Thất Giới Hậu Truyện

Chương 581: Nghịch cảnh chân tình – phần 2



Lục Vân nghe ra chút manh mối, hỏi tới:

- Câu này của ngươi là có ý gì?

Dạ Ma Quỷ Nhãn cười quỷ quái đáp lại:

- Chớ gấp, thời cơ đến rồi thì tự nhiên sẽ biết được. Bây giờ ngươi đã đến nơi này, chắc không phải để hỏi việc này phải không?

Lục Vân khép hờ hai mắt, nghi hoặc nói:

- Ngươi biết ý định đến đây của ta?

Dạ Ma Quỷ Nhãn cười ha hả đáp lại:

- Ngươi cho là thế nào?

Lục Vân chăm chú nhìn y, lạnh lùng đáp:

- Nếu như biết rồi, ngươi lại xuất hiện gặp mặt, nghĩ chắc ngươi có lời muốn nói với ta.

Dạ Ma Quỷ Nhãn khen ngợi:

- Thông minh, ta đến đây đúng là có lời muốn truyền đạt. Trong bảy đại hung thần Minh Sát, đứng hàng thứ tư chính là Tam Nhãn Ma Lộc, thân thể hắn cực dương, trời sinh háo dâm.

Lục Vân không hiểu, hỏi lại:

- Chuyện này thì thế nào?

Dạ Ma Quỷ Nhãn cười âm hiểm đáp:

- Tam Nhãn Ma Lộc thích sắc đẹp, nếu không phải thân thể nguyên âm thì không lấy.

Lục Vân thoáng nghi hoặc, nhưng lập tức tỉnh ngộ hỏi tới:

- Ngươi nói chính hắn đã cuốn lấy sư muội và đồ đệ của ta?

Dạ Ma Quỷ Nhãn chậm rãi lùi lại, cười ha hả đáp:

- Ngươi cho là thế nào đây?

Lục Vân trầm giọng nói:

- Ngươi cho ta biết chuyện này là có mục đích thế nào?

Dạ Ma Quỷ Nhãn cười trả lời:

- Cô đơn vài ngàn năm rồi, vì thứ hạng xếp đặt cũng có thể hao hết cả tâm sức.

Lục Vân bay đuổi theo hỏi tới:

- Tam Nhãn Ma Lộc ở nơi nào, ta phải làm sao mới tìm được?

Dạ Ma Quỷ Nhãn theo gió đi mất, để lại một câu ngắn ngủi:

- Đáp án ở gần quanh ngươi, hà tất phải hỏi tới làm gì?

Lục Vân ngừng lại, cẩn thận thăm dò qua một lượt, phát hiện Dạ Ma Quỷ Nhãn đã không còn thấy tung tích, kinh ngạc vô cùng mà cũng chỉ đành bỏ qua. Quay về gần bên huyệt động, Lục Vân suy tính những câu nói của Dạ Ma Quỷ Nhãn, đáp ở ở gần đây, không biết có phải ám chỉ huyệt động này hay không?

Nghĩ đến đây, Lục Vân quyết tâm tìm tời, liền từ từ bay thẳng đến huyệt động. Nhưng vừa bay được ba trượng, giữa không trung truyền lại một thanh âm:

- Lục Vân, ngươi không hối hận?

Nghe vậy Lục Vân dừng lại quát to:

- Người nào đó?

Ánh nhạt lóe lên, bên huyệt động xuất hiện một bóng người cao lớn, toàn thân có ánh xanh lục đỏ thẫm đan xen với nhau, cặp mắt một đỏ một xanh lam đang chăm chú nhìn Lục Vân:

- Ta, Huyền Sơn Hồn Ma Quân.

Lục Vân hơi kinh ngạc, tướng mạo quái dị của Hồn Ma Quân khiến chàng trong lòng cũng hơi cảm thấy khiếp hãi.

- Thì ra là ngươi! Ngươi xuất hiện gặp mặt là muốn ngăn cản ta tiến vào?

Hồn Ma Quân ánh mắt quái dị, vẻ mặt khiến Lục Vân khó hiểu, giọng lạnh lẽo nói:

- Ngươi biết bên trong huyệt động này là nơi nào không?

Lục Vân thản nhiên trả lời:

- Điều này ta hoàn toàn không biết, nhưng ta không thể bỏ qua không thử được.

Hồn Ma Quân đáp:

- Câu nói của Minh Sát Hung Thần không thể tin tưởng được, nếu không bọn chúng đã không được gọi là hung thần.

Lục Vân nói:

- Ý của ngươi muốn nói là Dạ Ma Quỷ Nhãn đang lừa ta?

Hồn Ma Quân lắc đầu trả lời:

- Không, hắn không hề lừa ngươi. Hắn chỉ muốn ngươi đi chết mà thôi.

Lục Vân cười đáp:

- Chuyện này thì ngươi không phải lo lắng, chỉ cần có thể tìm được người ta muốn tìm, nguy hiểm hoàn toàn không đáng sợ.

Hồn Ma Quân nhìn Lục Vân, thấy vẻ mặt tự tin của chàng, dường như muốn nói thế nào đó nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống trở lại.

Xoay mình, Hồn Ma Quân quay lưng lại Lục Vân, khẽ bảo:

- Nếu như vậy, cứ coi như ta chưa từng xuất hiện, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, lệnh bài nằm trong tay Cửu Anh, hắn đứng đầu trong bảy đại hung thần. Ngoài ra, truyền thuyết của thành Hắc Ám hoàn toàn không như ngươi biết được. Khi màn đêm bao trùm tất cả, Vĩnh Dạ thành thực sự như tên gọi, truyền thuyết viễn cổ cũng từng bước quay lại …

Lời còn vang bên tai, Hồn Ma Quân đã biến mất rồi.

Lục Vân trong lòng không hiểu chút nào, Hồn Ma Quân nói những điều này với ta thật ra có dụng ý như thế nào? Có lòng tốt muốn nhắc nhở và cảnh cáo, hay là âm mưu dối trá và quỷ kế? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu, Lục Vân liền bỏ hết mọi thứ, bay thẳng đến huyệt động khổng lồ kia.

Để đề phòng bất ngờ phát sinh, Lục Vân bố trí ba tầng phòng ngự trong suốt quanh mình rồi sau đó toàn thân mới hiện lên ánh sáng rọi chiếu khu vực lân cận. Nhờ vào ánh sáng rọi chiếu, Lục Vân cẩn thận tiến lên, phát hiện huyệt động dưới lòng đất này vô cùng khổng lồ, bên trong khô ráo đen ngăm, nhìn không có bất cứ điểm phản chiếu ánh sáng nào, khung cảnh thật âm lạnh. Trên đường tiến lên, Lục Vân đi được chừng hai dặm thì phía trước đột nhiên truyền đến một luồng khí tức quen thuộc, điều này khiến chàng mừng rỡ trong lòng. Thu lại ánh sáng quanh mình, Lục Vân hệt như một tiểu quỷ trong màn đêm tiến lên, khoảng chừng một lúc sau thì phía trước truyền lại một chùm ánh sáng rọi chiếu, một số cảnh vật đập vào trong mắt của Lục Vân.

Nhìn cẩn thận, đó là một cái động rộng chừng trăm trượng, vách bốn bề lấp lánh ánh sáng màu xanh lam, rọi chiếu lên toàn động một màu xanh lam thẩm. Ở giữa động có một cái giường bằng đá ngọc xanh biếc to chừng vài trượng, Diệp Tâm Nghi lúc này đang nằm trên đó, thân thể đang cố gắng giãy dụa nhưng tứ chi bị bốn chùm sáng màu xanh lam giữ chặt xuống giường đá, toàn thân hình thành một chữ đại nằm ngang, vẻ mặt đầy chấn động tức giận, miệng không ngớt mắng giận nhưng không có một chút âm thanh nào vang lên. Bên cạnh giường đá, một người đàn ông thô tháp cao cả trượng quay lưng lại Lục Vân, mặt nhìn Diệp Tâm Nghi, toàn thân trần truồng, da thị lấp lánh ánh sáng màu đen nhánh. Trên đầu người này có sừng dài, lưng có một hình xăm con hươu đang không ngừng lấp lánh, khiến cho người ta cảm thấy kỳ dị. Người đàn ông chăm chú nhìn Diệp Tâm Nghi trên giường, hai tay giang ra, xem giống như đang muốn chụp xuống, thực tế lại cứ giữ nguyên tư thế như vậy mãi.

Lục Vân thấy vậy, cơn giận bừng bừng, đang chuẩn bị tiến lên nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện thì tâm tình lập tức bình tĩnh trở lại. Nhắm hai mắt lại, trong não Lục Vân hiện ra tình hình cả động, chỉ thấy Diệp Tâm Nghi ở trên giường, tuy tứ chi không cách gì nhúc nhích nhưng Dục hoa trên trán của nàng lại liên tục lóe sáng, hơn nữa còn phát xuất một chùm ánh sáng kết nối liền với ánh sáng màu đỏ thẫm phát ra từ con mắt thứ ba trên trán của người đàn ông ở cạnh giường. Như vậy, Diệp Tâm Nghi và người đàn ông đó giằng co không ngừng, hai người dường như đang tiến vào một trạng thái tỉ thí, hai bên ai nấy đều thi triển sở trường. Mở to hai mắt, Lục Vân nhìn vào lưng của người đàn ông đó, ánh mắt lóe lên ánh lạnh mạnh hẳn.

Từ tình hình vừa thấy được, Lục Vân đã khẳng định người đàn ông này chính là Tam Nhãn Ma Lộc, đối với việc y cuốn đi Diệp Tâm Nghi, hơn nữa còn cố gắng cưỡng dâm Diệp Tâm Nghi, Lục Vân trong lòng tức đến phát cuồng, cảm xúc bình tĩnh vài năm lúc này đã bị Tam Nhãn Ma Lộc chọc cho phát giận.

Cất bước từ từ tiến lên, Lục Vân trong mắt lóe lên bảy màu, kết quả bất ngờ phát hiện được, trước mặt không xa có một cấm chỉ ẩn mình vô cùng quỷ dị vừa hay ngăn cản thanh âm trong động truyền ra bên ngoài. Suy xét đến an toàn của Diệp Tâm Nghi, Lục Vân dần dần bình tĩnh trở lại, vừa âm thầm tiến lên, vừa thăm dò đặc điểm của cấm chỉ ẩn mình kia. Rất nhanh, Lục Vân đã nắm được đại khái tình hình, phát hiện được cấm chỉ này rất kỳ quái, từ trước đến giờ chàng chưa hề thấy qua bao giờ. Muốn vượt qua được nó, hẳn chắc phải đả phá mạnh mẽ. Nếu như vậy, Diệp Tâm Nghi sẽ bị nguy hiểm theo. Lục Vân nếu như không kịp thời đến bên cạnh nàng, có khả năng nàng sẽ bị Tam Nhãn Ma Lộc uy hiếp. Cảm nhận được tình thế bất lợi, Lục Vân lập tức dừng lại, sau khi suy xét một lúc, cuối cùng chàng quyết định xông thẳng vào.

Vào thời khắc đó, toàn thân Lục Vân ánh sáng lóe lên, cả người trong chớp mắt hóa thành một mũi tên sáng rít lên một tiếng liền bắn thẳng đến Tam Nhãn Ma Lộc. Trong sát na, cả động hơi rung chuyển, mũi tên ánh sáng phá vách mà vào, sau khi vượt qua được cấm chỉ thì tốc độ lập tức giảm chậm lại. Lúc này, Tam Nhãn Ma Lộc phát hiện được tình hình, thân thể đang cúi gập về phía trước thoáng cái liền đứng thẳng dậy, bỏ qua việc giằng co với Dục hoa của Diệp Tâm Nghi, quay đầu nhìn lại Lục Vân.

Lúc này, mũi tên ánh sáng do Lục Vân ảo hóa ra lóe lên xông đến, khiến cho Tam Nhãn Ma Lộc cả kinh khẽ hô một tiếng rồi không khỏi mất tự chủ phải lùi lại một bên. Như vậy, mũi tên ánh sáng xuất hiện tại vị trí trước đó của Tam Nhãn Ma Lộc, tự động khôi phục lại thành hình dáng của Lục Vân. Trên giường, Diệp Tâm Nghi trong mắt lệ tuôn như mưa, những điều vừa trải qua trước đó khiến nàng vừa giận vừa xấu hổ, trong bụng đầy uất nhục.

Lúc này, khi Lục Vân xuất hiện, Diệp Tâm Nghi không còn cố ức chế tình cảm trong lòng, khóc òa một tiếng.

- Lục Vân …

Thấy Diệp Tâm Nghi đau lòng như vậy, Lục Vân rất muốn tiến lên an ủi, nhưng tình thế trước mắt không cho phép nên chàng chỉ có thể tạm thời trấn an:

- Tâm Nghi, không cần phải sợ hãi, huynh đã ở đây rồi, chờ huynh giết chết tên súc sinh này cho muội giải hận.

Thu lại ánh mắt, Lục Vân nhìn Tam Nhãn Ma Lộc đứng cách ngoài hai trượng, phát hiện y có đặc tính của con hươu rõ ràng, trên trán có một con mắt dựng đứng, trong lúc nhắm mở hiện lên ánh sáng màu đỏ thẫm.

Lúc này, Tam Nhãn Ma Lộc bị Lục Vân phá hư chuyện tốt, trong lòng rất phẫn nộ, miệng gằn giọng nói:

- Tiểu tử tìm chết, dám đến phá hư chuyện tốt của ta.

Lục Vân mặt lạnh như băng, lạnh lùng tàn khốc đáp trả:

- Phải chết chính là ngươi! Ngay cả người ở bên cạnh ta cũng dám ra tay, ta làm sao có thể tha thứ cho ngươi được.

Tam Nhãn Ma Lộc bật cười như điên cuồng đáp:

- Tha cho ta? Quả thật là cuồng vọng vô cùng. Tiểu tử ngươi sợ còn chưa biết được đây là nơi nào. Nói cho ngươi biết, đây chính là Tỏa Nguyên động thiên, ngoại trừ ta ra, bất kỳ người nào tiến vào đều chỉ chết mà thôi.

Lục Vân hờ hững đáp lại:

- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi ngại gì mà không thử.

Phía sau Lục Vân, Diệp Tâm Nghi lên tiếng nhắc nhở:

- Cẩn thận, nơi này rất quỷ dị, chân nguyên trong cơ thể muội âm thầm mất hết, toàn thân không còn chút sức lực.

Lục Vân tâm thần chấn động, lúc này cũng cảm thấy không ổn, chỉ thấy thân thể đang nhũn ra, chân nguyên trong cơ thể mười phần mất chín, chỉ có sức mạnh của Trấn Hồn phù và Hóa Hồn phù còn bảo tồn trong cơ thể. Ngoài ra, thuật Trọng Sinh Hoàn Nguyên cũng đang nhanh chóng vận hành, từ từ khôi phục lại thực lực.

Tam Nhãn Ma Lộc đắc ý vô cùng, thấy vẻ mặt Lục Vân biến đổi hẳn, nhịn không được cười nói:

- Thế nào rồi, có phải hối hận rồi không? Đáng tiếc đã quá trễ rồi! Chịu chết đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.