Thất Giới Hậu Truyện

Chương 525: Thiên Tàm dị biến – phần 2



Ban đầu, tám phân thân hình dạng rõ ràng, nhìn qua hoàn toàn không có gì khác thường lắm. Nhưng chớp mắt sau, tám phân thân liền xuất hiện biến hóa, quanh người kết một kén tằm rực sáng hệt như tám cái đèn lồng vô cùng sáng tỏ trong màn đêm. Cảnh tượng này kéo dài giây lát, sau đó kén tằm vỡ ra, bắn ra tám con bướm con màu xanh lục, tất cả vẫn giữ nguyên phương vị bát quái như cũ, bắt đầu tự mình xoay tròn, thúc động trận pháp.

Tân Nguyệt quan sát tình hình của đối phương, trong lòng cảm thấy mơ hồ. Một chiêu này của Thiên Tàm lão tổ theo lý thuyết phải kinh thiên động địa, tạo sao lại nhìn qua chỉ thấy bình thường vô cùng? Trong lúc suy tính, Tân Nguyệt biến chuyển ý nghĩ, pháp quyết trong cơ thể biến đi, toàn thân ánh sáng kỳ lạ lấp lánh. Ban đầu, thân thể của Tân Nguyệt chỉ mờ hiện một tầng ánh sáng bạc. Nhưng chớp mắt sau, ánh bạc đã biến thành ánh đỏ, rồi là ánh xanh, ánh đen, ánh tím, ánh vàng, ánh vàng chanh, ánh xanh lục, ánh xanh lam, tất cả xen lẫn vào nhau, hình thành một kỳ quan hiếm thấy. Lúc này, trên người Tân nguyệt lại hiện ra ảo ảnh, hình bóng chếch đi lúc thì lấp lánh, khi thì ảm đạm, cứ liên tục kéo dài như vậy, cuối cùng chia ra thành chín, xuất hiện chín Tân Nguyệt màu sắc khác nhau, tư thế khác nhau. Tất cả những hình bóng này có khoảng cách nhất định, tạo thành một quả hình cầu nhiều màu, đường kính ước chừng chục trượng.

Phát hiện được tình trạng khác thường của Tân Nguyệt, tám còn bướm xanh lục đang xoay tròn đột nhiên dừng lại, mỗi con phát ra một chùm ánh sáng màu xanh lục, hội tụ ở giữa bát quái thành một bóng sáng, chính là hình bóng của Thiên Tàm lão tổ.

Chăm chú nhìn Tân Nguyệt, Thiên Tàm lão tổ kinh ngạc vô cùng, quát to:

- Đáng ghét, không ngờ ngươi đã học thành Đằng Long Cửu Biến.

Trong màn đêm truyền lại thanh âm của Tân Nguyệt:

- Ta là môn hạ Đằng Long cốc, ngươi quên rồi sao.

Thiên Tàm lão tổ lửa giận bừng bừng, điên cuồng nói:

- Cừu hận ba ngàn năm, ta sẽ hồi báo gấp trăm lần.

Sau tiếng rống giận dữ, Thiên Tàm lão tổ đột nhiên hóa thành ánh sáng quay vào lại trong cơ thể của tám con bướm xanh lục, cứ tung hoành tung cánh, đan xen vào nhau triển khai thế công sắc bén.

Năm xưa, Thiên Tàm lão tổ đã từng là vô địch Băng Nguyên, chính là nhờ vào chiêu Lục Điệp Bát Ảnh này. Hiện nay, đối mặt với Tân Nguyệt, cừu mới hận xưa cùng gom lại, Thiên Tàm lão tổ càng không thể nào lưu tình được, chớp mắt đã đẩy tu vi lên đến cực hạn. Trong màn đêm, ánh xanh lục lấp lánh, mây xanh che phủ, bầu trời đen ngòm hiện lên ánh sao, dần rõ ra tám ngôi sao rực rỡ, cùng với tám con bướm xanh lục của Thiên Tàm lão tổ hóa thành chiếu sáng lẫn nhau, tạo nên biến hóa kỳ dị. Nhìn cẩn thận, khi tám ngôi sao sáng trên không trung lấp lánh, tám con bướm xanh lục trong màn đêm lại rực chiếu lên, mỗi con bướm xanh lại chuyển thành trùng tằm, trên người hiện ra ánh sáng xanh lục và trắng đan xen. Cảnh tượng này kéo dài không lâu, tám con bướm xanh lục nhanh chóng chuyển thành thiên tàm, sau đó lại đột nhiên biến hóa thành tám con bươm bướm, quá trình tuần hoàn này cứ liên tục như vậy. Cứ mỗi lần từ tằm thành bướm, khí tức lại tăng lên gấp chục lần, đợi đến khi trải qua tám lần chuyển biến, tám con bướm xanh lục đã biến thành quái vật khổng lồ, tạo thành một trận bát quái khổng lồ chiếu sáng lấp lánh, áp chế mọi nguồn sáng khác trong màn đêm. Tám con bướm xanh lục đồng thanh kêu lên, mỗi con tự động chuyển mình rất nhanh, khi đạt đến một tốc độ nhất định, bướm xanh lục đột nhiên hóa ánh sáng, biến thành tám cột sáng xanh mươn mướt, lập tức tụ lại một điểm bên trong, ngưng tụ thành một lưỡi sáng thuần màu xanh lục, không hề nhiễm một chút tạp chất nào, âm thầm bắn thẳng đến Tân Nguyệt. Lưỡi sáng màu xanh lục này đến nơi nào thì không gian vặn vẹo, thanh âm tan biến, xem ra bình thường không chút kỳ lạ nhưng uy lực kinh trời, đủ sức hủy diệt mọi thứ.

Quan sát động tĩnh của Thiên Tàm lão tổ, Tân Nguyệt nhanh chóng thi triển pháp thuật. Khi đối thủ thu thế chuẩn bị, nàng đã đẩy tu vi lên đến mức cực hạn, chín phân thân xuất hiện long khí, rồi xuất hiện chín con rồng ánh sáng màu sắc khác nhau, ẩn hiện ở vùng bụng và ngực Tân Nguyệt. Thân thể run lên, Tân Nguyệt do tu vi còn non kém, cưỡng ép thúc động Đằng Long Cửu Biến mà khiến trong nội phủ bị tổn thương, tình hình hết sức bất ổn. Lúc này, Thiên Ly thần kiếm phát hiện được tình trạng của Tân Nguyệt, tự động truyền một luồng linh khí tràn đầy vào người nàng, cưỡng ép đả thông những kinh mạch bị tắc nghẽn của Tân Nguyệt, điều động sức mạnh cả đời của nàng, hỗ trợ nàng hoàn thành Đằng Long Cửu Biến.

Có được sự hỗ trợ của Thiên Ly thần kiếm, Tân Nguyệt lập tức khắc phục được tình cảnh khốn khó, chín phân thân ánh sáng rực rỡ, lập tức bắn ra một luồng hào quang rọi thẳng lên trời. Trong màn đêm hào quang rực rỡ, vũ trụ rộng lớn xuất hiện chín ngôi sao, tất cả kết thành một đường hệt như một con rồng khổng lồ đang nhìn xuống mặt đất. Giữa không trung, Tân Nguyệt tận sức thúc động pháp quyết, bóng rồng trên chín phân thân bay lên, chia thành chín bóng sáng đủ màu đủ sắc, tất cả bay lượn cuốn vào nhau, giữa nguyên hình trạng tròn của quả cầu, tạo thành một quả cầu ánh sáng nhiều màu sắc. Hoàn thành bước này rồi, chín phân thân của Tân Nguyệt tự mình xuất chiêu, diễn biến thành rất nhiều biến hóa của Đằng Long Cửu Biến, đem khí tức của chín con rồng dần dần dung hợp lại, cuối cùng hình thành một luồng long khí kinh trời, gào lên một tiếng liền bay thẳng lên không trung, kết liền khí mạch với con rồng khổng lồ do các ngôi sao tạo thành trên cao. Chỉ chốc lát khi thu được sức mạnh của các ngôi sao, trời liền kết hợp với người thành một, sau đó một cột sáng từ trời rọi thẳng xuống chiếu vào quả cầu tròn trong màn đêm.

Lúc này, Thiên Tàm lão tổ vừa hay phát động thế công, lưỡi sáng màu xanh lục âm thầm ập đến cùng với khí tức tử vong.

Trong quả cầu, chín phân thân của Tân Nguyệt dung hợp thành một, khiến cho chín con rồng ánh sáng lập tức kết hợp, hình thành một con rồng khổng lồ chín màu với sức mạnh mênh mông của sao trời, rồi bắn ra ngay đón lấy công kích của Thiên Tàm lão tổ.

Lập tức, con rồng khổng lồ và lưỡi sáng gặp nhau, hai phe đụng vào một chỗ, sức mạnh tích lũy, sau khi giằng co một lúc, năng lực tích lũy đột phá cực hạn chịu đựng của thời không, từ đó khuếch tán ra, lập tức che phủ khu vực cả mười dặm.

Một chiêu này thật kinh thế hãi tục, chấn động trời đất. Phạm vi vụ nổ vượt quá phương viên mười dặm.

Trong màn đêm, ánh sáng mạnh mẽ như giữa ban ngày, mưa hoa đầy trời liên miên không ngừng hệt như một cơn bão tuyết.

Ở trung tâm cuộc chiến, Tân Nguyệt và Thiên Tàm lão tổ đang cố hết sức tàn của mình. Con rồng khổng lồ chín màu và lưỡi sáng xanh lục vẫn tiếp tục giằng co, hai bên đều đã tiêu hao một lượng lớn năng lượng nhưng lại cố gắng chống đỡ.

Một chiêu cuối cùng quan hệ đến sinh tử, cho dù Thiên Tàm lão tổ hay là Tân Nguyệt, ai cũng biết một chiêu này nghiêm trọng đến thế nào, vì thế đều dùng ý niệm và quyết tâm kiên định vô cùng thúc động công kích của mình.

Thời gian âm thầm trôi qua, tiến công liên tục diễn ra. Khi sức lực hai bên đã tiêu hao hết, kết cục cuối cùng cũng dần dần đến gần. Lúc này, thân thể Tân Nguyệt run rẩy không thôi, vẻ mặt xám ngoét không thần sắc, miệng phun máu tươi đầm đìa.

Thiên Tàm lão tổ gào thét không ngừng, vẻ mặt xám như tro đầy phẫn nộ nhưng lại ức chế không cho máu tươi ở vết thương trên ngực tràn ra ngoài.

Để đánh bại được kẻ thù, Thiên Tàm lão tổ dùng hết toàn lực, dùng tu vi kinh trời của mình để thúc động một chiêu cực mạnh, ai ngờ gặp phải khắc tinh.Vốn dĩ, thực lực Tân Nguyệt khó mà so được với Thiên Tàm lão tổ. Nhưng Tân Nguyệt đã chiếm được ưu thế nhất định, điều này khiến cho giao chiến giữa hai phe xuất hiện những xoay chuyển không hề nghĩ ra được. Thứ nhất, Bát Nữ Huyền Phượng giáp của Tân Nguyệt có được năng lực phòng ngự cực mạnh, có tác dụng giảm thấp những thương tổn của Thiên Tàm lão tổ gây ra cho nàng, khiến nàng giữ được thể lực hoàn hảo. Thứ hai, Đằng Long Cửu Biến vừa hay khắc chế được Lục Điệp Bát Ảnh, thuật biến hóa chín lần vượt qua năng lực của biến hóa tám lần. Thứ ba, Thiên Ly thần kiếm là thần khí kinh khủng trên đời, sự xuất hiện của nó điều chỉnh mạnh mẽ trận tranh đấu này, trở thành một nguyên nhân quan trọng giúp Tân Nguyệt thắng lợi. Có được ba điểm này rồi, Tân Nguyệt thu hẹp được khoảng cách thực lực với Thiên Tàm lão tổ. Hai bên tử chiến một trận, cuối cùng vượt qua nửa đêm, Tân Nguyệt không kém chút nào, đánh bại được cường địch mạnh như Thiên Tàm lão tổ.

- Không!

Tiếng gào thét giận dữ mô tả được sự bất bình trong lòng của Thiên Tàm lão tổ, nhưng lại không vãn hồi được thất bại đã định sẵn.

Thời khắc đó, con rồng khổng lồ chín màu do Tân Nguyệt phát ra đánh nát lưỡi sáng màu xanh lục, lập tức phá hủy cơ thể huyết nhục của Thiên Tàm lão tổ, đánh trọng thương nguyên thần của lão. Đến lúc này, cuộc chiến song phương đã kết thúc, Thiên Tàm lão tổ bất ngờ thất bại, khiến cơ thể huyết nhục bị hủy diệt, nguyên thần bị tổn thương. Tân Nguyệt may mắn giành được thắng lợi, yếu ớt vô cùng, nếu không có được bộ khôi giáp thần kỳ bảo vệ cơ thể, nàng cũng khó mà thoát khỏi kiếp bị hủy đi cơ thể huyết nhục. Ánh sáng lóe lên lên, Tân Nguyệt xuất hiện trên mặt đất gần đó, trên đầu vẫn nổ ùng oàng liên tục, có thể thấy được uy lực của một chiêu đó đánh kinh sợ đến cỡ nào.

Thiên Tàm lão tổ như bóng với hình, nguyên thần yếu ớt giận dữ trừng Tân Nguyệt, hận không lột da nàng cho được.

Trầm ngâm không nói, Tân Nguyệt vẻ mặt nặng nề, đứng yên bất động chăm chú nhìn nguyên thần của Thiên Tàm lão tổ, ngầm đề cao cảnh giác. Từ xa xa, Giang Thanh Tuyết và Vũ Điệp nhìn Tân Nguyệt, khuôn mặt cả hai đều lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như không dám tin vào kết cục trước mắt. Trên mặt đất, Dao Quang lúc này đã trừ được Thiên Tàm ti trong cơ thể, đến bên Khiếu Thiên đang hấp hối, cố gắng trị thương cho ông để ổn định thương thế của ông.

Lâm Y Tuyết, Hoa Hồng, Mẫu Đơn vẫn kịch chiến không ngừng. Ba người tuy cảm ứng được tình hình cuộc chiến kịch liệt trên không nhưng không cách nào phân tâm được.

Ám Mị Ưng Điêu vẫn luôn lưu ý động tĩnh chung quanh, sau khi biết được Tân Nguyệt đã thắng, trong lòng lập tức sinh ra ý nghĩ bỏ đi, lập tức tấn công nhanh chóng, thừa cơ Mẫu Đơn không phòng bị lóe lên đi liền.

Mẫu Đơn vốn có thể ngăn được, nhưng nghĩ lại nhiều chuyện chi bằng bớt chuyện, vì thế cũng làm bộ không biết. Sau đó, Mẫu Đơn chuyển đến bên cạnh Hoa Hồng, hai người liên thủ tấn công Ngọc Lộc Man Ngưu, nhanh chóng tăng được ưu thế.

Lâm Y Tuyết và Nhân Đầu Mã kịch chiến đã lâu, hai bên đều đã hiểu thêm về nhau nhiều hơn, mỗi người ngầm tính ra đường lối ứng chiến của mình. Lúc này, Lâm Y Tuyết thi triển Ngự Kiếm quyết, dùng ý niệm khống chế trường kiếm phát động tiến công, không cho Nhân Đầu Mã tiến gần đến. Nhưng trường kiếm của Lâm Y Tuyết không phải thần binh gì cả, tuy nhiều lần đánh vào trên người của Nhân Đầu Mã nhưng chỉ có thể tạo nên tác dụng trì hoãn mà thôi, căn bản không cách nào gây ra thương tích căn bản được.

Nắm vững điểm này, Nhân Đầu Mã cơ hồ không chút băn khoăn, tung hoành bay lượn giữa không trung thi triển tấn công mạnh mẽ, hết lần này đến lần khác khiến Lâm Y Tuyết kinh hoàng né tránh. Kiên trì một lúc, Lâm Y Tuyết bị ép phải thu lại Ngự Kiếm quyết, đổi sang Phượng Hoàng kiếm quyết, đấu với Nhân Đầu Mã.

Lúc này, trong lòng Lâm Y Tuyết vang lên thanh âm của Phong Động Tùy Tâm:

- Địch nhân thân thể có năng lực khác thường, ngươi làm như vậy căn bản khó mà thắng được.

Lâm Y Tuyết vừa múa kiếm tiến công, vừa ngầm hỏi lại:

- Thế phải làm thế nào mới tốt?

Phong Động Tùy Tâm trả lời:

- Ngưng thần đánh một chiêu, phá người chui vào trong, từ trong đánh ra, hủy đi căn bản của nó.

Lâm Y Tuyết hơi trầm ngâm một chút, chợt nói:

- Vãn bối đã minh bạch, đa tạ tiền bối.

Dứt lời, Lâm Y Tuyết tung mình lùi lại, khiến Nhân Đầu Mã truy kích tới. Lâm Y Tuyết cười duyên dáng một tiếng, cả người lập tức bắn lên, thi triển thuật người và kiếm hợp nhất, nguyên thần dung nhập vào trong trường kiếm, thừa cơ sát na Nhân Đầu Mã còn đang kinh ngạc, một kiếm đánh trúng vào cổ đối phương, thân kiếm đâm sâu vào ba tấc. Rống lên điền cuồng một tiếng, Nhân Đầu Mã dường như ý thức được chuyện gì đó, thân thể bắn lên không trung, kinh hoàng bỏ chạy về phía xa xa. Nhưng khi Nhân Đầu Mã vừa chạy được trăm trượng, nó đột nhiên gào lên một tiếng, từ không trung rơi ầm xuống. Vang lên một tiếng, Nhân Đầu Mã nặng nề rơi xuống mặt tầng băng cứng rắn, thân thể run lên kịch liệt, miệng phát ra tiếng kêu thê lương. Giây lát sau, Nhân Đầu Mã bị chia thành nhiều mảnh, Lâm Y Tuyết phá người chui ra, cả người lảo đảo muốn ngã xuống, rõ ràng bị thương không nhẹ chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.