Thất Giới Hậu Truyện

Chương 572: Tự thị tự phi – phải mà không phải – phần 1



Trông đợi ngàn năm, si tình không hối hận. Ngạo nghễ trên đỉnh núi, nhìn xuống cả mặt đất.

Đưa tiễn Mẫu Đơn và Hoa Hồng rồi, Vân Nghê thánh nữ cứ một mình trầm lặng đứng ở trên đỉnh Thiên Nữ phong, chăm chú nhìn về chân trời phương Nam.

Khi Phi Long đỉnh xuất thế, Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện, Băng Nguyên rộng lớn núi ngã đất nứt, vẻ mặt Vân Nghê thánh nữ hiện lên một chút trù trừ, mơ hồ ẩn chứa vài phần than thở.

Lúc này, toàn thân Vân Nghê thánh nữ hội tụ ánh sáng, những làn sáng chói mắt bao trùm cả ngọn Thiên Nữ phong, hữu hiệu chống cự lại sức mạnh động đất, khiến cho Thiên Nữ phong hoàn toàn không có chút hư hỏng nào.

Rất lâu, động đất tan biến, cả Băng Nguyên rộng lớn trở thành hỗn loạn. Vân Nghê thánh nữ nhìn thấy Phi Long đỉnh đang bay lên trên không, khẽ tự nói:

- Sau vài ngàn năm, tai ách khủng khiếp lại trỗi dậy, lần này có được bao nhiêu người có thể may mắn sống sót?

Cuồng phong tùy tiện, hoa tuyết lơ lửng theo gió. Tiếng tự hỏi khẽ khàng của Vân Nghê thánh nữ không hề có tiếng trả lời, cứ như vậy theo gió bay đi.

Từ nay về sau, trên Băng Nguyên sẽ biến ảo khó lường, xuất hiện vô số luồng khí tức mạnh mẽ, tất cả đều không vượt qua khỏi được pháp nhãn của Vân Nghê thánh nữ, khiến vẻ mặt của bà biến đổi không ngừng, khi mọi thứ bình tĩnh trở lại rồi, Vân Nghê thánh nữ mới tự lẩm bẩm với mình:

- Biến hóa như vậy đối với ta dự báo kết cục như thế nào đây?

Gió im lặng, tuyết lửng lờ, từng trận khí lạnh hóa thành mây.

Thở dài u oán, Vân Nghê thánh nữ thu lại thất vọng, vẻ mặt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng trắng tinh, cả người trong nháy mắt đã trầm tĩnh lại như cũ, vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm chân trời Phương Nam.

Thời gian âm thầm trôi qua, chớp mắt đã đi xa rồi.

Khi một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng bà, ánh mắt Vân Nghê thánh nữ hơi biến, nghiêng đầu nhìn về phía trái chừng vài trăm trượng, ở đó không biết từ lúc nào đột nhiên đã có thêm một hình bóng.

Âm thầm nhìn lại, Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt quái lạ, khó khăn lên tiếng hỏi:

- Vì sao đến đây?

Ngạo Thiên Quân Vương ánh mắt phức tạp, bật cười cô độc, trả lời:

- Ta vì muốn bảo vệ an toàn cho nàng.

Vân Nghê thánh nữ tâm tình kích động, lớn giọng nói:

- Bởi vì ngươi đã từng hứa với hắn (Bách Lý Trường Thiên)?

Ngạo Thiên Quân Vương không hề trả lời ngay, y chăm chú nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Vân Nghê thánh nữ, nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, trong lòng suy nghĩ phải trả lời thế nào đây. Lúc này, y không yên lòng với an toàn của Vân Nghê thánh nữ, không hề suy nghĩ quá nhiều. Hiện nay, hai người gặp mặt rồi, nghĩ đến quan hệ đặc thù giữa hai bên, Ngạo Thiên Quân Vương mới ý thức được sự lỗ mãng của bản thân mình.

Chăm chú nhìn vào hai mắt của Ngạo Thiên Quân Vương, Vân Nghê thánh nữ trong mắt có phần chờ đợi, cất tiếng hỏi tiếp:

- Vì sao lại không trả lời?

Ngạo Thiên Quân Vương khóe miệng khẽ nhếch lên, khổ sở nói:

- Câu trả lời của ta chỉ khiến nàng sẽ thất vọng, hà tất phải trả lời làm gì?

Vân Nghê thánh nữ kích động hỏi tiếp:

- Nếu như vậy, ngươi vì sao còn muốn đến đây?

Ngạo Thiên Quân Vương cười khổ đáp:

- Đây là lời hứa của ta, ta phải hoàn thành nó.

Vân Nghê thánh nữ cười đau khổ nói:

- Người ta muốn chờ đợi tên là Bách Lý Trường Thiên, ngươi có phải không?

Ngạo Thiên Quân Vương nghe vậy thân thể không khỏi run lên một chút, nhưng sau đó trầm ngâm rất lâu mới từ từ cất tiếng:

- Ta nói qua rồi, ta tên Thiên Lý Hành, không phải Bách Lý Trường Thiên. Người nàng muốn chờ đợi đã sớm chết đi rồi, ta chỉ thay hắn hoàn thành di nguyện, cũng như hình bóng của hắn nhưng trên thực tế lại không phải là hắn.

Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt u oán, đau lòng nói:

- Nếu như ngươi không phải là hắn, thì vì sao lại xuất hiện lần nữa?

Ngạo Thiên Quân Vương vẻ mặt đau thương, khẽ nói:

- Ta xuất hiện chỉ để hoàn thành tâm nguyện của hắn. Một khi mọi chuyện đã viên mãn rồi, ta sẽ không xuất hiện trở lại ở nhân gian nữa.

Vân Nghê thánh nữ nói:

- Nếu như Bách Lý Trường Thiên đã chết rồi, di nguyện của hắn cũng tiêu tán theo gió, ngươi không cần phải chấp nhất đến lời hứa trước kia, ta cũng không muốn quay lại trước đây nữa.

Ngạo Thiên Quân Vương khẽ biến sắc, nhỏ nhẹ hỏi lại:

- Ngươi trong lòng không nuối tiếc?

Vân Nghê thánh nữ nghe vậy giống như bị xúc động trong lòng, tâm tình lập tức kích động trở lại, lớn giọng cười đau thương đáp:

- Ta nếu như không nuối tiếc thì cần gì phải chờ đợi đến ngàn năm? Nếu như tình viên mãn thì U Mộng Lan sao lại tràn đầy lời nguyền rủa?

Ngạo Thiên Quân Vương hai môi run rẩy, trầm buồn nói:

- Chờ đợi ngàn năm chỉ vì chấm dứt nguyện vọng lâu nay, bây giờ thời cơ đã đến rồi, nàng vì sao còn phải né tránh? Cho dù kết cục của nguyện vọng này có viên mãn hay không, đều bởi do ông trời sắp xếp, nàng phải đối mặt với nó.

Vân Nghê thánh nữ cất tiếng hỏi:

- Thế còn ngươi thì sao? Ngươi vì sao không dám đối mặt, vì sao không dám thừa nhận, vì sao phải che dấu?

Ngạo Thiên Quân Vương không dám nhìn vào mắt của Vân Nghê thánh nữ, cúi đầu trả lời:

- Nếu như ta né tránh thì đã không xuất hiện, ta không thừa nhận bởi vì ta hoàn toàn không phải là hắn!

Vân Nghê thánh nữ đau thương tang tóc bật cười nói:

- Nếu như ngươi không phải là hắn rồi, vì sao không dám đối mặt với ánh mắt hỏi han của ta, không dám thản nhiên nhìn ta, không dám biểu lộ suy nghĩ thực sự trong lòng ra?

Ngạo Thiên Quân Vương ngửng đầu nhìn bà, trong ánh mắt toát ra vài phần khổ sở, khẽ than:

- Ta không dám nhìn nàng bởi hy vọng nàng có thể chấp nhận sự thực Bách Lý Trường Thiên đã chết rồi, không cần phải ngộ nhận ta là hắn, từ đó mà mất đi sức kềm chế. Vì như vậy thì nàng càng thêm đau khổ. Hai ngàn năm trôi qua rồi, rất nhiều chuyện đã kết thúc rồi, nàng hãy quên hết đi để sống cho thoải mái, phải bỏ qua tất cả những chuyện cũ, đón nhận cuộc đời mới, đây mới là sự trả lời tốt nhất cho Bách Lý Trường Thiên, ở dưới cửu tuyền hắn cũng cảm thấy vui mừng vì nàng, bởi vì nguyện vọng lớn lao nhất khi hắn còn sống chính là hy vọng nàng có thể vui vẻ, không cần phải mãi sống trong những ký ức thống khổ trước kia nữa.

Vân Nghê thánh nữ trong lòng hồi hộp, ánh mắt mờ hiện ánh lệ, đau lòng trả lời:

- Nếu như vậy, hắn cũng sẽ không yêu cầu ngươi phải đưa ta quay về cố hương.

Ngạo Thiên Quân Vương nhìn bộ dạng đau lòng của Vân Nghê thánh nữ, trái tim như muốn rỉ máu, nhưng y lại không hề dám biểu lộ ra ngoài, ngược lại càng ra vẻ bình tĩnh trả lời:

- Từ điểm này cũng có thể thấy được, ta hoàn toàn không phải là hắn. Nếu không, sẽ không khuyên bảo nàng quay về cố hương rồi.

Vân Nghê thánh nữ tinh thần chán nản, chăm chú nhìn Ngạo Thiên Quân Vương, u oán hỏi lại:

- Ngươi quả thật không phải là hắn? Hãy nghĩ kỹ rồi mới trả lời.

Ngạo Thiên Quân Vương trầm ngâm đáp:

- Nàng hy vọng ta trả lời như thế nào? Lừa gạt một cách tốt đẹp, cho nàng một tia hy vọng hay là nói những lời chân thật tàn khốc, khiến nàng hoàn toàn mất hết hy vọng?

Vân Nghê thánh nữ thân hình lay động, khó khăn trả lời:

- Câu trả lời không thẹn với lòng, không có lỗi với trời đất, không có lỗi với bản thân, không thể có chút giả trá.

Ngạo Thiên Quân Vương trầm tư một lúc, lắc đầu trả lời:

- Điều kiện nàng đưa ra đối với ta là một loại mâu thuẫn, ta không cách nào trả lời được.

Vân Nghê thánh nữ đáp trả:

- Ngươi phải không cách nào trả lời mà ngươi không dám trả lời mà thôi.

Ngạo Thiên Quân Vương phản bác lại:

- Câu trả lời không thẹn với lòng không nhất định tất cả đều là lời chân thật, câu trả lời không có lỗi với trời đất không cần thiết phải không có lỗi với bản thân. Đây chính là chỗ mâu thuẫn bên trong.

Vân Nghê thánh nữ đảo tròn tròng mắt, cất tiếng hỏi lại:

- Nói như vậy, những lời ngươi nói trước mặt ta trước đây có rất nhiều chỗ không chân thực rồi?

Ngạo Thiên Quân Vương chần chừ rồi đáp:

- Không phải rất nhiều, nhưng cũng không phải toàn là những lời thực.

Nghe vậy, Vân Nghê thánh nữ đột nhiên cười vang, cười rất vui vẻ, những u buồn trước kia đều bị quét sạch cả.

Ngạo Thiên Quân Vương phát hiện thấy tình cảnh như vậy, vẻ mặt kỳ quái nói:

- Ta hoàn toàn không phải là hắn, đây là một câu nói chân thực.

Vân Nghê thánh nữ chẳng coi ra gì, trả lời:

- Ngươi đã cường điệu lên mấy lần.

Ngạo Thiên Quân Vương bật cười khổ sở, quay đầu nhìn quanh, nói sang chuyện khác:

- Tai ách khủng khiếp của Băng Nguyên đã đến rồi, nàng dự tính cứ mãi ở nơi này sao?

Vân Nghê thánh nữ khẽ phẩy mái tóc, ánh mắt chăm chú nhìn ra xa xăm, khẽ lẩm bẩm:

- Đây là nơi ta đã chờ đợi đến ngàn năm, ta sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi này.

Ngạo Thiên Quân Vương nói tiếp:

- Phi Long đỉnh đã xuất hiện ở nhân thế, Thái Huyền Hỏa Quy cũng đã ra mặt, nàng tiếp tục ở lại nơi này chỉ dây vào thị phi mà thôi.

Vân Nghê thánh nữ lạnh lùng đáp:

- Thị phi với ta như sương khói, điều ta để ý chính là kết thúc đoạn tình duyên kia.

Ngạo Thiên Quân vương vẻ mặt kỳ quái, chần chừ trả lời:

- Ngoại trừ điều này ra, nàng còn có tâm nguyện nào khác nữa?

Vân Nghê thánh nữ quay đầu nhìn lại Ngạo Thiên Quân Vương, hỏi lại:

- Ngươi hỏi vấn đề này để làm gì?

Ngạo Thiên Quân Vương né tránh ánh mắt của bà, cố làm ra vẻ bình thản trả lời:

- Ta muốn hiểu thêm một chút, ở bên cạnh chia sẻ một phần với nàng, coi như cũng tính là có trả lời với Bách Lý Trường Thiên.

Vân Nghê thánh nữ nói:

- Đây là lời nói chân thật của ngươi hay là ngươi muốn mượn cớ để đền bù lại khuyết điểm của mình?

Ngạo Thiên Quân Vương chần chừ trả lời:

- Chuyện này có quan trọng lắm không?

Vân Nghê thánh nữ phản bác lại:

- Nếu không quan trọng, ngươi hà tất phải muốn được trả lời?

Ngạo Thiên Quân Vương cau mày nói:

- Ta đã từng nhận lời với Bách Lý Trường Thiên, phải đưa nàng quay về lại cố hương. Hiện nay, nàng đã không muốn trở gót về lại vùng đất thương tâm kia nữa, chuyện duy nhất ta có thể làm thay cho nàng, đó chính là tận hết khả năng hoàn thành một số tâm nguyện của nàng.

Ngạo Thiên Quân Vương chợt hỏi ngược lại:

- Nàng còn nghĩ ta như thế nào?

Vân Nghê thánh nữ trầm ngâm đáp:

- Chuyện này ta phải suy nghĩ một chút, đợi sau khi nghĩ rõ ràng rồi - Ồ?

Đột nhiên ngửng đầu, Vân Nghê thánh nữ nhìn lên bầu trời, vẻ mặt toát ra một chút kinh ngạc.

Ngạo Thiên Quân Vương vẻ mặt lo lắng, trầm giọng nói:

- Đó chính là Thái Huyền Hỏa Quy, nó đang bay thẳng về phía Đằng Long cốc.

Vân Nghê thánh nữ nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên vẻ phức tạp, u oán thở dài nói:

- Định mệnh an bài, ai cũng không cách nào thay đổi được.

Ngạo Thiên Quân Vương nghi hoặc hỏi:

- Nàng dường như đang lo lắng cho Đằng Long cốc?

Vân Nghê thánh nữ đáp:

- Ta và hai đời trước của Đằng Long cốc có chút liên quan.

Ngạo Thiên Quân Vương hỏi lại:

- Nàng có nhúng tay vào chuyện này hay không?

Vân Nghê thánh nữ lắc đầu đáp:

- Đây là định mệnh của bọn họ, ta không muốn phá vỡ.

Ngạo Thiên Quân Vương nhìn về chân trời, khẽ hỏi tiếp:

- Còn bên kia thì sao? Nàng có lo lắng hay không?

Vân Nghê thánh nữ khẽ thở dài nói:

- Về phía Thiên Lân thì cần có tình yêu thật sự, ta chỉ có thể ở xa xa quan sát mà thôi.

Ngạo Thiên Quân Vương nói:

- Nàng chấp nhận sự an bài của định mệnh như vậy sao?

Vân Nghê thánh nữ nhìn Ngạo Thiên Quân Vương, cười khổ đáp:

- Ngươi thấy ta phải đối phó như thế nào đây?

Ngạo Thiên Quân Vương không đáp, y chỉ đưa ánh mắt kỳ quái nhìn Vân Nghê thánh nữ, trong lòng có vài phần thua thiệt.

Trên bầu trời, bông tuyết bay đầy, gió lạnh thổi quanh.

Thế giới trắng toát đột nhiên yên lặng, điều này khiến cho Ngạo Thiên Quân Vương và Vân Nghê thánh nữ trong lòng chấn động, cùng quay đầu tra xét.

Ánh nhạt lóe lên, bóng người hiện ra ở giữa Vân Nghê thánh nữ và Ngạo Thiên Quân Vương, đó là một hình bóng màu xanh đen phá không mà đến, màu sắc có mấy phần thần bí. Nhìn người đến, Ngạo Thiên Quân Vương ánh mắt hơi lạnh lại, hờ hững nói:

- Thì ra là ngươi!

Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt kỳ dị, u oán thở dài lẩm bẩm:

- Thanh Ảnh Xà Thần, ngươi đến làm chuyện gì?

Bật cười điềm nhiên, Xà Thần đáp:

- Cố nhân gặp lại là chuyện mừng hiếm có, ta tự nhiên muốn tới chúc mừng mà thôi.

Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lùng đáp:

- Không cần phải nói một đằng nghĩ một nẻo, có mục đích gì cứ nói thẳng ra đi.

Vân Nghê thánh nữ nhìn Xà Thần, khẽ hỏi:

- Ngươi đến đây vì ta hay vì Thái Huyền Hỏa Quy?

Xà Thần đáp:

- Chút chuyện giữa chúng ta đã sớm trôi qua rồi, ta cũng không muốn nhắc đến nữa. Lần này đến đây, thứ nhất là thăm các vị, thứ hai là lưu ý đến động tĩnh của Huyền Hỏa.

Vân Nghê thánh nữ nghi hoặc hỏi lại:

- Phải vậy không? Ngày xưa, đất Xà Thần và chín tộc mười tám bộ lạc của Biên Hoang có thể nói là đối địch truyền kiếp, thế giữa hai ta từ trước đến nay chưa từng cùng tồn tại.

Xà Thần cười đáp:

- Hiện nay chín tộc mười tám bộ lạc Biên Hoang đã suy vi rồi, ngươi cũng đã thoát ly hơn hai ngàn năm, hà tất phải nhắc đến những chuyện đó để làm gì nữa?

Ngạo Thiên Quân Vương hừ giọng đáp:

- Nếu là như vậy, ngươi hà tất phải xuất hiện làm gì.

Xà Thần bật cười kỳ dị, đưa mắt nhìn về phía Đằng Long cốc, khẽ nói:

- Oán hận tích lũy vài ngàn năm sắp sửa bộc phát, các vị thấy Đằng Long cốc hôm nay có thể thoát khỏi kiếp nạn này chăng?

Ngạo Thiên Quân Vương đáp:

- Việc không liên quan, không có lòng để ý đến.

Xà Thần cười đáp:

- Sai lầm rồi, Đằng Long cốc và hai người các vị đều có quan hệ.

Ngạo Thiên Quân Vương nghi hoặc hỏi lại:

- Phải vậy chăng? Quan hệ thế nào?

Xà Thần đáp:

- Chủ nhân đời thứ nhất của U Mộng Lan có tên là Phương Mộng Như, chính là sư muội của đương kim Đằng Long cốc chủ.

Ngạo Thiên Quân Vương hừ giọng nói:

- Chuyện này chỉ có thể biểu lộ mối quan hệ giữa người đó với Đằng Long cốc mà thôi.

Xà Thần không thèm để ý, tiếp tục nói:

- Năm xưa, người phong ấn Vân Nghê cũng có quan hệ mật thiết với Đằng Long cốc, nếu không có người đó, ngươi cũng không gặp được Vân Nghê.

Ngạo Thiên Quân Vương lãnh đạm đáp:

- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng không để ý đến kết cục của Đằng Long cốc.

Xà Thần cười nói:

- Ngươi có thể không để ý đến, nhưng Vân Nghê không thể không để ý đến.

Ngạo Thiên Quân Vương không đáp, đưa mắt nhìn lại Vân Nghê thánh nữ, chờ đợi trả lời của bà.

Khẽ gật đầu, Vân Nghê thánh nữ đáp:

- Ngươi nói không sai, ta đúng là có để ý vài phần, nhưng bất quá ta sẽ không thay đổi vận mệnh của bọn họ.

Xà Thần nói:

- Không cần phải thay đổi, ngươi chỉ cần đoán một chút thôi, hôm nay Đằng Long cốc có tránh được kiếp nạn này không.

Vân Nghê thánh nữ trầm ngâm trả lời:

- Thực ra không cần phải suy đoán, kết cục ta đã sớm hiểu rõ.

Xà Thần cười nói:

- Ngươi chỉ hiểu rõ kết cục mà không phải cả quá trình. Ta muốn ngươi suy đoán quá trình chứ không phải kết cục.

Ngạo Thiên Quân Vương hừ giọng nói:

- Với thực lực của Thái Huyền Hỏa Quy, Đằng Long cốc hiện nay cho dù có được Phi Long đỉnh cũng khó mà chống cự lại được.

Xà Thần cười cười, vẻ mặt thần bí, quay đầu nhìn Vân Nghê thánh nữ, cất tiếng hỏi:

- Ngươi thấy sao?

Vân Nghê thánh nữ khẽ cau mày, trầm ngâm đáp:

- Vì sao ta phải trả lời câu hỏi này của ngươi?

Xà Thần nói:

- Nếu như ngươi đoán trúng, ta sẽ cho ngươi biết một bí mật có quan hệ mật thiết với ngươi năm xưa.

Vân Nghê thánh nữ trầm tư một lúc, chất vấn:

- Một lời đã định?

Xà Thần cười trả lời:

- Ta là người thế nào ngươi hiểu rõ, từ trước đến giờ chưa nói hai lời.

Nghe vậy, Vân Nghê thánh nữ nhìn Ngạo Thiên Quân Vương, khẽ giọng hỏi:

- Ngươi không muốn nói thêm gì chăng?

Ngạo Thiên Quân Vương ánh mắt kỳ lạ, vẻ mặt do dự đáp:

- Bí mật thuộc về nàng, cần chính nàng tự mình giải mở.

Vân Nghê thánh nữ bật cười cô đơn, đưa mắt nhìn Xà Thần, khẽ nói:

- Với phân tích của ta, Thái Huyền Hỏa Quy chuyến này đi Đằng Long cốc chắc chắn sẽ sinh nên một trường kiếp nạn to lớn, hơn nữa còn gặp phải phản kích cố gắng của phía Đằng Long cốc. Còn về kết cục hôm nay, phe Đằng Long cốc sẽ phải trả giá thật thảm liệt nặng nề, nhưng tuyệt đối sẽ không bị hủy đi trong tay của Thái Huyền Hỏa Quy.

Xà Thần vẻ mặt khẽ biến, kinh ngạc nói:

- Ngươi chắc rằng đây là suy đoán của bản thân?

Vân Nghê thánh nữ trả lời:

- Chắc chắn.

Xà Thần khẽ gật đầu, quay nhìn sang chỗ khác, điềm nhiên lên tiếng:

- Thế thì chúng ta hãy mở mắt trông coi thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.