Thất Giới Hậu Truyện

Chương 488: Bạo tuyết lăng thiên (Bão tuyết rợp trời) – phần 3+4



Mã Vũ Đào vẻ mặt lo lắng, hỏi tới:

- Cốc chủ, đừng khiến chúng ta thêm mơ hồ, có chuyện gì cốc chủ cứ nói thẳng ra đi.

Đồ Thiên cũng nói:

- Chuyện đến thế này rồi, cốc chủ lẽ nào còn có chuyện gì không thể nói rõ được?

Phương Mộng Như thúc giục:

- Sư huynh, hãy nói ra đi.

Thở dài thườn thượt, Triệu Ngọc Thanh khổ sở trả lời:

- Mọi người lẽ nào không hề phát hiện được, hoa tuyết trên trời đã ngừng vận chuyển rồi sao.

Mọi người sửng sốt, ngửng đầu nhìn lên, quả nhiên phát hiện hoa tuyết trắng toát đang dừng lại giữa không trung, hệt như chịu một loại sức mạnh nào đó khống chế khiến cho đứng im không một tiếng động.

Mấy người Xà Ma và Ứng Thiên Cừu phát hiện được tình hình này, ai nấy lộ ra vẻ mặt kinh hãi, rõ ràng bị chuyện quái lạ này làm cho khiếp sợ. Giữa ban ngày ban mặt, cao thủ tại chỗ nhiều như mây, trước đó không một người nào phát hiện được tình hình này, chuyện vậy làm sao không khiến Xà Ma và Ứng Thiên Cừu vốn là người tự phụ bất phàm lại không kinh hãi? Đương nhiên, mọi người phía Đằng Long cốc cũng cảm thấy rất kinh ngạc, mọi người đưa mắt nhìn quanh tìm hiểu chỗ phát ra sức mạnh đó.

Đáng tiếc, cho mọi người tìm kiếm thế nào cũng không tìm ra được nhân vật thần bí đứng sau lưng chuyện này, không khác nào tiếng sét đánh ngang tai của mọi người. Đến lúc này, mọi người có mặt đều nhìn lại, ai nấy cũng quay về Triệu Ngọc Thanh, phát hiện vẻ mặt của ông kỳ dị, dường như biết được một số thứ mà mọi người còn chưa biết. Thấy mọi người đều nhìn về mình, Triệu Ngọc Thanh vẫn không chút phản ứng, ánh mắt nhìn trừng trừng về phía xa xăm, đáy mắt thỉnh thoảng lóe lên một số ưu tư. Thời khắc này, bốn bề yên lặng như tờ, ngay cả gió cũng âm thầm đi xa, chỉ có tiếng tim đập phập phồng không ngừng nóng nảy của mọi người.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua. Triệu Ngọc Thanh đang trầm tư như bị một áp lực vô hình đè nặng trong lòng mọi người, khiến người ta xua không tan được. Bốn bề, im lặng không tiếng động, vô cùng bình tĩnh. Luồng sức mạnh thần bí đó vẫn tồn tại như cũ, dường như đang dự báo một chuyện gì đó. Thần bí, quỷ dị, khiến người kinh khiếp, biến hóa chưa xảy ra khiến người ta ngạc nhiên. Tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, mọi người có mặt ngoại trừ Triệu Ngọc Thanh thì ai cũng không biết, không nghi ngờ gì nữa khiến cho không khí tại chỗ tăng thêm vài phần thần bí.

Lần này, lực lượng chưa biết được tham gia vào đất này, mục đích nó như thế nào, kết quả như thế nào, trực tiếp quan hệ đến cả Băng Nguyên, thậm chí cả lợi ích của thiên hạ. Lúc này, Ngũ Sắc Thiên Vực sẽ có phản ứng thế nào, Đằng Long cốc sẽ đưa ra quyết định thế nào, mọi thứ đều chờ thời gian công bố đáp án...

Thời gian yên lặng trôi qua, hoa tuyết trên không vẫn rơi như cũ. Sau khi trải qua gột rửa của Thái Huyền Hoa Quy, Băng Nguyên bị phá hủy vô cùng, nhưng mấy người Tân Nguyệt đang thủ giữ bên cạnh Thiên Lân lại có niềm tin kiên định, không hề có chút động tâm nào cả. Lúc này, Dao Quang phụ trách tuần tra, Tân Nguyệt và năm nàng còn lại ở quanh Thiên Lân, vừa ngưng thần điều tức, vừa tạo kết giới phòng hộ, tùy lúc quan sát động tĩnh chung quanh.

Trước đây, Thiên Tàm thống lĩnh Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử đến đây gây chuyện, ý đồ muốn cướp lấy thi thể Thiên Lân. Sau đó vì Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện liền vội vàng bỏ đi, chuyện này mấy người Tân Nguyệt vẫn luôn không hiểu được nguyên nhân bên trong. Bây giờ, sau một tuần hương trôi qua, bốn bề yên tĩnh không khí nặng nề, khiến cho mọi người cảm thấy bất an trước một cơn mưa bão. Hơi cau mày, Dao Quang lơ lửng giữa không trung nghiêng người liếc Tân Nguyệt, sau đó đưa mắt nhìn lại Giang Thanh Tuyết, khẽ nói:

- Thời gian ba ngày nếu cứ chờ đợi mãi như vậy, chắc chắn là một đoạn thời gian dài dằng dặc.

Giang Thanh Tuyết khổ sở đáp:

- Chỉ cần Thiên Lân bình an vô sự, thời gian dài thế nào tỷ cũng không để ý đến.

Lâm Y Tuyết vẻ mặt ưu tư, thở dài u oán nói:

- Từ biểu hiện vừa rồi của Thiên Tàm, chỉ sợ ba ngày này không dễ dàng trôi qua.

Mẫu Đơn an ủi:

- Không nên nản chí, chúng ta phải có niềm tin với bản thân mình.

Dứt lời, Dao Quang thân thể đột nhiên chấn động, vọt miệng nói:

- Mọi người cẩn thận, có người đến gần.

Mọi người nghe vậy đề cao cảnh giác, vội vàng đưa mắt nhìn chung quanh, quan sát cẩn thận từng phân từng thước. Rất nhanh, một luồng khí tức âm hiểm truyền vào trong lòng của mọi người, ai nấy đều cảm ứng được sự tồn tại của luồng khí tức đó, nhưng lại rất khó nắm bắt được vị trí chính xác của nó. Lúc này, Tân Nguyệt cau mày trầm giọng nói:

- Đây chính là khí tức của Địa Ngục sứ giả Phong U thuộc môn phái Cửu U, mọi người phải nhớ cẩn thận.

Lâm Y Tuyết nghe vậy thất kinh, vọt miệng nói:

- Môn phái Cửu U, đây là địch nhân vô cùng quỷ dị.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Cho dù địch nhân thế nào, chúng ta đều phải đối mặt.

Dao Quang sau khi biết được thân phận của người đến, hừ lạnh nói:

- Chỉ cần hắn dám xuất hiện, ta sẽ khiến hắn có đến mà không về.

Mẫu Đơn bình tĩnh hơn, nhắc nhở:

- Phong U nếu dám đến đây, chắc chắc có suy nghĩ, chúng ta không thể coi thường ...

Lúc này, Bát Bảo đột nhiên kêu khẽ một tiếng khiến mọi người chú ý. Dao Quang vừa nghe âm thanh của nó liền biết được ý nó, giải thích:

- Bát Bảo nhắc nhở chúng ta, Phong U đã tiến vào trong khu vực phạm vi một dặm, bảo chúng ta phải đặc biệt cẩn thận.

Hoa Hồng trước giờ vẫn im lặng, sau khi nghe Dao Quang nói, chậm rãi lên tiếng:

- Phương thức ẩn núp của Phong U rất đặc biệt, nhưng lại không thoát khỏi ánh mắt của chúng ta.

Giang Thanh Tuyết mừng rỡ hỏi:

- Hoa Hồng, tỷ có thể tra ra được vị trí chính xác của Phong U phải không?

Hoa Hồng bật cười lạnh, trong mắt toát ra một tia tàn khốc. Mẫu Đơn tiếp lời khẽ nói:

- Hoa Hồng xuất thân từ Hắc Trì Huyền vực, thiện nghệ thuật sưu tra không gian. Ngoại trừ những ngoại lệ rất đặc biệt, người thường căn bản không thoát khỏi được sự sưu tra của cô ấy. Đương nhiên, Ngũ Sắc Thiên Vực vốn thiện nghệ pháp quyết không gian, nhưng về phương diện này thì Hắc Trì Huyền vực cũng có những chỗ độc đáo của riêng mình.

Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:

- Như vậy, tỷ cũng có thể cảm ứng được vị trí chính xác của Phong U?

Mẫu Đơn gật đầu nói:

- Đúng thế, người bình thường ta đều có thể cảm ứng được. Nhưng vào một số lúc quan trọng, ta không được chuyên nghiệp như Hoa Hồng. Được rồi, Phong U đã ẩn núp ngoài năm chục trượng, phải đến lúc ra tay rồi. Hoa Hồng, lần này giao lại cho cô.

Gật đầu không nói, Hoa Hồng lóe đi liền, một lúc sau đã xuất hiện trên một khe nứt phía trái chừng năm chục trượng, toàn thân hiện lên một vầng sáng màu đỏ nhạt.

Lúc này, khu vực xung quanh nhiễm đỏ cả vầng sáng này, chiếu ra một số thứ ẩn tàng, trong đó có cả một bóng màu đen thẫm. Phát hiện bản thân đã bị lộ hành tung, bóng đen đột nhiên lùi lại phía sau, dùng phương thức dích dắc né tránh rất nhanh, ý đồ thoát khỏi kềm chặt của Hoa Hồng. Hừ khẽ một tiếng, Hoa Hồng theo sát như bóng với hình, bất kể bóng đen biến hóa thế nào, né tránh thế nào, thủy chung vẫn không thoát khỏi sự truy kích của Hoa Hồng.

Như vậy, gần như chốc lát. Khi Hoa Hồng lại dừng chân lần nữa, Phong U đã chủ động xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. Cẩn thận nhìn kỹ, Phong U hơi thần bí, toàn thân sương đen mơ hồ, chỉ có thể nhìn được một đường viền đại khái, căn bản nhìn không ra nét mặt nào cả. Chăm chú nhìn Phong U, Hoa Hồng ánh mắt lạnh như băng, hệt như đang nhìn một người đã chết, không có chút biểu hiện nào. Phong U có phần kinh hãi trong lòng, y ít nhiều hiểu được một số quan hệ của Hoa Hồng và Thiên Lân, nhưng lại không ngờ được Hoa Hồng do cái chết của Thiên Lân mà trở nên sắc bén như vậy. Gật khẽ, Phong U liếc những người khác, bật cười ha hả nói:

- Tình thâm ý trọng, đáng tiếc chỉ phí công vô ích.

Hoa Hồng quát lạnh:

- Câm miệng, ngươi có mục đích thế nào?

Phong U cười ha hả đáp:

- Ngươi kêu ta câm miệng, ta làm sao trả lời ngươi được?

Hoa Hồng hừ giọng:

- Không trả lời cũng được, ta trực tiếp đưa ngươi đi chết.

Ánh nhạt lóe lên, Hoa Hồng âm thầm ép đến, tay phải múa chưởng đánh ra, lòng bàn tay ánh đỏ lấp lánh hóa thành một đóa hoa hồng diễm lệ bắn thẳng đến trán của Phong U. La lên thất thanh, thân thể Phong U đột nhiên tan ra, hóa thành một trận gió âm u khiến cho một chưởng của Hoa Hồng không có chỗ đánh vào.

Hơi cau mày, Hoa Hồng chuyển mình tiếp tục công kích, hoa hồng từ lòng bàn tay bay ra vừa hay bành trướng lớn lên, xoay một vòng quanh. Phong U bật cười lạnh, ẩn vào vô hình, gió âm u không ở nơi nào, điều này khiến cho Hoa Hồng hơi nhức đầu. Dao Quang thấy vậy phi thân đến, nói với Hoa Hồng:

- Đây là thuật quỷ bí của phái Cửu U, hay là để ta đi thu thập hắn.

Hoa Hồng chần chừ một chút, dường như muốn nói gì đó nhưng sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh, âm thầm rời đi.

Phát hiện Dao Quang xuất hiện, Phong U hơi kinh ngạc, châm chọc:

- Phép xa luân chiến không tồi.

Dao Quang cười lạnh đáp:

- Ngươi nói chuyện này không phải có sự sợ hãi, không dám giao tranh với ta?

Phong U hừ lạnh trả lời:

- Dao Quang, ngươi không cần phải tự cao nhiều lắm, ta không hề coi ngươi vào đâu cả.

Dao Quang nhướng cao mày, chất vấn:

- Phải vậy chăng? Nếu như vậy thì chúng ta hãy để chân tay nói chuyện chứng minh.

Thân hình loáng cái, Dao Quang phóng mình lên cao, toàn thân ánh vàng kim tỏa ra, bắt đầu thúc động Phật pháp trong cơ thể. Bốn bề, ánh vàng kim chói mắt quanh quẩn xoay tròn, hóa thành vô số ấn Phật nhỏ bé tản ra khắp chung quanh. Phong U thấy vậy bật cười khinh miệt, thân thể biến chuyển, hóa thành một cột gió đen ngòm đang nhanh chóng bành trướng. Cùng lúc đó, thanh âm của Phong U từ trong cột gió truyền lại, có mấy phần khinh bỉ và cao ngạo.

- Đúng là Phật pháp chính hiệu, ngươi cho là có thể làm được gì ta chăng?

Dao Quang ánh mắt như đao sắc âm hiểm nhìn Phong U, lạnh lùng đáp:

- Có thể hay không, thử qua là biết thôi.

Ánh mắt hơi động, công kích đột ngột phát ra. Dao Quang trong lúc thi triển Phật pháp thì không ngờ lại dùng Tâm Dục Vô Ngân phát động đánh lén, điều này khiến Phong U cảm thấy rất bất ngờ. Lập tức, cột gió do Phong U tạo ra dừng lại một chút, sau đó tiếp tục xoay tròn, hơn nữa còn phát xuất tiếng gào thét oán độc. Dao Quang bật cười âm hiểm, thân thể đột nhiên ép gần đến cột gió đen ngòm, dùng phương thức xoay tròn hướng ngược lại để chuyển động rất nhanh, từ đó sinh ra dòng khí xoay tròn bắt đầu nén vào trong.

Kể từ đó, sức mạnh phóng ra ngoài do Phong U xoay tròn tạo ra và sức mạnh nén vào trong do Dao Quang xoay tròn tạo ra gặp nhau, hai bên tranh đoạt với nhau không hề khoan nhượng, chớp mắt đã phát nổ kịch liệt. Ùng ùng oàng oàng ... một tràng âm thanh to lớn, hoa lửa tung tóe, sau khi sương khói tan ra rồi liền để lộ tình hình của hai bên. Dao Quang toàn thân ánh vàng kim lấp lánh, lùi lại vài trượng, Phong U thân thể lơ lửng, quanh người sương đen nhấp nhô bất định, xem chừng cũng nếm phải mùi khốn khổ.

- Địa Ngục sứ giả của Cửu U té ra cũng chỉ như vậy thôi.

Giọng châm chọc, Dao Quang lạnh như tiền châm chọc. Phong U có phần nổi giận, hận thù nói:

- Dao Quang, ngươi chớ có điên cuồng, chi tiết ngươi ta hoàn toàn biết rõ, ngươi còn chưa làm được gì ta.

Dao Quang cười lạnh đáp:

- Lớn lối không ra gì, ta hôm nay phải khiến cho ngươi lưu mạng lại ở đây. Xem chiêu.

Hai tay giơ cao, Dao Quang toàn thân ánh Phật cuồn cuộn, theo sự khống chế của hắn nhanh chóng hình thành một bức tượng Phật vàng, lơ lửng trên đỉnh đầu của Dao Quang.

Tượng Phật vừa xuất hiện, ánh Phật rọi chiếu. Hoa tuyết trên bầu trời dừng lại, xuất hiện cảnh tượng yên tĩnh không một chút gió. Phong U thân thể loáng cái, dưới sự rọi chiếu của ánh Phật có phần bất an, miệng thét lên những tiếng trầm thấp. Tung mình bắn ra xa, Phong U loanh quanh tới lui, cố ý né tránh ánh Phật cuốn lấy, dùng phương thức di động rất nhanh hấp dẫn sự chú ý của Dao Quang, tìm kiếm nhược điểm của Dao Quang. Thân là Địa Ngục sứ giả của Cửu U, địa vị của Phong U rất cao, hiểu rất rõ kinh nghiệm của Dao Quang, vì thế khi ra tay thì cảnh giác vô cùng, không dám ngang nhiên ra tay. Phong U vốn âm thầm đến, chính là để tránh không bị Dao Quang chú ý. Ai ngờ Hoa Hồng và Mẫu Đơn thiện nghệ thuật không gian, dễ dàng phá hỏng kế hoạch của Phong U, khiến cho y chỉ có thể hiện thân ra mặt mà thôi.

Lơ lửng bất động, Dao Quang chuyên tâm thúc động Phật pháp, dùng ánh Phật làm vũ khí để toàn lực truy đuổi hành tung của Phong U. Đối với Dao Quang, hắn tinh thông thuật Phật Ma, có một vị sư phụ tri thức uyên bác, hiểu biết rất thâm sâu với rất nhiều kỳ môn dị phái trên thế gian, môn phái Cửu U cũng tính vào đó. Theo hiểu biết của Dao Quang, sức mạnh Cửu U âm nhu mà quỷ dị. Năm xưa Vu Thần thu được sức mạnh Cửu U, y mới có được sức mạnh kinh thiên động địa. Hiện nay, Vu Thần chết đi, sức mạnh Cửu U quay lại với Cửu U, điều này khiến cho môn phái Cửu U có được thực lực đáng sợ.

Nghĩ đến đây, Dao Quang trong lòng ý nghĩ thay đổi, trong não hiện lên một ý niệm, lập tức tốc chiến tốc thắng. Có quyết định như vậy rồi, Dao Quang toàn thân hội tụ ánh Phật, trước hết ánh Phật khuếch tán lúc này tự động quay về, hệt như một màu sắc đẹp đẽ, trên bề mặt thân thể tăng thêm một tầng phấn vàng. Lúc đó, vạn vật chung quanh tĩnh lặng, thời không yên tĩnh mơ hồ truyền đến một loại âm thanh vang lên trong lòng mỗi người.

Đó là một loại thanh âm rất kỳ dị đặc biệt, nghe không thấy được, nhưng trong lòng lại tự động vang lên, khiến người ta xua không tan. Vừa mới bắt đầu, thanh âm này rất khẽ khàng, khiến người nghe không rõ ràng. Nhưng theo thời gian trôi qua, thanh âm đó càng lúc càng rõ, khiến mọi người có mặt ở đó đều nghe từng tiếng một, đó chính là tiếng tụng kinh ngâm ngâm của Phật gia. Thấy vậy, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Tân Nguyệt, Vũ Điệp đều không hiểu rõ. Giang Thanh Tuyết và Lâm Y Tuyết nhờ gia đình học thức uyên thâm, lại có thể lý giải được.

Còn đối với Phong U, y do kiêng kỵ Dao Quang mà chọn lựa di động rất nhanh, nhưng thanh âm trong lòng vẫn không khác gì người thường. Thời khắc đó, Phong U đột nhiên la lên thất thanh một tiếng, gào thét:

- Đáng ghét! Ngươi không ngờ tu luyện thành được Thấu Tâm Thiện Âm của Phật gia, ta sẽ không để cho ngươi được như ý.

Thanh âm oán độc hệt như một lời nguyền, sau khi phát xuất nhanh chóng biến hóa cảnh tượng chung quanh. Té ra, Phong U khi phát hiện được không cách nào né tránh được, liền chính diện công kích. Những hình bóng ảo hóa di động nhanh chóng biến thành từng đóa hoa sen màu đen, phân bố quanh người Dao Quang, hình thành một Hắc Liên trận pháp, tự động vận hành và thu nhỏ vào trong.

Lúc đó, chỉ thấy vô số hoa sen màu đen xông thẳng đến Dao Quang, giữa hoa sen đen lấp lánh ánh âm u, liên kết lại với nhau hình thành một lưới sáng đen ngòm, nhanh chóng che phủ lấy ánh sáng do Dao Quang phát ra. Phát hiện được thế công của Phong U, Dao Quang hoàn toàn không nóng nảy, khí thế trên người đang nâng lên với tốc độ tăng gấp bội, rất nhanh, ánh Phật liền áp chế hoa sen đen, thôn tính lấy toàn bộ những đóa hoa sen quanh người.

Phong U xuất hiện giữa không trung, giận dữ nhìn Dao Quang, miệng kêu to không ngừng, liên tục thúc động pháp quyết, khiến cho những hoa sen bên ngoài tiến vào thay thế. Như vậy, giao chiến liên tục giữa hai bên tiếp tục, ánh Phật vàng kim và hoa sen đen ngòm như nước với lửa, bề mặt tiếp xúc có hoa lửa tung tóe, chớp giật điện lóe. Nhìn thấy tất cả, Giang Thanh Tuyết hơi lo lắng, nhỏ giọng tự nói:

- Dao Quang nhất định sẽ thắng lợi.

Lâm Y Tuyết an ủi:

- Sư tỷ yên tâm, Dao Quang ca ca có thể nói là một tuyệt đỉnh cao thủ, còn lợi hại hơn Khiếu Thiên thúc thúc, huynh ấy nhất định có thể thu thập được địch nhân.

Giang Thanh Tuyết chần chừ nói:

- Nhưng Phong U là Địa Ngục sứ giả của phái Cửu U, chúng ta đều không hiểu được thực lực cụ thể của hắn.

Vũ Điệp nói:

- Sức mạnh của Phong U âm nhu quỷ dị, nếu dùng pháp quyết thông thuờng của Băng Nguyên để ứng phó thì tất nhiên sẽ ăn phải trái đắng. Dao Quang dùng phép Phật môn để đối kháng là vừa hay thuộc tính tương khắc, chắc sẽ không có vấn đề nào cả.

Giang Thanh Tuyết khẽ than:

- Hy vọng là như vậy.

Tân Nguyệt, Mẫu Đơn và Hoa Hồng trầm ngâm không nói, ba nàng vừa quan sát tình hình giao chiến, vừa quan sát động tĩnh chung quanh. Như vậy, thời gian theo giao chiến mà trôi qua, khi Dao Quang và Phong U giao chiến đến lúc cao trào, cảnh sắc quanh đó xuất hiện biến hóa rất lớn. Từ xa xa nhìn lại, trên Băng Nguyên rộng lớn dâng lên hai vầng mây sáng một đen một vàng kim, che phủ cả phương viên vài chục dặm, khiến cho người ta cảm thấy chấn động.

Giữa không trung, Dao Quang toàn thân ánh vàng kim như ban ngày, vô số ánh Phật vàng kim tầng tầng khuếch tán, hình thành một khu vực màu vàng kim, một bức tượng Phật vàng khổng lồ bảo tướng trang nghiêm nghiêm ngồi xếp bằng trong đó. Đối mặt với điều này, Phong U toàn thân ánh đen luân chuyển, sương khí màu đen quay cuồng như sóng, sau lưng hình thành một không gian màu đen khổng lồ, vô số quỷ dữ oan hồn bay tới bay lui, hệt như một đại ma thần lúc ẩn lúc hiện trong sương đen.

Quanh đó, cuồng phong gào thét, sét đánh liên miên. Ánh Phật và gió âm u của địa ngục bài xích lẫn nhau, mỗi lần tiếp xúc đều phát nổ kịch liệt, tạo nên một lượng lớn hoa lửa và ánh sáng, giữa không trung sáng tối bất định diễn hóa thành các hình các dạng hình ảnh, khiến người ta khẩn trương và kích thích. Bên ngoài, mấy người Tân Nguyệt quan sát ai nấy bố trí kết giới phòng ngự, chăm chú lo lắng nhìn tình hình chiến trận, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Lơ lửng giữa không trung, Dao Quang vẻ mặt nghiêm trọng, cảm thấy bất ngờ với thực lực của Phong U, trong lòng có cảm giác nặng nề. Khi mới giao chiến, Dao Quang thật ra có phần khinh địch, cho là Phong U có lợi hại đi nữa, tuyệt đối cũng không phải đối thủ bản thân. Hiện nay, sau một phen giao chiến, Phong U thi triển bản lãnh chân thật, thực lực thể hiện khiến người ta phải chắc lưỡi khen thầm. Thời khắc đó, Dao Quang đột nhiên hiểu được một chuyện, vì sao Thiên Lân và Ngọc Tâm liên thủ cuối cùng đều chưa từng thoát khỏi cái chết. Nguyên nhân là vì thực lực Trương Phàm còn mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng. Trước mắt, Phong U tuy không phải Trương Phàm, nhưng thực lực tuyệt không kém chút nào với Trương Phàm. Muốn đánh bại hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cùng lúc đó, trong lòng Phong U cũng nảy sinh tạp niệm, đối với sự mạnh mẽ của Dao Quang cũng cảm thấy hết cả sức. Cuộc chiến hai phe thực ra không tính là công bằng, bởi vì Phong U đại khái hiểu được thực lực Dao Quang, nhưng Dao Quang lại không hiểu rõ lắm thực lực của Dao Quang. Như vậy, Phong U về phương diện nào đó cũng chiếm được ưu thế, lại cũng có được áp lực trong tâm lý. Như vậy, Phong U không còn cách chọn lựa, toàn lực đánh một chiêu, sử dụng hết toàn bộ sức mạnh có được, dẫn sức mạnh địa âm hóa thành sương đen ngập trời tạo nên khí thế khủng khiếp.

Giữa không trung, chớp điện gào thét như những lưỡi đao đoạt mệnh, đẩy mạnh tiến trình giữa hai bên. Khi sức mạnh hai bên đến mức căng thẳng nhất, Dao Quang đột nhiên mở miệng dùng thanh âm lạnh lùng tàn khốc nói:

- Phong U, trân chiến này ngươi đại biểu cho bản thân mình hay đại biểu cho phái Cửu U?

Phong U cười ha hả nói:

- Ngươi thấy có điểm khác biệt sao?

Dao Quang hừ giọng nói:

- Nếu như ta nói cho ngươi biết, lần này ta ra tay đại biểu Lục Vân, ngươi thấy điều này có ý nghĩa thế nào?

Phong U sửng mình, trầm ngâm không đáp, rõ ràng hai chữ Lục Vân có sức chấn động đoạt hồn đặc biệt đối với phái Cửu U. Chở đợi giây lát, Dao Quang thấy Phong U không nói, tiếp tục hỏi:

- Ngươi đến đây có phải là do chủ ý của ông chủ Cửu U không?

Phong U hận thù đáp:

- Ngươi hà tất phải biết rõ còn hỏi? Đến đây, chúng ta quyết một trận cao thấp, cho ta biết được thực ra ngươi có bản lãnh to lớn đến thế nào mà dám đại biểu cho Lục Vân.

Dứt lời, Phong U đột nhiên gào lên một tiếng, hai tay đột nhiên giơ cao mang sinh lực cả đời khống chế sương mù đen sau lưng khiến nó hóa thành một bức tượng đại ma thần xông thẳng đến Dao Quang.

Hai mắt khép hờ, Dao Quang trong lòng chấn động, hai tay bắt quyết trước ngực giơ cao lên trời, lòng bàn tay ánh vàng kim chuyển động, kết giao với nhau trên đỉnh đầu hình thành một cột sáng chiếu thẳng lên, rít lên một tiếng bắn thẳng lên chín tầng mây. Cảnh tượng này chớp mắt đã mất, sau đó từ trên chín tầng trời ánh vàng kim rọi ngược lại, một vầng ánh sáng rực rỡ trùm khắp đất trời hóa thành vô số tượng Phật vàng tự động tạo nên một Chư Thiên Thần Phật đại trận, dùng phương thức đặc biệt cùng với khí cực thánh xông đến, như một tấm lưới sáng trói buộc lấy đại ma thần do Phong U phát ra.

Lập tức, đại ma thần đen ngòm phát sáng gặp phải Thần Phật đại trận lấp lánh ánh vàng kim, hai bên thuộc tính tương phải, sức mạnh tương đương, mỗi thứ có ưu khuyết khác nhau. Trước hết, đại ma thần tương đối độc lập, là một cá thể khổng lồ, lực lượng mạnh yếu có quan hệ trực tiếp đến thân thể to nhỏ. Thứ đến, Thần Phật đại trận số lượng chiếm được ưu thế, tuy mỗi bức tượng Phật lại tương đối nhỏ, nhưng sức mạnh tổng hợp lại phối hợp với vận chuyển của trận pháp hấp thu được khí cực thánh của trời đất, từ đó sinh ra sức trói buộc kinh người. Cứ như vậy, mỗi bên có đặc sắc riêng, thật ra ai có thể thắng lợi đây?

Đối với hai người đang giao chiến, Phong U và Dao Quang nào phải hạng tầm thường, chiêu thức đơn giản đối với bọn họ đã mất đi ý nghĩa. Bọn họ chú trọng chính là vận dụng sức mạnh và khống chế thế nào, ai có thể vận dụng sức mạnh bản thân tốt hơn, người đó có cơ hội chiến thắng. Đương nhiên, thực lực hơn thua của từng người cũng là một tiêu chuẩn xem xét. Dao Quang về mặt sức mạnh có mạnh hơn một chút. Điểm này trong lòng Phong U hiểu rõ, nhưng y lại hoàn toàn không sợ hãi, bởi vì sức mạnh Cửu U đến từ dưới đất, chỉ cần giao chiến trên mặt đất, Phong U tự nhiên chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Bầu trời, cuồng phong tùy tiện, mây đen cuồn cuộn. Ánh Phật màu vàng kim và gió âm u màu đen va chạm liên tục, từ mặt đất mà khuếch tán cả khu vực, khiến cho chiến trường hoa lửa tung tóe, chớp điện không ngừng. Giữa không trung, tiếng sấm ầm ầm rung trời động đất, những vụ nổ liên miên không ngừng thúc động kết quả đến gần. Dao Quang và Phong U nghiến răng kiên trì, ai cũng chịu đựng áp lực cực lớn, nhưng ai cũng không hề chịu thua, đều liên tục không ngừng gia tăng chân nguyên trong cơ thể, ý đồ áp chế đối phương.

Bên ngoài, sáu nàng quan sát đều vô cùng lo lắng. Giang Thanh Tuyết còn có lúc muốn xông lên hỗ trợ Dao Quang, nhưng bị Lâm Y Tuyết ngăn lại. Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản, tuy có kinh hãi với thực lực của Phong U nhưng không hề sợ chút nào, rõ ràng chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của nàng. Mẫu Đơn hơi cau mày, nàng thông minh trí tuệ hoàn toàn không lo lắng Dao Quang bị nguy hiểm, mà đang suy nghĩ sau này còn phải gặp bao nhiêu địch nhân. Hoa Hồng và Vũ Điệp trầm ngâm không nói, hai người ánh mắt kỳ dị, mơ hồ cất giấu tâm sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.