Thất Giới Hậu Truyện

Chương 5: Tâm trí tảo thục (Đã sớm đào luyện tâm trí quen thuộc)



Điệp Mộng âm thầm đến, trầm ngâm chăm chú bên cạnh, vẻ mặt vui mừng lại khổ sở, thỉnh thoảng nhìn về phía xa xăm, trong mắt toát lên tình ý nhớ nhung.

Đầu giờ sáng, Thiên Lân hoàn thành pháp quyết phải tu luyện mỗi ngày theo quy định của Điệp Mộng, phóng mình lên, cười nói:

- Mẹ, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, bây giờ con đi tìm sư phụ của Lâm Phàm, thăm dò bí ẩn của Ngưng Tuyết động phủ.

Điệp Mộng mỉm cười gật đầu, dặn dò:

- Đằng Long cốc là một nơi thần kỳ, trong đó không ít chỗ bí ẩn, con phải cẩn thận tránh đi thì hơn.

Thiên Lân vẻ mặt tự tin, cười nói:

- Mẹ yên tâm, có được kinh nghiệm lần đi Tuyết Ảnh động phủ rồi, lần này tuyệt đối không thành vấn đề.

Nói rồi búng người chuyển động như một quả cầu tuyết, vút lên không trung bay đi khỏi.

Điệp Mộng thấy vậy lắc đầu cười, tự nói: “Quả thật là bản tính trẻ con, giáo dục mãi không nghe.”

Bay đến chỗ hôm qua chơi đùa với Linh Hoa, Lâm Phàm, Bàn Tử, Hắc Tiểu Hầu, Thảo Nhân Hiềm, Thiên Lân từ xa đã nhìn thấy được Đinh Vân Nham đang đợi, vẻ mặt không khỏi nở nụ cười.

Tiến đến, Thiên Lân thân thiết gọi:

- Đinh thúc thúc, sớm quá vậy.

Người đàn ông trung niên Đinh Vân Nham bật cười bình thản đáp:

- Không sớm đâu, bọn Lâm Phàm đã tu luyện được một lúc rồi.

Thiên Lân vừa nghe cố ra vẻ kinh ngạc, hỏi lại:

- Thật không? Bọn nó lại cần mẫn hơn con nhiều rồi.

Đinh Vân Nham hơi thất vọng đáp:

- Đáng tiếc bọn chúng không có được thiên phú như con.

Thiên Lân cười nói:

- Cần cù bù thông minh, người tu đạo cần tâm trí kiên định. Chỉ cần bọn nó nỗ lực, so với con luyện phép lại phân tâm, thế thì phải mạnh hơn gấp trăm lần.

Đinh Vân Nham cười cười không nói, sau đó lên tiếng:

- Được rồi, không nói những chuyện đó nữa, chúng ta đi thôi.

Thiên Lân nói một tiếng được, tung mình đi song song với Đinh Vân Nham.

Trên đường đi, Đinh Vân Nham vô tình cố ý tăng tốc độ, hơn nữa còn hỏi:

- Thiên Lân, lần trước con đến Tuyết Ảnh động phủ, học được phiêu tuyết thân pháp, bây giờ đã luyện được đến loại cảnh giới nào rồi?

Thiên Lân giữ khoảng cách nhất định, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Hôm qua thúc không phải đã thấy rồi sao? Cảnh giới nào thúc hẳn phải biết rõ hơn con mới đúng chứ.

Đinh Vân Nham lặng đi, thầm mắng tiểu quỷ lợi hại, miệng lại nói:

- Theo ta biết được, Phiêu Tuyết thân pháp chia thành chín tầng, luyện được cảnh giới tối cao nhất có thể Cửu Cửu Quy Nguyên, chỉ trong sát na ảo hóa thành tám mươi mốt phân thân. Hôm qua con đã phân thành năm, đã luyện được đến cảnh giới tầng thứ năm, với tuổi này của con, như vậy thật sự trước nay chưa từng có.

Thiên Lân hơi kinh ngạc, nhỏ nhẹ nói:

- Tám mươi mốt phân thân, đây mới là cảnh giới cao nhất?

Đinh Vân Nham cười nói:

- Pháp quyết trên đời không có cảnh giới cao nhất, chỉ có cảnh giới cao hơn. Nếu như con bền chí, đừng nói tám mươi mốt phân thân, ngay cả một ngàn tám trăm phân thân cũng không phải là không có khả năng.

Thiên Lân khẽ hỏi:

- Phải vậy không, thế bây giờ thúc có thể ảo hóa được nhiều ít phân thân?

Đinh Vân Nham bật cười điềm nhiên, khẽ lẩm bẩm:

- Vài trăm hình bóng thì không thành vấn đề.

Thiên Lân vẻ mặt thất kinh, hô lên ngạc nhiên:

- Thật lợi hại, vài trăm phân thân.

Đinh Vân Nham nụ cười đông cứng lại, nhìn vẻ mặt cười cười của Thiên Lân, ngầm nói: “Nó thật sự kinh ngạc hay là đang châm chọc? Vì sao một đứa bé chỉ chừng sáu tuổi ta lại không nhìn thấu được tâm tư của nó?”

Thời khắc này, Đinh Vân Nham rất kinh hãi, vừa yêu thích tài năng, cũng ít nhiều có chút đố kỵ.

Có lẽ, đó chính là bản tính bình thường của con người.

Thôi suy tư riêng nữa, Đinh Vân Nham bình tĩnh nói:

- Chuyện này có tính là gì, trong Đằng Long cốc, có một số cao thủ kiệt xuất có thể chớp mắt đã ảo hóa trên ngàn phân thân.

Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt chăm chú, tự nói:

- Sau này ta phải nỗ lực nhiều hơn nữa, nếu không sẽ bị người ta bỏ xa mất.

Đinh Vân Nham nói:

- Không cần phải sợ hãi, với thân phận và thiên phú của con, ở hạng tuổi của con trong Đằng Long cốc, rất khó có người khả năng vượt qua được con.

Thiên Lân cười cười, vẻ mặt có vài phần đắc ý, khóe miệng lại ra vẻ khiêm tốn:

- Đinh thúc thúc quá khen rồi. Thật ra trong Đằng Long cốc, rất nhiều đệ tử có phẩm chất phi thường, nhưng bọn họ không muốn làm ra vẻ huyền bí giống như con mà thôi.

Đinh Vân Nham nghe vậy kinh hãi, nhìn Thiên Lân không hiểu lắm, đoán không được ẩn ý trong lời của nó.

Từ phân tích vẻ mặt và lời nói của Thiên Lân, cả hai có mâu thuẫn rõ rệt, thật ra nó muốn biểu đạt hàm nghĩa như thế nào?

Thiên Lân ngầm lưu ý vẻ mặt của Đinh Vân Nham, thấy ông ta cau mày, không khỏi cười trộm, ngầm nói: “Tự tìm lấy chuyện mâu thuẫn, thật ra rất nhiều lúc đều là nói nhầm, nhưng lại thường làm rất nhiều người thông minh phải hoang mang.”

Đinh Vân Nham suy tư một lúc, tìm không được giải thích nào hợp lý, đành đặt qua một bên, đáp lời:

- Thiên phú của con không cần làm ra vẻ huyền diệu, người gặp qua liền có thể phân biệt được. Hiện nay, Đằng Long cốc đã sắp đến rồi, lát sau con nhớ theo lời dặn dò của ta để tránh tự nhiên sinh chuyện.

Thiên Lân vâng một tiếng, hai mắt nhìn về phía trước, điều đầu tiên đập vào mắt chính là một ngọn núi băng nguy nga, khiến cho người ta cảm thấy áp lực rất lớn.

Đối với ngọn núi này, Thiên Lân đã hiểu một ít, biết nó là một trong bốn ngọn núi tạo nên Đằng Long cốc, có tên là Tây Thiên Trụ phong, cùng với ba ngọn núi băng kia hợp xưng thành Đông Nam Tây Bắc Tứ Thiên Trụ.

Về bốn ngọn núi băng này, có không ít truyền thuyết cổ xưa, nhưng Thiên Lân cũng chưa từng cho là thật, dù sao nó chỉ có sáu tuổi.

Đến ngọn Tây Thiên Trụ, Đinh Vân Nham dừng lại, dò xét vùng lân cận một lượt, nói với Thiên Lân:

- Nơi này con cũng đã qua vài lần, biết quy định bên trong. Lần này ta đáp ứng dẫn con đi Ngưng Tuyết động phủ, hoàn toàn là hành vi của cá nhân ta, vì thế con nhất định không được nói ra, nếu không sẽ bị người chặn lại.

Thiên Lân gật đầu nói:

- Thúc yên tâm, con biết rồi, nhất định sẽ không để thúc phải chịu liên lụy.

Thấy nó đã hứa, Đinh Vân Nham không chần chừ nữa, nắm lấy tay nó liền phi thân hạ xuống, từ trên đỉnh núi hạ thẳng xuống dưới.

Hành động như vậy khiến người ta chấn động kinh ngạc, may mà Thiên Lân đã từng trải qua vài lần, vì thế tuy kinh ngạc lại hoàn toàn không lo lắng.

Trong quá trình hạ xuống, tốc độ thật ra không nhanh lắm.

Thiên Lân chăm chú nhìn lên vách đá, chỉ thấy băng tuyết tầng tầng từ trên xuống dưới, cứ kéo dài mãi đến cự ly ba trăm trượng.

Sau đó, theo việc hai người tiếp tục hạ xuống, tầng băng trên vách đá dần dần mất đi, để lộ ra nham thạch đen ngòm, cùng với một số huyệt động to nhỏ khác nhau, thỉnh thoảng có gió mát từ trong huyệt động thổi ra.

Đoạn thẳng đứng này cao chừng trăm trượng, tiếp tục hạ xuống nữa chính là đáy cốc, ở đó có một hồ nước tuyệt đẹp, mơ hồ có thể thấy được một số rong thưa thớt cùng với một số hoa dại sinh trưởng ở vùng phụ cận.

Đinh Vân Nham vẫn chưa xuống đáy cốc, mà lại dừng lại trước một huyệt động, sau đó loáng lên liền mang theo Thiên Lân tiến vào bên trong động.

Đi theo đường hầm tiến vào, Thiên Lân hiếu kỳ nhìn bốn phía, hỏi:

- Đinh thúc thúc, huyệt động ở đây tổng cộng có bao nhiêu?

Đinh Vân Nham đáp:

- Theo thống kê trước đây, các huyệt động tổng cộng có hơn tám ngàn sáu trăm, trong đó có ba phần thích hợp để ở.

Thiên Lân ồ lên một tiếng, tiếp tục hỏi:

- Ngày hôm qua thúc có nhắc đến tám mươi mốt huyệt động trong Đằng Long cốc, những huyệt động này có điều gì khác biệt?

Đinh Vân Nham nhìn nó, hỏi:

- Sao con lại muốn hỏi đến chuyện này?

Thiên Lân cười nói:

- Trẻ con thấy cái gì, hỏi cái đó, không hề có nguyên nhân gì cả.

Đinh Vân Nham nghe vậy, than thở nói:

- Con à, sao trông không ra được một đứa bé sáu tuổi, sớm quen thuộc đến mức khiến người ta khó mà chấp nhận được.

Thiên Lân cười cười, tinh nghịch nói:

- Phải vậy chăng? Đây là con học từ Bàn Tử, đánh vỡ nồi đất để tìm câu trả lời, đó mới là một hình tượng của trẻ con.

Đinh Vân Nham vẻ mặt thất kinh, vội nói:

- Được rồi, con như vậy là tốt rồi.

Thiên Lân cười hi hi nói:

- Thế thúc trả lời vấn đề vừa rồi của con đi.

Đinh Vân Nham cười khổ lắc đầu, đáp lại:

- Ngày hôm qua ta có nhắc đến tám mươi mốt huyệt động, chính là những nơi phái Đằng Long chuyên chọn lựa, phân bố trong vài ngàn huyệt động.

Hơi hơi gật đầu, Thiên Lân vừa đi vừa hỏi:

- Nghe tiểu Bàn Tử nói, nơi này có không ít dân thường sinh sống, bọn họ phân ra cư ngụ, hay ở chung với nhau vậy?

Đinh Vân Nham đáp:

- Bọn họ ở phía Nam, còn lại ba phía thuộc về Đằng Long cốc.

Còn đang nói, hai người đến một ngã rẻ.

Dừng lại, Thiên Lân hỏi:

- Đi thế nào nữa, còn đi xa gần?

Đinh Vân Nham cười nói:

- Đừng gấp, con chỉ cần đi theo ta là được rồi.

Nói rồi dẫn nó đi về phía phải, không bao lâu liền biến mất trong một đường hầm.

Uốn lượn quanh co, chạy tới chạy lui.

Đây chính là hình dung tốt nhất của huyệt động lưng chừng Đằng Long cốc.

Thiên Lân được Đinh Vân Nham dẫn, trên đường đi xuyên qua bảy ngã rẻ, trải qua vài chục huyệt động, thời gian hết một nén nhang cuối cùng mới đến trước Ngưng Tuyết động phủ.

Đứng trước cửa động, Thiên Lân không hề lập tức tiến vào mà đứng yên một lúc mới chầm chậm bước vào trong động.

Lúc này, âm thanh của Thiên Lân vang vọng ở cửa động.

- Vì sao không hỏi con, lại đứng ngoài động cả nửa ngày làm gì?

Đinh Vân Nham đi sau một bước chấn động, kinh ngạc nhìn theo hình bóng xinh xắn của Thiên Lân, trầm giọng nói:

- Con thấy được ta đang nghĩ thế nào?

Thiên Lân không hề quay đầu, giọng bình tĩnh đáp:

- Nhìn không thấu được, nhưng con có thể đoán được.

Đinh Vân Nham nghe vậy, khuôn mặt xuất hiện vẻ hơi cay đắng, hơi thất vọng khó mô tả trong lòng.

Một đứa trẻ sáu tuổi dễ dàng đoán được những điều suy tưởng trong lòng của mình.

Vậy đứa trẻ quá thông minh, hay bản thân tu dưỡng không đủ?

Đang lúc suy nghĩ, Đinh Vân Nham đi vào trong động, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó nhìn lại Thiên Lân, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Thời khắc này, ông không hề mở miệng, ông muốn nhìn thử xem Thiên Lân chỉ mới gần sáu tuổi, thông minh hơn người, sẽ phát hiện được điều gì ở bên trong đây.

Nhìn sơn động trước mặt, Thiên Lân vẻ mặt trầm ngâm, ước lượng đại khái tình hình trong Ngưng Tuyết động phủ, phát hiện động này to chừng vài trượng, vách đá hai bên có màu đen ngòm, hoàn toàn không khác gì những huyệt động khác.

Chỉ duy nhất trên vách đá đối diện với cửa động có ngưng tụ băng lạnh dày vài thước, từ xa nhìn lại hệt như một cái gương, phản chiếu ánh sáng rọi chiếu trong động.

Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn lên đỉnh động, cũng không có chỗ nào kỳ dị đặc biệt, vì vậy thôi nhìn, nhẹ giọng hỏi:

- Đây lại là Ngưng Tuyết động phủ?

Đinh Vân Nham đứng sau nó, nhẹ nhàng đáp:

- Đúng thế, đây chính là một trong chín đại động phủ của Đằng Long cốc tên là Ngưng Tuyết động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.