Thất Giới Hậu Truyện

Chương 521: Kinh thế chi chiến (Cuộc chiến kinh thế hãi tục) – phần 2



Chăm chú nhìn Bát Bảo tiến gần đến, Kim Sí Huyết Ảnh bỏ đi tiếng cười, toàn thân ánh máu hiện ra, bố trí một tầng kết giới ánh sáng màu máu quanh người. Sau đó, Kim Sí Huyết Ảnh hai cánh múa lên, vầng sáng màu vàng kim hệt như mây tản ra. Trong ánh đỏ rợp trời như có hai dải ánh sáng vàng kim chói mắt rực rỡ, khí thế hơn người. Bát Bảo từ từ tiến tới, thân thể xoay tròn không ngừng, vầng sáng nhiều màu xoay tròn quanh người, đang dần dần hình thành một cơn gió lốc bảy màu cùng với sức mạnh nặng nề như núi đâm thẳng đến Kim Sí Huyết Ảnh. Chớp mắt, kết giới màu máu và cơn lốc bảy màu gặp nhau, xung lực to lớn chớp mắt đã kích hóa, hoa lửa tung tóe hệt như sóng biển trùm cả trời đất, lập tức che phủ hình bóng cả hai. Dòng khí thổi quanh cùng với tiếng sét rung trời, khi bộc phát ra liền đột nhiên mất đi, ngay cả khói dày đặc bốn bề cũng không còn, tất cả đều biến mất không hề có dấu hiệu báo trước ngay trong tầm mắt của Tân Nguyệt, Dao Quang, Thiên Tàm lão tổ.

Tình hình như vậy khiến mọi người kinh hãi, khuôn mặt bình tĩnh của Tân Nguyệt lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Dao Quang có phần bình tĩnh, khẽ nói:

- Đây là Bát Bảo cố ý làm như vậy, nó lợi dụng thuật chuyển dời không gian để mang Kim Sí Huyết Ảnh đến một thế giới khác hoặc một khu vực khác để tránh tạo nên uy hiếp cho chúng ta.

Tân Nguyệt kinh ngạc nói:

- Như vậy, kết quả cuộc chiến giữa bọn họ thế nào thì chúng ta căn bản không cách gì biết được.

Dao Quang gật đầu đáp:

- Đúng là như vậy, nhưng không cần phải lo lắng, ta tin tưởng Bát Bảo sẽ không bị gì.

Thiên Tàm lão tổ hả hê trước tai họa người khác lên tiếng:

- Điều đó khó nói lắm. Kim Sí Huyết Ảnh này nghe nói năm xưa chính là kẻ mạnh nhất trong cao thủ trăm tộc, tung hoành ngàn năm không thất bại, có được sức mạnh quỷ thần khó lường.

Tân Nguyệt phản bác lại:

- Nói như vậy thì ngươi chắc phải cảm thấy may mắn.

Dao Quang hừ giọng nói:

- Xem biểu hiện vừa rồi của ngươi thì biết ngươi cũng không dám chọc vào Kim Sí Huyết Ảnh. Ngươi xưng mình vô địch cũng bất quá là hư danh nói chơi mà thôi.

Thiên Tàm lão tổ có phần tức giận, gằn giọng nói:

- Chớ có dở giọng miệng lưỡi ra, lão tổ ta có phải là vô địch nhay không, các ngươi sẽ lập tức được cho biết.

Dứt lời, Thiên Tàm lão tổ lóe lên xông đến, xuất hiện trước mặt Dao Quang, tay phải múa chưởng đánh ra, không một tiếng động áp thẳng vào ngực của Dao Quang. Tập kích bất ngờ khiến Dao Quang tâm thần căng thẳng, trong tình hình không kịp suy nghĩ, tay trái cứ thẳng đánh ra đón lấy một chưởng của Thiên Tàm lão tổ. Lập tức, chưởng lực của hai người gặp nhau, lực trùng kích mạnh mẽ hoàn toàn không phát nổ như dự định, ngược lại hai chưởng dính chặt vào nhau. Dao Quang vẻ mặt hiện lên sự kinh hãi, một dấu hiệu bất an dâng lên trong lòng gã.

Thiên Tàm lão tổ vẻ mặt âm hiểm cười cười, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Vừa rồi chính ngươi đả thương cháu ta, bây giờ là lúc ngươi phải bồi thường lại.

Dứt lời, một luồng khí lạnh mạnh mẽ truyền vào trong người Dao Quang hệt như băng lạnh đóng cứng vậy, lập tức đông kết thân thể của gã. Tân Nguyệt quát lạnh một tiếng, múa kiếm đột kích. Làn kiếm đỏ rực tự động ngưng tụ lại hình thành một cột kiếm hình trùy bắn thẳng vào lưng của Thiên Tàm lão tổ. Bật cười lạnh, Thiên Tàm lão tổ rút người lùi lại, thuận thế thu hồi nguyên thần của Thiên Tàm trong tay phải của Dao Quang.

Một chiêu ép địch lùi lại, Tân Nguyệt đến bên cạnh Dao Quang, tay trái nắm lấy cánh tay của gã, nhanh chóng hấp thu khí lạnh trong người gã để hóa giải nguy cơ cho Dao Quang. Nhưng nói ra thật kỳ lạ, Tân Nguyệt đã xóa hết khí lạnh trong người của Dao Quang nhưng Dao Quang vẫn không cách nào nhúc nhích, trên người ngược lại còn sinh ra tơ tằm trắng toát.

Thiên Tàm lão tổ nhìn Tân Nguyệt, cười lạnh nói:

- Không cần phí sức, hắn đã bị Thiên Tàm ti của ta đóng kín kinh mạch toàn thân, nhanh chóng biến thành một phế nhân thôi.

Tân Nguyệt hừ giọng đáp:

- Nói chuyện giật gân, ngươi cho là ta sẽ tin tưởng chăng?

Thiên Tàm lão tổ cười âm hiểm đáp:

- Ta truyền Thiên Tàm ti vào trong người của hắn, tơ tằm sẽ không ngừng hấp thu chân nguyên của hắn, mãi cho đến khi hắn như đèn khô dầu mới thôi.

Tân Nguyệt sắc mặt âm trầm, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ngươi thật âm độc.

Thiên Tàm lão tổ cười lớn nói:

- Mắng nữa đi. Ngươi đợi chút nữa cũng tiếp bước theo chân hắn thôi.

Dao Quang toàn thân không thể nhúc nhích, ngay cả nói cũng không được, nhưng gã lại có thể phát xuất ý niệm an ủi Tân Nguyệt.

- Không cần lo lắng cho ta. Ta có Nại Hà châu trong người, hắn không làm gì được ta, cô phải đề phòng hắn đánh lén.

Tân Nguyệt tiếp nhận được luồng ý thức này, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, dùng sức mạnh êm ái đẩy Dao Quang đến trên mặt đất, sau đó tiến thẳng đến Thiên Tàm lão tổ.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tân Nguyệt, Thiên Tàm lão tổ hừ khẽ nói:

- Nha đầu thúi, ngươi rất có dũng khí, đáng tiếc lại định sẵn sống không lâu.

Tân Nguyệt thân pháp phiêu dật, ánh mắt như băng lạnh nhìn Thiên Tàm lão tổ, hờ hững đáp:

- Không cần tự phụ, kết cục còn cần thời gian mới bình định được.

Thiên Tàm lão tổ nói:

- Ngươi có mấy phần kiêu ngạo đó, đáng tiếc thực lực cách còn quá xa.

Tân Nguyệt lạnh lẽo đáp:

- Như vậy không phải hợp với ý ngươi sao?

Thiên Tàm lão tổ nghe vậy sửng người, sau đó cười giận nói:

- Miệng lưỡi nhỏ nhắn thật sắc bén, không ngờ dám chọc lão tổ ta. Xem ta giáo huấn ngươi như thế nào.

Dứt lời, một luồng ý niệm vô hình phá không xông đến, chớp mắt đánh trúng vào đại não của Tân Nguyệt, hất nàng tung mình lùi lại. Vẻ mặt tái nhợt như giấy, thân hình lắc cái, Tân Nguyệt bắn ngược lại, vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, toàn thân ngập đầy sát khí nồng đậm.

Thiên Tàm lão tổ hừ khẽ một tiếng, hỏi lại:

- Mùi vị như thế nào?

Tân Nguyệt nâng tay phải lên, Tàn Tình kiếm trong tay chỉ thẳng vào Thiên Tàm lão tổ, giọng lạnh lùng đáp lại:

- Ta còn đứng ở nơi này.

Thiên Tàm lão tổ cười giận nói:

- Rất tốt, ta xem ngươi còn mạnh miệng đến lúc nào?

Lóe lên xông đến, Thiên Tàm lão tổ nhanh như bóng quỷ, hai tay ngửa ra phía sau giang ra, thân thể hệt như một con chim ưng bổ chụp bắt thỏ nhắm thẳng đến Tân Nguyệt. Bật cười hờ hững, Tân Nguyệt thân thể lùi lại, thần kiếm trong tay múa lên, phát xuất làn kiếm liên miên không ngừng, bố trí nhiều màn kiếm trước người đón lấy công kích của Thiên Tàm lão tổ. Ánh trắng lóe lên, làn kiếm vỡ nát, Thiên Tàm lão tổ xuyên qua tầng tầng phòng ngự nhưng cuối cùng vẫn không cách nào truy đuổi được Tân Nguyệt.

Ồ khẽ một tiếng, Thiên Tàm lão tổ đột nhiên dừng lại, nhìn Tân Nguyệt đứng cách hơn ba trượng, cất tiếng hỏi:

- Ngươi học thân pháp này từ nơi nào?

Tân Nguyệt ánh mắt vô tình, lạnh lẽo đáp:

- Học ở nơi nào không cần phải nói cho ngươi biết.

Lời còn vang bên tai, Tân Nguyệt đột nhiên ép gần đến, thần kiếm trong tay chuyển động cuộn về, làn kiếm đỏ rực tầng tầng khuếch tán, chớp mắt đã phân bố trong không gian phương viên trăm trượng, lập tức bao trùm lấy Thiên Tàm lão tổ vào trong. Đối mặt với công kích của Tân Nguyệt, Thiên Tàm lão tổ hoàn toàn không để ý, trước hết hấp thu nguyên thần của Thiên Tàm vào trong cơ thể, sau đó ý niệm thoáng động, chân nguyên trong cơ thể lập tức bộc phát gấp bội, tự động kết thành một kết giới ánh sáng phòng ngự trắng bạc quanh người, nhanh chóng tràn ra bên ngoài. Rất nhanh, làn kiếm do Tân Nguyệt phát ra và kết giới ánh sáng màu trắng bạc gặp nhau, vô số điểm sáng nhấp nhô dao động, chớp mắt đã phá nát kết giới ánh sáng, ập thẳng đến thân thể của Thiên Tàm lão tổ.

Hừ khẽ một tiếng, Thiên Tàm lão tổ hơi không vui, vừa xoay người né tránh làn kiếm đỏ rực, vừa quát lên:

- Lại là kiếm quyết này, quả thật tà môn.

Tân Nguyệt sau một chiêu không hề dừng lại thế công, làn kiếm liên miên như nước chảy liên tục vây phủ quanh người Thiên Tàm lão tổ, thôn tính phòng ngự do lão phát ra. Do không hiểu được đặc tính của Thiên Tuyệt trảm pháp, Thiên Tàm lão tổ tuy thực lực kinh trời nhưng đối mặt với Tàn Tình thần kiếm và Thiên Tuyệt trảm pháp cũng tỏ ra có phần chật vật, không ngừng né tránh.

Lúc này, Dao Quang trên mặt đất nhờ vào Nại Hà châu đã khắc chế hiệu quả được sự lan tràn của Thiên Tàm ti trong cơ thể, đang nỗ lực luyện hóa nó đi để khôi phục lại năng lực hành động.

Khiếu Thiên và Hồng Ma Sư Lang kịch chiến đã lâu, lúc này đã đến thời điểm cuối cùng, hai bên đều thi triển ra tuyệt kỹ cực mạnh. Hồng Mao Sư Lang tung mình bay lên, thân thể to vài trượng bành trướng gấp chục lần, biến thành một con quái vật khổng lồ, toàn thân có mây đỏ hội tụ. Khiếu Thiên kêu dài một tiếng, xuất hiện trong không trung đen ngòm, toàn thân ánh bạc lấp lánh, khôi phục lại bản lai diện mục là Khiếu Nguyệt Thiên Lang, thân hình to chừng vài trăm trượng, đang nhìn xuống Hồng Mao Sư Lang bên dưới. Gầm nhỏ một tiếng, Hồng Mao Sư Lang hơi tức giận, thân hình khổng lồ bắn thẳng đến bầu trời, trong quá trình bay lên hóa thành một cột sáng với dũng khí tiến thẳng không lùi. Khiếu Nguyệt Thiên Lang rống to một tiếng, thân hình khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, hơn nữa còn bắn xuống hoá thành một mũi tên ánh sáng màu trắng bạc, chớp mắt đã va chạm vào cột sáng kia.

Trong màn đêm ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng sấm sét rung động cả mặt đất, vô số hoa lửa tung tóe khắp nơi, vô số mây mù nhanh chóng tụ lại hình thành vài cột gió mạnh mẽ, quay cuồng gào thét không ngừng trong đêm tối. Giây lát sau, những vụ nổ liên tục dần dần bình tĩnh lại, Khiếu Thiên từ trong mây mù rơi xuống, khí tức toàn thân khi có khi không, gần như hôn mê. Hồng Mao Sư Lang không thấy tung tích, dường như đã chết đi trong vụ nổ, cảm ứng không được chút khí tức nào cả. Rơi ầm xuống một tiếng, Khiếu Thiên nằm thẳng trên mặt đất. Tiếng rơi che phủ đi tiếng than nhẹ của Khiếu Thiên mô tả sự thảm liệt của trận chiến này.

Từ khi bắt đầu, Khiếu Thiên và Hồng Mao Sư Lang thế lực quân bình, cả hai sau khi kịch chiến rất lâu, không tiếc mạng đánh thẳng một chiêu, cuối cùng Khiếu Thiên chiến thắng nhưng giá phải trả cũng thê thảm vô cùng. Hiện nay, Khiếu Thiên còn một hơi thở, nhưng lại mất đi năng lực tái chiến, nguyên thần yếu ớt đến gần như bị hủy diệt.

Lâm Y Tuyết nghênh chiến Nhân Đầu Mã, tình hình có phần bất lợi, thực lực giữa hai bên cách xa, Nhân Đầu Mã về phía tu vi chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Trước đây, Dao Quang đã từng khổ chiến rất lâu với Nhân Đầu Mã, hoàn toàn không chiếm được chút ưu thế nào. Đổi lại Lâm Y Tuyết, tu vi nàng không cách gì so được với Dao Quang, kết quả theo lý thuyết phải thất bại không nghi ngờ gì, nhưng sự thực lại hoàn toàn không phải như vậy.

Vậy thì vì sao?

So sánh thực lực Lâm Y Tuyết và Dao Quang, Lâm Y Tuyết tự nhiên không đáng nhắc đến. Nhưng sự khác biệt giữa hai người không so sánh được, trường kiếm trong tay của Lâm Y Tuyết lại trở thành một nguyên nhân chủ yếu. Dao Quang trước đây tay không đối địch, phối hợp rất nhiều pháp quyết và công kích tinh thần, kết quả toàn bị Nhân Đầu Mã chuyển dời quay lại. Lâm Y Tuyết dùng trường kiếm làm vũ khí, làn kiếm sắc bén đánh vào trên người của Nhân Đầu Mã, một bộ phận sức mạnh này thì Nhân Đầu Mã lại khó có thể hất ngược lại về phía Lâm Y Tuyết. Do đó, Lâm Y Tuyết rút ra được một kết luận. Nhân Đầu Mã nắm vững được đạo dùng sức người phản lại người chỉ giới hạn trong công kích vô hình và quyền cước mà thôi, đối với công kích bằng kim khí (giống như đao kiếm) lại không có năng lực làm vậy. Bởi vì nguyên nhân này, Lâm Y Tuyết tuy tu vi không thâm hậu bằng Dao Quang nhưng lại áp chế hữu hiệu được khí thế của Nhân Đầu Mã, hai bên tiến vào tỉ thí thực lực thật sự.

Hoa Hồng và Ngọc Lộc Man Ngưu giao chiến lại trở thành một cuộc chiến du kích, hai bên một to một nhỏ, một mạnh một yếu rất khó công kích giống như bình thường được. Hoa Hồng thương thế không nhẹ, không có sức đấu địch, chỉ có thể lợi dụng sở trường của bản thân, liên tiếp triển khai đánh lén tên khổng lồ Ngọc Lộc Man Ngưu này mà thôi. Đối mặt với công kích của Hoa Hồng, Ngọc Lộc Man Ngưu kinh hãi giận dữ vô cùng. Kiểu đánh này lại khiến nó kêu to như sấm mà không sao phát tiết được, chỉ có thể dùng hết sức để phòng ngự, cứ giằng co mãi không thôi.

Cuộc chiến giữa Mẫu Đơn và Ám Mị Ưng Điêu lại có phần khúc chiết. Bởi vì Ám Mị Ưng Điêu có mắt thần nhìn ra được ảo ảnh, có thành tựu kinh người đối với thuật thăm dò, có thể nắm bắt chuẩn xác được từng động tác của Mẫu Đơn, có thể ức chế được ưu thế di động rất nhanh của Mẫu Đơn một cách hiệu quả. Như vậy, tiến công của Mẫu Đơn tỏ ra có phần gắng sức. Sau khi mất đi ưu thế ẩn thân, hai bên liền triển khai chính diện giao tranh. Đồng thời, Ám Mị Ưng Điêu còn có thân pháp quỷ mị và thuộc tính lực lượng kết hợp hai loại. Ngoài ra nó còn có thể phách mạnh mẽ, thể hình khổng lồ, trong giao chiến chiếm được ưu thế rất rõ ràng. Đối với tình hình như vậy, Mẫu Đơn chọn cách du đấu theo lý trí để có thể kéo dài thời gian, lại có thể thăm dò được chi tiết của địch nhân, từ đó có thể suy tư được đối sách.

Ám Mị Ưng Điêu bản tính xảo trá hung tàn, tuy vâng lệnh của Kim Sí Huyết Ảnh nhưng lại hoàn toàn không vội chiến thắng, ngược lại còn có ý kéo dài tình hình chiến đấu. Tùy lúc quan sát tình hình chung quanh, triển khai một trận đấu trí và đấu dũng với Mẫu Đơn. Ban đầu, Mẫu Đơn hoàn toàn không nhìn ra được dụng ý của Ám Mị Ưng Điêu, chỉ phát động một số công kích có tính thăm dò. Ám Mị Ưng Điêu cũng có phản kích tương ứng. Sau đó, khi Mẫu Đơn tăng mạnh thế công, Ám Mị Ưng Điêu liên tục vài lần dùng phương thức né tránh mới khiến Mẫu Đơn phát hiện ra một chút khác lạ, trong lòng đã suy đoán được ít nhiều. Khi đó, Mẫu Đơn trong lòng suy tính, nghĩ đến hai loại phương thức ứng phó. Thứ nhất chính là gia tăng thế công, tốc chiến tốc thắng. Thứ hai là làm bộ không biết, ổn định tình thế để bảo toàn thực lực. Thông qua suy tính cẩn thận, Mẫu Đơn chọn lựa phương thức thứ hai, vừa ứng phó với Ám Mị Ưng Điêu, vừa quan sát động tĩnh của những người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.