Thất Giới Hậu Truyện

Chương 50: Tình tố sơ thủy (Tình cảm ban đầu)



Thiên Lân chăm chú nhìn vào mắt nàng, phát hiện ánh mắt phát sáng xinh đẹp, không khỏi gật đầu nói:

- Đúng thế, ta đặc biệt đến thăm nàng, có hoan nghênh không?

Lần thứ nhất nói chuyện với nữ nhân, Thiên Lân lại như rất thành thạo.

Tân Nguyệt cười cười khẽ lẩm bẩm:

- Ngươi đã lớn rồi.

Vì sao lại nói hắn đã lớn rồi đây?

Điểm này cả Tân Nguyệt cũng không hiểu rõ.

Bây giờ, tâm tình nàng rất phức tạp, khi đến gần Thiên Lân nàng cảm thấy hoảng hốt, những bình tĩnh lạnh lùng và tỉnh táo trước kia lúc này tuy còn nỗ lực duy trì, nhưng lại đã từ từ dao động.

Thiên Lân đoán không ra suy nghĩ trong lòng của nàng, nhưng với câu lớn rồi kia, lại mơ hồ phát giác ám chỉ điều gì, không khỏi nổi lên suy tư.

Rất nhanh, Thiên Lân có một suy nghĩ, nhưng lại không dám xác định, vì thế cười nhẹ hỏi:

- Đã lớn rồi, còn có thể giống như trước kia không?

Tân Nguyệt thôi cười, né tránh ánh mắt mê hoặc của hắn, tỉnh táo nói:

- Lớn rồi hẳn phải biết chuyện, không thể ngang ngạnh và tinh nghịch như trước kia nữa.

Thiên Lân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ dị, hỏi tiếp:

- Tân Nguyệt, đã sáu năm không gặp, nàng sao khẳng định ta vẫn muốn tinh nghịch như ngày trước vậy?

Tân Nguyệt nhìn về xa xăm, điềm đạm nói:

- Nếu ngươi không tinh nghịch, vừa rồi sao lại dùng phương thức kia để dụ ta ra ngoài.

Thiên Lân cười đáp:

- Như vậy, bây giờ ta đổi phương thức khác, không biết nàng có chịu nhận hay không?

Tân Nguyệt nhìn lại hắn, nghi hoặc hỏi:

- Đổi phương thức?

Thiên Lân cười thần bí đáp:

- Đúng, đổi phương thức.

Nói rồi thôi cười, ánh mắt sắc bén nói:

- Bây giờ ta dùng thành ý và nhiệt tình, thỉnh cầu Tân Nguyệt xinh đẹp đi tản bộ với ta, không biết Tân Nguyệt có hãnh diện nhận lời không.

Sửng ra một chút, Tân Nguyệt hơi tức giận lại buồn cười mắng:

- Nói loạn, trò quỷ của ngươi bớt lại đi.

Thiên Lân vẻ mặt thất vọng, lắc đầu than:

- Xem ra phương pháp này không thực hiện được, ta phải nghĩ lại.

Tân Nguyệt trừng hắn, đáy mắt xuất hiện một chút tình ý, ngoài miệng lại nói:

- Ý ngươi ta hiểu rất rõ, không dễ dàng mắc lừa của ngươi đâu.

Thiên Lân kinh hãi la lên:

- Như vậy, ta chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường thôi.

Nói rồi thân thể đột nhiên đến gần, đưa tay muốn nắm lấy tay Tân Nguyệt, đáng tiếc Tân Nguyệt đã sớm có đề phòng, không những né tránh còn hung hăng trừng hắn.

Thấy tình hình không ổn, Thiên Lân dừng lại, cười nói:

- Tân Nguyệt à, chúng ta đánh cuộc nhé?

Tân Nguyệt biết hắn nghĩ gì trong lòng, lên tiếng phủ định:

- Bớt lại đi, ngươi lòng quỷ nhiều, đánh cuộc là sở trường của ngươi, ta sẽ không đáp ứng đâu.

Thiên Lân nói:

- Đừng vội, nghe ta nói rồi hãy quyết định cũng chưa muộn. Đánh cuộc của ta rất đơn giản, chúng ta không dùng tâm cơ, không dùng chiêu thức hoa hòe, chỉ toàn bằng thực lực. Chỉ cần ta trong ba chiêu bắt được tay nàng thì xem như ta thắng, đến lúc đó nàng phải theo ta tản bộ. Nếu ta thua, chuyện này kết thúc. Thế nào, chuyện này không thể vui đùa được sao?

Tân Nguyệt hồ nghi nhìn hắn, thấy hắn ánh mắt chân chính, lại thêm bản thân cũng không nghĩ ra hắn dùng chiêu thức nào đùa giỡn, vì thế gật đầu đáp ứng:

- Được, vậy thì ba chiêu. Nếu giữa chừng ngươi chơi trò quỷ quái, sau này ta sẽ không thèm để ý ngươi nữa.

Thiên Lân thấy nàng đáp ứng, cao hứng nói:

- Yên tâm đi, ta không những không dở trò, trước khi ra tay còn cho nàng biết ta sử dụng chiêu thức thế nào, như vậy có được chăng?

Tân Nguyệt nghi hoặc hỏi:

- Ngươi lại tốt như vậy sao?

Thiên Lân cười ha hả đáp:

- Thử qua sẽ biết thôi mà. Được rồi, nàng chuẩn bị đi, ta sắp ra tay. Chiêu thứ nhất là so thân pháp, nàng phải cẩn thận nhiều đó.

Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

- Thân pháp là sở trường của ta, ngươi chớ lãng phí cơ hội như vậy.

Nói rồi, toàn thân Tân Nguyệt không gió mà động, muồng khí thế mạnh mẽ như ánh sáng tản ra bốn phía, chớp mắt đã thổi tung băng tuyết lên, hình thành một khu vực đường kính mười trượng không có tuyết, lộ ra cả mặt đất màu xám.

Thiên Lân ánh mắt hơi kinh ngạc, thỏa mãn gật đầu nói:

- Sáu năm không gặp, tu vi nàng tăng mạnh, rất đáng tán thưởng. Được rồi, xem chiêu đi.

Nói rồi thân thể Thiên Lân nghiêng qua, lập tức bắn ra như tia điện đến trước mặt Tân Nguyệt chừng ba thước, cả người phân thành năm, ngăn chặn cả năm hướng bao quanh Tân Nguyệt.

Ngoài ra, phân thân của Thiên Lân còn tự động phân tán, dùng những phương thức giống nhau, chớp mắt đã bố trí cả ngàn hình bóng trong khu vực vài chục trượng, không cho Tân Nguyệt một cơ hội né tránh nào cả.

Đối mặt với tình hình này, Tân Nguyệt rất kinh ngạc, không ngờ được thân pháp của Thiên Lân lại tuyệt diệu như vậy, khiến người ta cơ hồ không thể né tránh được.

Nhưng dù sao Tân Nguyệt cũng bất phàm, nàng đã nhiều năm chuyên cần tu luyện, về mặt thân pháp có thiên phú hơn người, bộ Phiêu Tuyết thân pháp nàng luyện đến xuất thần nhập hóa, cho nên mặc dù về hình thức không ổn, nàng vẫn dùng thực lực bản thân, huyền diệu vô cùng né tránh được vòng công kích thứ nhất của Thiên Lân.

Sau đó, hai người bắt đầu so tài tốc độ và mức biến hóa của thân pháp.

Về phương diện này Tân Nguyệt tự nhận là bất phàm, nhưng trên thực tế nàng lại bị Thiên Lân áp chế khắp nơi. Điều này khiến nàng cảm thấy hoàn toàn bất ngờ.

Về điểm này, thật ra Tân Nguyệt không cách gì so được với Thiên Lân, bởi vì hai người không những có khoảng cách về tu vi, mà về phương diện vận dụng và kỹ xảo pháp quyết, Thiên Lân cũng áp dụng rất nhiều thứ vào, vì thế mà chiếm được ưu thế rõ ràng.

Nhưng Tân Nguyệt cũng có đặc điểm riêng của nàng, ngày trước nàng ở Huyền Long động thiên ba năm, học được thuật “Đằng Long Cửu Biến” trong đó. Đây chính là pháp quyết thần kỳ nhất trong toàn Đằng Long cốc, ẩn chứa ảo diệu vô cùng.

Bình thường nàng một mình tu luyện cũng không thấy hiệu quả kỳ diệu nào hết. Nhưng khi bị Thiên Lân truy cản mãnh liệt, lập tức trong lòng kích động, bất tri bất giác phát huy ra thần hiệu.

Thêm nữa, sáu năm nay Tân Nguyệt theo Thiên Đao khách học nghề, tu vi Tân Nguyệt thay đổi thật ra đến cảnh giới nào bản thân nàng cũng không biết được.

Cho nên tổng hợp lại, Thiên Lân muốn áp đảo Tân Nguyệt cũng không phải là dễ dàng được.

So tài một chiêu liên miên kéo dài. Vô tận hình ảnh tụ lại rồi tan, tan rồi lại tụ.

Như vậy, liên tiếp mấy lần, cuối cùng Thiên Lân phải dừng thân, mỉm cười nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt toát lên đầy màu sắc.

Phát hiện Thiên Lân đắc ý, Tân Nguyệt hơi không phục nũng nịu nói:

- Cười cái gì mà cười, chiêu thứ nhất ngươi hoàn toàn không thắng được.

Thiên Lân thôi cười, nho nhã đáp:

- Chiêu thứ nhất chỉ là thử thăm dò, nàng có phản ứng nhanh đến vậy khiến ta rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng, điều này chứng tỏ nàng những năm gần đây không hề lười biếng. Chiêu thứ hai là so về tu vi, lần này nàng phải cẩn thận mới được.

Thấy Thiên Lân ra vẻ người lớn, Tân Nguyệt hơi không chịu, quát lên:

- Chớ có tự phụ, tu vi của chúng ta ai cũng không đoán được, ngươi không thấy là chẳng có chút cơ hội sao.

Thiên Lân lắc đầu nhè nhẹ, cười hơi cổ quái đáp:

- Chiêu thứ hai so tài tu vi rất đơn giản, nhưng lại không có chỗ nào cho kỹ xảo. Bởi vì ta muốn đông cứng nàng tại chỗ, trước khi nàng thoát được đã nắm lấy tay nàng. Bây giờ, nàng hãy chuẩn bị trước đi.

Tân Nguyệt vừa chuẩn bị vừa quan sát hắn, phát hiện Thiên Lân tùy ý tự nhiên, không thấy có dấu hiệu nào sẽ ra tay, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì nàng biết, Thiên Lân mặc dù có chút cuồng vọng, nhưng sẽ không nói cho lấy có.

Hắn nếu đã nói ra, hẳn nhất định sẽ làm được. Tính như vậy thì thực lực của hắn chẳng phải đã đến mức thần bí khó dò rồi sao?

Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt ngầm cảnh giác, miệng lại nói:

- Nhớ lại lời năm xưa của ngươi, ta không cần phải ngu ngốc đứng yên ở đây chờ đợi ngươi xuất chiêu.

Thiên Lân cười khẽ đáp:

- Xem ra nàng vẫn luôn nhớ đến những câu ta đã nói cách đây sáu năm, nhưng năm đó nàng đã cảm nhận được một lần thất bại, bây giờ không sợ sẽ dẫm lại vào vết xe đổ sao?

Còn đang nói, Thiên Lân hai tay chắp sau lưng bước lên một bước, một luồng sáng trắng huyền diệu mà ngầm ẩn giấu đột nhiên xông đến quanh người Tân Nguyệt.

Đó là một kết giới Huyền Băng, bao trùm lấy Tân Nguyệt, không cho nàng có cơ hội né tránh hay bỏ chạy.

Thấy vậy, Tân Nguyệt vẻ mặt biến hẳn, trường kiếm rút ra khỏi vỏ, một thanh đao sáng hình cong bổ thẳng xuống cùng với kiếm khí không gì ngăn được, lập tức phá vỡ kết giới huyền băng.

Thừa dịp này, thân thể Tân Nguyệt loáng lên lướt qua vài trượng, ai ngờ xuất hiện khối băng cố định nàng ngay giữa không trung.

Thời khắc đó, Thiên Lân đứng nguyên tại chỗ vẻ mặt hơi mỉm cười, không hề thấy di động chút nào, nhưng khối băng lại huyền bí vô cùng, thần không hay quỷ không biết đóng băng Tân Nguyệt.

Toàn lực giãy dụa, Tân Nguyệt vừa dùng Hàn Băng pháp quyết hấp thu khí lạnh, vừa phát xuất chấn động dự tính nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh khốn khó.

Nhưng thời khắc đó, Thiên Lân sao có thể để cho nàng có cơ hội tốt như vậy đây?

Tiến lên phía trước, thân pháp Thiên Lân phiêu dật linh động, dễ dàng đến bên cạnh Tân Nguyệt, tay trái nhẹ nhàng phóng ra về phía tay phải nàng đang bị đóng băng, cả khối băng chớp mắt đã bị hắn hút sạch.

Thân hình động lên, Thiên Lân bay lên nắm chặt bàn tay mềm mại của Tân Nguyệt, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Nắm lấy tay nàng, cùng nàng đi chơi.

Tân Nguyệt ban đầu còn chìm đắm trong bàn tay vừa mới làm tan băng của Thiên Lân, không hiểu vì sao lại như vậy.

Nhưng rất nhanh, Tân Nguyệt tỉnh táo lại, giãy dụa nói:

- Thiên Lân buông tay, không được như vậy.

Thiên Lân nhìn về xa xa, bình tĩnh đáp:

- Một khi đã rơi vào tay ta, đời này của ta. Ta sẽ không buông tay.

Tân Nguyệt ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, than nhẹ:

- Ngươi lớn rồi, lẽ nào không biết nam nữ có khác biệt sao?

Thiên Lân cười đáp:

- Sách thánh hiền ta đã đọc từ nhỏ đến lớn, tự nhiên biết lễ tiết nam nữ. Nhưng trong sách ngoài những chuyện đó ra, còn có một số khác biệt.

Tân Nguyệt trong lòng rung động, ánh mắt hơi hoảng loạn, buồn bã nói:

- Thật ra ta sai rồi, ngươi còn chưa lớn.

Thiên Lân nghiêm túc đáp:

- Nàng không hề sai, ta đã lớn rồi. Nhưng nàng đang cố che giấu suy nghĩ trong lòng mình. Băng Nguyên vốn lạnh lùng, người sinh sống trên Băng Nguyên lại nóng bỏng. Nàng hà tất phải ngụy trang mình lại, như vậy cuộc đời còn có ý nghĩa nữa chăng?

Tân Nguyệt nói:

- Tính cách là trời sinh, rất khó thay đổi lớn được. Thôi, nói những chuyện đó với ngươi cũng vô dụng, ngươi muốn đi đâu?

Thiên Lân quay đầu mỉm cười, ánh mắt chứa ẩn tình nhìn nàng nói:

- Đi đâu cũng được, để lưu lại một đoạn ký ức tốt đẹp cho khoảng đời mười tám tuổi của ta.

Tân Nguyệt không trả lời, chỉ im lặng nhìn hắn, tự nói trong lòng: “Hắn chỉ mười tám tuổi, vì sao khiến người ta nhìn không rõ được vậy?”

Thấy nàng không nói. Thiên Lân cũng không hỏi gì thêm, cứ nắm chặt tay nàng như vậy, lúc thì bay lên trên tầng mây, lúc thì xuyên qua giữa những ngọn núi băng, phóng thẳng về phía Đằng Long cốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.