Thất Giới Hậu Truyện

Chương 556: Dạ Mộng công chủ (Công chúa Dạ Mộng) - phần 1



Bất ngờ đột nhiên xuất hiện khiến U Ảo Vũ Tiên có phần kinh ngạc. Lão đã tính toán chuẩn xác Khiếu Thiên sẽ phản kháng, nhưng lại không ngờ được phương thức phản kháng của Khiếu Thiên lại huyền diệu như vậy. Khi một chưởng đánh trúng rồi, lòng bàn tay như đánh vào chỗ trống, U Ảo Vũ Tiên sửng mình một lúc, bản thân lão cố ý đánh ra một chưởng này có tám phần thực lực, muốn lập tức tiêu diệt Khiếu Thiên, tại sao lại thấy như tay đánh vào chỗ trống rỗng, chưởng lực đã chạy đến nơi nào rồi?

Còn đang suy tư, U Ảo Vũ Tiên đột nhiên phát hiện chưởng lực bản thân dường như lay động một loại đồ vật nào đó, cảm giác như đánh trúng một loại kết giới kỳ dị, cảm giác không nói ra rõ ràng được. Cũng đúng lúc này, thân thể Khiếu Thiên loáng cái ngã nhào về phía trước, tấm vách sáng màu trắng bạc trước mặt lóe lên ánh sáng mạnh mẽ, sau đó đen ngòm, rồi hóa thành một màn sương đen phát sáng đen nhánh bao trùm phương viên chừng một trượng, vừa hay ngăn cách U Ảo Vũ Tiên và Khiếu Thiên, lập tức chia đôi hai người. Sự xuất hiện của sương đen khiến người ta không hiểu được, cũng khiến người ta phải kinh ngạc. Khiếu Thiên trong lòng đầy nghi hoặc, U Ảo Vũ Tiên lại hơi biến sắc, thân thể nhanh chóng dời ngang ba trượng, ánh mắt kỳ quái nhìn lại nó.

Gió nhẹ thổi đến, sương đen nhạt đi, một bóng hình xinh đẹp dịu dàng ở trong màn sương đen, đang dần dần hiện ra trước mắt của mọi người. Lúc này, Tân Nguyệt và Dao Quang đã chạy đến, hai người ngăn trước mặt Thiên Lân, cảnh giác nhìn hình bóng đang lộ ra trong sương đen, vẻ mặt có phần bất an. Dù sao người này là địch hay bạn, trước mắt ai cũng không hề biết được.

Chốc lát sau, sương đen tan biến đi, bóng người xuất hiện, một người phụ nữ toàn thân áo quần đen tuyền xuất hiện trước mắt mọi người. Nhìn cẩn thận, người phụ nữ này da thịt trắng hơn tuyết nhưng toàn thân áo quần đen tuyền, mái tóc dài tung bay, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp đang lóe lên ánh sáng kỳ lạ. Người phụ nữ tuổi ước chừng trên dưới hai mươi, tay không cầm gì, vẻ mặt ưu nhã, cổ có mang một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền có phần kỳ quái. Đó là một cái vòng tròn to nhỏ chừng một tấc, ở giữa có một mảnh sắt đen nhánh chừng nửa tấc, nhìn qua có phần kỳ kỳ quái quái. Ngoài ra, trên người phụ nữ áo đen không có vật gì, cũng không tìm thấy có chút đầu mối nào có giá trị.

Quét mắt qua mọi người, phụ nữ áo đen hơi kinh ngạc, nhìn Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Lâm Y Tuyết một chút, sau đó quay lại nhìn Khiếu Thiên. Phát hiện ánh mắt của người phụ nữ, Khiếu Thiên nỗ lực ngửng đầu nhìn nàng, trong lòng mơ hồ có một thanh âm dường như đang kêu gọi ông ta.

Bật cười kỳ dị, phụ nữ áo đen đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp hơi lạnh lẽo cất tiếng hỏi:

- Chính ngươi đã khai mở không gian dị giới?

Khiếu Thiên hơi khẩn trương, trầm giọng đáp:

- Không sai, ngươi muốn thế nào?

Thiếu nữ áo đen thần bí bật cười, quay đầu nhìn U Ảo Vũ Tiên, khóe miệng vẫn lưu lại nụ cười mà dường như không cười.

U Ảo Vũ Tiên vẻ mặt kỳ dị, cất tiếng chất vấn:

- Ngươi là ai, từ nơi này đến đây?

Thiếu nữ áo đen đáp:

- Xứ Mộng Tỉnh, trên đường đến đây, trăng đêm như nước, trần duyên như mộng ảo.

U Ảo Vũ Tiên cau mày nói:

- Đừng cố tỏ ra huyền ảo, cứ nói thẳng lai lịch ra được rồi.

Thiếu nữ áo đen ánh mắt lạnh xuống, liếc U Ảo Vũ Tiên một cái sau đó quay người nhìn Khiếu Thiên, giọng có phần tốt hơn một chút hỏi:

- Vì sao ở chỗ này, nơi đây đã phát sinh ra chuyện gì vậy?

Khiếu Thiên chần chừ đáp:

- Ngươi hỏi điều này làm gì?

Thiếu nữ áo đen bật cười kỳ dị, hỏi ngược lại:

- Ngươi cứ nói đi?

Khiếu Thiên né tránh ánh mắt của thiếu nữ áo đen, vẻ mặt không được tự nhiên lắm trả lời:

- Lần đầu gặp gỡ, có một số lời còn chưa tiện nói ra. Hay là ngươi hãy rời khỏi nơi này đi?

Thiếu nữ áo đen cau đôi mày tú, khẽ hỏi:

- Rời khỏi? Ngươi xác định như vậy?

Khiếu Thiên do dự một lúc, gật đầu trả lời:

- Cho dùng ngươi là ai, đến nơi này rồi cũng xin mời ngươi hãy rời khỏi đi.

Thiếu nữ áo đen liếc mọi người, hỏi ngược lại:

- Vì sao như vậy?

Khiếu Thiên chần chừ đáp:

- Bởi vì nơi này không phải là chỗ tốt lành, nếu như ngươi lưu lại chỉ chọc cho tai nạn đến mà thôi.

Cô gái áo đen nghe vậy, bật cười kỳ quái, lắc đầu đáp:

- Ngươi sai rồi, nơi này khí tiên linh hội tụ, chính là đất tốt hiếm gặp được.

Khiếu Thiên khổ sở nói:

- Đất có tiên linh hội tụ, người không có phúc không chịu nỗi đâu.

Tân Nguyệt nhìn cô gái áo đen, xen vào nói:

- Nơi này hung hiểm, hay mời cô nương rời đi.

Cô gái áo đen quay sang nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt kỳ lạ toát ra vài phần tán thưởng, điềm nhiên đáp:

- Đến nơi đất chính nghĩa, tinh tú đi về nam, người và hồn hợp nhất, ngạo nghễ trên chín tầng trời. Cuộc đời của ngươi còn có thay đổi, nỗ lực lên, Cửu Thiên Huyền Nữ tương lai.

Tân Nguyệt tâm thần chấn động, vọt miệng hỏi:

- Thật ra ngươi là ai?

Cô gái áo đen bật cười thần bí, lắc đầu trả lời:

- Không cần gấp, chút nữa các ngươi sẽ tự mình biết được. Bây giờ, ta còn đang chờ hắn (Khiếu Thiên) trả lời.

Còn đang nói, cô gái áo đen không biết vô tình hay cố ý nhìn Khiếu Thiên mấy lần.

Cảm ứng được ánh mắt của cô gái áo đen, Khiếu Thiên có phần khó chịu, quay đầu nhìn Tân Nguyệt và Dao Quang một lúc, ánh mắt có vẻ hỏi han. Dao Quang vẻ mặt âm lạnh lo lắng, nhìn không ra được lai lịch của cô gái áo đen, không dám phán đoán bừa bãi. Tân Nguyệt vẻ mặt phức tạo, chần chừ một lúc rồi gật nhẹ cho Khiếu Thiên có ý bảo ông ta hãy trả lời.

Có được ám hiệu của Tân Nguyệt rồi, Khiếu Thiên quay đầu nhìn cô gái áo đen trước mặt, khẽ nói:

- Chúng ta ở đây mục đích là để bảo vệ cho một người, không thể rời đi, không thể lùi lại, chỉ có thể kiên trì mà thôi. Hiện nay, đã có vài cường địch đến xâm phạm, đều bị chúng ta đánh lui. Hiện nay, chỉ còn lại có U Ảo Vũ Tiên.

Cô gái áo đen khóe miệng nhếch lên, khẽ lẩm bẩm:

- U Ảo Vũ Tiên, chẳng trách. Với tình hình các ngươi hiện nay, chỉ là nỏ căng đã mỏi rồi, chỉ sợ ngăn cản không được.

Khiếu Thiên nghiêm mặt đáp:

- Cho dù là thế nào, cho dù phải trả giá bằng tánh mạng, chúng ta cũng không chịu bỏ qua.

Cô gái áo đen cười nói:

- Nhưng cho dù các ngươi có phải trả giá bằng sinh mạng cũng không làm được gì, chuyện này có đáng chăng?

Khiếu Thiên không hề do dự đáp ngay:

- Đáng giá!

Cô gái áo đen hơi kinh ngạc, ánh mắt quay sang nhìn Tân Nguyệt, cất tiếng hỏi:

- Ngươi cũng cho là như vậy?

Tân Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng đáp:

- Chỉ cần được như ý nguyện, không tiếc gì giá cao.

Cô gái áo đen hỏi lại:

- Không sợ phải trả bằng sinh mạng của tất cả mọi người nơi này?

Tân Nguyệt đáp:

- Đúng thế.

Cô gái áo đen hiếu kỳ hỏi lại:

- Nhân vật như thế nào mà đáng để các ngươi phải vì hắn như vậy? Ta muốn xem thế nào.

Chuyển mình đến gần, cô gái áo đen vẻ mặt điềm nhiên.

Khiếu Thiên biến sắc, đứng thẳng người lên quát to:

- Đứng lại, nếu không đừng trách ta ra tay.

Cô gái áo đen bật cười thần bí thản nhiên trả lời:

- Đừng sợ, ta chỉ xem qua thôi.

Dao Quang chuyển mình tiến lên, trầm giọng nói:

- Không được, bất kỳ người nào cũng không thể đến gần.

Cô gái áo đen ánh mắt hơi nặng nề, giọng hơi lạnh lẽo hỏi lại:

- Phải vậy không? Thế thì ta phải xem thế nào đây?

Trong tiếng hỏi, cô gái áo đen tung mình bay lên đi vòng qua Dao Quang đang ngăn lại, cứ lơ lửng giữa không trung như vậy, nhìn xuống Thiên Lân ở sau lưng của Khiếu Thiên.

Dao Quang tung mình lên cao, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ngươi muốn làm gì đây?

Cô gái áo đen không trả lời, yên lặng nhìn Thiên Lân, vẻ mặt có phần kỳ quái. Dao Quang thấy nàng như vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, để tránh chọc giận một cường địch nên hoàn toàn không tiếp tục hỏi, chỉ cảnh giác nhìn nàng ta thôi. Bên này, U Ảo Vũ Tiên từ khi thấy cô gái áo đen xuất hiện, vẻ mặt có phần nóng nảy lo âu. Lúc này, khi cô gái áo đen xuất thần, U Ảo Vũ Tiên trong lòng ý nghĩ thay đổi, thân thể lóe lên xông đến, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt của Khiếu Thiên, tay phải đánh ra một chưởng, tay trái lại phát một chiêu với luồng sức mạnh êm ái thẳng về Thiên Lân, có ý muốn tranh lấy thi thể của Thiên Lân.

Đánh lén của U Ảo Vũ Tiên ngoài ý nghĩ của mọi người, Khiếu Thiên và Dao Quang đều đang tập trung chú ý vào cô gái áo đen, ai cũng không ngờ được U Ảo Vũ Tiên lại thừa lúc người nguy hiểm để đánh lén, đợi đến khi phát hiện thì đã quá trễ rồi. Tân Nguyệt ngăn ở trước mặt của Thiên Lân, cũng có phần bất ngờ với tấn công lén của U Ảo Vũ Tiên, vốn muốn hỗ trợ Khiếu Thiên hóa giải nguy cơ, nhưng suy xét đến an nguy của Thiên Lân, cùng với tình hình gấp rút trước mắt, nàng chỉ đành tuyển chọn bảo vệ Thiên Lân, múa kiếm chém đứt luồng sức hút tay trái U Ảo Vũ Tiên phát ra. Tân Nguyệt ra tay tạm thời hóa giải được nguy cơ của Thiên Lân, nhưng Khiếu Thiên lại không hề may mắn như vậy, bị một chưởng của U Ảo Vũ Tiên đánh bay, khí tức toàn thân lập tức hạ thấp xuống, rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Một chiêu thành công, U Ảo Vũ Tiên không chút chần chừ, nhanh chóng tổ chức đợt công kích thứ hai, mục tiêu nhắm thẳng vào Tân Nguyệt. Khẽ quát một tiếng, Tân Nguyệt sau khi phát xuất tín hiệu rồi, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, xoay tròn rất nhanh như một cơn gió lốc, tập hợp ngàn vạn làn kiếm thành một thể hình thành một cột sáng màu đỏ rực bắn thẳng đến U Ảo Vũ Tiên. Chớp mắt, chưởng lực trắng muốt và cột sáng đỏ rực gặp nhau, sức mạnh tích lũy lập tức khuếch tán hóa thành cơn cuồng phong bão tố hủy diệt cuốn khắp mọi nơi, lập tức bao trùm lấy Tân Nguyệt và U Ảo Vũ Tiên.

Giữa không trung, Dao Quang khi nghe được tiếng quát khẽ của Tân Nguyệt thì tâm thần chấn động, lập tức rống lên giận dữ, vội vàng xông thẳng đến U Ảo Vũ Tiên. Nghe thấy như vậy, cô gái áo đen cũng tỉnh táo trở lại, cúi đầu nhìn qua tình hình bên dưới, không thấy thêm chút lạnh lùng nào nữa, chốc lát sau đã xuất hiện bên cạnh Khiếu Thiên, ánh mắt kỳ quái nhìn ông.

Phát hiện thấy cô gái áo đen xuất hiện, Khiếu Thiên cố gắng mở to hai mắt, ánh mắt mơ mơ hồ hồ nhìn nàng, giọng yếu ớt nói:

- Ngươi muốn thế nào đây?

Cô gái áo đen vẻ mặt phức tạp, chăm chú nhìn Khiếu Thiên một lúc, sau đó dời mắt đi, chăm chú nhìn U Ảo Vũ Tiên và Dao Quang giữa chiến trường, khẽ khàng lên tiếng:

- Lần này các vị rất khó đánh lui được U Ảo Vũ Tiên.

Khiếu Thiên khóe miệng tươm máu, mặt đầy oán hận, cố gắng hỏi han:

- Tân Nguyệt thế nào rồi?

Cô gái áo đen đáp:

- Chưa chết được, nhưng bị thương rất nặng nề, đang nỗ lực muốn đứng lên.

Khiếu Thiên thân thể run lên, cố gắng nhúc nhích cánh tay, ý đồ bò dậy.

- Không được rồi, ra phải đi giúp Dao Quang một tay.

Cô gái áo trắng vẻ mặt kỳ quái, u oán hỏi lại:

- Ngươi quả thật không tiếc mọi thứ cũng phải bảo cho được người đó (Thiên Lân)?

Khiếu Thiên đáp:

- Đối với thiên hạ, sinh mạng của hắn vượt hẳn so với sự trọng yếu của ta.

Cô gái áo đen nói:

- Nhưng ngươi hiện nay như vậy thì trừ có chịu chết ra, căn bản không thể giúp đỡ được bất kỳ điều gì.

Khiếu Thiên bật cười đau thương tang tóc đáp:

- Ta biết, nhưng ta dù sao cũng phải làm như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.