Thất Giới Hậu Truyện

Chương 484: Ám phóng Hắc thành (Ngầm tìm hiểu thành Hắc Ám)



Rời khỏi phủ đệ Đinh Dương, Lục Vân chạy thẳng về phía Tây thành. Trên đường đi chàng gặp không ít người của thành Hắc Ám, nhưng không có một người nào nghi ngờ chàng. Như vậy, Lục Vân thuận lợi rời khỏi thành Hắc Ám, cứu được phụ thân. Đến khu vực bóng tối, Diệp Tâm Nghi tự động hiện thân ra, Lục Vân cũng thu lại ánh sáng quanh người, ba người cùng nhau thương nghị chuyện nên làm tiếp theo. Lục Văn Vũ nghe kiến nghị của hai người rồi, trầm ngâm nói:

- Cha là một người phàm tục, ở nơi này chỉ liên lụy đến con. Chi bằng con trước hết hãy đem cha đến một chỗ an toàn trước.

Lục Vân cau mày đáp:

- Thế giới này quỷ bí vô cùng, chúng ta mới đến còn chưa có người nào đủ tín nhiệm để dựa vào.

Lục Văn Vũ nói:

- Hay là con hãy đưa cha về nhân gian trước.

Lục Vân chần chừ trả lời:

- Theo suy đoán của con, muốn rời khỏi thế giới này còn khó khăn lắm. Hiện nay chúng ta còn một số chuyện phải xử lý. Nếu như lúc này quay về có lẽ sẽ ảnh hưởng ... người nào đó?

Lục Vân quay ngoắt nhìn vào bóng đêm, trong mắt lấp lánh ánh kỳ dị. Diệp Tâm Nghi cả kinh, nhanh chóng phòng ngự, bao trùm quanh mình và Lục Văn Vũ là một lưới sáng phòng ngự.

Ở nơi đêm đen sâu thẳm, trước hết vang lên những âm thanh quái dị nhè nhẹ, sau đó liền xuất hiện một đôi mắt màu xanh lam thẫm, tiếp theo là một đôi mắt đỏ sậm, cả hai cách nhau chừng hai trượng. Lục Vân trong đầu ý niệm thay đổi, trong não hiện lên một con quái vật có hai đầu. Con quái đó có thân hình to nhỏ cỡ như trâu, lại có thêm hai cái đầu, cái bên trái là một đầu beo, bên phải đầu sài lang, bộ dạng hung tàn mà âm hiểm.

- Ha ha ...

Một tràng tiếng cười âm hiểm với ý lạnh thấu xương cốt tràn ngập trong bóng đêm khiến người ta không khỏi khiếp sợ. Lục Vân ánh mắt hơi lạnh lại, cất tiếng hỏi:

- Ngươi là ai?

Dưới màn đêm đen, một luồng sáng đỏ xanh lam theo âm thanh dâng lên, để lộ ra hình dạng của quái vật, cũng đồng thời truyền lại thanh âm lạnh lẽo hiểm ác.

- Ta là Tham Thực Giả Báo Lang của Hắc Ám, ngươi là ai?

Lục Vân quan sát qua Báo Lang, lén truyền âm cho Diệp Tâm Nghi:

- Muội cẩn thận phòng ngự, ta giết chết quái vật này để tránh để lộ tung tích.

Diệp Tâm Nghi trả lời:

- Yên tâm, muội hiểu rõ rồi.

Nhận được lời đáp của Diệp Tâm Nghi, Lục Vân rảo bước đi về phía Báo Lang, miệng lạnh lẽo nói:

- Ta chính là u linh của bóng đêm, chuyên môn thu thập quỷ trâu thần rắn.

Báo Lang lộ hẳn vẻ tham lam trong hai cặp mắt, toàn thân ánh sáng hơi dao động, miệng cười quái dị nói:

- Khẩu khí không nhỏ, đáng tiếc lầm người rồi.

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Ngườ? Ngươi cũng được tính vậy sao?

Báo Lang hừ giọng nói:

- Kiến thức ít ỏi, ngay cả Báo tộc và Lang tộc của ta mà cũng không biết còn dương dương tự đắc.

Lục Vân nghe vậy hơi cau mày, nhìn vẻ mặt Báo Lang này không phải là nói bậy, sao bản thân từ trước đến giờ chưa từng nghe đến người Báo tộc và Lang tộc vậy? Lẽ nào đến từ Yêu giới?

- Bộ dạng ngươi như vậy, cho dù tính là Báo tộc hay Lang tộc thì sao đây?

Báo Lang tự phụ đáp:

- Ta chính là thể kết hợp của Báo tộc và Lang tộc, độc nhất vô nhị, được tôn là vua của hai tộc, cai quản ngàn dặm.

Lục Vân cười châm chọc:

- Phải vậy không, thế thì ta muốn được thấy qua ngươi có bản lĩnh như thế nào.

Dừng chân lại, Lục Vân tay trái chắp sau lưng, tay phải múa đánh ra phía trước, lòng bàn tay phát ra ánh sáng ngũ sắc, khi đến gần Báo Lang thì luồng sáng đó chia thành năm, hình thành một lưới sáng chụp thẳng đến Báo Lang.

Gầm thét một tiếng, Báo Lang hành động nhanh nhẹn, chỉ thấy ánh nhạt lóe lên thì nó đã tránh được lưới sáng của Lục Vân, xuất hiện sau lưng Lục Vân, hai cái đầu đồng thời há mồm phát xuất hai chùm sáng một đỏ một xanh lam bắn thẳng đến Lục Vân. Khẽ ồ một tiếng, Lục Vân tán thưởng:

- Không tồi, cũng nhanh nhẹn.

Tung mình bay lên, Lục Vân thân hình lóe lên biến mất, chớp mắt đã xuất hiện trên lưng của Báo Lang, hai tay giương năm ngón chụp thẳng xuống hai đầu của nó.

Phát hiện tình hình không ổn, Báo Lang kinh hãi vô cùng, miệng gào to điên cuồng, thân thể xoay chuyển giữa không trung ý đồ muốn hất bắn Lục Vân đi. Thấy vậy, Lục Vân bật cười điềm đạm, âm hiểm nói:

- Lúc này ngươi có hối hận hay không?

Báo Lang giận dữ đáp:

- Hối hận? Còn chưa biết ai phải hối hận.

Nói rồi thân thể bắt đầu biến hóa, tứ chi đang chống xuống đột nhiên xoay chuyển hệt như những sợi tơ mềm dai cuốn chặt lấy thân thể của Lục Vân ở trên mình. Hơn nữa, tứ chi của Báo Lang còn tự phát ra những làn sáng khác nhau có sức mạnh ăn mòn quỷ dị bắt đầu nuốt lấy thân thể huyết nhục của Lục Vân.

Khẽ hô một tiếng kinh ngạc, Lục Vân hoàn toàn không né tránh, cười lạnh nói:

- Không ngờ ngươi còn có chút bản lãnh, nhưng chỉ với như vậy thì ngươi cuối cùng khó mà thoát khỏi vận rủi.

Báo Lang âm hiểm đáp lại:

- Chớ có đắc ý, ngươi thật sự cho là nhược điểm của ta nằm trên đỉnh đầu sao?

Lục Vân chấn động tâm thần, mười ngón dùng sức bóp lại, hơn nữa còn thúc động Hóa Hồn phù và Trấn Hồn phù dự tính làm tan chảy thân thể của Báo Lang. Nhưng kết quả khiến Lục Vân thất kinh, đầu của Báo Lang tuy bị chàng bóp chặt nhưng Hóa Hồn phù và Trấn Hồn phù lại hoàn toàn không thể làm tan chảy thân thể nó như mong muốn.

Truy cứu đến nguyên nhân, khi hai đầu của Báo Lang bị công kích, liền phát xuất ánh sáng đỏ xanh lam quái dị hệt như một tấm vách sáng phân tán và hóa giải sức công kích của Lục Vân. Như vậy, Lục Vân không cách nào sử dụng sức mạnh, lộ ra vẻ uổng mất khí lực. Cùng thấy được, công kích của Báo Lang gặp phải Hư Vô Không Ngân của Lục Vân cũng không mang lại chút hiệu quả nào, hai bên coi như bất phân thắng bại. Gào lên một tiếng, Báo Lang nhạy bén vô cùng, khi phát hiện công kích vô hiệu, lập tức lay động thân thể, hất tung người Lục Vân bay đi.

Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Lục Vân trong mắt hiện lên nụ cười kỳ dị, khẽ lẩm bẩm:

- Có ý nghĩa, ta phải nói là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy. Đến đây, ta cho ngươi thêm một cơ hội, để ngươi thi triển tuyệt kỹ mạnh nhất của ngươi.

Báo Lang trong mắt toát ra sự cảnh giác, rõ ràng phòng bị rất nhiều với Lục Vân.

- Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm đến, đừng oán trách trời đất nhé. Xem chiêu đi.

Thân thể tung lên cao, thân thể Báo Lang chia thành hai, huyền diệu vô cùng trở thành một con sói và một con báo, một con màu đỏ một con xanh lam cách nhau vài trượng, bốn mắt trừng trừng Lục Vân. Đột nhiên, con sói khổng lồ ngửa mặt gào trời, con báo lại thừa cơ đánh lén, hai con phối hợp không một khe hở, thấy vậy Lục Vân phải tán thưởng không thôi.

Thân hình thoáng động, Lục Vân ảo hóa vô số phân thân dày đặc, lấp lánh ánh ngũ sắc, trong chớp mắt đã trở thành một quả cầu ánh sáng ngũ sắc vây lấy Báo Lang vào giữa, hơn nữa còn thu nhỏ dần dần. Phát hiện được dụng ý của Lục Vân, Báo Lang thân thể bắt đầu xáp lại, đuôi hai con dính vào nhau rồi kết thành một thể, hình thành một con quái thú một trước một sau, cảm giác vô cùng quái dị. Sau khi dung hợp rồi, Báo Lang bắt đầu xoay tròn, hai cái đầu phun ra ánh sáng một đỏ một xanh lam thẫm, trong quá trình xoay tròn ngưng tụ thành một tấm vách sáng màu đỏ lam ở giữa chống lại công kích của Lục Vân.

- Ngươi chỉ có năng lực vậy thôi sao?

Tiếng khinh miệt của Lục Vân vang lên chung quanh cùng với luồng sáng ngũ sắc tạo nên một sức mạnh nén vào trong đáng sợ, ép cho Báo Lang toàn thân căng ra. Gầm lên một tiếng giận dữ, Báo Lang bị vây bên trong hoàn toàn không khiếp sợ, hai cái đầu một trước một sau không ngờ co duỗi tự nhiên quay được đến một trăm tám mươi độ, mặt đối với mặt, làn sáng trong miệng giao nhau một điểm, hình thành quả cầu sáng màu đỏ lam nhanh chóng khuếch tán trong khoảng khắc, phát xuất sức mạnh đẩy ra to lớn.

Lục Vân thấy vậy kinh hãi than thở:

- Quả thật thiên hạ to lớn không gì khác lạ, hôm nay coi như ta được mở rộng tầm mắt. Đáng tiếc chỉ bằng vài kỹ năng hoa dạng đó thì ngươi cuối cùng không cách nào đảo chuyển được định mệnh sắp sẵn của mình.

Dứt lời, ngàn vạn phân thân của Lục Vân dung hợp thành một, xuất hiện trên không cách Báo Lang hai trượng, hai tay từ từ nén vào trong, khống chế quả cầu ngũ sắc từ từ thu nhỏ lại. Trong quả cầu ánh sáng, Báo Lang kêu dài một tiếng, miệng đang phun ra ánh sáng lúc này bắn ra hai viên nguyên đan, cả hai gặp nhau ở trung tâm của quả cầu ánh sáng, nhanh chóng va chạm vào nhau từ đó sinh ra một luồng sức mạnh to lớn, đang dùng tốc độ nhanh chóng không tưởng được để tăng lên.

Chớp mắt, sức mạnh trong đẩy ra ngoài nén vào gặp nhau, hai bên giao tranh kịch liệt, không bên nào lùi lại, từ đó bên trong quả cầu ngũ sắc tạo nên vụ nổ liên hoàn, sức mạnh lũy kế lập tức nén vào quả cầu ánh sáng, có dấu hiệu tùy lúc có thể vỡ nát. Lục Vân vẻ mặt thất kinh, ánh mắt lạnh lại, quát lên:

- Rất mạnh mẽ, đáng tiếc ta phải giết ngươi, ngươi chắc chắn phải chết rồi.

Nói rồi tay phải vung ra gập lại, vừa xoay vừa cuốn lại, lòng bàn tay hào quang tung tóe, phát xuất một luồng kiếm khí ngũ sắc, chớp mắt đã chém xuống quả cầu đang khuếch tán, lập tức chém nát quả cầu ánh sáng, đánh trúng vào thân thể của Báo Lang.

Thời khắc đó, âm thanh như sét nổ che phủ tiếng kêu thảm bất cam của Báo Lang. Nó cho đến chết cũng không hiểu được, bản thân nó thật ra chọc phải thần thánh phương nào, đến mức bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác, xương cốt không còn. Thực ra, sức mạnh của Báo Lang vô cùng kinh người, nếu chỉ đơn thuần tu vi thì đổi lại là Diệp Tâm Nghi chắc chắn sẽ bị thất bại, đáng tiếc nó gặp phải lại là Lục Vân. Nhìn vụ nổ ập đến, Diệp Tâm Nghi tăng cường phòng ngự, đợi cơn lốc hủy diệt qua rồi mới thu lại lưới sáng phòng ngự, lóe lên đến bên cạnh Lục Vân cất tiếng khen:

- Lợi hại thật, không hổ là thần của Thất giới.

Lục Vân trừng nàng một cái, cười mắng:

- Chớ có đắc ý vênh váo, nếu như có địch nhân ẩn núp một bên, muội làm như vậy không phải khiến cho người ta có cơ hội lợi dụng sao.

Diệp Tâm Nghi đỏ mặt, dịu dàng nói:

- Có huynh ở nơi này thì còn sợ ai?

Lục Vân lắc đầu bật cười, dẫn nàng quay lại bên Lục Văn Vũ, khẽ nói:

- Cuộc đấu vừa rồi chắc chắn sẽ khiến một số người chú ý, chúng ta hãy rời khỏi nơi này trước.

Tay trái múa lên, ánh sáng mất đi, ba người lập tức biến mất không thấy tung tích.

Rời khỏi Hắc vực, Thương Nguyệt thấy được thành Hắc Ám, trong lòng hơi khiếp sợ, không khỏi nhớ lại mọi thứ trên màn ảnh thần bí. Một lúc sau, Thương Nguyệt dần bình tĩnh lại, bắt đầu từ từ đi về phía thành Hắc Ám. Do khoảng cách xa, Thương Nguyệt mất một lúc mới đi đến gần khu vực có ánh sáng, đang suy tính bước kế tiếp phải làm thế nào, liền đột nhiên cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc từ xa đang tiến đến gần.

Quay người lại, Thương Nguyệt chăm chú nhìn khu vực đen ngòm, lập tức thấy được ánh nhạt lóe qua, Bách Linh xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.

- Bách Linh, muội ở đây.

- Thương Nguyệt, thì ra là muội. Quả thật quá tốt.

Lóe lên xông đến, Bách Linh nắm lấy cánh tay của Thương Nguyệt, mặt lộ vẻ vui mừng. Thương Nguyệt cũng rất cao hứng, hỏi lại:

- Có tin tức những người khác không?

Bách Linh lắc đầu đáp:

- Sau khi ta đến đây, muội là người đầu tiên ta gặp.

Thương Nguyệt lo lắng nói:

- Không biết mấy người thế nào rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm cho được họ.

Bách Linh khẽ than:

- Chuyện này nóng cũng vô dụng, chúng ta phải bàn bạc cho kỹ. Muội đến nơi này, trên đường có phát hiện được gì không?

Thương Nguyệt đáp:

- Muội mới từ Hắc vực đi ra, nơi đó ...

Nghe xong những lời thuật lại của Thương Nguyệt, Bách Linh cũng kể qua một lượt những chuyện mình gặp phải, cuối cùng nói:

- Với tình hình trước mắt, thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không là đáng nghi nhất, thực lực cũng tương đối mạnh. Còn hai chỗ kia cũng không dễ gặp phải, nhưng chúng ta cũng cần cẩn thận.

Thương Nguyệt đáp:

- Theo những lời tỷ vừa nói, Hồn Ma Quân cuối cùng nhắc đến bốn thứ đồ, chuyện này có liên quan gì đây?

Bách Linh trầm ngâm đáp:

- Chuyện này không dễ đoán, bất quá Hồn Ma Quân khiến tỷ khiếp hãi vô cùng. Ngày xưa ở Thiên Chi đô, Linh Tôn đã từng nhắc đến một số hung thần thời thượng cổ, trong đó có cả Hồn Ma Quân. Theo Linh Tôn nói, đây là chuyện thời kỳ đại chiến thần ma cách nay cả vạn năm rồi.

Thương Nguyệt biến hẳn sắc mặt, kinh hãi nói:

- Vạn năm trước? Thế Hồn Ma Quân không phải là vạn năm bất tử thì làm sao hắn có thể xuất hiện ở nơi này?

Bách Linh lắc đầu trả lời:

- Chuyện này ta nghĩ nát đầu cũng không hiểu được, phỏng chừng muốn hiểu rõ được nguyên nhân bên trong thì cần phải tốn rất nhiều tinh lực.

Thương Nguyệt lo lắng nói:

- Theo lời vua của Hắc vực, lực lượng thứ tư trong Song Cực Thiên đó là những hung thần còn chưa biết, nếu như đều giống Hồn Ma Quân, chúng ta chẳng phải đang ở nơi vô cùng nguy cấp sao?

Bách Linh đáp:

- Chuyện đã thế này, tạm thời không nên để ý đến những hung linh ở nơi thâm sâu trong Hắc Thạch sơn, trước hết phải hiểu rõ thật ra ai đã cuốn chúng ta vào trong thế giới này, mục đích của hắn là gì.

Thương Nguyệt nói:

- Tỷ dự tính bắt tay từ đâu?

Bách Linh đáp:

- Trước khi có chứng cứ, chúng ta chỉ có thể lớn mật giả định, sau đó mới cẩn thận tìm chứng cớ. Trước mắt, thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không là đáng nghi nhất, chúng ta hãy bắt đầu từ hai nơi này.

Thương Nguyệt nhìn thành Hắc Ám lơ lửng giữa không trung khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói:

- Bách Linh, tỷ nói xem thành này từ xa nhìn giống như thứ gì?

Bách Linh chăm chú nhìn thành Hắc Ám, chần chừ đáp:

- Cái đó phải nhìn từ phương diện nào để xem xét mới được. Cảm giác thứ nhất khi vừa thấy, nó hệt như một hạt minh châu trong màn đêm, rực rỡ mà thánh khiết.

Thương Nguyệt gật đầu nói:

- Đúng thế, hệt như một viên minh châu, nhưng cũng hệt một loại pháp khí.

Bách Linh sửng người, hỏi lại:

- Pháp khí? Sao muội lại có cảm giác như vậy?

Thương Nguyệt đáp:

- Muội nghĩ đến câu hỏi cuối cùng của vua Hắc vực nên mới có cảm xúc như vậy.

Bách Linh nhìn một lúc, kinh ngạc đáp:

- Đừng nói, nhìn lâu đúng là có điểm giống một cái bảo tháp, lấp lánh ánh sáng.

Thương Nguyệt điềm nhiên nói:

- Nếu như đây là một loại pháp khí, nó đại biểu cho ý nghĩa thế nào?

Bách Linh nghĩ tới nghĩ lui, cau mày trả lời:

- Vấn đề này tỷ cũng không hiểu được.

Thương Nguyệt chuyển sang chuyện khác:

- Được rồi, không nói đến những chuyện đó nữa, hay là chúng ta hãy hành động khẩn trương, trước hết đi đến nơi nào?

Bách Linh đáp:

- Kính Ảo thời không tỷ đã qua rồi, lần này chúng ta đi thành Hắc Ám. Đi thôi.

Tung mình đi tới, hai người nhắm thẳng về phía thành Hắc Ám.

Trong Lục Dương đại điện, Hắc Ám thành chủ lúc này đang nhiệt tình tiếp đãi Bách Linh và Thương Nguyệt.

- Hai vị quang lâm chính là niềm vinh hạnh của thành Hắc Ám, hy vọng hai bên vẫn luôn duy trì được quan hệ hữu hảo này.

Bách Linh vẻ mặt bình thản, điềm nhiên đáp:

- Thành chủ nhiệt tình đãi khách như vậy, tỷ muội tôi vô cùng cảm kích. Lần này đến đây thực ra là có chuyện muốn hỏi.

Hắc Ám thành chủ Huyền Minh cười đáp:

- Hai vị có gì cứ nói ra đừng ngại, bản thành chủ nhất định biết rõ sẽ nói cạn lời.

Bách Linh bật cười điềm đạm thanh nhã, nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta lần này tiến vào trong Song Cực Thiên là bị một loại sức mạnh thần bí nào đó cuốn vào, không biết thành chủ có từng nghe qua luồng sức mạnh thần bí này không?

Huyền Minh cười khan hai tiếng, nói năng lưu loát:

- Sức mạnh thần bí của Song Cực Thiên hành động không hay được, hai vị không biết đặc tính cụ thể thì bản thành chủ cũng không cách nào trả lời cho các vị được.

Bách Linh nghe vậy không hề quan tâm, ánh mắt nhìn quanh, cuối cùng ngửng đầu nhìn lên không trung, cất tiếng hỏi:

- Nguồn sáng trên đỉnh đầu của thành chủ kia có phải là Bất Diệt thần đăng của thành Hắc Ám không?

Huyền Minh đáp:

- Không sai, đây chính là Vĩnh Minh đăng của bản thành.

Bách Linh bật cười kỳ lạ, giọng không dao động nói:

- Trước đây ta có đến Kính Ảo thời không, kính chủ Ảo Ảnh đã từng nói với ta, chỉ cần phá hủy được ngọn Vĩnh Minh đăng, thành Hắc Ám sẽ bị hủy diệt. Không biết câu này có thật không?

Huyền Minh toàn thân ánh sáng lập lòe, xuất hiện dao động nhỏ bé, rõ ràng có phản ứng.

- Lời nói của Ảo Ảnh không giả trá, hai vị có phải muốn thử qua hay không?

Bách Linh cười nhẹ đáp:

- Thành chủ thấy chúng ta nếu có lòng muốn thử thì có báo cho thành chủ biết trước hay không?

Huyền Minh cười ha hả đáp:

- Ta tin tưởng hai vị sẽ không bị lời hoa ngôn xảo ngữ của Ảo Ảnh lừa gạt. Bà ta nói với các vị điểm này chắc chắn là muốn mượn đao giết người, sau khi lợi dụng rồi mới thừa cơ giết các vị.

Thương Nguyệt chất vấn:

- Thành chủ lẽ nào không tính toán như vậy sao?

Huyền Minh cười khan đáp:

- Nếu nói không nghĩ qua thì là lừa người. Nhưng bản thành chủ sau khi suy xét cẩn thận rồi, thấy mọi người hợp tác hỗ trợ lẫn nhau thì tốt hơn. Ở nơi này, các vị bất quá chỉ là khách qua đường, chỉ cần các vị có thể hỗ trợ ta hoàn thành tâm nguyện, ta sao phải tự mình tìm kiếm phiền toái, lại có thêm cường địch nữa?

Bách Linh cười hỏi:

- Hợp tác theo lời của thành chủ không biết cụ thể như thế nào?

Huyền Minh thấy Bách Linh hỏi đến, trong lòng hơi mừng cười đáp:

- Hợp tác tự nhiên là hai bên cùng có lợi, các vị hỗ trợ ta tiêu diệt Kính Ảo thời không, ta hỗ trợ các vị tìm đồng bạn về, sau đó đưa các vị về lại, mọi người ai có nhu cầu nấy, hữu hảo lẫn nhau.

Bách Linh vẻ mặt bình thản, liếc Thương Nguyệt, ánh mắt ẩn chứa hỏi han. Thương Nguyệt trầm ngâm một lúc, cất tiếng hỏi:

- Điều kiện của thành chủ chỉ là đối phó với Kính Ảo thời không sao?

Huyền Minh sửng người, rõ ràng câu hỏi của Thương Nguyệt mở ra một số tình huống.

- Hai vị hỏi như vậy là lo lắng không nắm vững hay là ...

Thương Nguyệt lạnh lẽo đáp:

- Thành chủ hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ muốn hỏi cho rõ, nếu như gặp phải người của Hắc vực hay là một số cô hồn dã quỷ, chúng ta có phải nhúng tay vào hay không?

Huyền Minh trầm ngâm một lúc rồi trả lời:

- Địch nhân lớn nhất của bản thành là Kính Ảo thời không, các vị chỉ cần hỗ trợ ta loại trừ bọn họ là đủ rồi, chuyện khác ta tự biết xử lý.

Thương Nguyệt hỏi tiếp:

- Nếu chúng ta không muốn nhúng tay vào ân oán giữa hai bên, thành chủ sẽ có thái độ như thế nào?

Huyền Minh nhìn hai nàng, trầm giọng đáp:

- Hai vị chắc hiểu rõ, bản thành và Kính Ảo thời không đối địch đã vài ngàn năm, tích oán cũng thâm sâu, vì tiêu diệt đối phương mà không tiếc gì cả, bao gồm cả những phương thức cực đoan. Như vậy, các vị ở giữa hỗn loạn, cho dù không có lòng giúp ai đi nữa sợ là cũng bị dính líu đến.

Thương Nguyệt ánh mắt hơi biến, lạnh lẽo đáp:

- Thành chủ đây là đang uy hiếp tỷ muội chúng ta phải không?

Huyền Minh đáp:

- Ta chỉ nói thực ra thôi để các vị cân nhắc lợi hại. Thế giới này của chúng ta mạnh được yếu thua, không có thực lực liền uổng phí hết thảy. Nếu hai vị thật sự cho là có tình cảm vĩnh viễn không thay đổi, thế thì quá ngây thơ rồi.

Bách Linh hỏi lại:

- Thành chủ sống ở trong thế giới không có tình cảm thế này không biết có cảm giác như thế nào?

Huyền Minh hừ lạnh đáp:

- Vương giả muốn chính là quyền thế, mà không phải nhìn đến tình cảm không thấy.

Thương Nguyệt hừ giọng đáp:

- Nói như vậy, thành chủ vô tình vô nghĩa, ai dám hợp tác với thành chủ đây?

Huyền Minh ánh mắt lạnh lại, âm hiểm đáp trả:

- Hai vị nói chuyện luôn chống đối bản thành chủ mọi thứ, lẽ nào đã có được hiệp nghị với Kính Ảo thời không?

Bách Linh lạnh lẽo đáp:

- Thành chủ là người thông minh, chắc đã nghĩ ra được, nếu chúng ta thật sự đạt được hiệp nghị với Kính Ảo thời không, lúc này sẽ không dùng loại giọng điệu này để tranh luận với ông. Nói cho cùng, chúng ta hiện nay còn đang suy tính. Dù sao đến một nơi có hoàn cảnh xa lạ luôn cần có một hậu thuẫn tương đối mạnh mẽ thì mới tiện cho việc hành sự.

Huyền Minh nghe vậy, tâm tình có ổn hơn, nhưng không vui nói:

- Mục đích của các vị như thế nào, nói thẳng thắn ra đi.

Bách Linh cười đáp:

- Hợp tác là một chuyện rất cần thận trọng, thành chủ nếu như thành tâm hợp tác với chúng ta, tự nhiên phải dùng hành động thể hiện để chúng ta được thấy một số thực tại nào đó.

Huyền Minh quát lên:

- Một số thực tại các vị muốn thấy là thế nào?

Bách Linh điềm đạm thanh nhã đáp:

- Giống như đồng bạn của chúng ta giờ này ở nơi nào, bọn họ có gặp nguy hiểm hay không, khi trước ai đã cưỡng ép cuốn chúng ta vào trong thế giới này?

Huyền Minh hừ giọng nói:

- Những chuyện này ta tự nhiên có thể nói cho các vị biết, nhưng ta làm thế nào mới có thể tin được các vị?

Thương Nguyệt đáp:

- Rừng nào cọp nấy, ở trong Song Cực Thiên rồi mà thành chủ còn phải sợ chúng ta không thành tâm sao?

Huyền Minh hơi giận nói:

- Nói nhảm, bản thành chủ từ trước đến giờ chưa từng sợ ai.

Thương Nguyệt phản bác lại:

- Như vậy, thành chủ lo lắng điều nào đây?

Huyền Minh cứng họng, bị hai cô hỏi cho không mở miệng được, trong lòng hơi ít nhiều tức giận.

Bách Linh dường như nhìn thấu ruột gan của ông ta, chuyển sang chuyện khác:

- Thành chủ, trước đây có đồng bạn của chúng ta đi qua nơi này không?

Huyền Minh hừ khẽ một tiếng, trả lời:

- Lục Vân và Diệp Tâm Nghi đã từng qua nơi này để tìm kiếm phụ thân của ông ta.

Bách Linh và Thương Nguyệt nghe vậy rất mừng, đưa mắt cho nhau, để Thương Nguyệt mở miệng hỏi:

- Thành chủ, bọn họ hiện giờ ở đâu, hay là còn có tin tức nào khác không?

Huyền Minh chần chừ một lúc trả lời:

- Lục Vân và Diệp Tâm Nghi đã rời đi rồi, nhưng ta có biện pháp tìm bọn họ về được. Còn về hai đồng bạn khác của các vị thì hiện nay đang ở Kính Ảo thời không. Ngoài ra, trong Kính Ảo thời không có một bức vẽ, việc các vị đến đây chắc chắn có quan hệ đến bức tranh đó.

Bách Linh hỏi tới:

- Bức tranh? Có phải là một bức tranh biến hóa khó lường không, có thể đem cảnh tượng cách ngàn dặm đến ngay trước mặt không?

Huyền Minh trầm ngâm trả lời:

- Đó là bí ẩn của Kính Ảo thời không, ta hoàn toàn không biết rõ lắm. Ta chỉ biết được, một khi thiêu hủy bức ảnh đó, Kính Ảo thời không sẽ bị hủy diệt.

Bách Linh nghe vậy hơi thất vọng, liếc Thương Nguyệt, đứng lên cất lời:

- Đa tạ thành chủ cho biết những thứ này, còn chuyện hợp tác, chúng ta sẽ suy xét cẩn thận.

Huyền Minh trầm giọng nói:

- Hai vị muốn rời đi?

Bách Linh đáp:

- Lần này đến đây chúng ta chỉ muốn hiểu thêm về thành chủ. Còn chuyện hợp tác, mới đầu gặp mặt còn chưa tiện để ra kết luận.

Huyền Minh lạnh lẽo đáp:

- Nói tuy là vậy, nhưng cách vị một khi rời khỏi bản thành sẽ theo vào bên Kính Ảo thời không, lúc đó bản thành chủ chẳng phải trở nên nuôi ong tay áo sao.

Thương Nguyệt lên tiếng:

- Thành chủ cho là lưu chúng ta lại thì bọn ta sẽ nhất định hợp tác với ông sao?

Huyền Minh lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Ít ra cũng không gia nhập phe Kính Ảo thời không.

Thương Nguyệt hừ giọng nói:

- Chúng ta một đoàn sáu người, thành chủ làm như vậy chính là tuyệt đường rút lui rõ ràng, chắp tay dâng chúng ta cho Kính Ảo thời không. Điểm này thành chủ đã từng nghĩ đến chưa?

Huyền Minh không vui đáp:

- Ta tự nhiên hiểu rõ đạo lý bên trong. Nhưng các vị do dự, lúc trước Lục Vân nói cũng bộ dạng lập lờ nước đôi, ai biết được các vị cuối cùng có chọn lựa Kính Ảo thời không quay đầu đối phó với bản thành hay không.

Thấy cục diện có phần giằng co, Bách Linh cười nói:

- Suy nghĩ của thành chủ chúng ta có thể hiểu được, giống như mục đích đến đây của chúng ta, thành chủ cũng đã biết được rồi. Hai bên hoàn toàn không có ân oán, chúng ta có đáng để thành chủ làm như vậy chăng? Trước đây, kính chủ Ảo Ảnh cũng đã mở lời nhờ ta hỗ trợ bọn họ, nhưng ta hoàn toàn không đồng ý, bởi vì chúng ta không có lòng nhúng tay vào ân oán giữa các người, không muốn phá vỡ thế giới của các người.

Huyền Minh hừ giọng nói:

- Chỉ nói suông như vậy thì cô cho là bản thành chủ ta tin tưởng các vị sao?

Thương Nguyệt lạnh lẽo đáp trả:

- Thành chủ nói là như vậy là dự tính chủ yếu muốn lưu hai người chúng ta ở lại?

Huyền Minh nói:

- Bản thành chủ hoàn toàn không muốn cưỡng ép hai người các vị ở lại, nhưng cũng không thể để hai vị rời đi.

Thương Nguyệt chất vấn:

- Thế thành chủ muốn làm thế nào?

Huyền Minh nhìn hai người, nghiêm túc đáp:

- Để lại một người.

Thương Nguyệt ánh mắt hơi biến, trầm giọng nói:

- Nếu như chúng ta cố chấp muốn đi thì sao?

Huyền Minh đáp liền:

- Thế thì phải động thủ thử coi.

Thương Nguyệt không nói, nhìn Bách Linh, suy nghĩ về vấn đề này. Bách Linh cau đôi mày đẹp, trầm ngâm nói:

- Thành chủ nắm chắc lưu được hai người chúng ta?

Huyền Minh lạnh lùng đáp:

- Bản thành chủ có được tự tin đó.

Bách Linh không nói, theo quan sát của nàng, vẫn không thấy được rõ thực lực của Huyền Minh, không dám khẳng định có khả năng rời khỏi nơi đó hay không.

Thương Nguyệt ngửng đầu nhìn Bách Linh, điềm nhiên nói:

- Nếu như thành chủ cố chấp như vậy, thế thì chúng ta cũng muốn được thấy một lần xem như được mở rộng tầm mắt.

Bách Linh ánh mắt khẽ động, cười nhẹ nói:

- Cũng được, khó có được cơ hội như vậy. Xin mời thành chủ.

Huyền Minh ánh mắt quái dị, hỏi lại:

- Hai vị không hối hận chứ?

Thương Nguyệt điềm nhiên đáp:

- Câu này thành chủ hỏi không thích hợp rồi.

Huyền Minh hừ giọng nói:

- Rất có ngạo khí, hy vọng thực lực hai vị cũng được như vẻ đẹp của hai vị, không khiến cho bản thành chủ phải thất vọng.

Đảo người hạ xuống, Huyền Minh chầm chậm bước đến gần hai người.

Bách Linh quét mắt quanh đó, kéo tay Thương Nguyệt lùi lại chục trượng, né tránh sáu cột đá kia, chọn lựa một nơi rộng rãi. Huyền Minh thấy vậy tự cao ngạo cất tiếng:

- Cuộc chiến này quan hệ đến lợi ích và danh dự giữa hai bên, hai vị cứ phóng tay mà làm cho thoải mái. Nếu như hai vị thắng trận, bản thành chủ sẽ tự mình đưa tiễn hai vị rời đi. Nếu như bản thành chủ giành thắng lợi, thế thì theo lời trước đây, trong các vị phải lưu lại một người ở đây làm khách.

Bách Linh nghiêm túc nói:

- Thành chủ bất tất phải nói nhiều, thắng bại phải qua mới biết được. Xin mời chuẩn bị.

Huyền Minh gật khẽ, dừng lại cách hai cô chừng ba trượng, toàn thân ánh sáng màu đỏ tía từ chậm nhanh dần, hệt như sóng biển nhấp nhô tầng tầng khuếch tán. Thương Nguyệt hoành kiếm trước ngực, quanh người lửa đỏ bừng bừng đỡ lấy thân thể của nàng chầm chậm bay lên hệt như một đóa hoa sen máu xoay tròn dưới chân. Bách Linh toàn thân hào quang ngàn vạn, thân thể xếp bằng lơ lửng giữa không trung, trên hai chân đặt Cửu Thiên huyền cầm, đang chăm chú khảy đàn niệm kinh.

Thành Hắc Ám, Lục Dương đại điện, một trận giao chiến vì danh dự và lợi ích sắp sửa triển khai. Bách Linh, Thương Nguyệt bị ép cho bất đắc dĩ, liên thủ đại chiến với Hắc Ám thành chủ, cuối cùng tình hình sẽ như thế nào? Hắc Ám thành chủ khư khư cố chấp muốn lưu lại một trong hai nàng là muốn chuẩn bị cho điều kiện đàm phán sau này hay còn có ý đồ nào khác đây? Cuối cùng ông ta có thể được như ý không?

Đứng ở cửa giới hạn, Lục Vân trầm ngâm không nói, trong mắt lấp lánh ánh do dự. Diệp Tâm Nghi không hiểu hỏi lại:

- Huynh mang chúng ta đến đây là dự tính rời khỏi khu vực này?

Lục Vân liếc nàng, trầm ngâm đáp:

- Ta dự tính trước hết đưa cha trở về đã.

Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:

- Huynh nghĩ ra được biện pháp trở về?

Lục Vân lắc đầu trả lời:

- Không nắm chắc mười phần, nhưng có thể thử qua.

Lục Văn Vũ nói:

- Vậy hãy thử trước đi, cha lưu lại ở đây chỉ làm khổ các con.

Diệp Tâm Nghi thúc giục:

- Nếu như có hy vọng, huynh hãy thử nhanh nhanh đi.

Lục Vân bật cười điềm đạm, chỉ cửa giới hạn đáp:

- Trước hết, chúng ta phải xuyên qua được cửa này, sau đó mới đến Cửu Long Khốn Nhật, ở đó mới có cơ hội thử.

Diệp Tâm Nghi chợt nói:

- Thế thì đi nhanh đi.

Lục Vân mỉm cười đáp:

- Được, muội dẫn đường đi.

Diệp Tâm Nghi trừng chàng một cái, vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy có Lục Văn Vũ ở đây nên đành phải nhẫn nhịn.

- Mở đường thì mở đường, huynh cho là muội ngay cả cái cửa này cũng không đi qua được sao?

Trong tiếng hừ nhẹ, Diệp Tâm Nghi thân thể bay lên không trung, tư thế ưu nhã bắn thẳng đến cửa giới hạn. Chớp mắt, Diệp Tâm Nghi hóa thành một chùm sáng, hệt như một loại xung điện đâm vào trong tấm vách sáng của cửa giới hạn. Lục Vân thấy vậy, không khỏi lắc đầu bật cười, thân thể hơi loáng cái đã ôm lấy Diệp Tâm Nghi bị hất bắn về.

- Cửa này quả thật là không hay, ngay cả mỹ nữ mà cũng không cho đi.

Diệp Tâm Nghi la lên thất thanh một tiếng, thấy Lục Vân đỡ lấy mình, trong lòng tự thấy mừng rỡ, ai ngờ Lục Vân lại buông ra câu nói như vậy, lập tức chọc cho Diệp Tâm Nghi hờn dỗi.

- Xuống địa ngục đi, dám chê cười người ta, xem muội xử huynh.

Múa quyền trắng nõn nà, Diệp Tâm Nghi tỏ sự chống cự. Lục Vân cười quái lạ nói:

- Quả thật lòng tốt bị sét đánh, sớm biết vậy ta đã ở bên cạnh xem náo nhiệt, xem thử khi người ta chật vật sẽ như thế nào đây.

Diệp Tâm Nghi không chịu bỏ qua, ngang ngược nói:

- Huynh thật xấu xa, biết được cửa này có bí ẩn còn cố ý trêu đùa muội, muội ... muội ... không thèm nhìn huynh nữa.

Lục Vân thấy nàng bộc lộ vẻ ngây thơ, không nhịn được trêu chọc thêm:

- Có lẽ cửa này là dạng mỹ nữ dễ nhìn nên cũng không thích mỹ nữ, vì vậy mới bài xích muội.

Diệp Tâm Nghi tức giận nói:

- Nhảm nhí, huynh cố ý chọc muội, muội ... muội ...

Tiếng nói chợt dừng lại, Diệp Tâm Nghi đột nhiên đỏ hẳn cả mặt, thoát ra khỏi lòng của Lục Vân, cố che giấu quay lưng lại với Lục Văn Vũ. Mỉm cười không nói, Lục Văn Vũ trong mắt hiện nét cười, thấy rõ hoàn toàn một số biến hóa giữa hai người.

Lục Vân thôi không cười giỡn, đi đến gần Diệp Tâm Nghi điềm nhiên nói:

- Cửa này từ bên ngoài đi vào rất dễ dàng, nhưng từ trong lại rất khó đi ra được.

Diệp Tâm Nghi hung hăng trừng chàng một cái, giọng tận sức bình tĩnh hỏi lại:

- Vì sao lại như vậy?

Lục Vân cười đáp:

- Ta cũng chỉ là biết như thế thôi, không hiểu cụ thể là thế nào. Được rồi, thời gian gấp rút, chúng ta đi thôi.

Nói rồi kéo tay phải của Diệp Tâm Nghi lóe lên đến bên Lục Văn Vũ, nắm lấy tay trái của ông, ba người kết thành một chuỗi chớp mắt đã hóa thành ánh sáng bắn vào trong cửa giới hạn. Lúc này, chỉ thấy cửa giới hạn sóng ánh sáng chấn động không thôi, kéo dài một lúc rồi dần dần bình thường trở lại.

Vượt qua được cửa giới hạn, Lục Vân mang hai người chạy thẳng đến Cửu Long Khốn Nhật, khoảng chừng nửa canh giờ sau đã đến nơi cần thiết. Lần đầu tới đây, Diệp Tâm Nghi và Lục Văn Vũ đều cảm thấy khiếp hãi, chấn động vô cùng với cảnh tượng lạ kỳ của Cửu Long Khốn Nhật, quả thật là một đại kỳ tích. Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Lục Vân vừa mới đến gần đầm máu thì người khổng lồ Thiên Thạch liền đột nhiên xuất hiện, ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Tâm Nghi và Lục Văn Vũ.

Khẽ kêu một tiếng, Diệp Tâm Nghi nói:

- Người khổng lồ quá, đây chính là vị khổng lồ Thiên Thạch mà huynh đã nói đến phải không?

Lục Vân mỉm cười trả lời, phất tay ra hiệu cho người khổng lồ Thiên Thạch.

- Ông khỏe không, đây là cha ta và đây là sư muội của ta.

Người khổng lồ Thiên Thạch nghe vậy, mất đi ánh sắc bén trong mắt, giọng như sấm động trả lời:

- Ngươi đã đi thành Hắc Ám rồi?

Lục Vân cười đáp:

- Đúng thế, ta vừa mới từ nơi đó quay lại, còn bất ngờ gặp phải một chuyện khác.

Người khổng lồ Thiên Thạch lạnh lẽo nói:

- Ngươi đã quên mất cảnh cáo trước đây của ta, phá vỡ cấm chế của cửa giới hạn, mang tai nạn đến nơi này.

Lục Vân đáp:

- Ta không hề quên, bất quá ta phải làm như vậy. Lần này quay lại đây, ta dự tính mang cha ta trở về, như vậy cần phải nhờ vào thần lực của Cửu Long Khốn Nhật.

Người khổng lồ Thiên Thạch lạnh lùng trả lời:

- Ngươi quay về không được rồi, bởi vì ngươi không có chìa khóa để khai mở Cửu Long Khốn Nhật. Chỉ đơn thuần nhờ vào sức mạnh một chiêu, ngươi còn chưa thoát khỏi, sức mạnh trói buộc cả thế giới này đều tập trung lên người ngươi.

Lục Vân có phần không tin, hỏi lại:

- Ngươi khẳng định ta không quay về được?

Người khổng lồ Thiên Thạch nhìn Lục Vân, trong mắt ánh xanh lục lóe lên như điện, sau khi quan sát rất lâu rồi liền đưa ra kết luận khẳng định.

- Đúng thế, ngươi quay về không được rồi. Bởi vì người năm xưa bố trí cấm chế của thế giới này có thực lực ngươi không thể so sánh được.

Lục Vân nhìn vẻ nghiêm túc của người khổng lồ Thiên Thạch, hỏi lại:

- Người đó là ai?

Người khổng lồ Thiên Thạch lắc đầu trả lời:

- Đó là một cái tên cấm kỵ, ai cũng không dám đề cập đến.

Diệp Tâm Nghi trong lòng không phục, hỏi ngược lại:

- Ngươi không cần phải khoa trương nói ngoa như vậy, Lục Vân ở nhân gian dương danh thiên hạ không ai bằng được, ta còn chưa từng nghe qua có người nào còn lợi hại hơn huynh ấy.

Người khổng lồ Thiên Thạch trừng nàng một cái, hoàn toàn không giải thích quá nhiều, đưa mắt nhìn Lục Vân trầm giọng nói:

- Nếu ngươi thật sự muốn quay về, chắc chắn phải tìm được chìa khóa khai mở Cửu Long thạch trận, đến lúc đó ta có thể cho ngươi biết khai mở như thế nào. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, không được mang tai nạn đi qua cửa giới hạn.

Lục Vân suy xét một lúc, khẽ nói:

- Điều kiện ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ta muốn hỏi một câu, có chỗ nào có thể thu xếp cho cha ta không.

Người khổng lồ Thiên Thạch trầm ngâm nói:

- Nơi này cả vùng hoang vu, tuy có thể tạm thời ở được nhưng không cách nào ở lâu, ta tối đa có thể giúp ngươi trông coi ông ta trong ba ngày.

Lục Vân nghĩ một lát, dứt khoát nói:

- Ba ngày là đủ lắm rồi, cha ta tạm thời nhờ vào ngươi. Bây giờ ngươi hãy cho ta biết, chìa khóa khai mở Cửu Long thạch trận là thứ gì vậy?

Diệp Tâm Nghi không đồng ý, phản bác lại:

- Lục Vân, huynh không thể khinh suất hành sự như vậy được. Làm như vậy chẳng khác ...

- Yên tâm, ta nhìn người xưa nay rất chuẩn. Vị bằng hữu khổng lồ này tuy lạnh lẽo nhưng lại tuyệt đối là người tuân thủ lời hứa.

Cắt ngang lời của Diệp Tâm Nghi, Lục Vân giọng nói kiên định. Diệp Tâm Nghi có phần lo lắng, đang muốn nói thêm vài câu, Lục Văn Vũ lại cất tiếng.

- Tâm Nghi, không cần lo cho ta, ta tin tưởng Vân nhi suy xét rất kỹ.

Diệp Tâm Nghi thấy tình hình như vậy, cũng không tiện phản đối, đồng ý với quyết định của Lục Vân.

Người khổng lồ Thiên Thạch nhìn Lục Vân, ánh mắt hơi kỳ dị, giọng bình thường đáp:

- Chìa khóa khai mở nơi này là một thứ rất thần bí, nó ẩn chứa trong một bức họa. Nhưng chỉ đơn thuần bằng vào bức họa đó, ngươi vẫn còn không cách nào tìm được chìa khóa, ngươi cần phải tìm được một lá cờ, một ngọn đèn, một khối lệnh. Bốn thứ kết hợp lại mới có thể tìm được chìa khóa.

Lục Vân hỏi lại:

- Bốn thứ này nằm ở nơi nào?

Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:

- Trong Song Cực Thiên chia ra bốn thế lực. Bọn họ là thành Hắc Ám, Kính Ảo thời không, Hắc vực cùng với Minh Sát hung thần.

Lục Vân hơi kinh ngạc hỏi lại:

- Hắc vực ở nơi nào? Minh Sát hung thần là ám chỉ ai?

Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:

- Hắc vực ở trong Hắc Thạch sơn, chuyên môn thu thập quỷ hồn của ba nơi kia. Minh Sát hung thần là một cách gọi bao hàm tất cả thế lực hung tàn ác sát trong Song Cực Thiên. Số lượng bọn chúng không nhiều nhưng thực lực lại khủng khiếp vô cùng.

Diệp Tâm Nghi nghe đến đây, cất tiếng hỏi:

- Trước đây chúng ta có gặp một con Báo Lang, con đó không biết có thuộc về Minh Sát hung thần không?

Người khổng lồ Thiên Thạch gật đầu đáp:

- Đúng, Báo Lang chính là một trong số đó, thực lực chỉ tính vào mức trung bình. Nhớ kỹ, bức họa ở trong Kính Ảo thời không, ngọn đèn ở thành Hắc Ám, lá cờ ở Hắc vực, khối lệnh trong tay Minh Sát hung thần. Các ngươi chỉ có thời gian ba ngày, không nên lãng phí.

Lục Vân bình thản cười đáp:

- Ba ngày đủ rồi. Được, cha ta để lại cho ngươi trông coi, trong ba ngày ta sẽ quay lại nơi này.

Nói rồi kéo tay Lục Văn Vũ dặn dò vài câu rồi mới dẫn Diệp Tâm Nghi rời khỏi nơi đó.

Trong Kính Nguyên giới của Kính Ảo thời không, kính chủ Ảo Ảnh đang chăm chú nhìn vào một mặt kính. Trên mặt kính có ánh sáng luân chuyển tràn ngập các màu sắc, thỉnh thoảng còn xuất hiện một số hình ảnh tàn khuyết, có cả hình bóng của Lục Vân. Quan sát một lúc, Ảo Ảnh nhìn sang chỗ khác tự nói:

- Kỳ quái, vì sao mỗi lần đều không cách gì nhìn rõ tình hình cụ thể của hắn, thật ra trên người hắn ẩn chứa bí mật gì đây?

Bốn bề yên lặng như tờ, không một âm thanh.

Xoay người, Ảo Ảnh chầm chậm bước ra, vừa đi được vài bước liền gặp Tử Ngọc tiến vào. Dừng lại, Ảo Ảnh hỏi:

- Chuyện thế nào?

Tử Ngọc đáp:

- Bẩm kính chủ, vừa thu được tin tức, Bách Linh và Thương Nguyệt đi thành Hắc Ám.

Ảo Ảnh hừ giọng nói:

- Không ngoài dự liệu, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Còn các mặt khác thế nào?

Tử Ngọc đáp:

- Bảy cửa giới hạn thì có hai cửa đã mở ra rồi.

Ảo Ảnh nghe vậy rất mừng, cười nói:

- Hay, quả thật quá hay. Truyền lệnh xuống, tất cả đệ tử chuẩn bị đợi lệnh, thời cơ chúng ta chờ đợi vài ngàn năm đã sắp tới rồi.

Tử Ngọc nhắc nhở:

- Kính chủ, chuyện này thành Hắc Ám cũng chắc chắn biết được, chúng ta cũng không thể nào quên bọn họ.

Ảo Ảnh cười đáp:

- Chuyện này ta tự biết, ngươi không cần phải lo lắng. Đi thôi.

Tử Ngọc hơi chần chừ một lúc, dường như đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, vâng lời bỏ đi. Ảo Ảnh một mình đứng ở nơi đó, tự nói với mình:

- Bao nhiêu năm tháng vô tình, thời gian trôi qua, kết quả là hai đất âm dương lại không thể tự mình quyết định. Có lẽ, đây chính là cuộc đời của ta, đây chính là ý trời trêu ngươi.

Thanh âm đau thương lưu lại, Ảo Ảnh rời khỏi nơi đó đi thẳng đến chỗ ở tạm của Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ. Vừa gặp mặt, Trương Ngạo Tuyết vẻ bình thản hỏi lại:

- Kính chủ đến đây chắc mang đến tin tức tốt lành.

Ảo Ảnh cười đáp:

- Nói thế nào đây, tin tức này nửa tốt nửa xấu.

Hải Nữ nghe vậy nghi hoặc hỏi lại:

- Làm gì có tin tức nửa xấu nửa tốt, không tin được.

Ảo Ảnh cười nhẹ đáp:

- Chuyện trên thế gian kỳ diệu rất nhiều, chuyện nửa xấu nửa tốt cũng thường hay phát sinh.

Trương Ngạo Tuyết bật cười điềm đạm thanh nhã nói:

- Trẻ con chưa biết chuyện, kính chủ chớ chấp nhặt với nó. Có tin tức thế nào xin kính chủ cứ nói thẳng ra đi.

Ảo Ảnh gật đầu đáp:

- Vừa thu được tin tức, đồng bạn Bách Linh và Thương Nguyệt của các cô đã đến thành Hắc Ám.

Hải Nữ nói:

- Đây tính là tin xấu hay tốt vậy?

Ảo Ảnh trả lời:

- Đừng gấp, tin tức này tạm thời coi là tốt, bởi vì đã có được hành tung của bọn họ. Còn về tin tức xấu, các vị cùng ta đến Kính Nguyên giới một chuyến thì tự nhiên biết được.

Trương Ngạo Tuyết không nói gì, kéo Hải Nữ đi theo Ảo Ảnh đến Kính Nguyên giới liền thấy được tình hình nghênh chiến của Bách Linh và Thương Nguyệt với Hắc Ám thành chủ trên một mặt gương nhiều màu. Quan sát vẻ mặt của hai người, Ảo Ảnh hỏi lại:

- Nhìn thấy cảnh này rồi, không biết có cảm giác như thế nào?

Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt không lộ gì cả, lạnh nhạt nói:

- Kính chủ bảo chúng ta nhìn cảnh này, không biết là muốn biểu đạt ý muốn gì?

Ảo Ảnh ngầm kinh hãi, thấy đáng sợ với sự bình tĩnh lạnh lùng của Trương Ngạo Tuyết, miệng lại cố ra vẻ bình tĩnh nói:

- Không có gì, ta chỉ muốn nói, nếu như đồng bạn của các vị rơi vào tay của thành Hắc Ám, lúc đó không biết các vị có bị thành Hắc Ám uy hiếp hay không?

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Muốn thay đổi cục diện, kính chủ phải nói vấn đề thực tế với ta.

Ảo Ảnh không đoán được tâm tư của Trương Ngạo Tuyết, thử thăm dò:

- Ta dự tính phái cao thủ hỗ trợ hai vị đi thành Hắc Ám cứu người.

Trương Ngạo Tuyết đáp:

- Ý tốt của kính chủ ta xin ghi nhận, nhưng ta thấy cách này không thể làm được.

Ảo Ảnh hỏi lại:

- Thế ý tứ của cô thế nào?

Trương Ngạo Tuyết nghĩ một lúc, trầm ngâm đáp:

- Ta dự tính mang Hải Nữ đi thành Hắc Ám một chuyến.

Ảo Ảnh không nói gì, suy xét một lúc, không ngờ lại gật đầu đồng ý.

- Được, ta tôn trọng ý muốn của cô. Chỉ hy vọng cô không hợp tác với thành Hắc Ám quay lại thù địch với chúng ta là được.

Trương Ngạo Tuyết hơi bất ngờ, nhưng chỉ chớp mắt đã khôi phục lại bình tĩnh, điềm nhiên nói:

- Kính chủ yên tâm, thiện ác ta cũng hiểu rõ. Bây giờ thời gian khẩn cấp, chúng ta cáo từ trước đây.

Ảo ảnh đáp:

- Lần này đi nhớ cẩn thận.

Trương Ngạo Tuyết mỉm cười gật đầu, dẫn Hải Nữ rời khỏi nơi đó.

Quay lại Song Cực Thiên, Diệp Tâm Nghi và Lục Vân nhanh chóng đến gần khu vực quanh thành Hắc Ám.

- Bây giờ chúng ta đi Kính Ảo thời không trước để tìm bức họa đó hay là đi thành Hắc Ám để lấy ngọn đèn?

Lục Vân cười nói:

- Muội làm như đó là đồ trong nhà của muội, nói lấy là lấy à.

Diệp Tâm Nghi trừng chàng một cái, gắt giọng:

- Muội và huynh nói chuyện chính, huynh lại coi thường muội.

Lục Vân cười đáp:

- Được rồi, ta sai rồi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa.

Diệp Tâm Nghi thấy chàng đã nhận sai, lập tức khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười tự đắc.

- Nhìn thái độ không tồi của huynh, muội cũng đại lượng không chấp tiểu nhân, tha thứ cho huynh.

Lục Vân ngầm cười trong lòng, hỏi lại:

- Thế bây giờ đại nhân thấy phải làm thế nào đây?

Diệp Tâm Nghi sửng mình, cười duyên đáp:

- Muội là đại nhân, tự nhiên là muội hỏi huynh rồi.

Lục Vân cười ha hả trả lời:

- Muội là đại nhân, tự nhiên phải để muội làm chủ, ta làm sao múa rìu qua mắt thợ được?

Diệp Tâm Nghi thấy bộ mặt cười xấu xa của chàng, lập tức hai tay chống nạnh quát lên:

- Lục Vân, muội lấy thân phận người lớn ra lệnh cho huynh phải nói.

Lục Vân thấy vậy, cười quái dị nói:

- Không ổn rồi, cọp cái đến, đi nhanh thôi.

Nói rồi xoay người ra thế muốn chạy. Động tác và vẻ mặt thật vô cùng, không thấy giả bộ chút nào. Diệp Tâm Nghi đỏ mặt lên, ngang ngược mắng:

- Dám mắng muội là cọp cái, chớ có chạy.

Nhảy một bước xa, Diệp Tâm Nghi đưa tay bắt lấy, đáng tiếc lại không nắm được gì cả.

Lục Vân bật cười ha hả, thỉnh thoảng quay lại làm mặt xấu với nàng, bộ dạng hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm, toàn thân tràn đầy khoái lạc. Diệp Tâm Nghi không phục, liên tục vài lần bắt vào khoảng không, ở thế cưỡi hổ khó xuống, nàng không thể bỏ qua sĩ diện chỉ đành tiếp tục truy đuổi. Đối với Diệp Tâm Nghi, phương thức ứng xử như vậy nàng thực ra ngầm vui mừng, nhưng mỗi lần chụp hụt đều khiến cho nàng không sao bỏ đi sự tự tôn, lại chờ đợi Lục Vân sẽ nhận thua.

Phụ nữ trong yêu đương luôn nhìn chi tiết rất quan trọng, cho dù là nhường chút trong vô tình cũng khiến nàng cười trộm thật lâu. Lục Vân luôn để ý đến vẻ mặt của Diệp Tâm Nghi, thấy mặt nàng phức tạp, ẩn chứa vui mừng, lại có u oán, trong lòng hơi suy tư liền hiểu được vài phần cảm nhận của nàng. Giây lát sau, Lục Vân thấy thời cơ đã đến liền cố ý lộ ra sơ hở, để Diệp Tâm Nghi bắt lấy.

- Ha ... ha ... Cuối cùng cũng bắt được huynh rồi.

Không kìm được vui mừng, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt tươi cười ngây thơ. Lục Vân cố ý cau mày, làm bộ mặt như nuốt phải quả đắng, mặt mày cau có chọc cho nàng vui vẻ. Một lúc sau, Diệp Tâm Nghi thôi cười, liếc chàng thật hấp dẫn, khẽ khàng buông tay ra. Lục Vân nhìn nàng mỉm cười gật đầu, cũng không phá đi quan hệ lúc này nữa, cười khẽ nói:

- Bây giờ chúng ta trước hết đi Kính Ảo thời không, thử thăm dò tình hình nơi đó thế nào, sau đó mới suy nghĩ bước kế tiếp.

Diệp Tâm Nghi gật khẽ, thu lại tinh thần, tỏ ra thánh khiết vô cùng.

- Thời gian ba ngày chúng ta phải tìm cho được bốn thứ đồ vật, sợ rằng ngoại trừ thẳng thắn cướp lấy thì không còn biện pháp nào khác.

Lục Vân vẻ mặt tự tin, định liệu rõ ràng:

- Cao nhân tự có diệu kế, muội chỉ cần đi theo là được rồi. Đi thôi.

Bay lên, Lục Vân dẫn Diệp Tâm Nghi hướng thẳng về phía trước. Do chưa từng đi đến Kính Ảo thời không, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi cứ quanh quẩn gần thành Hắc Ám, ai ngờ đột nhiên gặp được Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ từ Kính Ảo thời không ra.

Bốn người vừa gặp mặt, rất là cao hứng, không thể thiếu một phen hỏi han nói chuyện. Để cho an toàn, Lục Vân dẫn ba cô tạm thời quay lại khu vực đêm đen để tránh bị người phát hiện. Hải Nữ nhảy phốc đến bên Lục Vân, vui mừng vô cùng ôm cổ của chàng, khẽ nói:

- Sư phụ, Mộng Dao nhớ sư phụ nhiều lắm.

Lục Vân vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, cười hỏi:

- Lần này đi chơi có vui không?

Hải Nữ có chút ngượng ngùng, xấu hổ đáp:

- Chơi vui, chỉ có nhớ sư phụ, sư nương và còn có sư thúc nữa thôi.

Bên cạnh, Trương Ngạo Tuyết xen miệng vào:

- Vừa rồi theo kính chủ Ảo Ảnh biết được, Bách Linh và Thương Nguyệt đang ở trong thành Hắc Ám, lại chuẩn bị giao chiến với Hắc Ám thành chủ.

Lục Vân và Diệp Tâm Nghi nghe vậy dừng chân, vẻ mặt hai người khác nhau. Diệp Tâm Nghi có phần lo lắng, Lục Vân lại lộ ra nụ cười kỳ dị. Hải Nữ ôm cổ của Lục Vân, dịu dàng nói:

- Sư phụ, chúng ta đi cứu sư nương, đánh bại kẻ bại hoại kia.

Lục Vân cười đáp:

- Không cần gấp, cứu người thì nhất định phải đi rồi, nhưng bốn người chúng ta phải chia binh hai đường.

Diệp Tâm Nghi cau mày nói:

- Hai đường? Huynh dự tính chia ra hành động?

Lục Vân liếc nàng và Ngạo Tuyết, điềm nhiên trả lời:

- Ta dự tính đi cùng Ngạo Tuyết đến thành Hắc Ám, muội dẫn Hải Nữ quay ngược về Kính Ảo thời không, chúng ta cùng lúc làm cả hai chuyện.

Diệp Tâm Nghi có phần không nỡ chia tay, nhưng trước mặt Trương Ngạo Tuyết lại không tiện để lộ, chỉ đành gật đầu đáp:

- Được, mọi người cẩn thận một chút.

Trương Ngạo Tuyết dặn dò:

- Tâm Nghi, nhớ kỹ không được dễ dàng đồng ý với yêu cầu của kính chủ, chuyện khác để Hải Nữ nói cho muội biết.

Hải Nữ cười đáp:

- Sư nương yên tâm, có con ở đây tuyệt đối sẽ không để cho sư thúc phải lỗ lả.

Trương Ngạo Tuyết cười cười, kêu Lục Vân rồi hai người liền vội vàng chạy đến thành Hắc Ám. Diệp Tâm Nghi đưa mắt tiễn hai người đi xa, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng mới kéo tay Hải Nữ bay thẳng về phía Kính Ảo thời không.

Vẻ mặt cười duyên dáng, Hải Nữ nhỏ giọng nói:

- Sư thúc, có phải sư thúc thích sư phụ không.

Diệp Tâm Nghi đỏ ửng mặt, quát lên:

- Không được nói nhảm.

Hải Nữ cười ha hả nói:

- Sư thúc yên tâm, Mộng Dao sẽ không nói cho sư nương biết.

Diệp Tâm Nghi mắng:

- Còn nhỏ mà quỷ quái, biết rõ còn đoán mò, sau này không được nhắc lại chuyện đó nữa, biết chưa?

Hải Nữ chớp chớp mắt, cười đáp:

- Sư thúc thừa nhận rồi?

Diệp Tâm Nghi nghiêm mặt nói:

- Bé con biết cái gì, chỉ đoán mò.

Hải Nữ tròng mắt đảo tròn, miệng phát ra tiếng cười lớn, vẻ khoe trương chọc cho Diệp Tâm Nghi đỏ mặt thở hổn hển, vừa xấu hổ vừa giận dữ.

- Con tiểu quỷ này, dám nói ta như vậy, xem ta làm gì con.

Hải Nữ cười duyên một tiếng, bắn đi, tiếng cười yêu kiều dễ nghe theo không gian rộng lớn dần dần bay đi xa, không bao lâu hai người liền biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.