lực mạnh hơn, như vậy có thể giảm thiểu nguy hiểm của gấu Bắc Cực. Đến lúc đó, chúng ta có thể tọa sơn quan hổ đấu, sau đó đợi cho đến khi hai bên lưỡng bại câu thương rồi mới quyết định là có ra tay diệt trừ bọn chúng hay không.

Nghe xong kế sách của Lâm Y Tuyết, mọi người vẻ mặt đều nở nụ cười, ai cũng vô cùng tán thưởng thông minh tài trí của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.