Thất Giới Hậu Truyện

Chương 480: Kính Ảo thời không



Từ khi trải qua trận tai kiếp hai mươi năm trước, Hải Vực đã hình thành một thế cục mới. Đông hải, Nam hải, Bắc hải liên minh đồng lòng, trước thì tiêu diệt tàn dư thế lực của Hồng hải, sau đó lại quét sạch dư nghiệt của Tây hải, khiến cho Hải vực khôi phục lại được hòa bình. Hiện nay, Đông hải, Nam hải, Bắc hải, Tứ hải trở thành thế kiềng bốn chân, từ đây chia lại khu vực. Trong đó, thủy vực của Hắc hải thì giao lại cho Tử hải quản lý, Hồng hải và Tây hải bị Đông hải và Bắc hải mỗi bên phân cắt một bộ phận, chỉ có Nam hải vẫn giữ nguyên thủy vực trước giờ. Nói đến những chuyện này đều do công sức của Lục Vân. Nếu như năm xưa Lục Vân không phong ấn được Cự Linh thiên thú của Hải vực, làm tan rã thế lực hung tàn của Hồng Hải và Hắc hải, Hải vực cũng không có được hòa bình như hiện nay. Do những nguyên nhân này, Đông hải, Nam hải, Bắc hải chịu ân huệ của Lục Vân nên giữ mối quan hệ tốt đẹp. Tử hải do lòng không có muốn danh lợi, lại thêm có quan hệ với Lục Vân nên cũng chưa hề có bất kỳ mâu thuẫn nào với Đông hải, Nam hải, Bắc hải.

Hai mươi năm trôi qua, những đau thương trước kia cũng dần dần trôi đi xa. Trong bốn hải, Đông hải là có sức sống lớn nhất, tiếp đó là Nam hải và Bắc hải, Tử hải vẫn giữ nguyên sự thần bí của nó. Trong Nam hải Lưu Ly cung, hiện nay đang có một vị khách, người này đến từ trung thổ, hiệu xưng là Dịch viên chưởng giáo Lâm Vân Phong của môn phái đệ nhất trong giới tu chân trung thổ. Lúc này, ông chủ của Nam hải Hàn Ngọc Dương và ái đồ Tả Quân Vũ đang bồi tiếp khách ở trong cung, mọi người bàn đến rất nhiều ký ức hai mươi năm qua, tâm tình tỏ ra rất cao hứng.

Hai mươi năm, Hàn Ngọc Dương và Tả Quân Vũ dung mạo vẫn như xưa, không nhìn thấy có bất kỳ biến hóa nào to lớn, chỉ có Tả Quân Vũ tỏ ra thành thục ổn định hơn một chút. Lâm Vân Phong đến đây đã được một ngày, nhận được sự hoan nghênh rất nhiệt liệt. Lâm Vân Phong vốn muốn hôm nay đi thăm Lục Doanh và Phần Thiên, nhưng Hàn Ngọc Dương lại cứ giữ lại, điều này khiến Lâm Vân Phong cũng không tiện cự tuyệt. Lúc này, Lâm Vân Phong cũng đề cập đến chuyện Băng Nguyên, Hàn Ngọc Dương nghe xong cũng vô cùng quan tâm, hai bên bàn luận một hồi, Hàn Ngọc Dương hứa khi cần thiết sẽ nhất định toàn lực hỗ trợ chính đạo nhân gian, hóa giải trận nguy cơ này.

Thấy vậy, Lâm Vân Phong vô cùng hài lòng, cảm tạ:

- Cung chủ lòng lo cho thiên hạ, quả thật khiến ta phải thấy an ủi rất nhiều.

Hàn Ngọc Dương cười đáp:

- Thiên hạ gặp nguy, thất phu có trách nhiệm. Năm xưa, nếu không có Lục Vân ra mặt, Hải vực hiện nay không biết tình hình sẽ như thế nào. Bây giờ, Băng Nguyên có tai nạn, họa cùng thiên hạ, Hải vực cũng là một phần tử bên trong, chúng ta tự nhiên phải tận hết sức lực.

Lâm Vân Phong nói:

- Chỉ cần chính đạo đồng tâm, ta tin tưởng nhất định có thể mang lại hòa bình cho thế giới.

Tả Quân Vũ lên tiếng:

- Lục Vân có ân với Hải vực, chuyện này Hải vực chắc chắn sẽ toàn lực phối hợp.

Lâm Vân Phong nói:

- Chuyến này ta chủ yếu có hai mục đích. Thứ nhất chính là thăm hỏi bằng hữu ở Hải vực, thứ hai là báo lại chuyện Băng Nguyên, để mọi người trước hết có tâm lý chuẩn bị, tránh lúc có chuyện trở tay không kịp. Đương nhiên, trước mắt mà nói, tình hình của Băng Nguyên còn chưa xác định được, hy vọng chỉ là ta quá lo mà thôi.

Hàn Ngọc Dương nói:

- Đề phòng hậu hoạn còn chưa xuất hiện là hành động của người sáng suốt. Chúng ta … ồ … đây là …

Vẻ mặt hơi biến, Hàn Ngọc Dương đột nhiên đứng lên, trong mắt toát ra mấy phần không hiểu.

Lâm Vân Phong thân thể chấn động, một dấu hiệu bất an dâng lên trong lòng khiến ông có một tâm tình phiền muộn không rõ nguyên nhân. Tả Quân Vũ vẻ mặt kinh hãi, hỏi lại:

- Sư phụ, thế nào rồi?

Hàn Ngọc Dương liếc Tả Quân Vũ, cau mày đáp:

- Vừa rồi có một luồng tin tức kỳ dị từ rất xa truyền đến, rất yếu ớt nhưng lại không thể bỏ qua, mơ hồ toát ra một loại tin tức nào đó.

Lâm Vân Phong vẻ mặt lo lắng, khẽ than:

- Luồng khí tức đó ta cũng cảm giác được, dường như đến từ Băng Nguyên, đáng tiếc cách qua nước biển nên rất khó cảm ứng được tình hình cụ thể rõ ràng.

Tả Quân Vũ ngạc nhiên nói:

- Sao ta lại không hề có chút cảm giác nào?

Hàn Ngọc Dương trầm ngâm đáp:

- Chắc là do tu vi của con.

Tả Quân Vũ nghe vậy bật cười ngượng ngùng, không nói gì thêm. Lâm Vân Phong lo lắng nói:

- Ta có một cảm giác không tốt, chuyện lần này phần lớn liên quan đến Băng Nguyên, tình hình có lẽ còn xấu hơn so với những gì trong dự tính của chúng ta.

Hàn Ngọc Dương vẻ mặt hơi biến, hỏi lại:

- Chưởng giáo khẳng định như vậy?

Lâm Vân Phong gật đầu đáp:

- Từ sau khi ta lên làm chưởng giáo Dịch viên, đây là lần ta cảm thấy bất an nhất.

Hàn Ngọc Dương trầm ngâm nói:

- Như vậy tai kiếp của Băng Nguyên đúng là không thể tránh khỏi?

Lâm Vân Phong không đáp, thừa nhận chuyện này. Tả Quân Vũ hỏi lại:

- Ở đây có thể cảm ứng được luồng khí tức đó, không biết phía Đông hải, Bắc hải có phát hiện được gì không?

Câu này vừa phát ra, Hàn Ngọc Dương và Lâm Vân Phong đưa mắt cho nhau, cả hai cùng suy xét vấn đề này.

Thực ra, suy đoán của Tả Quân Vũ rất chuẩn xác. Khi Phi Long đỉnh xuất hiện, Thái Huyền Hỏa Quy phá vỡ được cấm chế, Lục Doanh của Đông hải Thủy Tinh cung và Phần Thiên cũng cảm ứng được luồng khí tức đó, nhưng hai người rất mơ hồ, không biết nguyên nhân của chuyện này là thế nào. Còn đối với Bắc hải Long Vương, ông cũng cảm ứng được một chút khác thường, nhưng cảm giác không mạnh mẽ như Lục Doanh, Phần Thiên, Lâm Vân Phong, Hàn Ngọc Dương, cũng hoàn toàn không để ý đến quá nhiều.

Cùng lúc đó, ở trung tâm của Tử hải, bên trong Thiên Địa Huyền Môn, Thiên Địa môn chủ và Vạn Tượng Huyền Tôn đang lắng nghe những chuyện quái lạ ly kỳ phát sinh lúc Hải Mộng Dao được tám tuổi. Lúc này, Hải Mộng Dao đang kể lại chuyện Dục Hoa Ly Hồn giới thần bí đó đã hút lấy Lục Vân vào bên trong. Sau đó phát sinh thế nào, điều này khiến cho Thiên Địa môn chủ và Vạn Tượng Huyền Tôn đều vô cùng hiếu kỳ. Hơi dừng lại một chút, Hải Mộng Dao mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, khẽ lẩm bẩm:

- Nói một hơi đến đây, con cũng mệt một chút.

Thiên Địa môn chủ ánh mắt hơi lay động, điềm nhiên trả lời:

- Nghỉ một chút cũng tốt, có một số chuyện luôn phát sinh trong lúc lơ đãng.

Hải Mộng Dao tròng mắt đảo tròn, hỏi lại:

- Môn chủ tiền bối, ông dường như phát hiện được chuyện nào đó rồi?

Thiên Địa môn chủ vẻ mặt kỳ dị, khẽ nói:

- Chớ có gấp, cái gì thuộc về con thì con sẽ tự mình có cảm ứng được.

Hải Mộng Dao không đáp, gật khẽ sau đó yên lặng nghỉ ngơi. Vạn Tượng Huyền Tôn nghe ra một số thứ gì đó từ trong lời nói của Thiên Địa môn chủ, lúc này đang ngầm tính toán, kết quả lại không có gì cả.

Ngửng đầu lên, Vạn Tượng Huyền Tôn nhìn Thiên Địa môn chủ, đang muốn nói gì đó, nhưng từ giữa không trung truyền lại một luồng ý niệm cố chấp truyền đến, hất cho Vạn Tượng Huyền Tôn lắc lư cả người, vẻ mặt toát ra sự kinh hãi. Thời khắc đó, Hải Mộng Dao đột nhiên la lên thất thanh, khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa hoang mang, dường như không biết rõ nguyên nhân. Thiên Địa môn chủ vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên nói:

- Bước chân số mạng đã đến gần, chuyện phải xảy ra ai cũng không cách nào thoát được.

Hải Mộng Dao không hiểu, hỏi lại:

- Môn chủ tiền bối, chuyện vừa rồi là như thế nào, vì sao trong lòng con đầy bất an, có một cảm giác đau lòng?

Thiên Địa môn chủ đáp:

- Bởi vì người đó có quan hệ rất sâu sắc với con.

Hải Mộng Dao hỏi tiếp:

- Người đó là ai vậy?

Vạn Tượng Huyền Tôn trả lời:

- Đó là người vận mạng định sẵn cho con.

Hải Mộng Dao nghe vậy chấn động, cất tiếng hỏi:

- Thật không?

Vạn Tượng Huyền Tôn gật khẽ, vẻ mặt hơi kỳ dị.

Thu được câu trả lời xác thực rồi, Hải Mộng Dao nghi hoặc nói:

- Nếu như vận mệnh định sẵn có duyên với con rồi, người đó sao lại truyền đến tin tức ly biệt?

Vạn Tượng Huyền Tôn nhìn Thiên Địa môn chủ một lúc, chần chừ trả lời:

- Chuyện này chưa phải đến lúc trả lời, con tạm thời không nên hỏi nhiều.

Hải Mộng Dao nói:

- Thế thì đến lúc nào con mới có thể biết được tình hình xác thực?

Vạn Tượng Huyền Tôn không đáp, dường như không biết phải trả lời thế nào. Thiên Địa môn chủ nói:

- Ba ngày sau, khi con rời khỏi nơi này, ta sẽ tự nói cho con biết. Bây giờ, con hãy tiếp tục kể lại những chuyện kỳ diệu mà con và sư phụ con đã trải qua năm xưa đi.

Hải Mộng Dao nghe vậy, hoàn toàn không hỏi thêm nhiều, trầm ngâm một lúc rồi tiếp tục kể lại những chuyện năm xưa. Té ra, cùng lúc Lục Vân bị Dục Hoa Ly Hồn giới hút vào bên trong, Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt cũng từng người có kỳ ngộ của riêng mình trong không trung thần bí đó. Thiên Địa môn chủ và Vạn Tượng Huyền Tôn nghe thật cẩn thận, hai người hệt như đang ở bên trong đó, tận mắt chứng kiến tình hình vào lúc đó…

Thành Hắc Ám, Bất Diệt thần đăng.

Ở nơi cao nhất trong Vĩnh Dạ thành, có một ngọn đèn thần tỏa ra ngũ sắc, rực rỡ vô cùng, chính là nguồn ánh sáng của cả thành Hắc Ám, nghe nói đã vài ngàn năm bất diệt, chính là tượng trưng cho thành Hắc Ám. Bên dưới ngọn đèn thần là một đại điện hình lục giác, chính là phủ đệ của Hắc Ám thành chủ, người ngoài không dám đến gần. Lúc này, một người toàn thân phát ra ánh sáng màu đỏ phấn đang từ ngoài điện đi vào, thân hình người đó cao lớn nhưng sánh với đại điện thì trở nên nhỏ bé vô cùng. Bên trong điện, sáu cây cột đá đường kính hơn trượng, toàn thân đỏ rực như máu phân bố theo hình sáu cạnh, cao ước chừng ba mươi trượng, khoảng cách giữa các cột chừng ba mươi trượng khiến cho cả đại điện thông thoáng vô cùng.

Trong đại điện, đèn dầu sáng rỡ. Sáu cột đá toàn thân đỏ như máu phát xuất ánh sáng chói mắt, chiếu rọi bốn phía sáng tỏ. Tại vị trí trung tâm của sáu cột đá, một ngai bảo tọa toát ra ánh ngũ sắc lơ lửng trên cao ba thước, bên trên có một người khôi ngô toàn thân toát ra ánh sáng đỏ tía ngồi. Trên đỉnh đầu của ngai bảo tọa có một lổ nhỏ chừng ba thước, một chùm ánh sáng rực rỡ từ đó tỏa xuống vừa hay bao trùm lấy ngai bảo tọa vào trong. Hiện nay, người ngồi trên ngai chìm đắm trong ánh sáng mạnh mẽ, khiến cho người ta cảm thấy một sự uy nghi vô hình.

Lúc này, bóng hình đỏ phấn đi đến gần, ngừng lại cách ngai chừng ba trượng, khom mình thi lễ nói:

- Thuộc hạ tham kiến thành chủ.

Người ngồi trên ngai không thấy vẻ mặt thế nào, điềm đạm đáp:

- Nhất hiệu đặc sứ không cần đa lễ, có chuyện gì chăng?

Té ra bóng hình màu đỏ phấn chính là Nhất hiệu đặc sứ đứng đầu trong ba đại đặc sứ bên mình thành chủ. Trong thành Hắc Ám, người có màu đỏ phấn đều là những người có chức vị quan trọng, thực lực kinh người. Trong đó ba đại đặc sứ bên mình thành chủ là có danh tiếng nhất.

Nhất hiệu đặc sứ đáp:

- Khải bẩm thành chủ, có tin tức xác thực báo về, có người không rõ thân phận tiến gần đến Hắc Ám thành.

Hắc Ám thành chủ hoàn toàn không kinh ngạc, điềm nhiên trả lời:

- Chuyện này ta sớm đã biết rồi, ngươi không cần phải lo lắng.

Nhất hiệu đặc sứ hỏi:

- Ý của thành chủ là bảo chúng ta làm ra vẻ không biết?

Hắc Ám thành chủ cười trả lời:

- Có một số khách quý rất khó mời, chúng ta hà tất phải cự tuyệt từ ngàn dặm. Đi đi, truyền lệnh miệng của ta, nghiêm mật chăm chú động tĩnh của Kính Ảo thời không, những người thân phận không rõ đó không cần phải cố gắng chống cự.

Nhất hiệu đặc sứ vâng một tiếng, khẽ cười nói:

- Thành chủ chính là không muốn những người đó bị người của Kính Ảo thời không mời đi?

Hắc Ám thành chủ trả lời:

- Những người này rất có khả năng xoay chuyển đại cục, chúng ta tự nhiên không thể để cho Kính Ảo thời không nhanh chân đoạt trước.

Nhất hiệu đặc sứ đáp:

- Thành chủ yên tâm, thành Hắc Ám ở ngoài sáng, Kính Ảo thời không lại trong tối, người đến không biết tình hình nơi này nhất định sẽ đi về phía của chúng ta.

Hắc Ám thành chủ cười hắc hắc nói:

- Đây chính là chỗ hay khi mình ở trong sáng.

Nhất hiệu đặc sứ gật đầu đồng ý, sau đó chuyển mình đi liền.

Đợi sau khi Nhất hiệu đặc sứ rời khỏi rồi, Hắc Ám thành chủ ngửng đầu nhìn lên trên không, giọng kỳ dị nói:

- Tâm nguyện vài ngàn năm sắp sửa hoàn thành rồi, lần này ai cũng không cách nào ngăn cản được. Chỉ bất quá kết cục cuối cùng … ha ha ha …

Một chút thần bí, Hắc Ám thành chủ hoàn toàn không nói chuyện đó rõ ràng, thật ra trong lòng của ông ta ẩn chứa bí mật như thế nào mà lại bật cười đắc ý như vậy…

Thế giới tuyết trắng yên lặng đơn điệu, có một cái kính dựng đứng, trên mặt có hào quang ngũ sắc luân chuyển, đang từ từ chuyển động, hơn nữa cũng thay đổi hình ảnh trên đó. Lúc này, một bóng người màu xanh tím xuất hiện trên mặt kính, đang từ từ chuyển động hướng tới kính đó. Chỉ trong chốc lát, bóng hình màu xanh tím đã bước vào trong kính, đến một thế giới khác biệt. Trước mắt, ánh sáng trắng như tuyết che phủ mọi thứ, mặt đất bằng phẳng như kính nhìn không thấy đường biên. Ngay phía trước, có một số hào quang ngũ sắc lúc ẩn lúc hiện, nhìn lại mới phát hiện té ra đây là một cái kính ngũ sắc có sáu mặt dựng đứng, phân bố theo hình sáu cạnh, tự động xoay tròn với nhau quanh tâm ở giữa, hơn nữa mỗi mặt kính lại có tự quay đồng bộ, vì thế hào quang ngũ sắc ở giữa ánh trắng sẽ lúc ẩn lúc hiện.

Ở giữa kính sáu mặt, một bóng người màu xanh nâu đang đứng yên, không hề nhúc nhích khiến cho người ta cảm thấy thanh cao mà kiêu ngạo. Lúc này, hình bóng màu xanh tím đi đến bên ngoài kính màu, dừng lại hành lễ lên tiếng:

- Thuộc hạ Tử Ngọc bái kiến kính chủ.

Thanh âm êm ái dễ nghe, người đến chính là một phụ nữ. Kính chủ của Kính Ảo thời không ở giữa màn kính sáu mặt tự thoáng động một cái, điềm nhiên trả lời:

- Tử Ngọc à, có chuyện gì chăng?

Thanh âm bình hòa, kính chủ không ngờ cũng là một phụ nữ.

Tử Ngọc đáp:

- Bẩm báo kính chủ, nhân vật người dặn dò chú ý đã xuất hiện rồi.

Kính chủ điềm nhiên đáp:

- Rất tốt, các ngươi nghĩ cách mang bọn họ đi vào trong Kính Ảo thời không đến gặp ta.

Tử Ngọc nói:

- Thành Hắc Ám dường như cũng đang quan tâm đến những người này, cũng rất quan tâm chặt chẽ đến chúng ta, đã tăng cường phòng bị rồi.

Kính chủ trầm ngâm giây lát, cười nói:

- Không cần phải lo lắng, người đến đây lần này không ít, chúng ta tạm thời né tránh thành Hắc Ám, chọn lựa một số người xem ra không quan trọng nhưng trên thực tế ảnh hưởng toàn cục để bắt tay là được rồi.

Tử Ngọc không hiểu, hỏi lại:

- Loại người mà kính chủ nói đến không biết là ám chỉ ai?

Kính chủ cười đáp:

- Người đến có sáu, mục tiêu của thành Hắc Ám chính là người đàn ông, chúng ta lại chọn người phụ nữ, hiểu rõ chăng?

Tử Ngọc gật đầu đáp:

- Thuộc hạ hiểu rõ. Nhưng kính chủ sao lại biết được người đến đây có tổng cộng là sáu người?

Kính chủ điềm nhiên trả lời:

- Điều này ngươi không cần phải hỏi nhiều, tương lai sẽ tự biết được. Đi đi.

Sai Tử Ngọc đi rồi, kính chủ quanh người lóe lên ánh sáng, phát xuất sáu chùm sáng trắng bắn vào sáu cái mặt kính chung quanh, lập tức mặt kính lóe lên ánh sáng kỳ lạ, đồng thời để lộ ra hình ảnh, không ngờ chính là tình cảnh của sáu người Lục Vân, Hải Nữ, Diệp Tâm Nghi, Thương Nguyệt, Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết. Theo hình ảnh lộ ra, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh đã trước sau tìm được cửa giới hạn, đang thử thăm dò hoặc là đi xuyên qua. Còn ba người kia ở trong tuyệt địa, tình hình mỗi người có phần huyền diệu.

Thu lại ánh sáng phát ra, mặt kính liền phục hồi lại nguyên dạng. Kính chủ tự nói:

- Định mệnh chờ đợi cuối cùng cũng sắp đến rồi, đến lúc đó là vui mừng hay là vận rủi, ai có thể nói rõ ràng được? Có lẽ, khi kết cục đến rồi mới biết, thì ra, định mệnh là như vậy.

Câu này có phần huyền ảo, thật ra kính chủ thần bí của Kính Ảo thời không muốn biểu đạt hàm nghĩa thế nào đây?

Đứng ở bên ngoài cửa giới hạn lấp lánh, Bách Linh nhìn thế giới đen ngòm trước mắt, trong lòng có chút lo âu. Mọi thứ nơi này vừa xa lạ lại có phần quái dị, Bách Linh có quá nhiều thứ không hiểu được, đáng tiếc lại không thể nào biết được. Lúc này, Bách Linh đang suy xét phải làm thế nào để hiểu được hoàn cảnh nơi này, phía trước đen ngòm liền lóe lên một luồng sáng màu xanh lục, đang nhanh chóng tiếp cận đến. Chỉ chốc lát, một người toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh lục đang nhanh chóng đến gần. Chốc lát sau, bóng dáng tỏa ra ánh sáng màu xanh lục đã xuất hiện gần Bách Linh, hai người nhìn nhau một lúc, nhất thời ai cũng không nói gì cả.

Bách Linh trong lòng kinh ngạc, người trước mắt vì sao toàn thân phát sáng mà rõ ràng không giống với lưới sáng phòng ngự bản thân mình tu luyện, thật ra đây là một loại huyền bí nào hay là một loại đặc thù nào? Bóng người màu xanh lục nhìn Bách Linh, trong lòng cũng vô cùng chấn động kinh hãi, thứ nhất là do khí chất dung mạo của Bách Linh, thứ hai là ngoại hình không hề có một dấu hiệu nào của Bách Linh. Giây lát sau, Bách Linh thôi kinh ngạc, mở miệng hỏi:

- Ngươi là ai?

Người phát màu xanh lục trả lời:

- Ta là Lục Ảnh, là một trong Bát Phương thần sứ của Kính Ảo thời không, phụng mạng kính chủ đến đây nghênh tiếp quý khách.

Nghe ra đối phương là một phụ nữ, Bách Linh hơi mừng trong lòng, miệng lại điềm nhiên nói:

- Cái tên Kính Ảo thời không ta trước đây có nghe qua, nhưng ta mới đến đây lần đầu, quý chủ nhân lại phái ngươi đến đây nghênh tiếp thì dường như là quá đột nhiên rồi.

Lục Ảnh giải thích:

- Ta chỉ phụng mạng hành sự, rất nhiều chuyện đều không biết rõ chi tiết. Nếu quý khách muốn hiểu rõ mọi thứ, xin mời theo ta đến Kính Ảo thời không, trực tiếp hỏi qua kính chủ của chúng ta là được.

Bách Linh suy nghĩ một lúc, trả lời:

- Được, ta sẽ theo ngươi đến đó, hãy dẫn đường.

Lục Ảnh xoay mình bay đi, tốc độ không nhanh không chậm dẫn Bách Linh bay thẳng đến Hắc Thạch sơn. Trên đường đi, Bách Linh hỏi một số chuyện, đại khái hiểu thêm một ít về thế giới này, hiểu rõ ánh sáng trên người của Lục Ảnh chỉ là một loại dấu hiệu. Nhưng Bách Linh không hiểu, những người ở nơi này đều chiếu theo ánh sáng trên người để phân biệt thân phận, thế thì bản thân bọn họ có hình dạng thế nào? Không có lẽ những người ở nơi này cả đời cũng đều không dùng diện mục thật sự để cho người ta gặp sao?

Về điểm này, giải thích của Lục Ảnh khiến Bách Linh thất kinh. Thì ra thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không đối nghịch hẳn với nhau, cái trước thực lực hùng hậu, nhân số khá đông nhưng toàn là đàn ông, vì thế ánh sáng phát ra trên người đều là màu đỏ, cái sau nhân số khá ít, hơn nữa toàn là phụ nữ vì thế ánh sáng trên người đều là màu xanh. Do vài ngàn năm đối nghịch, hai bên từ trước đến giờ không lấy nhau, hơn nữa người ở nơi này nếu không giết chóc thì sẽ không chết đi, vì thế dung mạo đối với cá nhân lại tỏ ra không hề quan trọng, mọi người đều xem trọng thân phận.

Xuyên qua Hắc Thạch sơn, Bách Linh từ xa xa nhìn thấy thành Hắc Ám, nó giống hệt như thấy trên màn ảnh lúc trước, điều này khiến nàng ngầm cảnh giác. Thời gian trôi qua, Lục Ảnh dẫn nàng chạy thẳng đến thành Hắc Ám, khi đến gần khu vực có ánh sáng, đột nhiên chuyển đổi phương hướng đi về phía trái. Bách Linh không hiểu, có phần mơ hồ theo sát phía sau, giây lát đã thấy Lục Ảnh dừng lại giữa không trung, hai tay chầm chậm đẩy ra phía trước, lập tức trước mắt có hào quang lóe lên, một cửa ngũ sắc đột nhiên xuất hiện, đang theo việc phát công của Lục Ảnh mà nhanh chóng mở ra.

- Vào nhanh đi.

Quát khẽ một tiếng, Lục Ảnh nhắc nhở Bách Linh. Lắc mình bay vào, Bách Linh bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, vẻ mặt toát ra sự ngạc nhiên. Đây là một thế giới tuyết trắng, mặt đất hệt như một cái gương phát xuất ánh sáng trắng nhu hòa, hơi có phần chói mắt. Lớn nhỏ thế nào còn khó mà đoán được, nhưng theo những gì Bách Linh thấy được, rất khó mà nhìn thấy biên giới. Trong thế giới này, vô số cái kính dựng đứng sắp xếp chỉnh tề, có một số treo thẳng đứng giữa bầu trời khiến cho nhìn theo tổng thể thì hệt một tòa thành sử dụng những mặt kính để xây dựng.

- Đây là Kính Ảo thời không? Quả thật quá thần kỳ rồi.

Lục Ảnh cười nói:

- Đúng thế, đây là Kính Ảo thời không, có phần khác biệt với vẻ đẹp thánh khiết của thành Hắc Ám. Mỗi một mặt kính nơi này giống như một căn phòng, có đệ tử của Kính Ảo thời không ở trong đó.

Bách Linh tắc lưỡi kỳ lạ liên tục, hỏi tiếp:

- Nơi nay tổng cộng có bao nhiêu cái kính?

Lục Ảnh đáp:

- Ba ngàn sáu trăm mặt kính, vừa hay một nửa nhân số của thành Hắc Ám, bọn họ ở đó có bảy ngàn hai trăm người.

Bách Linh đi theo Lục Ảnh bước lên kính thành, vừa quan sát cảnh vật chung quanh vừa hỏi lại:

- Người thế giới này của các ngươi lẽ nào không có sinh lão bệnh tử?

Lục Ảnh đáp:

- Không có, nhân số vĩnh viễn cố định như vậy. Chỉ sợ khi đại chiến với thành Hắc Ám, nhưng người chết cũng sẽ nhanh chóng sống lại từ trong mặt kính.

Bách Linh ngạc nhiên nói:

- Như vậy, hai phe các ngươi không phải sẽ vĩnh viễn giữ được cố định, ai cũng không thể nào áp chế được ai?

Bóng xanh lục đáp:

- Rất nhiều người đều cho là như vậy, nhưng kính chủ của chúng ta lại không cho là vậy. Được rồi, phía trước chính là Kính Nguyên giới, ta chỉ có thể đưa quý khách đến chỗ này. Tiếp theo sẽ có người khác tiếp đãi quý khách.

Xoay mình, bóng xanh lục gật khẽ, lùi lại phía sau. Bách Linh đứng nguyên tại chỗ, nhìn về phía trước cái gọi là Kính Nguyên giới, phát hiện té ra lại là một thế giới mặt kính bằng phẳng, trên mặt đất đầy các loại hoa văn kỳ dị, cảm giác ẩn chứa một loại huyền bí nào đó. Ở trung tâm của mặt phẳng này, dựng đứng ba mươi sáu cái mặt kính, khoảng cách tương đồng hơn nữa còn tự động xoay tròn phát xuất những chùm ánh sáng màu xanh.

Đột nhiên, trên mặt kính xuất hiện một bóng người màu xanh tím, phảng phất như bóng ma hạ xuống bên cạnh Bách Linh.

- Quý khách đến cửa, quả thật có lỗi không tiếp đón từ xa.

Bách Linh điềm nhiên đáp:

- Có được lời mời, ta vô cùng vinh hạnh.

Bóng xanh tím cười nói:

- Ta tên là Thanh Ngọc, chính là một trong ba đại kính sứ của Kính Nguyên giới. Kính chủ đã ở trong đó chờ đợi khá lâu, xin mời quý khách theo ta tiến lên.

Bách Linh ừ một tiếng, theo sau Thanh Ngọc nhanh chóng vào trong một kỳ trận do ba mươi sáu tấm kính tạo thành.

Ở trong trận mặt kính, có một chỗ trống rỗng to chừng mươi trượng, mặt đất có ngũ sắc rọi chiếu, thỉnh thoảng biến hóa cảnh sắc khiến cho người ta có cảm giác thần bí. Nơi đó, một bóng người màu xanh nâu đứng quay lưng về phía Bách Linh, khi Bách Linh xuất hiện, bóng người đó quay trở lại, loáng thoáng có thể thấy vóc người cao thon thả, nhưng lại không nhìn rõ được hình dạng, gần như chỉ có thể cảm thụ được đôi mắt sắc bén.

- Hoan nghênh đã đến Kính Ảo thời không, ta chính là kính chủ nơi này, tên là Ảo Ảnh.

Bách Linh vẻ bình thường, vừa đánh giá kính chủ Ảo Ảnh, vừa trả lời:

- Kính chủ phái người mời ta đến đây, không biết có dụng ý thế nào.

Kính chủ phất tay bảo Thanh Ngọc rời đi, mỉm cười đáp:

- Ta mời cô đến nơi này tự nhiên là có ý tính toán. Bây giờ trước tiên hãy giới thiệu về nhau để mọi người cũng dễ xưng hô.

Bách Linh đáp:

- Kính chủ gọi ta Bách Linh là được rồi.

Kính chủ Ảo Ảnh cười cười, khẽ nói:

- Bách Linh cô nương dường như có phần khác biệt với những người thường, khí tức trong cơ thể ẩn chứa vài phần khí linh dị.

Bách Linh hơi thất kinh, ngoài mặt lại vô cùng trấn tĩnh.

- Kính chủ nhãn lực thật tốt, mới lần đầu gặp đã thấy rõ mọi chuyện.

Kính chủ Ảo Ảnh cười đáp:

- Thực ra cũng không có gì, ta bất quá cũng ít nhiều có phần tương tự với cô, vì thế có thể cảm ứng được sức mạnh linh dị yếu ớt trên người cô. Được, không nói những điều đó nữa. Bây giờ trong lòng cô nhất định có rất nhiều nghi vấn, đừng ngại nói thẳng ra đi, ta sẽ tận sức thỏa mãn cho cô.

Bách Linh hai mắt khép hờ, khóe miệng toát ra nụ cười, điềm đạm nói:

- Nếu kính chủ đã thẳng thắn như vậy, thế thì ta xin thỉnh giáo mấy vấn đề. Thứ nhất, thế giới còn chưa biết này có tên là gì. Thứ hai, kính chủ làm sao biết được ta đến thế giới này. Thứ ba, kính chủ tìm ta đến đây là có mục đích thế nào. Thứ tư, đồng bạn của ta có phải ở quanh đây hay không.

Kính chủ Ảo Ảnh đáp:

- Về bốn vấn đề cô vừa đề cập đến, thực ra rất đơn giản. Thứ nhất, thế giới của chúng ta có tên là Song Cực Thiên, ý là cực âm và cực dương. Thứ hai, Kính Ảo thời không có một mặt kính thần kỳ, có thể nhìn thấy được mọi thứ mà ta muốn thấy, vì thế biết được đích xác vị trí của cô, đồng thời đồng bạn của cô cũng đều đã đến thế giới này rồi. Còn việc mời cô đến đây là hy vọng cô có thể hỗ trợ chúng ta, mọi người hợp tác cùng đối kháng với thành Hắc Ám.

Bách Linh thu lại nụ cười, khẽ nói:

- Kính chủ nếu biết rõ hành tung của ta rồi, hẳn cũng biết được ý muốn của ta khi đến đây.

Ảo Ảnh đáp:

- Điều này ta có biết một chút, vì thế tìm cô để bàn luận, chúng ta có thể hợp tác, mọi người hưởng theo nhu cầu.

Bách Linh cười đáp:

- Câu này nếu là của thành Hắc Ám, nghĩ chắc cũng giống như vậy.

Ảo Ảnh thản nhiên nói:

- Không sai, Hắc Ám thành chủ cũng sẽ thề hứa giống vậy với cô, nhưng cuối cùng ông ta có giữ lời hứa hay không thì còn phải trông vào vận khí của các người.

Bách Linh nói:

- Ta và kính chủ mới gặp lần đầu, làm thế nào để tin được?

Ảo Ảnh cười đáp:

- Quen biết rất dễ dàng, muốn hiểu nhau lại cần quá trình. Các vị đến đây để cứu người, thời gian rất khẩn cấp, chọn lựa đúng hay sai chỉ trông vào may rủi. Câu này cô thấy thế nào?

Bách Linh nói:

- Câu này của kính chủ rất thực tế, bất quá nếu muốn ta dễ dàng đáp ứng với kính chủ, thì lại là việc không hiện thực. Cho dù ta đồng ý, kính chủ có an tâm hay không?

Ảo Ảnh không nói, rõ ràng đang suy xét ý tứ của Bách Linh. Giây lát sau, Ảo Ảnh nói:

- Như vậy, chúng ta trước hết khoan nói những chuyện này, hay là bàn luận về thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không, nghĩ điều này chắc sẽ khiến cô cảm thấy hứng thú.

Bách Linh khẽ gật đầu, hỏi lại:

- Kính chủ muốn bàn luận với ta thế nào đây?

Ảo Ảnh đáp:

- Trước hết hãy bàn luận về tình hình đại khái của hai bên. Đầu tiên, vị trí của thành Hắc Ám, nó nằm ở trên đỉnh của Tứ Tà lĩnh, có Viêm Xích Ma Vân bên trên. Cả tòa thành có Xích Hà quang giới bao phủ mạnh mẽ, người không biết điều ảo diệu muốn xông vào trong đó cơ hồ không thể được. Kính Ảo thời không và thành Hắc Ám cách nhau gang tấc, vị trí cụ thể của thành Hắc Ám ở về phía Tây, có Không Kính quang giới ngăn cách hẳn. Trong thành Hắc Ám, ngoại trừ thành chủ Huyền Minh ra, có Đông Tây Nam Bắc bốn đại thần tướng trấn thủ bốn cửa thành. Ngoài ra còn có ba vị đặc sứ, mười sáu chuyên sứ cùng với hơn bảy ngàn binh sĩ tầm thường. Trong Kính Ảo thời không, ngoại trừ ta ra, còn có ba vị kính sứ, tám vị thần sứ cùng với hơn ba ngàn đệ tử.

Bách Linh nghi hoặc nói:

- Theo như lời của kính chủ, thế lực của các vị chỉ một nửa của thành Hắc Ám, thế các vị làm thế nào chống lại được công kích của thành Hắc Ám?

Ảo Ảnh đáp:

- Thế giới chúng ta có một hiện tượng kỳ quái, chỉ cần Huyền Minh và ta không chết, cao thủ hai bên tử thương có nhiều bao nhiêu, chỉ cần không bao lâu đều có thể sống lại, hơn nữa còn không hề có chút khác biệt với trước đây.

Bách Linh kinh ngạc nói:

- Nếu như vậy, hà tất phải lãng phí thủ hạ, kính chủ một mình đánh với Hắc Ám thành chủ, không phải có thể kết thúc mọi việc sao?

Ảo Ảnh cười khổ đáp:

- Điều này chúng ta ai cũng hiểu rõ cả, nhưng có một điểm cô còn chưa biết được, Huyền Minh không vào được Kính Ảo thời không, ta cũng không vào thành Hắc Ám được. Ta và hắn đều không thể đồng thời xuất hiện ở cùng một khu vực, nếu không Song Cực Thiên sẽ bị hủy diệt.

Bách Linh ngạc nhiên, chuyện quái lạ như vậy quả thực buồn cười.

- Nói như vậy, các vị còn có lòng muốn đấu tới đấu lui chẳng phải là uổng phí tinh lực?

Ảo Ảnh khẽ than:

- Yên tĩnh vĩnh viễn cũng là một thứ đáng sợ. Khi cô đã có được tấm thân vĩnh viễn bất tử, cuộc sống lại không hề có chút biến đổi, lúc đó cô sẽ hiểu được tâm tình của chúng ta. Đặt mình trong hoàn cảnh như vậy, thay vì chết già cô độc chi bằng tìm kiếm chút việc để làm, như vậy còn có thể giải trừ được cô độc và trống rỗng.

Bách Linh trầm ngâm một lúc, cảm xúc rất sâu sắc với những câu nói của Ảo Ảnh. Nếu thật sự như lời của bà ta nói, trong cuộc sống nơi này, sinh mạng vĩnh viễn lại giống như một cực hình vĩnh hằng, mãi mãi không xua tan được.

Thấy nàng không nói, Ảo Ảnh tiếp tục.

- Ở nơi cao nhất trong thành Hắc Ám, có một ngọn đèn Vĩnh Minh đăng, đây chính là tượng trưng của thành Hắc Ám, chính là căn bản của sức mạnh cực dương. Một khi bị người phá hủy, thành Hắc Ám sẽ mất đi ánh sáng, sau đó sẽ dần dần biến mất. Cũng như vậy, trong Kính Ảo thời không có một tấm Như Ý kính, là căn bản của Kính Ảo thời không, là nơi tập họp sức mạnh cực âm, một khi vỡ nát rồi, Kính Ảo thời không cũng sẽ biến mất.

Bách Linh nghe đến đây, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Song Cực Thiên ngoại trừ thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không ra còn có người khác tồn tại chăng?

Ảo Ảnh nghe vậy hơi chần chừ, trầm ngâm đáp:

- Có, bất quá nhân số rất ít.

Bách Linh từ câu trả lời của bà ta liền phát hiện được bà ta không muốn nói nhiều việc đó, lập tức ngầm hiếu kỳ, quyết định có thời gian sẽ truy cho rõ chuyện này.

- Kính chủ và ta nói những chuyện này, lẽ nào dự tính để ta ra mặt hỗ trợ kính chủ hủy đi ngọn Vĩnh Minh đăng đó?

Ảo Ảnh đáp:

- Bách Linh cô nương suy đoán không sai, ta đúng là có ý đó. Trong Song Cực Thiên, người của thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không đều không thể giết chết lẫn nhau. Nhưng các vị đến từ một thế giới khác, các vị ra tay liền có thể thay đổi được cục diện nơi này, điều chỉnh lại vận mệnh của Song Cực Thiên.

Bách Linh suy tính một lúc, trả lời:

- Ý của kính chủ ta đã hiểu rõ, nhưng ta đến nơi này chỉ để tìm lại thân nhân bị mất tích, hoàn toàn không có lòng phá hủy mọi thứ nơi này, cũng không muốn thay đổi thế giới của các vị. Vì thế ta không thể nào đáp ứng yêu cầu của kính chủ, xin kính chủ lượng thứ cho.

Ảo Ảnh không nói, chăm chú nhìn vào hai mắt của Bách Linh, mơ hồ có chút dao động, rõ ràng tâm tình rất phức tạp. Thật lâu sau, Ảo Ảnh chuyển mắt đi, điềm nhiên nói:

- Nếu cô nhất thời không cách nào tiếp nhận, ta cũng không miễn cưỡng. Đợi sau này khi cô đã suy xét kỹ rồi, tin tưởng lúc đó cô sẽ tự mình tìm ta.

Bách Linh nói:

- Có lẽ thời gian sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, nếu tương lai ta thay đổi chủ ý, ta sẽ đi tìm kính chủ.

Ảo Ảnh cười khẽ hai tiếng, tỏ ra rất độ lượng.

- Hy vọng ngày đó sẽ không phải chờ quá lâu. Bây giờ ta để Thanh Ngọc tiễn cô rời đi, chờ sau khi cô đã quen thuộc với thế giới của chúng ta sẽ hiểu rõ chọn lựa như thế nào.

Nói xong Ảo Ảnh vỗ tay, Thanh Ngọc từ bên ngoài đi vào trong. Bách Linh cười cười, không nói nhiều, theo Thanh Ngọc đi ra. Giây lát sau, một bóng người màu xanh tím xuất hiện bên cạnh Ảo Ảnh, giọng bất bình nói:

- Kính chủ, kính chủ sao lại để cho cô ta đi vậy?

Ảo Ảnh đáp:

- Tử Ngọc, tâm tư của ngươi ta hiểu rõ. Nhưng Bách Linh này lai lịch không nhỏ, nếu cưỡng bách lưu cô ta lại, không nói đến phí công sức, mà hậu quả sẽ vượt khỏi sức tưởng tượng của ngươi. Đối phó với dạng người như vậy, chúng ta không thể quá nóng lòng, cần phải từ từ mới được.

Tử Ngọc lo lắng nói:

- Một khi người thành Hắc Ám tìm được cô ta, chúng ta chẳng phải là …

Ảo Ảnh cười nói:

- Có đôi khi cơ hội mà nắm chặt quá thì không tốt, chẳng khác nào tự tìm đau khổ. Đi đi, chuyện này ngươi không cần lo lắng, ngược lại vua Hắc vực kia thì cần phải cẩn thận đề phòng.

Tử Ngọc nghe vậy gật đầu, âm thầm rời đi.

Đối với Trương Ngạo Tuyết, đến thế giới xa lạ này rõ ràng mọi thứ đều tỏ ra rất bình thản. Nàng từ khi rơi xuống tìm được cửa giới hạn, mọi thứ đều thuận tình hợp lý, hoàn toàn không có chút nào khác lạ. Lúc này, Trương Ngạo Tuyết đang đứng ở một bên cửa giới hạn, thần kiếm xoay tròn trên đỉnh đầu, hào quang ngàn vạn, đang không ngừng chuyển động thăm dò tình hình của khu vực này. Giây lát sau, Trương Ngạo Tuyết thăm dò được một tia khí tức yếu ớt, cách nơi này khá xa, cẩn thận phân tích thì không ngờ lại do Hải Nữ lưu lại. Có phần vui mừng, Trương Ngạo Tuyết quyết định trước hết tìm được cô bé, lập tức ngự kiếm bay ngang trời, để Tử Ảnh thần kiếm dẫn đường đi truy xét. Trên đường đi, Trương Ngạo Tuyết phát hiện thấy Tử Ảnh thần kiếm mang nàng thuận theo dải sáng tiến lên, nhanh chóng đến một cửa giới hạn, trong lòng lập tức có vài phần suy đoán. Tiếp theo đó, Trương Ngạo Tuyết vượt qua mấy cửa giới hạn dọc đường, còn phát hiện được khí tức lưu lại yếu ớt của ba người Lục Vân, Thương Nguyệt, Bách Linh, cuối cùng ở cửa giới hạn thứ năm thì tìm được mùi vị lưu lại của Hải Nữ.

Nghĩ đến Lục Vân và ba người cũng đã tới rồi, Trương Ngạo Tuyết quyết định tìm kiếm một lượt, xem thử có thể tìm được Diệp Tâm Nghi hay không. Vì thế, Trương Ngạo Tuyết tiếp tục bay đi, vòng quanh một vòng quanh dải sáng, kết quả nàng tìm được cả bảy cánh cửa giới hạn, tìm được khí tức của Lục Văn Vũ, nhưng khí tức của Diệp Tâm Nghi lại còn chưa phát hiện được, điều này khiến cho nàng thấy nghi hoặc. Lẽ nào Diệp Tâm Nghi gặp phải phiền phức? Hay là nàng căn bản không ở nơi này? Nghĩ đến đây, Trương Ngạo Tuyết quyết định tìm cho được Hải Nữ trước, cho nên nhờ vào sức chỉ dẫn của thần kiếm để tiến hành tìm tòi.

Nhìn lại ngọn núi lớn đen ngòm trước mắt, Thương Nguyệt trong lòng mơ hồ có sự bất an. Nhưng cụ thể là thế nào, nàng lại nói không rõ ràng được. Thở dài u oán, Thương Nguyệt thu lại tạp niệm, thần kiếm trong tay bay ra khỏi vỏ, ánh sáng ngũ sắc lập tức chiếu đỏ cả vùng chung quanh. Kiếm này có tên là Thải Hồng, chính là vật năm xưa phong ấn Định Thiên thần châm, được Lục Vân sau khi giải trừ phong ấn liền tặng cho Thương Nguyệt, trải qua thời gian luyện hóa bốn năm, sát khí ẩn chứa trên thân kiếm đã giảm hẳn, khí thần thánh tăng lên rất nhiều.

Ngự kiếm bay đi, Thương Nguyệt quan sát phía trước. Phát hiện được Hắc Thạch sơn hệt như một bức tường rào ngăn cản mọi đường nối. Có phần bất đắc dĩ, Thương Nguyệt bay vòng quanh Hắc Thạch sơn, khoảng chừng rất lâu sau, Thương Nguyệt đột nhiên phát hiện một chỗ kỳ quái. Đó là một vách đá phẳng như gương soi, từ xa nhìn không thấy khác lạ gì, nhưng khi Thương Nguyệt đến gần, lại phát hiện trên vách đá xuất hiện một con mắt khổng lồ, đen nhánh như mực có thể hấp thu ánh sáng khiến cho quanh đó chìm vào đen tối. Thương Nguyệt có phần sợ hãi, trong hoàn cảnh như vậy, đột nhiên nhìn thấy con mắt quỷ này, nếu nói không sợ chỉ là lừa người mà thôi. Nhưng Thương Nguyệt dù sao không phải người thường, sau khi trải qua chấn động kinh hãi ban đầu, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bắt đầu đánh giá cẩn thận. Kết quả, Thương Nguyệt phát hiện được, con mắt này lúc đóng lúc mở, xem ra thật kinh người nhưng trên thực tế lại là một lối vào bí mật. Còn thông đến nơi nào thì không thể biết được.

Hiểu rõ tình hình rồi, Thương Nguyệt hơi tính toán, quyết định đi vào thăm dò. Trước hết, nàng bố trí lưới sáng phòng ngự quanh người, sau khi đảm bảo an toàn được rồi, nàng mới ngự kiếm xông vào, chớp mắt đã vượt tường mà vào, đến một đường hầm đen ngòm. Trong lúc tiến lên, Thương Nguyệt phát hiện đường hầm này âm hiểm vô cùng, có thể liên tục không ngừng hấp thu sạch ánh sáng chung quanh, khiến nó giữ được bóng đêm đen yên ổn, khiến người ta trong lòng sinh ra một cảm giác khiếp sợ.

Đại khái bay được một khoảng thời gian, Thương Nguyệt từ trong đường hầm đến một huyệt động khổng lồ, nơi này vẫn còn rất đen tối, bất quá lại mơ hồ có lửa quỷ lơ lửng. Lúc này, trong màn đêm, một đôi mắt màu xanh lam thẫm nhấp nháy ở bên cạnh nàng, dọa cho người có tu vi cao cường như Thương Nguyệt cũng nhịn không được phải kêu lên sợ hãi.

- Quỷ mị ở phương nào dám tác loạn nơi đây.

Bốn bề, tiếng cười âm lạnh tràn đến, hệt như trăm ngàn tiếng cười nhạo của quỷ dữ ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của Thương Nguyệt.

Quát to một tiếng, Thương Nguyệt toàn thân ánh đỏ rực hẳn lên, Phượng Hoàng pháp quyết cực dương cực cương phát xuất ngọn lửa hoa mỹ lập tức rọi chiếu khắp bốn phương. Dưới chân, Thải Hồng thần kiếm rít lên xoay tròn, thân kiếm lấp lánh ngũ sắc, phát xuất vô số làn kiếm nhỏ bé truy đuổi theo cặp mắt quỷ đó. Trong sát na, tiếng cười âm lạnh không còn nữa, bốn bề sáng lên màu xanh lam thẫm rọi chiếu cả động, cảm giác rất kỳ quái.

- Ngươi là ai, vì sao tự tiện xông vào Hắc vực?

Thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến, trong âm lạnh có mấy phần uy nghiêm. Thương Nguyệt quay đầu truy xét không thấy được người cất tiếng, trong lòng cảm thấy chấn động, trả lời:

- Ta lần đầu đến đây, không có lòng muốn xâm phạm. Các hạ nếu có can đảm thì hãy xuất hiện gặp mặt.

Từ trong hư không, thanh âm đó đáp lại:

- Khí tức trên người ngươi rất quái lạ, không thuộc về thế của chúng ta, ngươi từ nơi nào đến đây?

Thương Nguyệt đáp:

- Ta đến từ nhân gian, ngươi là ai, Hắc vực là chỗ nào vậy?

- Nhân gian? Rất lâu rồi chưa từng có người nào đề cập đến hai chữ này.

Trong giọng cảm xúc, một bóng đen to lớn từ hư không hiện ra hệt như một bông lửa màu đen, lơ lửng trước mặt của Thương Nguyệt. Cảnh giác nhìn bóng đen trước mắt, Thương Nguyệt phát hiện không ngờ dung mạo dài dài không nhìn rõ ràng, chỉ có thể thấy đại khái một đường viền, cảm giác người này như do những bụi khí màu đen tạo thành, hình dạng không thực, có thể tùy ý biến hóa.

- Ngươi thật ra là người hay quỷ?

Hoành kiếm trước ngực, Thương Nguyệt cẩn thận hỏi lại. Bóng đen nhìn nàng, cười có phần kỳ quái đáp:

- Người hay quỷ đối với ngươi không phải cũng là một sao?

Thương Nguyệt sửng người, nghĩ lại cũng đúng, bản thân hà tất phải để ý đến làm gì?

- Ngươi nói nơi này gọi là Hắc vực, nó đại biểu cho cái gì?

Bóng đen lạnh lẽo đáp:

- Hắc vực là một địa phương, đại biểu cho tử vong. Ngươi tự tiện xông vào Hắc vực cũng tương đương như tự tiện xông vào địa ngục, đã hiểu rõ chưa?

Thương Nguyệt hừ khẽ một tiếng, tự nói:

- Địa ngục có mười tám tầng, không biết Hắc vực này của ngươi có được bao nhiêu tầng đây?

Bóng đen đáp:

- Hắc vực có ba tầng, dung nạp những hồn quỷ khác nhau. Nhưng ngươi vừa hay không thuộc trong phạm vi này, ngươi nói ta phải xử trí thế nào đây?

Thương Nguyệt nghe ra có phần khác biệt, nghe giọng nói của bóng đen dường như hoàn toàn không có ý trách cứ, thật ra người này muốn làm gì đây?

- Ngươi dự tính xử trí thế nào đây?

Bóng đen chìm vào suy tư, tính toán một lúc lâu rồi đề xuất một kiến nghị khiến Thương Nguyệt kinh ngạc.

- Chúng ta cùng nhau làm một giao dịch, hỏi đáp lẫn nhau vài vấn đề. Hỏi xong, ta tiễn ngươi rời đi.

Thương Nguyệt không hiểu hỏi ngược lại:

- Ngươi không sợ lỗ lả sao?

Bóng đen đáp:

- Đó là chuyện của ta, ngươi chỉ cần trả lời đồng ý hay không mà thôi.

Thương Nguyệt chần chừ suy tính một lúc thấy không có gì quan trọng, vì thế gật đầu trả lời:

- Được, ta đồng ý với ngươi.

Bóng đen không hề kinh ngạc, điềm nhiên nói:

- Như vậy, ta trước hết cho ngươi biết qua một số tình hình của Hắc vực, để ngươi nghĩ cho kỹ vấn đề phải hỏi, sau đó chúng ta mới bắt đầu.

Xoay mình, bóng đen bay thẳng về phía trước, tốc độ không nhanh không chậm, rõ ràng đang chờ đợi Thương Nguyệt. Có phần cảnh giác mà lại hiếu kỳ, Thương Nguyệt ngự kiếm theo sát phía sau, bắt đầu du hành Hắc vực.

Vô tình xông vào, định mệnh sắp sẵn. Thương Nguyệt ở nơi này sẽ phát hiện được những chuyện như thế nào, đối với hành động sau này của nàng sẽ có tác dụng như thế nào đây? Thế giới chưa biết, lĩnh vực thần bí. Ở nơi này hoàn toàn không giống với thế giới của nhân gian, mấy người Lục Vân cuối cùng sẽ gặp phải chuyện như thế nào đây? Màn hình thần bí, bí ẩn giữa hồ lại có quan hệ như thế nào đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.