Thất Giới Hậu Truyện

Chương 593: Hắc Vực lệnh kỳ – phần 2



Giây lát sau, trong động vang lên tiếng nói của vua Hắc Vực:

- Bốn dạng thần khí thì các ngươi đã thu được ba loại, nếu như ta muốn các ngươi dùng một trong đó để đổi chác, các ngươi rõ ràng sẽ không đồng ý. Thế thì ta đổi điều kiện, dùng một vật khác trên người các ngươi để đổi vậy.

Thương Nguyệt liếc mọi người, hỏi lại:

- Vua Hắc Vực, sáu người chúng ta trên người đồ vật không ít, ngươi muốn lấy thứ nào đây?

Giữa hư không, một bóng đen hiện ra, vua Hắc Vực âm thầm đến, lơ lửng trước mặt sáu người chừng vài trượng.

- Đồ vật trên người các ngươi không ít, nhưng đại đa số đều là vật thần thánh, không thích hợp với ta, chỉ duy nhất có một thứ ta thấy được, chính là tinh linh Dục hoa trong cơ thể cô ta (Diệp Tâm Nghi), không biết cô ta có thể bỏ được không?

Mọi người nghe vậy thất kinh, đều nhìn Diệp Tâm Nghi, nét mặt lộ ra sự trầm tư. Vua Hắc Vực vừa mới gặp Diệp Tâm Nghi, lại biết trong người nàng có tinh linh của Dục hoa, điều này khiến người ta phải khó hiểu. Thứ đến, vua Hắc Vực vì sao không cần thứ khác mà lại muốn lấy đồ trên người của Diệp Tâm Nghi. Đây là trùng hợp hay là có ý như vậy?

Lục Vân nhìn vua Hắc Vực, trong mắt toát ra vài phần nghi ngờ, theo phân tích của chàng thu được, vua Hắc Vực chính là chủ thể hồn phách, nhưng lại khác với hồn phách bình thường khác, có phần giống như Sát Huyết Diêm La của Quỷ Vực, thừa kế một loại sức mạnh bất diệt nào đó. Theo như cách nhìn của Liệt Sơn thần thú và Hồn Ma Quân, thế giới đoàn người Lục Vân đang ở cách với chỗ này đến vạn năm thời gian. Nếu như lời này không giả, vua Hắc Vực trước mắt đó chính là hồn phách vạn năm trước, sức mạnh hắn thừa kế được có nguồn gốc từ chỗ nào?

Diệp Tâm Nghi nhìn vua Hắc Vực, trong mắt mơ hồ không hiểu hỏi lại:

- Ngươi vì sao không chọn thứ khác, lại muốn chọn lấy tinh linh Dục hoa trên người của ta, ngươi biết nó đại biểu cho ý nghĩa như thế nào không?

Giữa không trung, vua Hắc Vực lạnh lùng đáp:

- Người có Dục hoa, hoa dục vọng cũng quên mất việc gửi lại trong người ngươi hoàn toàn không phải là chuyện tốt, chi bằng mượn tay ta để thoát khỏi vận rủi.

Diệp Tâm Nghi hừ giọng nói:

- Câu này của ngươi nghe qua đã biết không thật, ngươi tất nhiên có ẩn giấu gì đó, muốn che mắt chúng ta sao.

Vua Hắc Vực hoàn toàn không phủ nhận, thản nhiên đáp:

- Có một số chuyện không biết còn tốt hơn là biết. Giữa chúng ta chỉ là đang giao dịch, ai nấy có nhu cầu riêng, hà tất phải lưu luyến làm gì.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy càng thêm phần hiếu kỳ, hỏi tiếp:

- Cho dù là giao dịch, cũng phải công bằng công chính. Dục hoa trong người của ta bất quá là một loại linh dị, luận về giá trị chắc không bằng Tụ Linh Kỳ, ngươi tại sao lại muốn đổi lấy nó, bên trong tất có nguyên nhân.

Vua Hắc Vực nhìn Diệp Tâm Nghi, thanh âm bình lặng có mấy phần kỳ dị trả lời:

- Ta dùng Tụ Linh Kỳ đổi lấy Dục hoa trong người của ngươi tự nhiên có dụng ý của ta. Hoa này tuy không quý giá như Tụ Linh Kỳ nhưng thuộc tính của nó huyền âm, có phần ích lợi đối với ta.

Diệp Tâm Nghi chất vấn tiếp:

- Chỉ đơn giản như vậy thôi? Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng?

Vua Hắc Vực hỏi ngược trở lại:

- Không phải như vậy, ngươi thấy là vì sao đây?

Diệp Tâm Nghi không đáp, cẩn thận phân tích lời nói của vua Hắc Vực, trong lòng sinh ra các loại suy đoán.

Bách Linh thấy nàng có phần không nỡ, liền nói với vua Hắc Vực:

- Hay là ngươi hãy đổi điều kiện khác, chúng ta thương lượng lần nữa.

Vua Hắc Vực cố chấp trả lời:

- Không, ngoại trừ Dục hoa, những thứ khác miễn bàn.

Thấy vậy, Bách Linh và mấy người Lục Vân đưa mắt ra hiệu cho nhau, lén trò chuyện với nhau.

Trước tiên, Bách Linh nói:

- Vân, huynh có suy nghĩ thế nào?

Lục Vân đáp:

- Vua Hắc Vực chắc không phải vì một đóa Dục hoa đơn giản như vậy, nhưng ý đồ thật sự thế nào thì tạm thời còn chưa biết được.

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Bộ dạng của Tâm Nghi như vậy, dường như không bỏ đi Dục hoa được, thật ra hoa này có điều gì kỳ diệu?

Vấn đề này, Bách Linh và Thương Nguyệt đều nghĩ đến, cả hai cùng đưa mắt nhìn lại Lục Vân.

Thấy Ngạo Tuyết hỏi lại, Lục Vân khẽ thở dài rồi nhẹ giọng đáp:

- Người có hoa Dục thì kiếp nạn vì tình. Đó là một loại lời nguyền, thật ra dự báo điều gì đây ta cũng không biết rõ.

Thương Nguyệt kinh hãi nói:

- Nếu là lời nguyền, hà cớ gì không nhờ cơ hội này để thoát ra đi?

Lục Vân trầm ngâm đáp:

- Có thể thoát được là tốt rồi, nhưng trước mắt vua Hắc Vực kể đến tên của hoa này, bên trong tất có điều huyền diệu.

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Nếu như không trao đổi, có thể cưỡng đoạt được không?

Bách Linh đáp:

- Nói như vậy, chắc chắn phải nắm vững tuyệt đối việc bắt giữ vua Hắc Vực, nếu không chỉ phí công vô ích mà thôi.

Trong lúc mấy người lén truyền âm nói chuyện với nhau, Diệp Tâm Nghi cũng suy nghĩ rất nhiều, sau khi đã loại trừ rất nhiều chuyện không có khả năng, nàng nghĩ đến mục đích của chuyến đi lần này. Nếu như có thể dùng Dục hoa để đổi lấy Tụ Linh Kỳ, thuận lợi thu được bốn dạng thần khí thì cũng đáng giá lắm. Nhưng bản thân mình vì sao không nỡ vậy?

Ngửng đầu lên, Diệp Tâm Nghi nhìn vua Hắc Vựa, trầm giọng đáp:

- Nếu như ta không đồng ý trao đổi, ngươi dự tính làm như thế nào? Giao chiến một trận với chúng ta hay là thỏa hiệp đây?

Vua Hắc Vực nhìn nàng, rất bình thản trả lời:

- Nếu như ngươi không đồng ý trao đổi, cần gì phải hỏi han?

Diệp Tâm Nghi lý giải:

- Chúng ta đến đây chính là vì Tụ Linh Kỳ, ta hỏi điều này chỉ vì muốn thuận lợi để hoàn thành mục đích hơn thôi.

Vua Hắc Vực nói:

- Như vậy, nếu câu trả lời của ta không khiến các ngươi thỏa mãn, có phải lập tức muốn động binh đao phải không?

Diệp Tâm Nghi lạnh lẽo đáp:

- Ngươi thấy thế nào?

Vua Hắc Vực cười khẩy trả lời:

- Xem ra con người vẫn không khác gì trước đây, vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ đến công bằng và công đạo.

Diệp Tâm Nghi sửng mình một lúc, dường như chưa hề nghĩ được vua Hắc Vực sẽ nói những câu như vậy, nhất thời cũng không có gì để trả lời.

- Vua Hắc Vực, ngươi nói câu này rất có đạo lý, nhưng ngươi vì sao lại muốn che dấu mục đích của bản thân mình, lại muốn chúng ta đối xử công bằng với ngươi?

Lục Vân đúng lúc mở miệng giải trừ sự lúng túng cho Diệp Tâm Nghi.

Thương Nguyệt nói:

- Đúng thế, ngươi không nói ra mục đích chân chính đổi lấy Dục hoa, lại dùng đạo đức luân lý để kềm chế chúng ta, điều này dường như không đủ công chính đó.

Bật cười ha hả, vua Hắc Vực đáp:

- Muốn lấy Tụ Linh Kỳ chính là các ngươi, ta bất quá cho các ngươi một phương tiện, nếu các ngươi không muốn trao đổi thì thôi vậy, không có gì để nói nữa.

Lục Vân nói:

- Chúng ta nói chuyện trao đổi, nhưng không muốn mọi người làm mất mặt nhau, hy vọng có thể dùng phương thức hòa bình để giải quyết mọi thứ. Hiện nay ngươi tự động bỏ qua, một khi động thủ, ngươi không sợ sẽ hối hận sao?

Vua Hắc Vực lãnh đạm đáp:

- Ta biết các ngươi có khả năng, đánh thẳng một trận ta không chiếm được chút tiện nghi nào cả. Nhưng ta dù sao cũng là vua Hắc Vực, người thủ giữ Tụ Linh Kỳ, làm sao có thể dễ dàng chắp tay nhường cho người được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.