Thất Giới Hậu Truyện

Chương 575: Tự thị tự phi – phải mà không phải – phần 4



Từ khi rời khỏi Đằng Long cốc, Ứng Thiên Tà một mực truy đuổi theo tung tích của đệ đệ Ứng Thiên Cừu, hai người họ kẻ đuổi người chạy tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng ở trong khe núi hẹp này, Ứng Thiên Tà bắt kịp đệ đệ của mình. Lúc này đây, Ứng Thiên Cừu cơ thể huyết nhục đã bị hủy, nguyên thần bám vào trên thanh kiếm ngắn, khí tức hơi yếu ớt, ảo hóa thành một hình bóng nhàn nhạt chăm chú nhìn Ứng Thiên Tà.

Quan sát tình hình của em mình, Ứng Thiên Tà vẻ mặt quái dị, khẽ than:

- Theo ta quay về, ta xin sư phụ thi ân bỏ qua phép tắc.

Ứng Thiên Cừu giận dữ cười đáp:

- Quay về? Ngươi cho ta là ngu si sao? Nếu ta đã đến bước này rồi thì sẽ không quay lại. Nếu ngươi không niệm đến tình thân gia đình thì đừng ngại ra tay, nếu như còn nhớ đến tình xưa, thế thì đừng giữ ta ở đây nữa.

Ứng Thiên Tà vẻ mặt thất vọng, cất tiếng hỏi:

- Ngươi quả thật đã sai còn muốn sai thêm, cứ mãi đi xuống vậy sao?

Ứng Thiên Cừu cười tà dị đáp:

- Ta và ngươi là song sinh, tính cách của ta thế nào ngươi còn không hiểu sao?

Ứng Thiên Tà khổ sở bật cười, sau đó bỏ đi sự thất vọng, lạnh lùng đáp:

- Nếu như ngươi đến chết cũng không đổi tính, chớ trách ta ra tay vô tình.

Tay phải vung lên, làn kiếm như mưa thành vầng mây đỏ rực bao trùm cả trời đất.

Ứng Thiên Cừu ánh mắt nặng nề, hừ giọng nói:

- Huyết Hồn kiếm quyết, xem ra ngươi quả thật muốn bắt ta quay về rồi.

Còn đang nói, ảo ảnh của Ứng Thiên Cừu đột nhiên tan biến, thanh kiếm ngắn lơ lửng gào thét bay ra, thân kiếm lóe lên ánh xanh lục, bay lượn tới lui giữa mây đỏ đầy trời.

Ứng Thiên Tà hai mắt khép hờ, ý thức bắt chặt lấy thanh kiếm ngắn, tay phải múa kiếm chuyển động, khống chế làn kiếm ép gần đến thanh kiếm ngắn có Ứng Thiên Cừu.

Đồng thời, Ứng Thiên Tà cũng trả lời:

- Truy Mệnh Lục Hồng kiếm vốn là tương sinh tương khắc. Ta làm như vậy cũng chỉ hy vọng thức tỉnh lương tri của ngươi, không muốn ngươi quên đi mọi thứ mà ngày xưa gia tộc của chúng ta đã gặp phải, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực chứ không phải cừu hận lẫn nhau.

Ứng Thiên Cừu châm chọc:

- Thân tình, có tình yêu? Quả thật là ngây thơ đáng cười. Ngươi chớ có quên, chúng ta lớn lên ở Ma Thần tông, không phải sinh trưởng trong gia đình người bình thường.

Ứng Thiên Tà phản bác lại:

- Đó chỉ là ngươi tìm cớ mượn lời cho mình mà thôi, ta và ngươi cùng lớn lên, vì sao tính cách lại có khác biệt lớn đến như vậy?

Ứng Thiên Cừu đáp:

- Đó là bởi vì tầm nhìn ngươi ngắn ngủi, an lòng với hiện tại, vì thế dục vọng ẩn nấp sâu thẳm trong nội tâm còn chưa bị kích phát ra, một khi dục vọng của ngươi phát ra rồi, ngươi cũng sẽ biến thành giống hệt như ta.

Ứng Thiên Tà vẻ mặt thất vọng, trầm giọng nói:

- Xem ra ta đã nhìn sai rồi, ngươi quả thật là không còn thuốc cứu chữa. Nếu đã như vậy, ta tự mình đưa tiễn ngươi đi, để tránh cho ngươi chết trong tay của người khác.

Dứt lời, Ứng Thiên Tà tay phải giơ cao, thanh kiếm ngắn rực màu đỏ, mũi kiếm bắn ra những lưỡi sáng cong cong biến đổi dài đến vài chục trượng, trên đỉnh có hình giống như đầu rồng, một cặp mắt đỏ tím trợn to nhìn thanh kiếm ngắn có Ứng Thiên Cừu bám vào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Ứng Thiên Cừu chấn động tâm thần, vọt miệng nói:

- Huyết Hồn Long Ảnh, ngươi thật sự muốn giết chết ta?

Ứng Thiên Tà vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng đáp:

- Ta cho ngươi cơ hội rồi, đáng tiếc ngươi đã không biết quý trọng. Thực ra, trước khi ngươi lấy trộm bí điển của sư phụ, ta và sư phụ đã có đề phòng ngươi rồi, lúc đó chúng ta đều muốn cho ngươi một cơ hội, hy vọng ngươi có thể hối cải thành người mới. Nhưng kết quả là ngươi đã khiến cho sư phụ phải thất vọng. Để cứu ngươi, ta ngăn sư phụ lại, chủ động xin phép đi bắt ngươi quay về, nhưng ngươi đã tác oai tác quái đủ thứ ở Băng Nguyên, sớm đã trở thành chết đến muôn lần mới đủ tạ tội, ta vì thế đau khổ trong lòng vô cùng. Hiện nay, chúng ta đơn độc ở nơi này, ta hai lần cho ngươi cơ hội, ngươi đều không suy nghĩ bỏ qua, những điều này chỉ có thể trách bản thân ngươi mà thôi.

Ứng Thiên Cừu rống lên giận dữ:

- Đủ rồi, ta không cần ngươi giáo huấn. Chỉ nhờ vào Huyết Hồn Long Ảnh thì ngươi còn chưa làm gì được ta đâu.

Ứng Thiên Tà nghe vậy, một chút hy vọng còn lại trong lòng cũng tan biến, khiến cho hắn vừa nóng vừa giận, căm tức đáp:

- Ngươi quả thật khiến ta quá đau khổ trong lòng. Nếu như ngươi cho là ta không làm gì được ngươi, thế thì chúng ta hãy ra tay tranh cao thấp, xem thử ai có thể còn sống rời đi, mọi thứ đều trông vào ý trời.

Lời còn vang bên tai, Ứng Thiên Tà đột nhiên nhắm chặt mắt, khóe mắt có hai giọt nước mắt chảy ra, chớp mắt đã biến thành hạt băng rơi vào trong gió.

Thời khắc đó, Ứng Thiên Tà toàn thân khí tức không còn, thanh kiếm ngắn trong tay rực lên ánh sáng, phảng phất giữa trời đất ngoại trừ thanh kiếm này ra đã không còn bất kỳ vật nào khác.

Ứng Thiên Cừu kinh hãi tức giận, rống lên:

- Muốn giết ta, không dễ dàng đâu. Xem Phong Ma Tang Tâm quyết của ta phá ngươi như thế nào.

Vào lúc quan trọng, Ứng Thiên Cừu không còn suy nghĩ nhiều, hội tụ tất cả sức mạnh cả đời còn dư lại, thúc động tuyệt kỹ Phong Ma Tang Tâm quyết, thề phải chiến đấu sinh tử với Ứng Thiên Tà.

Lúc này đây, thanh kiếm ngắn có nguyên thần của Ứng Thiên Cừu bám vào hiện lên ánh sáng xanh lục quỷ dị ,nó dùng một tần suất đặc thù để điên cuồng hấp thu chân nguyên có thuộc tính âm ám ở khu vực quanh đó, khiến chúng hội tụ thành một khối để chống lại khí thế mạnh mẽ do thanh kiếm ngắn của Ứng Thiên Tà thể hiện ra.

Giữa không trung, mây đỏ tứ tán, ánh đỏ hội tụ, thanh kiếm ngắn trong tay của Ứng Thiên Tà run rẩy không thôi, phảng phất có một con thú lạ ẩn mình bên trong, lúc này nó đang cố gắng giãy dụa để xuất ra khỏi kiếm.

Hai mắt nhắm chặt, mặt không chút thay đổi. Ứng Thiên Tà hệt như một tượng Phật đá, giọng lạnh lẽo như băng nói:

- Định mệnh như vậy, ngươi chẳng trách người khác được.

Lời còn vang bên tai, Ứng Thiên Tà chém xuống một kiếm, bóng rồng đỏ rực rẻ không bay đến cùng với sức mạnh không gì ngăn nổi, chớp mắt đã kích trúng vào thanh kiếm ngắn có nguyên thần Ứng Thiên Cừu bám vào, cả hai giao nhau tại một điểm, xuất hiện dấu vết dừng lại. Thời khắc đó, Ứng Thiên Tà không thấy có vẻ gì thay đổi nhưng Ứng Thiên Cừu lại kinh hãi không thôi, Phong Ma Tang Tâm quyết của bản thân mình gặp phải Huyết Hồn Long Ảnh không ngờ lại không phát huy được chút uy lực nào, điều này thật ra là chuyện gì đây? Chỉ trong một ý niệm, đã định sẵn kết cục. Khi tiếng kêu thảm của Ứng Thiên Cừu vang vọng trong gió, thanh kiếm ngắn gia truyền kia cũng vỡ tung hóa thành bụi phấn đưa Ứng Thiên Cừu đầy lòng bất cam và nghi hoặc từng bước đi vào con đường hủy diệt.

Thời khắc trước khi chết, Ứng Thiên Cừu vẫn đầy oán hận gào thét to tiếng:

- Vì sao vậy? Chuyện này là vì sao?

Ứng Thiên Tà mở to mắt, ánh mắt đầy đau khổ nhìn đệ đệ đang ở trong lửa cháy, u oán thở dài đáp:

- Phong Ma Tang Tâm quyết ngươi tu luyện không hoàn chỉnh, đây chính là nguyên nhân.

Đã có đáp án, Ứng Thiên Cừu đầy lòng thù hận, linh hồn đầy ghen ghét vặn uốn, khiến hắn trên đường hủy diệt lại thêm một chút động lực tranh đấu.

Khi đó, một thanh âm đột nhiên vang lên trong não của Ứng Thiên Cừu có mấy phần dự báo.

- Thiên lý rất tuyệt vời, chỉ vì hứa hẹn. Khi huynh đệ trở mặt, trong các ngươi định sẵn có một người phải rời khỏi nhân thế.

Đây là câu nói ngày trước Xà Thần lần đầu gặp mặt Ứng Thiên Cừu đã từng nói, lúc đó Ứng Thiên Cừu hoàn toàn không để ý đến.

Bây giờ, nhớ lại câu nói này của Xà Thần, Ứng Thiên Cừu mới đột nhiên ngộ ra, té ra Xà Thần đã nhìn thấu suốt được vận mệnh của hắn. Chỉ đáng tiếc, bản thân hắn tỉnh ngộ lại thì đã quá trễ rồi …

Một tiếng giòn tan vang lên, thanh kiếm ngắn vỡ vụn. Một lượng lớn sương khói bao phủ khắp chung quanh cùng với hàng loạt những âm thanh sấm sét chói tai, hoa lửa đầy trời dần dần tan biến mất.

Khi mọi thứ đã bình thường lại, Ứng Thiên Tà từ từ hạ xuống mặt đất, vẻ mặt không chút vui mừng, chỉ có một sự đau thương vô cùng vô tận.

Người xưa từng nói, máu mủ tình thâm, tình thân khó bỏ. Nhưng hiện nay, hắn lại tự tay giết chết huynh đệ song sinh của mình, chuyện này làm sao không khiến cho hắn phải đau khổ vô cùng.

Quan sát những dấu tích còn lại trên mặt tuyết, Ứng Thiên Tà từ từ ngồi xổm xuống, thu lấy một mảnh còn lại của thanh kiếm ngắn trong tuyết trắng, nhỏ giọng tự nói:

- Ngươi mệt mỏi rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt. Chờ ta bù đắp lại những thiếu sót do ngươi làm ra rồi, ta sẽ mang ngươi quay về.

Đứng lên, Ứng Thiên Tà thẳng người trên mặt tuyết một lúc lâu sau mới bay đi, trong lòng đầy khổ sở và cay đắng, rời khỏi nơi mà hắn vĩnh viễn không thể nào quên được đau thương …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.