Thất Giới Hậu Truyện

Chương 468: Hồi thủ vãng sự (Quay lại chuyện cũ) – Phần 4



Thiên Lân nghĩ qua một lúc, có phần cẩn thận đáp:

- Chuyện này quan hệ đến an nguy của Băng Nguyên, mọi người nhớ không được bàn tán quá nhiều.

Lâm Y Tuyết vội vàng nói:

- Được rồi, được rồi, huynh nói nhanh đi, đừng có chọc chúng ta thêm nữa.

Thiên Lân trừng nàng một cái, nhỏ giọng nói:

- Luồng sức mạnh trói buộc trấn áp Thái Huyền Hỏa Quy đó có nguồn gốc từ Đằng Long cốc …

- Cái gì? Có chuyện này sao, sư tổ (cốc chủ) sao lại chưa từng đề cập đến vậy?

Tân Nguyệt, Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết cùng thất thanh la lên, cả ba người đầy vẻ kinh ngạc, rõ ràng vô cùng bất ngờ.

Thiên Lân tiếp tục nói:

- Ta đã từng phát xuất sóng thăm dò để quan sát qua, kết quả luồng sức mạnh đó rất kỳ dị đặc biệt, trực tiếp thôn tính mất sóng thăm dò của ta, khiến ta làm sao cũng không tra ra được. Còn vì sao cốc chủ chưa từng đề cập đến chuyện này, ta nghĩ cốc chủ không biết có biết hay không nữa.

Lâm Y Tuyết tán đồng:

- Đúng, có khả năng này, nếu không cốc chủ đã không phải lo lắng cho tình hình trước mắt của Băng Nguyên như vậy.

Mẫu Đơn trầm ngâm nói:

- Đằng Long cốc đã truyền đời vài ngàn năm, hẳn có một số bí mật mà người thường không sao biết được.

Hoa Hồng kinh ngạc nói:

- Ngươi cho là cốc chủ Đằng Long cốc biết rõ trong lòng nhưng lại có ý che giấu đi?

Mẫu Đơn chần chừ đáp:

- Ta chỉ có suy nghĩ như vậy, đúng hay không thì ta cũng không biết được.

Tân Nguyệt nói:

- Đợi lần này quay về, ta dự tính nói rõ chuyện này với sư tổ, lúc đó tự nhiên sẽ biết rõ thôi.

Ngọc Tâm khẽ lẩm bẩm đáp:

- Biết và không biết, thì có thể làm gì đây?

Mọi người sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận, thấy vấn đề Ngọc Tâm hỏi này quả thật không thể nào trả lời dễ dàng được.

Lúc này, biên độ động đất bắt đầu giảm yếu đi, Thiên Nữ phong có không ít chỗ xuất hiện khe nứt và sụp đổ, chỉ có đỉnh núi còn nguyên không chút tổn hại, điều này khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Hạ xuống đỉnh núi, Lâm Y Tuyết nhìn bức tượng băng Thần Nữ, khẽ cười nói:

- Xem ra bà còn có điểm thần dị, không ngờ có thể luôn bảo vệ được Thiên Nữ phong.

Vũ Điệp không cho là vậy nói:

- Nói không chừng đây chỉ là may mắn, không liên quan đến bức tượng băng.

Lâm Y Tuyết kiên trì với góc nhìn của mình, trả lời:

- Ta thấy bức tượng băng này có bí ẩn, cơn động đất phá hủy chung quanh rất to lớn, chỉ có nơi này không hề bị chút thương tổn.

Tân Nguyệt cười nói:

- Được rồi, cho dù thế nào, Thiên Nữ phong vẫn ở đây, chuyện này là tốt đẹp, mọi người không nên cãi nhau vì chuyện này.

Lâm Y Tuyết nhảy đến bên Tân Nguyệt, dịu dàng nói:

- Chúng ta chỉ là biện luận, không hề cãi vã gì cả.

Tân Nguyệt cười nhẹ đáp:

- Muội à, đây là dùng miệng lưỡi khiến người ta phải vui thích.

Lâm Y Tuyết cười duyên đáp:

- Muội không có được bề ngoài xinh đẹp tuyệt vời như mọi người đây, chỉ có thể miệng ngọt một chút, nếu không ai thèm để ý đến muội được?

Lúc nói, Lâm Y Tuyết cố ý liếc Thiên Lân, phảng phất như nói với hắn vậy. Mọi người nghe vậy bật cười, ánh mắt nhìn Thiên Lân, ánh mắt đó thật rõ ràng bất quá bỏ qua mà thôi.

Thiên Lân bật cười ha hả, trừng Lâm Y Tuyết một lúc, sau đó ra vẻ không để ý lên tiếng:

- Mọi người nhìn ta như vậy, có phải thấy ta anh tuấn tuyệt luân, thiên hạ vô song, dự tính gả cho ta không vậy?

Hoa Hồng trừng hắn, hừ giọng nói:

- Tự mình điên cuồng, ngươi cẩn thận kẻo ứng phó không được.

Mẫu Đơn cười mà như không, hỏi lại:

- Ngươi dám tiếp chiêu không?

Thiên Lân bật cười ha hả trả lời:

- Có gì mà không dám, ta cùng lắm thì kiếm thêm ít tiền để xây dựng thêm mấy gian phòng là được rồi.

Ngọc Tâm và Tân Nguyệt không nói gì, ánh mắt bình thản nhìn hắn, Vũ Điệp lại có chút u oán, trong lòng dường như có điều muốn nói. Lâm Y Tuyết cười thẹn thùng một tiếng, vừa xấu hổ lại vừa mừng vui, toát ra bộ dạng thật hấp dẫn.

Hoa Hồng mắng:

- Tự cao tự đại, coi chừng nói quá rồi không xuống đài được đó.

Thiên Lân cười to đáp:

- Phúc hưởng cùng người còn không hưởng thụ đi, da mặt không dày thì không có hy vọng.

Hoa Hồng phẫn nộ đáp:

- Đào hoa đa tình, khó mà lý đến ngươi được.

Mẫu Đơn khẽ lẩm bẩm:

- Hoa Hồng, ngươi hà tất phải tức tối làm gì? Muốn đối phó với Thiên Lân thì rất đơn giản, ngươi chỉ cần kéo Ngọc Tâm, Tân Nguyệt đi du lịch thiên hạ, đảm bảo Thiên Lân sẽ bám váy của ngươi liền.

Hoa Hồng nhướng cao mày, cười nói:

- Phương pháp này không tồi, đáng để thử qua.

Thiên Lân lúc này đã ngưng tiếng cười, miệng cười khan nói:

- Chuyện này chơi không vui rồi, hay là chúng ta nói sang chuyện khác đi, nói về bức tượng băng này đi.

Hoa Hồng đắc ý nói:

- Thế nào, thoáng cái đã không còn tự cao tự đại nữa rồi?

Thiên Lân ngượng ngùng đáp:

- Ta vẫn luôn có phong độ vô cùng, khi nào lại cuồng vọng quá vậy?

Mấy cô nghe vậy ai cũng bật cười lớn, bị vẻ mặt ra dáng kinh ngạc của Thiên Lân chọc cho cười vang. Thiên Lân ngoài mặt cười khổ, trong lòng lại không hề để ý lắm, ngược lại còn tùy ý thưởng thức vẻ tươi đẹp của các cô. Rất lâu sau, mọi người bình tĩnh trở lại, Mẫu Đơn cất tiếng hỏi:

- Mọi người đến đây để giải khuây hay là đi ngang qua?

Lâm Y Tuyết cướp lời nói trước:

- Thiên Lân nói dẫn chúng ta đi xem tượng băng Thần Nữ.

Mẫu Đơn cười nói:

- Bức tượng băng này Thiên Lân đã nhìn qua vô số lần rồi, cũng không thấy được điều gì rõ ràng.

Thiên Lân phản bác lại:

- Ai nói không nhìn ra chút gì, ta chỉ chưa từng nói ra mà thôi.

Mẫu Đơn hơi bất ngờ, cất tiếng hỏi:

- Thật vậy sao? Thế thì ngươi hãy nói xem bức tượng băng này có điểm gì đặc biệt?

Thiên Lân dừng lại một chút, chỉ vào bức tượng băng rồi nói với các cô:

- Về phương diện bề ngoài thì mọi người đều nhìn thấy rõ rồi, ta chỉ muốn nói đến tình trạng phong ấn trên bức tượng băng này mà thôi. Theo quan sát và phân tích của ta mấy ngày qua, phong ấn trên bức tượng băng này rất kỳ lạ đặc biệt, hoàn toàn không phải do thuần khí huyền âm tạo thành mà chính là kết hợp mềm mại với một số sức mạnh ở bên trong.

Vũ Điệp nghi hoặc nói:

- Nếu là như vậy thì có ý nghĩa thế nào?

Thiên Lân trả lời:

- Ta vẫn luôn nghĩ, nếu có thể phân biệt được luồng sức mạnh kỳ dị ẩn chứa ở bên trong lớp khí huyền âm đó thì có lẽ có khả năng giải mở được phong ấn, để cho người phụ nữ này lại xuất hiện ở nhân thế, cất tiếng nói chuyện được.

Tân Nguyệt trầm ngâm nói:

- Phải làm thế nào mới có thể trích xuất được luồng sức mạnh kỳ dị đặc biệt đó đây?

Thiên Lân cười khổ đáp:

- Đây là chuyện làm khó ta đây, bản thân ta đã phân tích ra được tính chất của luồng sức mạnh đó, nhưng vẫn không thể mô phỏng được luồng sức mạnh cổ quái đó.

Lâm Y Tuyết phân tích:

- Có phải bởi vì huynh là nam nhân, do vấn đề thể chất mà không cách gì vượt qua được hạn chế của tiên thiên không?

Vũ Điệp nói:

- Nếu là như vậy, hay là để chúng ta thử qua một lần xem sao. Mọi người thấy như thế nào?

Các cô không ai có ý khác, đồng ý với cách nhìn của Vũ Điệp, một cuộc thử nghiệm mới sắp sửa triển khai. Cuối cùng sáu cô có biện pháp phá giải được phong ấn trên bức tượng Thần Nữ không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.