Thất Giới Hậu Truyện

Chương 505: Thiên Tàm trọng sinh – phần 2



Ánh mắt hơi biến đổi, Thiên Tàm lão tổ nắm bắt được một chiêu của Tân Nguyệt, tay trái tùy ý đánh ra một chưởng, lòng bàn tay bắn ra một cột sáng, lập tức hất vỡ một kiếm đánh xuống đỉnh đầu lão của Tân Nguyệt.

Tình hình như vậy, Tân Nguyệt mới thấy lần đầu, trong lòng khiếp sợ vô cùng, không hiểu vì sao Thiên Tàm lão tổ không hề sợ kiếm khí. Liên quan đến chuyện này, Tân Nguyệt đã sơ suất một vấn đề. Vừa rồi, khi nàng xuất kiếm thì do lo lắng cho an nguy của Dao Quang, thuận thế đánh ra một kiếm, tuy nhanh nhẹn sắc bén nhưng hoàn toàn không phải là Thiên Tuyệt trảm pháp, gần như chỉ nhờ vào Thiên Ly thần kiếm phát động một chiêu kinh người. Nếu như người thường đối mặt với công kích như vậy, bình thường rất khó mà đánh tan kiếm khí đó, nhưng Thiên Tàm lão tổ nào phải là người bình thường.

Ánh nhạt lóe lên, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đến bên Tân Nguyệt, cất tiếng nói:

- Cẩn thận, không nên liều mạng.

Tân Nguyệt gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn địch nhân, vẻ mặt nặng nề, trong lòng thầm suy tính đối sách. Theo như ý của Tân Nguyệt, dự tính để Dao Quang thử thăm dò thực lực của Thiên Tàm lão tổ, xem có thể chống lại không. Ai ngờ mới giao tranh sơ qua, Dao Quang đã trọng thương rơi xuống đất, khiến cho Tân Nguyệt có chút nản lòng.

Phá vỡ một kiếm của Tân Nguyệt, Thiên Tàm lão tổ tiếp tục chú ý đến Dao Quang, dự tính tiếp tục truy kích. Đồng thời để đề phòng địch nhân, liền phát ra một phần tinh lực quan sát động thái chung quanh, kết quả phát hiện Đằng Phi, Thải Điệp tiên tử đã không còn thấy nữa, Thiên Tàm cũng không còn khí tức. Phát hiện này đối với Thiên Tàm lão tổ chắc chắn như sét đánh ngang tai.

Không quản đến sinh tử của Dao Quang, Thiên Tàm lão tổ bắt đầu tìm kiếm tung tích của Thiên Tàm. Sau một phen tra xét, ánh mắt Thiên Tàm lão tổ nhìn lại Tân Nguyệt, trong mắt toát ra sát khí âm hiểm, cất tiếng:

- Nha đầu thúi, có phải ngươi đã hủy đi tu vi ngàn năm của cháu ta không?

Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

- Đó là kết cục do hắn tự mình chọn lấy.

Thiên Tàm lão tổ trả lời:

- Miệng lưỡi thật sắc bén, ngươi chớ có hối hận.

Chăm chú nhìn Thiên Tàm lão tổ, Tân Nguyệt lên tiếng:

- Năm xưa ngươi bị tiên tổ Đằng Long cốc của ta phong ấn, thoáng cái đã ba ngàn năm, hiện nay ngươi lại thấy được mặt trời, mà không biết hối cải, coi chừng dẫm chân vào vết xe cũ.

Thiên Tàm lão tổ vừa nghe Tân Nguyệt là đệ tử của Đằng Long cốc, nổi giận đằng đằng, gằn giọng nói:

- Ta hôm nay phải băm vằm ngươi thành ngàn vạn mảnh để tiết đi mối hận trong lòng của ta.

Né tránh ánh mắt hung ác của Thiên Tàm lão tổ, Tân Nguyệt lạnh lẽo trả lời:

- Ngươi không lo lắng cho tính mạng của cháu ngươi?

Thiên Tàm lão tổ hừ giọng đáp:

- Ta tin chắc ngươi cũng không dám đả thương tính mạng của hắn.

Tân Nguyệt nói:

- Như vậy, ngươi ngại gì không thử qua đi?

Thiên Tàm lão tổ tự phụ nói:

- Muốn giết ngươi không phải rất dễ dàng sao?

Trong tiếng chất vấn, Thiên Tàm lão tổ phát ra tinh thần niệm lực, lập tức đánh trúng trung khu thần kinh của Tân Nguyệt. Rên nhẹ một tiếng, Tân Nguyệt thân thể chấn động, vẻ mặt ảm đạm hệt như bị bệnh nặng, tinh thần ngây ngốc ra. Phát hiện Tân Nguyệt không ổn, Mẫu Đơn gừ nhẹ một tiếng, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng của Thiên Tàm lão tổ, đánh ra một chưởng. Bóng hình Hoa Hồng đột ngột phân ra, vô số ảo ảnh như mưa đầy trời phát động công kích không ngừng về phía Thiên Tàm lão tổ.

Đối mặt với trận chiến này, Thiên Tàm lão tổ vẻ mặt bình tĩnh, toàn thân lóe lên hào quang, một kết giới trong suốt tự động mở ra, lập tức hất bắn hai người đi. Đồng thời, niệm lực do lão phát ra cũng dần dần thôn tính lấy nguyên thần của Tân Nguyệt, ý đồ khống chế thân thể của nàng để cứu lấy nguyên thần Thiên Tàm. Đối mặt với công kích tinh thần vượt quá tưởng tượng của Thiên Tàm lão tổ, Tân Nguyệt không có chút năng lực nào để chống cự, nàng chỉ có thể giữ chặt ý niệm, tử thủ khu vực thuần khiết sâu thẳm nhất trong linh hồn.

Lúc này, Thiên Ly thần kiếm cảm ứng được nguy cơ của Tân Nguyệt, tự động chuyển hóa thành một luồng ý thức, tiến vào trong cơ thể Tân Nguyệt, hỗ trợ Tân Nguyệt chống lại niệm lực đang xâm nhập kia. Ban đầu, do niệm lực của Thiên Tàm lão tổ chiếm lấy đại bộ phận không gian trong não của Tân Nguyệt, điều này khiến cho việc cứu binh của Thiên Ly thần kiếm rất mệt mỏi. Nhưng sau đó, theo thời gian trôi qua, Thiên Ly thần kiếm khai mở không gian từng phân từng tấc, khi có đủ không gian để hoạt động rồi, bắt đầu triển khai công kích nhanh nhẹn mà hung mãnh. Thời khắc đó, Thiên Tàm lão tổ cảm nhận được khí tức của thần kiếm, lập tức triển khai phản công mạnh mẽ trong não của Tân Nguyệt, ý đồ áp chế Thiên Ly thần kiếm, khống chế tâm thần của Tân Nguyệt. Nhưng Thiên Ly thần kiếm huyền diệu vô cùng, lại phối hợp với Thiên Tuyệt trảm pháp của Tân Nguyệt để cùng tấn công phòng tuyến của Thiên Tàm lão tổ, bức cho lão phải kinh hoàng thoát chạy, rời khỏi trung khu thần kinh của Tân Nguyệt. Từ đây, Thiên Ly thần kiếm giải thoát được nguy cơ cho Tân Nguyệt, giữ được liên hệ với ý thức của nàng, nhanh chóng thức tỉnh Tân Nguyệt. Nhìn quanh một vòng, Tân Nguyệt phát hiện Mẫu Đơn và Hoa Hồng đang liên thủ tấn công điên cuồng, ý đồ chuyển đi sức chú ý của Thiên Tàm lão tổ. Nhớ lại hoàn cảnh vừa rồi, Tân Nguyệt có phần kinh hãi trong lòng. Biết được Mẫu Đơn và Hoa Hồng vì bản thân mình không tiếc gì cả, Tân Nguyệt trong lòng có phần cảm kích. Chuyển mình tiến lên đến gần Thiên Tàm lão tổ, Tân Nguyệt múa Tàn Tình kiếm trong tay lên, cùng với kiếm còn trong vỏ thi triển Thiên Tuyệt trảm pháp tấn công Thiên Tàm lão tổ không ngừng. Phát hiện Tân Nguyệt đã tỉnh lại, Mẫu Đơn và Hoa Hồng có phần vui mừng, vừa tăng cường thế công vừa hỏi:

- Tân Nguyệt, có sao không?

Mỉm cười gật đầu, Tân Nguyệt đáp:

- Muội không bị gì, hai tỷ không cần phải liều mạng như vậy, tạm thời lùi lại với nhau, chúng ta cùng thương nghị kế hoạch.

Mẫu Đơn và Hoa Hồng nghe vậy cùng bay đến bên Tân Nguyệt, cảnh giác nhìn địch nhân trước mắt. Lúc này, một kiếm của Tân Nguyệt đã chém thẳng xuống đỉnh đầu của Thiên Tàm lão tổ. Làn kiếm đỏ rực khí thế hơn người lại có mấy phần khí chất của bậc vương giả. Thiên Tàm lão tổ hai mắt hơi khép hờ khinh thường liếc Tân Nguyệt. Hai tay lão đẩy thẳng lên không, phát xuất một cột sáng trắng bạc. Lập tức, cột sáng gặp phải làn kiếm của Tân Nguyệt. Làn kiếm đỏ rực hơi động một chút, sau đó chém nát cột sáng sắc trắng, ép thẳng đến đỉnh đầu của Thiên Tàm lão tổ. Đối mặt với kết cục như vậy, Thiên Tàm lão tổ kinh ngạc không thôi, thân thể dời ngang vài thước, né tránh công kích của Tân Nguyệt.

- Nha đầu thúi, đây không phải là tuyệt kỹ của Đằng Long cốc. Ngươi học được từ đâu, mau nói ra cho rõ?

Bật cười lạnh, Tân Nguyệt lơ lửng giữa không trung, ánh mắt như băng nhìn Thiên Tàm lão tổ khẽ đáp:

- Điều này không phải là chuyện quan trọng gì cả, giữa chúng ta quan trọng chính là kết cục cuối cùng.

Thiên Tàm lão tổ hừ khẽ một tiếng, thấy Tân Nguyệt không đáp lời, có phần không vui, trong mắt toát ra một sát khí sắc bén.

- Kết cục cuối cùng cần phải do thực lực quyết định, nếu như ngươi khẳng định giao thi thể của Thiên Lân ra, hơn nữa còn tha cho cháu ta, ta có thể suy xét tha cho các ngươi một mạng.

Hoa Hồng mắng:

- Đi chết đi, lão già ngươi là thứ gì, có chúng ta ở đây thì không cho phép ngươi thương tổn đến Thiên Lân.

Mẫu Đơn giận dữ trừng Thiên Tàm lão tổ, giọng hơi bình tĩnh nói:

- Yêu cầu như vậy chúng ta tuyệt đối không đồng ý với ngươi, hay là …

Còn đang nói, thanh âm chợt ngưng lại, Mẫu Đơn đưa mắt nhìn lại bên cạnh, vẻ mặt toát ra mấy phần kinh ngạc.

Phát hiện tình hình có biến, Thiên Tàm lão tổ nhanh chóng chuyển mình, chỉ thấy Dao Quang trước đây trọng thương rơi xuống đất lúc này đang từ từ bay lên không, quanh người lấp lánh ánh vàng kim chói mắt, không nhìn ra bất kỳ dấu vết bị thương nào. Điều này khiến người ta phải kinh hãi, ngay cả cao thủ như Thiên Tàm lão tổ cũng không tránh khỏi giật mình, khẽ la lên:

- Tiểu tử ngươi thế này là thế nào?

Bật cười lạnh lẽo, Dao Quang vẻ mặt lại thản nhiên đáp:

- Không có chút bản lãnh, ta làm sao dám chọc đến ngươi.

Thiên Tàm lão tổ hừ giận một tiếng, quát lên:

- Chớ có đắc ý, ta có thể đánh ngươi bị thương một lần cũng có thể làm như vậy lần hai.

Dứt lời, Thiên Tàm lão tổ trong mắt ánh sáng hội tụ, chớp mắt đã phát xuất tinh thần niệm lực tần suất cao bao vây lấy Dao Quang. Khẽ run lên, Dao Quang vẻ mặt lập tức ảm đạm hẳn, toàn thân ánh Phật nhanh chóng thu nhỏ lại, ngưng tụ thành một viên ngọc trong suốt to chừng đầu ngón tay cái, xoay tròn trên đỉnh đầu của Dao Quang. Hạt ngọc đó rất quái dị, vừa hay chiếm lấy huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của Dao Quang, vừa chuyển động rất nhanh, vừa phát xuất ra ánh sáng màu vàng kim nhạt liên thông với trung khu thần kinh của Dao Quang. Rất nhanh, vẻ mặt xám xịt của Dao Quang khôi phục lại hồng nhuận, nét thống khổ trên mặt cũng biến mất, thần thái cả người sáng láng, đang chăm chú nhìn Thiên Tàm lão tổ.

Khẽ hừ một tiếng, Thiên Tàm lão tổ thu lại tinh thần niệm lực, ánh mắt chăm chú nhìn viên ngọc trên đầu của Dao Quang, cất tiếng hỏi:

- Hạt ngọc này tên gì?

Dao Quang cười lạnh đáp:

- Hỏi làm gì? Hay là ngươi hãy suy xét đến hoàn cảnh trước mắt của mình, đừng đem mạng già chôn tại nơi này.

Thiên Tàm lão tổ cười giận nói:

- Chỉ bằng vào các ngươi? Quả thật không tự lượng sức mình.

Hoa Hồng nhìn không ưa được tính cách cuồng ngạo của Thiên Tàm lão tổ, giận dữ quát lên:

- Ngươi có đáng gì đâu, chúng ta nơi này chẳng coi ngươi vào đâu.

Vẻ mặt biến hẳn, Thiên Tàm lão tổ tức giận trừng Hoa Hồng, trầm giọng đáp:

- Có phải vậy không? Thế thì ta phải xem thử các ngươi có được bao nhiêu khả năng mà dám không thèm để ta vào trong mắt.

Còn đang nói, Thiên Tàm lão tổ y phục tung bay, một luồng áp lực vô hình lập tức ập đến, chớp mắt đã ngưng đọng Tân Nguyệt, Hoa Hồng, Mẫu Đơn và Dao Quang giữa không trung, khiến cho bọn họ không thể nào nhúc nhích. Đồng thời, Thiên Tàm lão tổ dùng thực lực kinh người cưỡng bách Tân Nguyệt đưa tay phải ra, cứu được nguyên thần của Thiên Tàm bị vây khốn trong đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.