Thất Giới Hậu Truyện

Chương 481: Tuyệt cảnh sở ngộ (Bất ngờ gặp phải trong tuyệt cảnh)



Sương khói lượn lờ, ngũ sắc lưu động hệt trong thế giới như mộng như ảo, trăm hoa nở rộ, cây cỏ phát sáng. Bốn bề, vô số bướm hoa cùng nhau nhảy múa, hệt như những tinh linh xinh đẹp, lấp lánh ánh sáng các màu sắc. Cảnh tượng như vậy, thiên hạ khó tìm. Người mới lần đầu nhìn thấy thì trong lòng sẽ rung động cùng cảm nhận rất rõ, điều này có thể nghĩ cũng thấy được. Trước mắt, Hải Nữ bộ dạng ngây ngô nhìn thế giới xinh đẹp xa hoa trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn há to ra, vẻ hưng phấn lại có mấy phần kinh ngạc, rõ ràng còn tưởng mình đang trong giấc mộng.

Giây lát sau, Hải Nữ tâm tình bình tĩnh lại, cánh tay nhỏ nhắn xoa bóp hai mắt, định thần nhìn lại thấy vẫn vậy, trong lòng kinh ngạc vui mừng rất nhiều, lớn tiếng kêu:

- Ồ, thật là đẹp, thật là quá đẹp.

Phất cánh tay nhỏ, Hải Nữ quên cả chuyện đuổi theo những con bướm xinh, hoàn toàn chìm đắm trong thời gian không gian xinh đẹp đó. Trước đây, Hải Nữ xuyên qua được tấm chắn ánh sáng rồi đã cho là có thể đến được thành Hắc Ám. Ai ngờ sau khi tiến vào rồi mới phát hiện, nơi này hoàn toàn không giống như tưởng tượng của cô bé, không ngờ là một địa phương thật là xinh đẹp.

Thời gian khoái lạc luôn trôi qua trong lúc không hay biết, khi Hải Nữ vượt qua được giai đoạn hưng phấn ban đầu rồi, cô bé dần dần bình tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ. Rất nhanh, Hải Nữ nhớ lại mục đích của mình, nhớ lại bản thân muốn tiến vào thành Hắc Ám để tìm kiếm sư phụ và sư nương. Vì thế, Hải Nữ bắt đầu cẩn thận đánh giá nơi này, phát hiện ở đây tuy xinh đẹp nhưng lại rất đơn điệu, rõ ràng không đủ chân thực, hệt như trong thế giới mộng ảo vậy.

Chậm bước trong không gian hệt như mộng ảo này, Hải Nữ phát hiện bản thân bị mất đi phương hướng, sớm không phân biệt được con đường đi, có một tư vị bị chìm sâu vào trong đó. Đi một chút rồi dừng lại, Hải Nữ cẩn thận nhớ lại, nhưng cảnh tượng chung quanh rất giống nhau, căn bản nghĩ không ra được. Dừng lại, Hải Nữ không vui dậm chân, hừ giọng nói:

- Đáng ghét, một chút cũng không chơi được, còn muốn vây khốn ta ở nơi này, quả thật là xem thường ta quá rồi.

Mũi chân điểm xuống mặt đất, Hải Nữ thân thể xoay tròn bay lên, hai tay múa lên rất nhanh, lòng bàn tay ánh sáng hội tụ, hình thành hai cột sáng một đỏ một xanh, theo sự khống chế của nàng bắn thẳng lên cao, rồi giao với nhau, lập tức phát nổ.

Lúc này, cả không gian hơi chấn động, sương khói chung quanh nhanh chóng tan rã, bướm lượn thành bầy tan tành như phao trong sóng gió, nhanh chóng giảm bớt. Hải Nữ quan sát tình hình chung quanh, phát hiện cảnh tượng mê người trước đây có biến hóa rõ ràng, bướm nhiều màu hàng ngàn hàng vạn phảng phất như ảo ảnh hư không, vỡ nát ra rồi lại xuất hiện, cứ tuần hoàn như vậy. Giây lát sau, dòng khí chấn động bình thường trở lại, bốn bề khôi phục lại nguyên dạng.

Hải Nữ trong lòng kinh ngạc, thật ra đây là nơi nào, vì sao lại như vậy? Trong lúc suy nghĩ, Hải Nữ tiếp tục di động, hơn nữa còn phát xuất sóng thăm dò thu thập tình hình chung quanh. Rất nhanh, Hải Nữ hiểu được, địa phương như mộng ảo này có tồn tại dấu vết sinh mạng, nhưng luồng sóng dao động sinh mạng lại vô cùng quỷ dị, cô bé có thể cảm ứng được nhưng không truy ra được vị trí cụ thể ở nơi nào. Ngoài ra, cảnh tượng nhìn xinh đẹp như vậy đều không có khí tức sinh mạng, rõ ràng đây chỉ là một cảnh tượng giả mà thôi.

Hiểu rõ tình hình rồi, Hải Nữ bắt đầu suy tư, bản thân phải như thế nào mới thoát ra khỏi không gian như mộng ảo này đây? Nghĩ đến đây, Hải Nữ ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu nhắm mắt điều hòa hơi thở, từ từ quên hết mọi tạp niệm, suy nghĩ tiến vào trạng thái không linh. Một lúc sau, thân thể Hải Nữ bắt đầu phát sáng, thân thể xếp bằng từ từ bay lên không trung, cả người hệt như một viên minh châu rực rỡ phát ra ánh sáng chói mắt. Bốn bề, cảnh tượng như mộng ảo theo sự rọi chiếu của luồng sáng đó dần dần mất đi màu sắc, một số cảnh tượng hư ảo dần dần mất đi để lộ ra bộ mặt thật.

Nhìn thật cẩn thận, đây là một không gian không lớn, cảnh tượng tương đối xinh đẹp, tuy không được như trước nhưng quả thực là một vùng đất u tĩnh hiếm thấy. Hải Nữ lơ lửng giữa không trung, toàn thân vẫn lấp lánh như cũ, bên mình chỉ có vài con bướm bay lượn đan xen, nhất thời cũng khó mà đếm được số lượng cụ thể. Trên mặt đất, một ít hoa cỏ thưa thớt, nhìn qua có chút mộng ảo nhưng tồn tại chân thật.

Mở to hai mắt, Hải Nữ nhìn về phía trước, phát hiện ảo tượng đã tan, nhưng bướm xinh bên mình vẫn còn. Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Hải Nữ xoay tròn tại chỗ một vòng, phát hiện nơi này không ngờ lại không có lối ra, chuyện này là như thế nào đây? Ánh nhạt lóe lên, con bướm cứ bay qua lại trước mắt chọc cho Hải Nữ tức giận đưa tay đuổi đi, cô bé chợt tỉnh ngộ lại. những con bướm này có phải là thứ dấu hiệu có sinh mạng duy nhất không?

Có ý nghĩ như vậy, Hải Nữ bắt đầu quan sát động thái của bướm, phát hiện quanh mình tổng cộng có chín con bướm bay qua bay lại, bọn chúng tương tự như nhau nhưng có điểm khác biệt. Quan sát một lúc, Hải Nữ thử ra tay bắt lấy, liền nhanh chóng bắt được một con nhưng chỉ chớp mắt con bướm trong lòng bàn tay của cô bé liền biến mất không thấy nữa, mà chung quanh vẫn còn chín con bướm lượn lờ. Có phần không phục, Hải Nữ lại liên tiếp ra tay, nhanh chóng bắt được năm con. Nhưng mỗi lần vậy, con bướm vừa rơi vào trong tay của cô bé liền hóa thành hư vô, đồng thời ở một chỗ khác lại xuất hiện con bướm tương ứng.

Thấy được như vậy, Hải Nữ rút ra một kết luận, chín con bướm này chỉ có một con là thực sự tồn tại, còn tám con kia chỉ là hư ảo. Muốn bắt được nó, nhất định phải trong cùng thời gian bắt cho được cả chín con bướm lại. Biết như vậy rồi, Hải Nữ bắt đầu điều chỉnh chân nguyên trong cơ thể, thân hình nhỏ nhắn chia thành ba, sau đó lại chia thành chín, dùng phân thân hư ảo triển khai hành động. Chớp mắt, Hải Nữ ra tay nhưng lần đầu chỉ gần như bắt được tám con bướm, còn thiếu đi một chút. Sau đó Hải Nữ lại tổ chức tiến công lần nữa, lần này thì đã thành công tốt đẹp. Nhưng kết quả lại khiến cô bé bất ngờ, chín con bướm đó biến thành một con bay quanh thân người của nó.

Nhức đầu, Hải Nữ không hiểu nhìn con bướm nhiều màu, có phần không được rõ ràng. Bản thân rõ ràng đã phá trừ được ảo tượng, vì sao lại không bắt được nó, lẽ nào còn phải tiến thêm một bước hành động nữa? Ôm lòng quyết tâm thử lại, Hải Nữ lần thứ ba ra tay. Lần này con bướm trở nên giảo hoạt, bay lượn thấy có vẻ chậm rãi nhưng lúc ẩn lúc hiện, Hải Nữ liên tục làm mấy trăm lần đều không bắt được nó.

Ngừng lại, Hải Nữ quan sát động tĩnh của con bướm sặc sỡ. Cảnh tượng này và cảnh tượng trên màn hình bên ngoài Ngũ Phượng Triêu Dương cốc hoàn toàn giống nhau, nhưng Hải Nữ đã sơ ý bỏ qua. Rất lâu sau, Hải Nữ nghĩ đến một phương pháp, hai tay giơ cao chầm chậm, lòng bàn tay lấp lánh ánh sáng phát ra một kết giới ánh sáng đóng kín, lập tức vây lấy con bướm sặc sỡ vào giữa. Đến lúc này, con bướm sặc sỡ không nơi né tránh, bắt đầu dãy dụa, hai cánh múa lên trông có vẻ nhẹ nhàng êm ái lại bộc phát sức mạnh kinh người, chấn cho thân thể Hải Nữ run rẩy, khóe miệng tươm máu tươi.

Cảm ứng được sự giãy dụa của con bướm sặc sỡ, Hải Nữ tăng cường sức mạnh, toàn tâm toàn ý thu lại kết giới ánh sáng, chống chọi với con bướm sặc sỡ. Cảnh tượng này kéo dài trong thời gian rất dài, Hải Nữ vài lần áp chế được con bướm sặc sỡ trong không gian chừng một thước, kết quả đều để con bướm sặc sỡ trong kết giới ánh sáng phá vỡ ra được. Từ điểm này có thể thấy, con bướm sặc sỡ này vô cùng mạnh mẽ, với tu vi của Hải Nữ không ngờ cũng không làm được gì nó. Nhưng thế sự nhiều biến hóa, có một số chuyện bất ngờ ai cũng không cách nào tưởng tượng được.

Giống như Hải Nữ, cô bé một lòng muốn tạo áp lực, nhưng kết quả hoàn toàn còn chưa được như ý nguyện, ngược lại bản thân bị trọng thương. Trong tình hình như vậy, máu tươi khóe miệng Hải Nữ vô tình rơi xuống Như Ý hoàn trên cổ. Lập tức, Như Ý hoàn phát xuất ánh sáng rực rỡ, từ trên cổ của Hải Nữ bay ra đến bên trên của con bướm sặc sỡ, phát xuất một ráng màu hệt như một ký hiệu khắc sâu vào trên mình của con bướm sặc sỡ, khiến cho màu sắc rực rỡ trên mình nó từ từ nhạt dần đi, nhanh chóng hóa thành một con bướm hồ điệp trong suốt, hơn nữa còn từ từ ngưng đọng, yên lặng nằm trong kết giới ánh sáng do Hải Nữ phát xuất.

Giữa không trung, Như Ý hoàn lóe lên ánh nhạt, tự động hạ xuống. Hải Nữ đưa tay tiếp lấy, cười duyên nói:

- May mà bảo bối sư phụ tặng cho lợi hại, thoáng cái đã làm xong rồi.

Mang Như Ý hoàn vào lại rồi, Hải Nữ thu lấy con bướm hồ điệp bị ngưng đọng vào trong lòng bàn tay, nhìn thật cẩn thận rất lâu, cao hứng gắn nó lên đầu.

- Được rồi, đã xong. Bây giờ phải rời đi thôi.

Trong lúc đang tự nói, Hải Nữ quay đầu nhìn quanh, phát hiện không gian này đang dần dần nhạt đi. Quanh đó, cảnh vật xinh đẹp nhanh chóng khô héo, phảng phất mất đi sinh mạng vậy.

Kêu lên một tiếng quái dị, Hải Nữ lập tức cảm thấy bất ổn, đang dự tính tìm kiếm lối ra, bên trái đột nhiên lóe lên ánh sáng mạnh mẽ, một chùm ánh tím phá không nhập vào, không ngờ chính là Trương Ngạo Tuyết tìm đến.

- Sư nương, con đang ở đây.

Trong tiếng kêu to, Hải Nữ nhanh chóng xông đến bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, kéo tay nàng xông qua lối vào đang khép dần lại. Hai người vừa mới thoát thân, không gian kỳ diệu này liền âm thầm biến mất.

Thế giới ngũ sắc, núi sông cùng phát sáng. Trong một khe núi thanh tĩnh, một cái đầm sóng nhẹ do gió thổi qua nhộn nhạo, mơ hồ hiện lên ánh lân tinh. Bên bờ đầm, trăm hoa nở rộ, cây cỏ sum xuê, một khối đá màu xanh đột nhiên nhô lên như rồng vút lên cao, bá khí cao ngạo. Trong khe núi, u tĩnh nhẹ nhàng, tràn ngập hương hoa nhàn nhạt trong gió êm, khiến cho người ta một cảm giác tâm thần sảng khoái. Đứng trên tảng đá xanh to lớn, Diệp Tâm Nghi nhìn về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp ánh mắt mỉm cười, mơ hồ toát ra bộ dạng mấy phần thẹn thùng.

Đột nhiên, phốc một tiếng khiến Diệp Tâm Nghi chú ý. Chỉ thấy ở trong hồ nước, một con cá nhỏ đỏ rực nhảy ra khỏi mặt nước, quay cuồng một vòng rồi lại rơi vào trong nước hồ làm tung tóe lên vài bọt nước. Nhìn thật cẩn thận, mặt nước có sóng ánh sáng lấp lánh, đuôi của con cá nhỏ đó hệt như những sợi tơ màu đỏ, vẽ tới vẽ lui trong nước để lại một số đường viền mơ hồ như đang muốn biểu đạt điều gì đó. Diệp Tâm Nghi trong lòng hơi kỳ quái, con cá nhỏ bé này thật ra muốn biểu đạt gì đây?

Trong lúc suy nghĩ, mặt nước hồ lóe lên ánh đỏ, đột nhiên xuất hiện một đàn cá nhỏ màu đỏ, xếp thành hành thành lối, di động trong nước có quy luật, cuối cùng tạo thành một gương mặt. Diệp Tâm Nghi thấy đường viền này có phần quen thuộc, nhìn thật cẩn thận không ngờ là ... Lắc lắc đầu, Diệp Tâm Nghi bỏ đi những ý nghĩ hỗn tạp, định nhãn nhìn lại, mặt nước đó gió êm sóng lặng, những điều vừa thấy hệt như hư ảo, điều này khiến nàng rất kinh ngạc. Lẽ nào đã trúng tà? Nghĩ mãi không ra nguyên cơ, Diệp Tâm Nghi chuyển ánh mắt đi nơi khác, nhìn cảnh tượng như vẽ, trong lòng không khỏi nhớ lại lúc trước.

Trong sát na nàng bị cuốn vào trong màn ảnh, trong lòng nàng đầy sợ hãi. Nhưng sau khi tiến vào rồi, nàng bị mê hoặc. Hoàn cảnh xinh đẹp như vậy vô số người nằm mơ mộng có được, sao đóa hoa kỳ lạ không biết tên đó lại cố gắng dùng sức mạnh ép nàng phải tiến vào trong đây? Theo thời gian, Diệp Tâm Nghi đi một vòng quanh khe núi, tuy nghi hoặc trùng trùng nhưng không tìm được đáp án, nàng cũng chỉ đành bỏ đi hết cả, thản nhiên đối mặt với nó. Hiện nay, Diệp Tâm Nghi muốn rời đi, nhưng khổ nổi không tìm được đường ra, trong lòng cũng nóng nảy vô cùng.

Thời gian, âm thầm trôi qua. Khi gió nhẹ làm mặt nước gợn sóng, hồ nước yên lặng lại xuất hiện khác thường. Diệp Tâm Nghi nhìn vào giữa hồ nước, các con cá đủ màu đủ sắc tung hoành đan xen tạo thành một bức họa, bề mặt có sóng ánh sáng lăn tăn biến ảo ngàn vạn tạo thành một hình vẽ kinh hãi. Trong hình vẽ, một nam một nữ đứng nhìn nhau, khuôn mặt có phần mơ hồ, nhưng đường viền lại vô cùng rõ nét, điều này khiến Diệp Tâm Nghi động tâm, trong mắt toát ra vẻ phức tạp thẹn thùng.

Chăm chú nhìn nữa, Diệp Tâm Nghi quên hết tất cả, trong mắt ngoại trừ hình ảnh người trong bức vẽ ra, bốn bề phảng phất biến mất không còn thấy gì nữa cả. Thời khắc đó, Diệp Tâm Nghi hai mắt hiện lên ánh sáng, khóe miệng nở một nụ cười mỉm ngây ngô, cả người từ từ bước đến, phảng phất như có thứ gì đó đang kêu gọi nàng. Rất nhanh, Diệp Tâm Nghi đi đến tảng đá xanh sát bờ hồ, chỉ thêm một bước nữa là nàng sẽ rơi vào trong hồ, đáng tiếc nàng lại không hề phát hiện.

Lúc này, trên tầng không của khe núi đột nhiên lóe lên ánh sáng, một bóng người màu xanh lam da trời phá không xuất hiện, đang cấp tốc hạ xuống. Chớp mắt, người đó đã rơi xuống mặt đất, thiếu chút nữa đã đập mạnh xuống đất bùn, may mà người đó thân thủ nhanh nhẹn, đảo người một vòng giữa không trung, huyền diệu vô cùng nhờ vào xung lực để hạ xuống. Ổn định được thân thể, người đến đưa mắt nhìn chung quanh, vừa hay thấy được Diệp Tâm Nghi một bước đạp vào không trung, rớt thẳng vào trong hồ nước. Kêu khẽ một tiếng, người mới đến lóe lên xông đến hệt như chim bay sát trên mặt nước, đưa tay ôm lấy Diệp Tâm Nghi vào trong lòng, mang nàng bay thẳng về bờ đối diện.

- Tâm Nghi, muội thế nào rồi?

Nhìn vào cặp mắt ngây dại, khuôn mặt cười khúc khích của giai nhân, Lục Vân quan tâm hỏi han. Diệp Tâm Nghi hệt như không nghe thấy, hai mắt cứ nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng nở nụ cười mỉm thẹn thùng. Lục Vân nhướng cao mày, thấy nàng bộ dạng như vậy lập tức tay trái đặt lên đỉnh đầu của nàng, truyền vào một luồng chân nguyên thanh thoát cho nàng. Lập tức, Diệp Tâm Nghi giật mình tỉnh lại, phát hiện có người đang ôm nàng, lập tức ra sức giãy dụa.

- Tâm Nghi, ta đây, muội vừa rồi thế nào vậy?

Lục Vân khe khẽ lên tiếng an ủi nàng đang kích động. Diệp Tâm Nghi nghe vậy liền thôi giãy nãy, khuôn mặt xinh đẹp ửng lên đám mây hồng, thẹn thùng nói:

- Té ra là huynh, muội ... muội ...

Nói được mấy tiếng, Diệp Tâm Nghi mặt nóng rang, mắc cỡ úp mặt vào lòng của Lục Vân, không nói thêm lời nào nữa. Lục Vân lắc đầu bật cười, nhìn người trong lòng mơ hồ có chút thở dài, khẽ khàng vỗ lên vai của nàng, từ từ buông nàng ra.

Diệp Tâm Nghi cảm giác được biến hóa của Lục Vân, trong lòng hơi thất vọng, ngửng đầu u oán nhìn chàng, sau đó đứng thẳng người lên, nhìn sang chỗ khác. Lục Vân không dám nhìn nàng, đưa mắt nhìn quanh một vòng, cất tiếp hỏi:

- Tình hình quanh đây muội hiểu được ít nhiều?

Diệp Tâm Nghi lúc này đã bình tĩnh lại, chỉ vào hồ nước nói:

- Chung quanh đây muội đã coi qua rồi, không có phát hiện nào to lớn cả. Chỉ có nơi này rất là quỷ dị.

Lục Vân chăm chú nhìn mặt nước, khẽ bảo:

- Vừa rồi thiếu chút nữa muội đã té xuống dưới đó, muội có ấn tượng nào không?

Diệp Tâm Nghi đỏ mặt, nói quanh co:

- Muội ... muội ... cũng không nhớ nữa.

Lục Vân nhìn nàng, hỏi tiếp:

- Quả thật không nhớ à?

Diệp Tâm Nghi trái tim nhảy vọt lên, phủ định:

- Tự nhiên không nhớ, muội lừa huynh làm gì.

Lục Vân nhìn sang chỗ khác, trầm ngâm nói:

- Nơi này hoàn toàn không phải là chỗ tốt lành gì, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi.

Diệp Tâm Nghi cúi đầu, nhỏ giọng phản bác lại:

- Muội thấy nơi này hoàn cảnh không tệ, huynh bằng vào điều gì mà nói không tốt.

Lục Vân nhìn hoa cỏ chung quanh, trong mắt lóe lên ánh sáng bảy màu, chàng đang dùng Ý Niệm Thần Ba để thăm dò tình hình chung quanh.

- Hoàn cảnh thanh tịnh u nhã chỉ là một loại giả tượng, ẩn tàng sau vẻ xinh đẹp là sát cơ, thông thường khiến người ta không phòng ngừa được.

Diệp Tâm Nghi nghe xong những lời này, cảm xúc rất thâm sâu đáp:

- Đúng thế, nơi này có rất nhiều hiện tượng không thể nào hiểu được, hay là chúng ta sớm rời đi cho tốt. Đúng rồi, huynh làm sao tìm được đến nơi này, có phải cũng bị như muội là do đóa kỳ hoa hấp dẫn, trong lúc không cẩn thận lầm mưu nên bị đưa vào trong này?

Thấy nàng nói đến hết câu thì mặt hiện lên nụ cười duyên sáng rỡ, Lục Vân nhịn không được chọc nàng:

- Đúng thế, ta nhìn thấy đóa hoa đóa rực rỡ, dự tính nhổ nó lên đem về trồng, ai ngờ lại bị đưa trở vào trong này.

Diệp Tâm Nghi ngờ vực nói:

- Thật vậy không? Nhìn huynh không phải vậy, dường như không phải dạng người yêu hoa.

Lục Vân nụ cười sượng lại, cười khan đáp:

- Không yêu hoa, thích cái đẹp cũng được mà.

Diệp Tâm Nghi nhìn chàng, giây lát sau buột miệng cười.

- Té ra huynh khi kinh ngạc cũng có bộ dạng này.

Lục Vân hơi tức mình, phản bác lại:

- Bộ dạng trước đây của muội khi kinh ngạc mặt đỏ lên trông rất đáng yêu.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy đỏ mặt, gắt lại:

- Đáng ghét, muội không quan tâm đến huynh nữa.

Nói rồi quay lưng lại với chàng. Lục Vân bật cười lắc đầu, đi đến bên cạnh nàng, êm ái lên tiếng:

- Được rồi, không nói giỡn nữa, chúng ta trước hết phải hiểu qua tình hình chung quanh, sau đó mới nghĩ cách rời khỏi nơi này.

Diệp Tâm Nghi không đáp, nghiêng mình qua làm nũng.

Lục Vân biết nàng đùa dai, lập tức bật cười khổ đưa tay kéo tay áo của nàng, dụ dỗ:

- Ta không đúng, ta xin lỗi muội, muội đừng nóng giận nữa. Nếu không đến lúc già đi lại không dễ nhìn đâu.

Diệp Tâm Nghi ngúng nguẩy mình, không thuận tình nói:

- Huynh từ trước đến giờ không quan tâm đến muội, không thông cảm cho cảm xúc của muội, luôn khi dễ muội.

Lục Vân ngạc nhiên, bản thân có phải vậy không? Nghĩ lại thấy nữ nhân đều không thích nói lý lẽ, Lục Vân cũng không so đo với nàng, an ủi:

- Sư huynh không đúng, sau này sư huynh sẽ quan tâm thêm muội...

Diệp Tâm Nghi đột nhiên xoay người lại nhìn chàng chằm chằm, vẻ mặt hơi kích động nói:

- Muội không cần loại quan tâm đó của huynh, không muốn huynh dùng loại thân phận này để đối xử tốt với muội.

Lục Vân trầm ngâm, nhìn Diệp Tâm Nghi kích động, chàng có phần áo não, sớm biết như vậy đã không trêu đùa nàng rồi. Thấy Lục Vân không nói, uất ức để sâu trong lòng của Diệp Tâm Nghi bộc phát ra, toàn thân kích động run rẩy, hai mắt rưng rưng lệ nói:

- Huynh vẫn luôn né tránh muội, cho tới bây giờ ...

Lục Vân cau mày, thấy nàng bộ dạng như vậy, trong lòng cũng biết không nên dụ dỗ nàng nữa, hậu quả thiết tưởng không chịu nỗi. Vì thế, Lục Vân đột nhiên tiến lên, ôm nàng vào trong lòng, êm ái nói:

- Tâm Nghi, ta không tốt ...

Diệp Tâm Nghi cố gắng giãy ra, khóc mắng:

- Muội không cần huynh bố thí, không cần huynh đồng cảm, huynh...

Lục Vân ôm chặt nàng vào, trong lòng đầy khổ sở miệng lại an ủi:

- Ngoan, không nên náo loạn, sau này ta sẽ không né tránh muội nữa là được. Lần này muội bị màn ảnh đó hút vào, ta lập tức đến đây tìm muội, như vậy còn chưa đủ quan tâm muội sao?

Diệp Tâm Nghi đấm vào lòng ngực chàng, khóc mắng:

- Huynh chỉ dụ muội thôi, huynh vì cứu Hải Nữ mới đến đây.

Lục Vân bật cười khổ một tiếng, êm ái nói:

- Tâm Nghi, không cần phải làm khó ta nữa, Hải Nữ là đồ đệ của ta, đương nhiên ta phải cứu nó. Muội là ... của ta, ta ... cũng phải cứu muội.

Diệp Tâm Nghi nhìn vào trong mắt của chàng, thấy chàng không dám nhìn mình, lập tức giãy nãy nói:

- Huynh lừa người ta, huynh không dám nhìn vào mắt muội khi nói, huynh chỉ cố ý dụ dỗ muội thôi.

Lục Vân trong lòng cười khổ, nữ nhân ăn vạ quả thật là khó ứng phó. Vừa suy nghĩ, Lục Vân vừa nói:

- Ta không hề lừa muội, ta không nhìn vào mắt muội, chủ yếu là ...

Cúi đầu thấp xuống, Lục Vân nói khẽ vài câu bên tai của nàng, Diệp Tâm Nghi lập tức nóng bừng cả mặt, thân thể đang giãy nãy lập tức dừng lại, mắc cỡ nép đầu vào trong lòng của chàng, cũng không nói gì thêm nữa. Giai nhân đang hoài nghi, Lục Vân vẻ mặt cười khổ, đợi sau khi Diệp Tâm Nghi bình tĩnh lại, mới từ từ buông nàng ra, nắm cánh tay nhỏ bé của nàng đi lại trong khe núi.

Diệp Tâm Nghi mặt đỏ bừng, trong ánh mắt đầy vẻ thẹn thùng, thỉnh thoảng lại nhìn lén Lục Vân, sau đó lại quay sang chỗ khác liền. Chuyện này Lục Vân tự nhiên biết rõ, nhưng chàng chỉ đành làm như không biết, ánh mắt chăm chú nhìn hoa cỏ cây cối trong khe núi, phát hiện ảo tượng trong đó khá nhiều. Đi một vòng rồi, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi đến trên tảng đá xanh to lớn, hai người cùng nhau nhìn chăm chú vào cảnh sắc trong hồ nước. Diệp Tâm Nghi lúc này cơ bản bình tĩnh lại, chỉ vào giữa hồ nước khẽ nói:

- Trước khi huynh xuất hiện, ở đó đã từng xuất hiện một bầy cá, màu sắc không giống nhau, xảo diệu hình thành một bức vẽ, trong đó vẽ nên chính là muội và huynh.

Lục Vân cười cười, lập tức hiểu rõ nguyên nhân nàng thất thần bước xuống hồ nước.

- Tâm Nghi à, cái muội thấy bất quá là ảo tượng mà thôi. Đó là một loại tâm ma, xuất phát từ bản thân muội.

Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:

- Tâm ma? Huynh nói nơi này ...

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Nơi này hoàn toàn không đơn thuần như biểu tượng bên ngoài của nó, còn có rất nhiều sát cơ không thấy được ẩn núp trước mặt chúng ta.

Diệp Tâm Nghi ngờ vực nói:

- Huynh có quá mẫn cảm chăng, vừa đến đã nói có sát cơ bốn bề, muội hoàn toàn không có cảm giác gì cả.

Lục Vân nghiêm túc trả lời:

- Trong mắt của muội, hoàn cảnh nơi này có lẽ thanh tĩnh. Nhưng muội hoàn toàn không biết được, đây chính là một trong bốn đại tuyệt địa của thế giới này tên Dục Hoa Ly Hồn giới, truyền thuyết kể rằng người đến đây chỉ có chết âm thầm, trước giờ chưa có ngoại lệ.

Diệp Tâm Nghi kinh ngạc hỏi lại:

- Từ đâu mà huynh biết được những chuyện này?

Lục Vân nhìn nàng một lúc, điềm nhiên đáp:

- Ta vốn tiến vào một khu vực khác, biết được có người lầm đường vào Dục Hoa Ly Hồn giới mới đặc biệt chạy đến cứu, không ngờ được muội lại bị vây khốn bên trong này.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy tâm tình phức tạp, khẽ nói:

- Nếu sớm biết là muội, huynh có còn tiến vào trong đó chăng?

Lục Vân cười đáp:

- Đối với ta, bất luận người nào trong các muội bị vây khốn nơi này, ta đều không hề chần chừ chút nào chạy đến liền.

Diệp Tâm Nghi trong lòng ngọt ngào, cười nói:

- Coi như huynh cũng biết nói.

Lục Vân nhìn nàng, thấy vẻ xinh đẹp rạng rỡ của nàng, khuôn mặt lại nở nụ cười hờn dỗi của cô gái mới lớn, trong lòng cũng ngầm cao hứng, đã hơn hai năm trôi qua rồi, đây là lần đầu thấy nàng vui vẻ như vậy.

Lục Vân quay lại nhìn vào hồ nước, đang muốn chuyển hướng đề tài, liền thấy cảnh tượng trước mắt biến hình, mặt nước hệt như một tấm gương hiện ra một hình ảnh.

- Tâm Nghi, muội xem.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy, nhìn theo phương hướng Lục Vân chỉ, liền thấy trên mặt nước hiện hình bóng của Lục Vân và Diệp Tâm Nghi, hai người nép sát vào nhau, tình cảm nhìn lẫn nhau, bộ dạng mập mờ vô cùng. Giây lát sau, hình ảnh biến đi, hai người toàn thân mặc áo cưới đỏ rực, không ngờ lại đang bái đường.

- Tâm Nghi, muội thấy được cái gì vậy?

Giọng nói bình thản, Lục Vân hỏi lại. Diệp Tâm Nghi vẻ mặt nóng lên, gắt gỏng:

- Đáng ghét, huynh cũng nhìn thấy mà còn đi hỏi muội.

Lục Vân trầm giọng đáp:

- Hai người chúng ta rất có khả năng nhìn thấy cảnh tượng khác nhau, muội hãy nói thực cho ta nghe.

Diệp Tâm Nghi chần chừ một lúc, khẽ nói:

- Muội thấy chúng ta thành hôn.

Lục Vân ánh mắt khẽ biến, cau mày nói:

- Xem ra suy đoán của ta không sai, tình hình chúng ta thấy được đúng là không giống nhau.

Diệp Tâm Nghi nhìn vẻ mặt bình thản của chàng, nhịn không được hỏi lại:

- Huynh nhìn thấy thế nào?

Lục Vân không hề trả lời mà nhìn nàng một lúc rồi mới đáp:

- Ta thấy chúng ta đang ở trong một thế giới rất kỳ lạ, cảnh tượng bốn bề mơ hồ không rõ, phía trước lại có một màn hình, bên trên đang hiện ra một số hình vẽ.

Diệp Tâm Nghi ngờ vực hỏi lại:

- Sao lại như vậy được?

Lục Vân trầm ngâm đáp:

- Mọi thứ trước mắt chúng ta đều là hư ảo, cái hồ nước này bất quá là một công cụ để dụ chúng ta phát ra tâm ma mà thôi.

Diệp Tâm Nghi ngờ vực nói:

- Như thế phải làm thế nào cho tốt?

Lục Vân nghĩ một lúc, đột nhiên đưa hai tay nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Diệp Tâm Nghi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt nàng, dặn dò:

- Nghe ta nói đây, nhìn vào trong mắt của ta, trong não không hề suy nghĩ chuyện gì cả, giữ nguyên tâm trống rỗng không có ý niệm là được.

Diệp Tâm Nghi vẻ mặt ửng hồng, khẽ lẩm bẩm:

- Muội làm không được, muội không thể nào nhìn huynh mà như không thấy được.

Lục Vân khích lệ:

- Tự tin lên, muội nhất định có thể làm được. Làm đi, buông lỏng ra, nhìn vào mắt của ta, từ từ quên hết mọi thứ, quên hết phiền não, quên đi tình yêu ...

Trong tiếng dẫn dụ trầm thấp, Diệp Tâm Nghi từ từ quên hết mọi thứ, theo sự chỉ điểm của Lục Vân, hai người không hỏi đến trần thế, từ từ tiến vào trạng thái không linh. Đến lúc này, hoàn cảnh chung quanh thoáng cái biến đổi, khe núi và hồ nước vốn yên tĩnh không biết đi đâu mất, hai người lơ lửng giữa không trung hệt như một đôi bạn tình si mê, quên hết tất cả nhìn nhau chăm chú. Bên ngoài, một số ảo ảnh tuôn chảy biến hóa không ngừng, còn phát xuất một số thanh âm dụ hoặc, ý đồ dụ dỗ cả hai người bọn họ.

Như vậy, trải qua một khoảng thời gian ngắn, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi không hề chuyển động, ảo ảnh chung quanh ào ào biến mất. Lúc này, Lục Vân đưa mắt nhìn lại, thấy ảo tượng chung quanh đã hết rồi liền kêu Diệp Tâm Nghi tỉnh lại, hai người tay nắm tay cảnh giác quan sát tình hình chung quanh. Nói một cách tổng thể, bây giờ hai người ở trong một thế giới màu vàng kim, bốn bề rộng lớn vô hạn chỉ có màu sắc đơn điệu, duy nhất trước mặt có một tấm kính ánh sáng, trên bề mặt có một đóa hoa kỳ lạ màu vàng kim đang nở rộ.

- Ồ, đây không phải là đóa hoa ở bên ngoài kia sao?

Kinh ngạc nhìn tấm gương ánh sáng, Diệp Tâm Nghi cất tiếng. Lục Vân chăm chú nhìn rất lâu, lắc đầu trả lời:

- Không, đóa này và đóa bên ngoài có một số điểm không giống, nhụy hoa của nó ẩn chứa một chùm sáng đỏ.

Diệp Tâm Nghi cẩn thận nhìn, quả nhiên giống như Lục Vân đã nói.

- Đúng thế, có khác biệt. Nhưng giữa hai cái có liên quan thế nào đây?

Lục Vân không trả lời, nắm tay nàng đi vòng quanh tấm gương ánh sáng một vòng, dừng lại cất lời:

- Có một số thứ chúng ta không cần phải hiểu rõ hoàn toàn, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, đoạt lấy hay bỏ đi thích đáng là chắc chắn cần.

Diệp Tâm Nghi cười khổ trả lời:

- Chúng ta hiện giờ ở trong một không gian còn chưa biết, ngay cả cửa ra cũng tìm không được, làm sao lấy hay bỏ.

Lục Vân ngầm suy tính, miệng lại khích lệ:

- Không nên suy nghĩ tiêu cực. Nơi này có tên là Dục Hoa Ly Hồn giới, cái gọi là dục hoa chắc là chúng ta vừa thấy được. Theo suy đoán của ta, nó chắc chắn có khả năng thỏa mãn dục vọng của rất nhiều người, dùng phương thức hư ảo để khiến người thường nghĩ đến vật gì muốn lấy được sẽ hiện ra ngay, dùng chuyện này để khích phát tâm ma của bọn họ, đạt tới mục đích nhiếp hồn đoạt phách. Chúng ta hiện nay chỉ cần trong lòng không có tạp niệm, nó sẽ vô kế khả thi, mọi ảo tượng đều sẽ tự phá hủy.

Diệp Tâm Nghi chất vấn:

- Nếu như đơn giản như vậy, xưng tụng là bốn đại tuyệt địa chẳng phải quá bình thường sao?

Lục Vân nghiêm túc đáp:

- Muội sai rồi, nơi này xem ra đơn giản nhưng lại vô cùng hung hiểm. Bởi vì thứ đáng sợ nhất trên thế giới chính là dục vọng. Một khi muội đã có dục vọng thì không cách gì thoát khỏi ảo tượng nơi này cho đến khi chết.

Diệp Tâm Nghi vẻ mặt hơi biến, phản bác lại:

- Nói là như vậy nhưng một đóa hoa thì có thể được sức mạnh lớn đến thế nào, nó không thể nào là vạn năng.

Lục Vân sửng sốt, câu này khiến chàng có phần lĩnh ngộ, lập tức tươi sáng ra không ít. Kẻ muốn có hoa, hoa cũng muốn vậy. Nó có thể mang đến dục vọng cho con người thì tự nhiên không thể nào là vạn năng, nhưng nó thiện nghệ nhất phương diện nào đây? Nghĩ đến đây, trong não Lục Vân lóe lên một ý niệm, lập tức cảnh tượng chung quanh biến hóa, khiến Lục Vân và Diệp Tâm Nghi xấu hổ vô cùng mà tâm tình cũng phức tạp, nói không được có hay không mong đợi hình ảnh như vậy.

Té ra trong sát na đó, Dục Hoa chúa tể của không gian này nắm bắt được một chút biến hóa trong tâm linh của Lục Vân, dùng sức mạnh thần bí khó lường đem cảnh tượng Lục Vân lo lắng trong lòng trực tiếp thể hiện ra ngoài. Như vậy, chỉ thấy Lục Vân và Diệp Tâm Nghi ở trong một vùng hư không, bốn bề trống vắng, hai người toàn thân không chút y phục, bốn tay nắm chặt lấy nhau. Phát hiện được tình hình như vậy, tâm thần của Lục Vân run lên, cuối cùng hiểu được bản chất của Dục Hoa Ly Hồn giới không ngờ là kiếp tình dục.

Diệp Tâm Nghi biến hẳn sắc mặt, miệng phát ra một tiếng kêu kinh khiếp, khuôn mặt xinh đẹp đã sớm đỏ bừng như máu, xấu hổ không đất để dung thân. Lục Vân ánh mắt hơi biến, trong lúc lơ đãng liếc Diệp Tâm Nghi, tâm thần dao động lửa dục bừng bừng. Đối với hai người, Lục Vân sớm đã không còn như trước, bên cạnh có ba vợ yêu xinh đẹp vô song, tự nhiên hiểu được hợp hoan cá nước thế nào. Diệp Tâm Nghi tình trạng tốt hơn, nàng vốn xử nữ còn trinh, chưa từng hợp hoan cá nước, chỉ đơn thuần là ái mộ, đối với tình huống như vậy xấu hổ vô cùng, không có chút ý niệm tình dục nào.

- Tâm Nghi, tĩnh tâm trở lại, đây chỉ là ảo tượng, chính là tâm ma trong lòng chúng ta quấy phá, chúng ta nhất định phải khắc phục nó.

Nhắm chặt hai mắt, Lục Vân khẽ giọng dặn dò, hai tay nắm thật chặt tay của Diệp Tâm Nghi, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển thật nhanh, khí băng lạnh tràn ngập toàn thân, muốn cưỡng ép áp chế ham muốn tình dục. Diệp Tâm Nghi được khí băng lạnh của Lục Vân hỗ trợ kích hoạt được sức mạnh huyền âm trong cơ thể, cả người phát ra hào quang thánh khiết, nhanh chóng tiến vào cảnh giới không linh vô vật, nở nụ cười an bình.

Lục Vân nhắm chặt hai mắt, trong não bóng người hiện ra, khi thì Ngạo Tuyết, lúc lại Thương Nguyệt, sau thì Bách Linh, rồi đến Tâm Nghi, bốn hình bóng xinh đẹp dụ người của các cô lần lượt hiện ra mất đi, khiến chàng căn bản tĩnh tâm không được. Biết bản thân có ý muốn tình dục, Lục Vân ngầm nói không ổn, chỉ cố gắng tận hết sức để chuyển sự chú ý đi, trong lòng nghĩ đến Lâm Vân Phong, Dao Quang, nghĩ đến Dương Thiên, nghĩ đến Tử Dương chân nhân đã chết đi, hy vọng có thể hóa giải được ham muốn tình dục trong lòng mình.

Nhưng mà ham muốn tình dục của con người rất kỳ quái, một khi đã dao động thì trấn áp không được. Lục Vân tuy toàn thân ngập tràn khí băng lạnh, thân thể không nhìn thấy chút khác lạ nào, nhưng trong não thì ý muốn tình dục lại hệt như một đốm lửa liên tục bừng bừng. Kiên trì rất lâu, Lục Vân đột nhiên mở to hai mắt, phát hiện Diệp Tâm Nghi toàn thân ánh sáng lấp lánh, vẻ mặt an bình nhưng cơ thể dụ người kia lại càng lúc càng hấp dẫn hơn.

Bật cười khổ một tiếng, Lục Vân suy nghĩ cách ứng phó. Phải làm thế nào mới tiêu trừ được ham muốn tình dục đây? Theo phân tích của Lục Vân, hôm nay nếu chuyển Diệp Tâm Nghi thành một trong ba người Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh, ở trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ đều tuyệt đối không thoát khỏi kiếp nạn vì tình này. Duy chỉ có thân phận đặc thù của Diệp Tâm Nghi, Lục Vân và nàng ở cùng với nhau, chịu sự trói buộc của luân lý mới có một chút hy vọng thoát được.

Hiện nay, Diệp Tâm Nghi lòng không tạp niệm, cơ bản không chịu chút ảnh hưởng. Lục Vân chính là người khó chịu, chàng phải làm thế nào để đối mặt với tâm ma bản thân, đối mặt với tình dục trong lòng đây? Đối với đàn ông thanh niên, tình dục không khác gì ăn cơm ngủ nghỉ, đó là chuyện bình thường. Nếu nói là cố gắng áp chế tuy có thể nhất thời lại không thể lâu dài được, cuối cùng chắc chắn bộc phát. Hiện nay, trong hoàn cảnh như vậy, Lục Vân nếu không thể khắc chế tình dục, cho dù chàng và Diệp Tâm Nghi phát sinh quan hệ rồi cũng không hóa giải được trường kiếp nạn này, ngược lại càng chìm sâu vào đó.

Hiểu rõ được quan hệ lợi hại bên trong, Lục Vân bắt đầu thử thăm dò việc chuyển biến pháp quyết trong cơ thể. Trước hết, chàng thi triển pháp quyết Hư Vô Không Ngân, thân thể dần dần nhạt đi, nhưng ý dục trong lòng không mất chút nào. Sau đó, Lục Vân thi triển thuật Trọng Sinh Hoàn Nguyên, kết quả ý dục càng tăng mạnh, ép cho chàng vội vàng chuyển đổi pháp quyết, thi triển Thiên Địa Vô Cực. Lần này, Lục Vân phát hiện có một chút chuyển biến, Thiên Địa Vô Cực tầng thứ chín Tùy Tâm Sở Dục của chàng lúc này cũng phát huy được thần hiệu vượt khỏi tưởng tượng, mạnh mẽ xua tan ý dục trong lòng, khiến chàng đạt đến cảnh giới tâm tĩnh như mặt nước.

Đến lúc này, kiếp nạn tình dục của Dục Hoa Ly Hồn giới không đánh cũng bị hủy, bốn bề cảnh sắc biến đi, hai người lại quay về khe núi thanh tĩnh trước kia, vẫn còn đứng trên tảng đá xanh. Tứ phía, cảnh tượng hơi có biến hóa, ở giữa hồ nước nổi lên một đóa kỳ hoa, nhị hoa có lấp lánh ánh vàng kim, thỉnh thoảng có ánh đỏ xuất hiện, chính là dục hoa trước đây hiện lên trên mặt gương. Lục Vân bật cười điềm nhiên, nhìn Diệp Tâm Nghi thánh khiết mà tâm tình hơi phức tạp. Nếu không có Dục Hoa Ly Hồn giới ảnh hưởng, bản thân mình vừa rồi phải làm thế nào đây?

Bỏ hết mọi ý nghĩ hỗn tạp, Lục Vân nói:

- Tâm Nghi, có thể mở mắt ra được rồi.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy, chầm chậm mở to hai mắt, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn Lục Vân, không ngờ lại ẩn chứa nụ cười mỉm. Lục Vân né ánh mắt của nàng, chỉ vào dục hoa ở trung tâm của hồ nước cất tiếng:

- Muốn rời khỏi nơi này, quan trọng là ở trên đóa hoa kia. Phân tích tình hình trước mắt, chúng ta còn phải trải qua một lần khảo nghiệm.

Diệp Tâm Nghi nhìn đóa kỳ hoa không biết tên kia, trầm ngâm nói:

- Rất kỳ quái, muội có thể mơ hồ nghe được tiếng nhịp tim đập của đóa hoa này.

Lục Vân sửng người, Ý Niệm Thần Ba vận chuyển rất nhanh nhưng chàng lại không hề nghe được chút âm thanh nào.

- Tâm Nghi, muội có thể cảm ứng được dao động sinh mạng của nó chăng?

Diệp Tâm Nghi lúc này trong lòng không chút ý niệm, vô cùng mẫn cảm đối với mọi thứ chung quanh, điềm nhiên nói:

- Đúng thế, muội có thể cảm ứng được dao động sinh mạng của nó, hơn nữa nó dường như còn muốn nói gì đó với muội.

Lục Vân trầm ngâm, câu nói của Diệp Tâm Nghi khiến chàng chìm vào suy tư, tính toán có nên để cho nàng thử xem sao. Nếu như đây là âm mưu của dục hoa, thế thì tự nhiên phải đề phòng, nhưng nếu không phải là âm mưu, sai sót uổng phí đi như vậy không phải là quá đáng tiếc hay không?

Trong lúc suy tư, tiếng nói của Diệp Tâm Nghi lại vang lên.

- Nó lại đang kêu gọi muội, nó bảo muội hãy đến gần nó.

Lục Vân nhắc nhở:

- Cẩn thận, đây là âm mưu của nó.

Diệp Tâm Nghi không đáp, chăm chú nhìn vào dục hoa, một lúc sau mới khẽ nói:

- Muội đi thử thế nào.

Lục Vân muốn khuyên nàng, nhưng lời đến môi miệng lại nuốt xuống, mỉm cười đáp:

- Được, ta cùng đi với muội.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy cười cười, một niềm vui mừng phát ra trong nội tâm nở lên khuôn mặt của nàng.

Từ tảng đá xanh lớn đến giữa hồ nước không quá chục trượng. Diệp Tâm Nghi nắm tay Lục Vân, nhanh chóng bay đến bên cạnh đóa hoa đó. Chần chừ một lúc, Diệp Tâm Nghi đến gần đóa kỳ hoa, chung quanh lấp lánh ánh vàng kim, một chùm sáng màu vàng kim chầm chậm chiếu lên Diệp Tâm Nghi. Thời khắc đó, Lục Vân không khỏi nắm chặt tay nàng hơn, trong mắt đầy sự đề phòng. Diệp Tâm Nghi nở nụ cười nhẹ, luồng sáng vàng kim đó hệt như một chất lỏng, nhanh chóng thấm vào trong người của nàng, nhưng lại không hề tạo nên chút khác thường nào.

Cảnh tượng này kéo dài chốc lát, sau đó đóa kỳ hoa toàn thân phát sáng, nhụy hoa lóe lên ánh đỏ, bắn ra một chùm ánh sáng hình đóa hoa, vừa hay chiếu vào trên trán của Diệp Tâm Nghi. Lập tức, toàn thân Diệp Tâm Nghi hào quang rực rỡ, trên trán lóe lên ánh đỏ, hình ảnh của đóa kỳ hoa đó liền khắc sâu vào trong da thịt của nàng, liên tiếp ba lần loang loáng sau đó biến mất. Cùng lúc đó, thân thể Lục Vân run rẩy, trong não xuất hiện một chút báo động, lòng bàn tay ánh sáng đảo chuyển đẩy một luồng sức mạnh từ người Diệp Tâm Nghi chuyển đến văng ra.

Lúc này, đóa kỳ hoa xuất hiện khác lạ, nhụy hoa ánh vàng kim tản ra, hệt như một cánh cửa, phát xuất một chùm sáng trắng rực rỡ lập tức hấp thu Diệp Tâm Nghi và Lục Vân vào bên trong, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng. Trong sát na, trước mắt Diệp Tâm Nghi và Lục Vân lóe lên ánh sáng xanh lục, nhảy vọt qua không gian khiến hai người xuất hiện ở trong một khe núi, đá núi hoa cỏ quanh đó đều phát ra màu xanh biếc. Quay người lại, Diệp Tâm Nghi nhìn thấy đóa kỳ hoa sáu cánh đó đang từ từ khô héo đi, ánh vàng kim chói mắt cũng từ từ ảm đạm mất.

- Chúng ta ra rồi.

Diệp Tâm Nghi khẽ nói. Lục Vân nhìn đóa kỳ hoa khô héo, vô tình nâng tay trái lên, phát hiện trên lưng bàn tay có thêm một hình vẽ ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, nhìn cẩn thận thì té ra có hình dạng của đóa kỳ hoa. Hơi kinh ngạc, Lục Vân quay đầu nhìn Diệp Tâm Nghi, phát hiện đóa hoa hồng trên trán nàng ẩn xuống dưới da thịt, nếu tu vi không tinh thâm bằng chàng thì không thể nào thấy được.

Khẽ thở dài, Lục Vân nói:

- Đúng thế, ra được rồi, nhưng chúng ta cuối cùng vẫn không thoát được lời nguyền của Dục Hoa Ly Hồn giới.

Diệp Tâm Nghi không hiểu hỏi lại:

- Lời nguyền, cái này là có ý gì?

Lục Vân chần chừ một lúc, khẽ bảo:

- Dục hoa đã khô héo nhưng nó lưu lại một dạng ký hiệu đã khắc vào trên trán của muội rồi. Còn thật ra huyền diệu như thế nào thì ta tạm thời không biết được, nhưng nghĩ lại chắc chắn có ảnh hưởng nhất định với muội.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy, lo lắng nói:

- Nếu muội có bất trắc gì, huynh có đau lòng vì muội không?

Lục Vân an ủi:

- Không cần nghĩ nhiều, dục hoa chọn lựa muội làm chủ nhân mới, đó cũng là một duyên phận, còn tốt hay xấu, lúc này kết luận còn quá sớm.

Diệp Tâm Nghi hơi đau thương, u oán nói:

- Đây là câu trả lời của huynh?

Lục Vân chần chừ một lúc, đón lấy ánh mắt đầy ẩn tình của nàng, nho nhã cười đáp:

- Có ta ở bên muội, sẽ không để cho muội chịu chút thương tổn nào.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy mừng vui, bừng nở nụ cười mỉm.

- Đi thôi, nơi này đã làm trễ nãi không ít thời gian, phải đi tìm những người khác.

Kéo tay Diệp Tâm Nghi, Lục Vân bay lên phóng thẳng về phía cửa giới hạn. Thời khắc này, quan hệ giữa hai người trở thành có phần phức tạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.