Thất Giới Hậu Truyện

Chương 542: Huyền Tàng Cửu Mật (Bí mật của Huyền Tàng Cửu Bí) – phần 3



Cũng là gió tuyết, cũng màn đêm, trong một thung lũng băng khác cách Đằng Long cốc chừng vài trăm dặm, một trận chiến sinh tử cũng đang diễn ra. Hai mươi bảy tinh anh của trăm tộc truy đuổi lẫn nhau, liều chết tranh đấu, chỉ vì có thể sinh tồn thêm được. Ngày trước, bọn chúng tranh đoạt thức ăn trên vùng đất này, liên miên kéo dài gần ngàn năm, trải qua các loại khốn khó, trả những giá rất thảm khốc. Hiện nay, thiên đường sinh sống năm xưa đã biến thành một địa ngục, trong tình hình không có chút thực phẩm nào cả, bọn chúng chỉ đành dùng phương thức tàn khốc nhất để kéo dài cuộc chiến tranh còn chưa kết thúc năm xưa. Quan sát tình hình trong thung lũng, khuôn mặt màu cổ đồng của Xích Viêm hiện lên một chút lạnh lẽo, khẽ tự nói:

- Tuyệt kỹ trăm nhà mạnh mẽ xưa nay chưa từng có lúc trước lại chỉ có một chút bề ngoài mà thôi.

Diễm Xích Mã có phần không hiểu, nghi hoặc nói:

- Những con vật này thực lực mạnh mẽ, chủ nhân nói bọn chúng chỉ có chút bề ngoài là sao?

Xích Viêm không hề chớp mắt, điềm nhiên nói:

- Thần Ma đại chiến năm xưa chính là thời kỳ văn minh của trăm tộc đạt đến mức cường thịnh nhất, xuất hiện vô số tuyệt kỹ chân động thế giới khiến cho trời đất khiếp sợ, quỷ thần phải khóc lóc. Tuy nhiên, sau đó do bởi Thần Ma đại chiến, vô số cao thủ táng mạng trong chiến tranh, khiến cho một bộ phận tuyệt kỹ bị thất truyền. Nhưng còn hơn nửa phần tuyệt kỹ vẫn phân bố khắp thần châu đại địa. Hiện nay, theo tình hình nhìn được trước mắt, những tinh anh của trăm tộc này tuy thực lực hùng hậu, nhưng đều có ít nhiều khuyết điểm, không thể phát huy thực lực của bản thân mình tốt nhất.

Diễm Xích Ma nghe vậy hiểu mà như không, khẽ nói:

- Có thể nói đơn giản hơn được không?

Xích Viêm quay đầu liếc nó, gật đầu đáp:

- Kẻ mạnh chân chính ngoại trừ nắm giữ thực lực kinh người ra, còn phải biết rõ đạo vận dụng, có thể phát huy thực lực bản thân đến cực hạn, từ đó đạt đến mục đích khắc địch để chiến thắng. Lần này, ngươi có thể thấy được đám tinh anh này của trăm tộc, bọn họ tuy có được thực lực bất phàm nhưng lại không cách nào vận dụng hoàn mỹ, chỉ có thể có một số thủ pháp tự sáng tạo hoặc tàn khuyết, thi triển được một phần thực lực hữu hạn mà thôi.

Lần này, Diễm Xích Mã hiểu được ý của Xích Viêm, khổ sở nói:

- Chủ nhân nói rất có lý, đáng tiếc chủ nhân nào có biết được, bọn họ đã từng trải qua rất nhiều chuyện tàn khốc. Theo ký ức của ta, cuộc chiến tranh liên miên kéo dài hàng ngàn năm hệt như ôn dịch, quét khắp mặt đất, liên tục phá hủy nhà cửa chúng ta, ép chúng ta đi vào con đường tuyệt vọng. Vì sinh tồn, một số chủng tộc ngày trước là bạn đã trở mặt thành thù, chỉ vì muốn giết chết đối phương làm thức ăn. Thậm chý, một số thành viên của các tộc thực lực tương đối yếu lo lắng trở thành thức ăn của tộc loại khác, không ngờ đã tàn nhẫn hạ sát thủ, tự mình tàn sát tộc loại của mình làm thức ăn dự trữ tồn kho, chuẩn bị cho bất kỳ lúc nào cần thiết. Ngoài ra, một số chủng tộc vì sinh tồn, tận hết sức mình suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng sáng tạo ra thuật Nguyên Thần Giá Tiếp (ghép nguyên thần) và phép Linh Hồn Giao Dung (kết hợp linh hồn).

Xích Viêm nghe xong, ánh mắt hơi biến, hỏi tiếp:

- Thế nào là Nguyên Thần Giá Tiếp, Linh Hồn Giao Dung?

Diễm Xích Mã giải thích:

- Cái gọi là Nguyên Thần Giá Tiếp chính là đem hai hoặc nhiều hơn nữa nguyên thần của các chủng tộc khác nhau, dùng một loại thủ pháp tàn khốc để cưỡng ép kết hợp lại thành một, để có được đặc tính của từng loại nguyên thần cũng như nắm giữ được năng lực đặc thù của từng loại. Còn đối với Linh Hồn Giao Dung, chính là đem linh hồn của các thành viên trong tộc kết thành một thể chiếu theo ấn ký sinh mạng cũng như thân thể huyết mạch tương đồng, hình thành một sự tồn tại đặc thù có nhiều sinh mạng, cũng chính là tộc loại dung hợp thể theo như các vị nói.

Xích Viêm hơi kinh ngạc, khẽ nói:

- Chỉ có như thế thôi?

Diễm Xích Mã chần chừ đáp:

- Đây chỉ là đặc tính chủ yếu nhất, còn có một số đặc tính khác nữa. Theo hiểu biết của ta, những tinh anh trăm tộc chúng ta thấy trước mắt có tám phần đều thuộc về thể dị biến của Nguyên Thần Giá Tiếp và Linh Hồn Giao Dung. Bọn chúng có được thực lực vượt quá sức tưởng tượng, nhưng lại mất đi năng lực gây giống cho đời sau. Nói một cách khác, mỗi một sinh linh nơi này đều đại biểu cho một loại chủng tộc, bọn chúng đã đi lên con đường không quay về được, một khi bị diệt vong, nó cũng đại biểu cho sự tuyệt diệt của chủng tộc đó vậy.

Xích Viêm hơi cảm khái, nhẹ giọng nói:

- Muốn sinh tồn thì phải trả một giá đắt mới được. Tuy bọn chúng cuối cùng khó thoát khỏi số mạng, nhưng kết quả của việc làm này dù sao cũng khiến bọn chúng sống thêm một ít năm tháng.

Diễm Xích Mã có phần đau thương, nhỏ giọng nói:

- Ông trời vì sao lại không thể cho bọn chúng một vùng đất thuộc riêng mình?

Xích Viêm nhếch môi, nở nụ cười hơi phức tạp, khẽ đáp:

- Sống chết vốn ở trong một ý niệm, định mệnh thực ra ở trong lòng.

Diễm Xích Mã không hiểu hỏi lại:

- Ý là gì?

Xích Viêm lạnh lẽo đáp:

- Chớ hỏi, tương lai ngươi sẽ tự mình hiểu được.

Lúc này, dưới màn đêm, trong thung lũng băng, một tiếng kêu thê thảm đột nhiên vang lên khiến mọi người hơi kinh ngạc.

Diễm Xích Mã nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy một con Ngũ Hoa Báo chết thảm trong miệng của Bá Thiên thú, tạo nên một đợt khí tức xao động.

Xích Viêm vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên nói:

- Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Diễm Xích Mã không đáp, chăm chú nhìn tình hình đại thể trong thung lũng, phát hiện sau khi con Ngũ Hoa Báo đó chết rồi, tình hình chiến trường có đột biến rất lớn, chỉ trong chốc lát mức độ kịch liệt đã tăng gấp bội, những tiếng kêu thảm gầm thét liên tục hệt như địa ngục trần gian. Đối với loại tình hình này, Xích Viêm cũng không hề quá vui mừng, ông ta chỉ im lặng chăm chú nhìn, chờ đợi mọi sự diễn tiến tiếp. Các thành viên Bác Phụ khác che giấu khí tức, ai cũng không hề lộ ra chút xao động và nóng lòng nào.

Màn đêm từ từ trôi qua, trong gió tuyết tiếng kêu thảm không ngừng. Kịch chiến trong thung lũng băng không ngơi nghỉ, các loại ánh sáng và hoa lửa tung tóe khắp nơi, phối hợp với màu sắc hoa mỹ, tiếng kêu rống kỳ dị tạo thành một cảnh sắc tráng lệ. Không biết từ lúc nào, dưới bầu trời tuyết to rơi xuống. Những bông tuyết trắng tinh rơi xuống trên người Xích Viêm hóa thành những giọt nước thấm ướt toàn thân của ông ta.

Diễm Xích Mã đứng yên bên cạnh, vẻ phức tạo vô cùng, u oán hỏi lại:

- Còn lại hai mươi hai, chủ nhân dự tính khi nào xuất kích?

Xích Viêm đáp:

- Không cần gấp, giữa bọn chúng cừu hận còn chưa dứt.

Diễm Xích Mã nói:

- Ta lo lắng cứ tiếp tục như vậy sẽ nhanh chóng có người muốn bỏ chạy.

Xích Viêm hờ hững trả lời:

- Chạy thoát được chính là ý trời, chạy không thoát là định mệnh, ngươi hà tất phải lo lắng làm gì.

Diễm Xích Mã nghi hoặc nói:

- Không phải chủ nhân muốn quét sạch một mẻ sao? Lẽ nào không có chút lo lắng?

Xích Viêm đáp:

- Người thợ săn xuất sắc phải luôn giữ được tỉnh táo bình tĩnh, không để những nhân tố bên ngoài làm cho mất đi lý trí, có thể đưa ra phán đoán tốt nhất, hiểu được cân nhắc thiệt hơn, nặng nhẹ.

Diễm Xích Mã kinh ngạc nhìn Xích Viêm, khẽ than:

- Chủ nhân là một người thật kỳ quái …

Trong thung lũng băng, Bá Thiên thú lúc này đã nuốt mất ba địch nhân, giết chết một, vòng vây chỉ còn lại tám con thú lạ đang điên cuồng công kích, hai bên đều tươm máu lâm ly, thương thế không nhẹ. Quanh đó, mười bốn con thú lạ có một con đã chết rồi, còn lại mười ba con đang chém giết lẫn nhau, tình hình vô cùng hỗn loạn, tràn đầy sát cơ. Đột nhiên, hai con thú lạ va chạm kịch liệt nhưng sức xung kích chớp mắt đã bị kích hóa, hình thành một quả cầu ánh sáng khuếch tán, lập tức nuốt lấy hai phe đang giao chiến, đồng thời cũng đánh bay những con tộc loại khác.

Cảm ứng được uy lực của vụ nổ từ quả cầu ánh sáng, Bá Thiên thú gầm giận một tiếng, ba cái đầu lâu đồng thời há miệng phun hào quang bay thẳng đến quả cầu ánh sáng để chế ngự lực hủy diệt đang đến gần. Quanh đó, trong tám con thú lạ có hơn nửa chọn lựa né tránh, một nửa còn lại vẫn phát động công kích, lợi dụng lúc Bá Thiên thú phân thân để triển khai công kích ép sát mặt đất. Thân là kẻ địch quen thuộc biết nhau đã nhiều năm, mọi người đều hiểu Bá Thiên thú không giỏi né tránh, hạ bàn chính là điểm yếu của nó, vì thế khó có được cơ hội như vậy, ai lại có thể dễ dàng cho qua.

Phát hiện được nguy hiểm, Bá Thiên thú kêu lên một tiếng điên cuồng, sau khi đã đánh nát những kình khí hủy diệt sót lại từ vụ nổ quả cầu ánh sáng, thân thể khổng lồ bắn lên cao vài thước, cơ thịt căng ra, sau đó lại hạ xuống trở lại.

Lúc này, thế công của bốn con thú lạ đang tấn công tập trung lại, toàn bộ đánh trúng vào cơ thịt đầy đặn của Bá Thiên Thú, khiến cho da thịt nó vỡ ra, máu tươi tuôn như mưa.

Rống lên một tiếng đau đớn, Bá Thiên Thú giận dữ nói:

- Ta phải giết sạch các ngươi!

Lời còn vang bên tai, máu tươi tung tóe đột nhiên gặp gió liền nổi lửa, hóa thành những đốm lửa đầy trời, lập tức bao trùm lấy bốn con thú lạ vào trong.

- Không ổn, trúng kế rồi, lùi lại nhanh thôi.

Trong tiếng rống giận dữ kinh ngạc, một con Song Đầu Dực Điểu tung cánh bay đi thoát ra ngoài. Còn ba con thú lạ kia ai nấy chạy đi, vẻ mặt kinh hãi giận dữ vô cùng.

Bá Thiên thú sát khí ngập trời, hận thù đến kinh khủng, gằn giọng nói:

- Muốn chạy à, trễ rồi đó.

Thân thể xoay tròn tại chỗ một vòng, thân hình khổng lồ nhìn không thấy chút nào chậm lụt, ba cái đầu sáu cánh tay đồng thời tiến công, lập tức đánh chết ba con thú lạ đang có ý đồ bỏ chạy, chỉ duy nhất Song Đầu Dực Điểu may mắn thoát được. Ngoài vài trăm trượng, vụ nổ quả cầu ánh sáng lúc này đã bình thường trở lại, hai bên va chạm chết ngay tại chỗ, còn lại mười một con thú lạ cũng ai nấy bị thương không nhẹ.

Lúc này, vừa hay Bá Thiên thú giết chết ba địch nhân rồi, các con thú lạ thấy vậy lạnh lòng, suy xét đến thương thế của bản thân, một bộ phận cao thủ trọng thương chỉ đành mang nỗi lòng không cam ảm đạm rời đi. Như vậy, chiến trường thoáng cái đã trở nên vắng lạnh, ngoại trừ Bá Thiên Thú ra, chỉ còn lại tám con thú lạ thực lực tương đối mạnh mẽ còn lưu lại ở nơi đó.

Bên ngoài thung lũng băng, thành viên của tộc Bác Phụ thấy địch nhân đến gần, lập tức triển khai đánh lén, theo kiểu có chuẩn bị đánh người vô tình, lại thêm thực lực hai bên cách xa nhau, lập tức chém chết được bảy con thú lạ trong số tám con bỏ chạy, khiến cho những con thú lạ khác trong thung lũng phải chú ý. Cất bước tiến ra, Xích Viêm xuất hiện trong mắt mọi người, ánh mắt lạnh như băng không có chút cảm tình. Bá Thiên thú nhìn những người khổng lồ chung quanh, kinh hãi giận dữ nói:

- Người khổng lồ Bác Phụ, làm sao có khả năng này được?

Xích Viêm lãnh đạm đáp lời:

- Định mệnh sắp sẵn gặp nhau như vậy, ngươi lẽ nào còn chưa hiểu rõ?

Bá Thiên thú trầm ngâm không nói, đưa mắt nhìn tình hình chung quanh, phát hiện Xích Vân, Xích Hà, Xích Địa còn đang kịch chiến, bởi vì bọn họ gặp phải toàn loại dung hợp thể, không chỉ có một sinh mạng.

Xích Kim, Xích Thủy, Xích Quang đang sải bước tiến tới, cùng với Xích Viêm hình thành một vòng bao vây hình vuông vây lấy mười con thú lạ trong thung lũng băng chặt chẽ (trong đó có một con kinh hoàng lui về do sự xuất hiện của người khổng lồ Bác Phụ).

Diễm Xích Mã đến bên cạnh Xích Viêm, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, vẻ mặt có chút xấu hổ, dường như lập trường lúc này khiến cho nó cảm thấy không còn mặt mũi gặp lại những cố nhân này.

Song Đầu Dực Điểu giận dữ nhìn người khổng lồ trước mắt, gằn giọng nói:

- Các ngươi sớm đã bị tuyệt diệt, sao lại xuất hiện ở nơi này?

Xích Viêm lạnh lẽo đáp lại:

- Đây chính là ý trời, ngươi chỉ có thể trách thời vận không tốt thôi.

Trong mười con thú lạ, lúc này một con thú lạ đầu người thân chim đuôi rắn mở miệng nói:

- Nhân số cách xa nhau, ngươi không sợ hối hận sao?

Xích Viêm đáp:

- Ta đến đây sẽ không hối hận, chỉ vì chức trách mà đến.

Bác Thiên thú nói:

- Chúng ta không hề đụng chạm nhau, ngươi sao phải cố chấp như vậy?

Xích Viêm cười lạnh đáp:

- Có nhiều thứ ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

Bá Thiên Thú hừ giọng nói:

- Bày trò hù dọa, ngươi quả thật cho là chúng ta sẽ sợ ngươi phải không?

Xích Viêm đáp:

- Sợ và không sợ, trong lòng các ngươi tự biết.

Bá Thiên Thú cười giận nói:

- Người khổng lồ Bác Phụ, ngươi chớ có đắc ý, chúng ta không cùng sống một thời đại, ai mạnh ai yếu thì phải so tài mới có thể biết được.

Xích Viêm hờ hững không đáp, giống như không đáng nói vậy. Bá Thiên thú thấy vậy trong lòng tức giận, lập tức rống lên một tiếng giận dữ, đầu hổ phun ra một cơn gió mạnh, hóa thành một cột sáng màu xanh bắn thẳng đến Xích Viêm. Cử động này tạo nên khởi đầu của cuộc hỗn chiến, chín con thú lạ kia không hẹn mà cùng chọn lựa tiến công, nhằm thẳng vào Xích Kim, Xích Thủy, Xích Quang xông đến. Đối mặt với những con thú lạ thời thượng cổ, Xích Kim, Xích Thủy, Xích Quang không hề sợ hãi chút nào, ai nấy tự động múa lên vũ khí bằng đá trong tay, triển khai một trận đánh nhau sinh tử.

Do số lượng ít hơn, Xích Kim, Xích Thủy, Xích Quang mỗi người đều phải ứng phó với ba địch nhân, tình thế có phần bất lợi. May mà người khổng lồ Bác Phụ thực lực cực mạnh, có được thể lực cường kiện và thế công cực kỳ mãnh liệt, lại thêm địch nhân trước đây đã tiêu hao một lượng lớn thể lực lại bị thương trên người, vì thế nhất thời giao tranh ngang tài. Xích Viêm không hề tham dự, ông ta chỉ lạnh lùng nhìn Bá Thiên Thú, múa cây búa bửa củi bằng đá trong tay, dễ dàng đánh nát công kích của đối phương.

Diễm Xích Mã ngoan ngoãn chờ tại chỗ, nó không thiện nghệ tiến công vì thế không hỗ trợ được gì nhiều, đành lựa chọn im lặng không lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.