Thất Giới Hậu Truyện

Chương 637: Kiếp sổ nan đào (Số kiếp khó thoát) – phần 2



Trong lúc trầm ngâm, Vũ Điệp mắt không hề chớp nhìn kỹ Thiên Lân, trong lòng đầy đau thương. Nhưng trong lúc Vũ Điệp chìm đắm vào đau thương, trên trán của nàng ánh nhạt lóe lên, một con mắt thứ ba thần bí lóe lên biến mất, nắm bắt được một chút cảnh tượng kỳ dị, rồi lập tức chuyển thông tin quay về đại não của Vũ Điệp.

Thời khắc đó, Vũ Điệp đột nhiên chỉ về phía thi thể của Thiên Lân, kinh hoàng la lên:

- Mọi người nhìn nhanh, trên người Thiên Lân có biến hóa.

Câu nói của Vũ Điệp hệt như tiếng sét ngang trời khiến mọi người kinh ngạc, ai nấy lập tức tỉnh táo hẳn lại, cùng đưa mắt nhìn kỹ thân thể Thiên Lân, quan sát cẩn thận.

Nhưng nhìn rất lâu rồi, Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:

- Không thấy có bất kỳ biến hóa nào cả.

Lâm Y Tuyết phụ họa:

- Đúng thế, muội cũng không hề thấy có chút biến hóa nào, mọi người có nhìn ra được gì chăng?

Hoa Hồng lắc đầu không đáp, có phần thất vọng. Mẫu Đơn cau mày trầm tư, không hề đáp lời. Dao Quang vẻ mặt kỳ dị, vẫn còn quan sát.

Tân Nguyệt và Vũ Điệp đứng yên bất động nhìn Thiên Lân, vẻ mặt có phần khác lạ.

Giây lát sau, Tân Nguyệt thôi nhìn, khẽ nói:

- Trong tầng băng quanh người Thiên Lân có một số sợi tơ trong suốt, phải nhìn cẩn thận mới có thể phát hiện được.

Câu này vừa nói ra, mọi người lại kích động trở lại, ai nấy cẩn thận quan sát một lúc, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Dao Quang, Hoa Hồng, trước sau đều la lên thất kinh:

- Đúng, đúng là có biến hóa rồi.

Mẫu Đơn tỉnh táo hơn nhắc nhở mọi người:

- Ai nấy không cần phải kích động, cũng không cần phải biểu lộ ra, điều này đối với Thiên Lân trước mắt chỉ gây hại mà thôi. Hiện nay, chúng ta có thể làm chính là bảo vệ Thiên Lân cho tốt, giữ kín bí mật cho hắn, tận sức không khiến cho người khác phải chú ý đến.

Mọi người nghe vậy lập tức tỉnh táo trở lại, ai nấy cố nén kích động trong lòng, quay lại nhìn Tân Nguyệt.

Khẽ gật đầu, Tân Nguyệt bay vút lên không, ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không gian trên Thiên Lân, bố trí kết giới ánh sáng phòng ngự. Sau đó, Tân Nguyệt ngưng thần tĩnh khí, vừa quan sát động tĩnh chung quanh, vừa tranh thủ thời gian trị thương, trong lòng đầy hy vọng. Biến hóa của Thiên Lân đối với Tân Nguyệt có ý nghĩa trọng đại, đây chính là một loại khẳng định mà Tân Nguyệt đưa ra, khiến nàng lập tức trở thành kiên cường.

Trên mặt đất, bọn Dao Quang, Mẫu Đơn tinh thần chấn động mạnh mẽ, tất cả u buồn trong lòng thoáng cái đã quét sạch, khuôn mặt mỗi người đều hiện lên nụ cười mỉm. Để bảo vệ cho Thiên Lân được tốt hơn, Dao Quang và Lâm Y Tuyết tranh thủ thời gian trị thương. Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Vũ Điệp và Giang Thanh Tuyết lại nhìn Thiên Lân không hề chớp mắt, quan sát biến hóa trên người của hắn.

Ban đầu, trong tầng băng quanh người Thiên Lân những sợi tơ không thu hút tầm mắt lắm, nhưng theo thời gian trôi qua, những sợi tơ mỏng đó càng lúc càng nhiều, dần dần phân bố khắp toàn thân Thiên Lân, rất thực tế và kín bưng bao trùm lấy người hắn, khiến người ta dần dần không nhìn rõ được dung mạo của hắn nữa.

Đối với điều này, bốn nàng vừa kinh ngạc vừa lấy làm lạ, tràn đầy hy vọng. Còn Vũ Điệp lại cảm ứng được rất rõ ràng, khí hậu trong thung lũng băng có biến hóa, khẽ bảo:

- Mọi người có phát hiện được không, càng lúc càng lạnh giá.

Hoa Hồng kinh ngạc nói:

- Muội không nói thì ta còn chưa phát hiện được, muội nói rồi bản thân ta thấy lạnh hơn nhiều.

Mẫu Đơn nói:

- Thiên Lân tinh thông Băng Thần quyết, hiện nay chắc là do hắn đang hấp thu khí lạnh chung quanh, vì thế nhiệt độ nơi này mới hạ thấp.

Giang Thanh Tuyết vẻ mặt đầy mong chờ, khẽ bảo:

- Chỉ hy vọng hôm nay có thể bình an vượt qua được, đừng phát sinh bất kỳ điều gì bất ngờ nữa.

Hoa Hồng nói:

- Ở hiền gặp lành, ta tin tưởng như vậy.

Lời vừa nói đến đây, Tân Nguyệt giữa không trung đột nhiên lên tiếng:

- Mọi người chú ý, có cường địch đến gần.

Tin tức bất ngờ hệt như tiếng sét ngang tai, khiến mọi người khiếp sợ. Không những bốn nàng Hoa Hồng vẻ mặt biến hẳn mà ngay cả Dao Quang và Lâm Y Tuyết đang trị thương cũng đồng thời tỉnh lại, vẻ mặt toát ra sự oán hận.

Trở mình đứng dậy, Dao Quang có phần tức giận hỏi lại:

- Người đến là ai vậy?

Tân Nguyệt vẻ mặt nặng nề, giọng trầm trọng đáp:

- Địch nhân rất mạnh mẽ, ta tạm thời chỉ có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn, không cách nào xác định được thân phận.

Lâm Y Tuyết bay vút lên không, nhìn ra Băng Nguyên mờ mịt, nghi hoặc nói:

- Địch nhân muốn đến đều đến gần hết, còn có ai nữa đây?

Giang Thanh Tuyết suy đoán:

- Có phải là cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực không?

Mẫu Đơn đáp lại:

- Nếu như là địch nhân đến từ Ngũ Sắc Thiên Vực thì ta và Hoa Hồng sẽ có cảm ứng được.

Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:

- Không phải là Ngũ Sắc Thiên Vực thì là ai đây?

Hoa Hồng hỏi:

- Có phải là Thái Huyền Hỏa Quy không?

Tân Nguyệt lắc đầu đáp:

- Hoàn toàn không phải Thái Huyền Hỏa Quy.

Dao Quang cau mày nói:

- Băng Nguyên hiện nay tuy cực kỳ hỗn loạn, nhưng có đủ khả năng tạo thành uy hiếp với chúng ta thì không nhiều. Ngoại trừ Thiên Tàm lão tổ, Tỏa Hồn, Hắc Ma, U Ảo Vũ Tiên trước kia, địch nhân còn lại có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vũ Điệp khổ sở bảo:

- Trong số những địch nhân đếm trên đầu ngón tay đó, có kẻ chúng ta không cách nào né tránh được.

Mẫu Đơn khích lệ:

- Mọi người hãy lạc quan lên, sự kiên cường của chúng ta chính là sự yêu thương Thiên Lân.

Lâm Y Tuyết nói:

- Không sai, nếu như đến lúc quan trọng cuối cùng, thế thì chúng ta hãy thể hiện dũng khí chiến đấu vì yêu!

Câu nói của Lâm Y Tuyết cổ vũ mọi người, khiến lo lắng trong lòng mọi người lập tức quét sạch, trở nên kiên cường.

Tân Nguyệt giữa không trung quan sát động tĩnh chung quanh, nhắc nhở:

- Tốc độ địch nhân cực nhanh, mọi người hãy chuẩn bị cho tốt.

Lời còn vang bên tai, trong không trung ánh trắng lóe lên, bóng người xuất hiện, một hình bóng nửa trắng nửa đen tiến vào trong tầm nhìn của mọi người.

Tân Nguyệt thân thể run lên, vẻ mặt lập tức khó coi vô cùng, trầm giọng nói:

- Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên.

Trên mặt đất, Giang Thanh Tuyết vẻ mặt biến hẳn, vọt miệng nói:

- Thì ra là lão!

Dao Quang, Lâm Y Tuyết, Mẫu Đơn, Hoa Hồng và Vũ Điệp vẻ mặt đều hoảng sợ, ai cũng không ngờ được vào lúc cuối cùng này, lại gặp phải Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên.

Trước đây, Thiên Tàm lão tổ, U Ảo Vũ Tiên, Hắc Ma dĩ nhiên là địch nhân đáng sợ vô cùng, nhưng hôm nay lại gặp phải Tử Vong thành chủ càng đang sợ hơn nữa, cuộc gặp gỡ này làm sao có thể không khiến mọi người có mặt cảm thấy chua xót trong lòng.

Bật cười ngạo nghễ, Tử Vong thành chủ hết sức hài lòng đối với phản ứng của mọi người, cười tà dị nói:

- Xem ra mọi người đều không xa lạ gì với bản thành chủ.

Tân Nguyệt chỉ chớp mắt đã lấy lại bình tĩnh, điềm nhiên nói:

- Thành chủ lần này đến đây không biết chỉ để thăm chúng ta phải không?

Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên cười nói:

- Cần gì nóng lòng, kéo dài thời gian với các ngươi không phải càng có lợi hơn sao?

Tân Nguyệt nghe vậy rung động, lại hờ hững nói:

- Thành chủ nếu như đã biết, sao không chờ đợi thêm mấy ngày nữa hãy tới.

Tử Vong thành chủ cười đáp:

- Qua ngày hôm nay rồi chẳng phải sẽ không có cơ hội nữa rồi.

Tân Nguyệt lạnh lùng trả lời:

- Thành chủ nói như vậy là có lòng muốn gây chuyện với chúng ta rồi?

Tử Vong thành chủ cười tà dị đáp:

- Các ngươi chỉ cần lùi một bước, bản thành chủ tuyệt đối không làm khó.

Tân Nguyệt nói:

- Thành chủ nếu như đã biết tất cả mọi thứ thì cũng hiểu rõ lập trường của chúng ta.

Tử Vong thành chủ nói:

- Cũng là bởi vì biết rồi, vì thế ta mới nói trước khi làm, cho các ngươi thêm chút thời gian để suy tính.

Tân Nguyệt nghe vậy trong lòng biến chuyển, vốn đang muốn phản bác mấy câu lại đột nhiên đổi ý, thuận theo lời Tử Vong thành chủ mà lên tiếng:

- Như vậy, hãy để chúng ta thương nghị đã.

Tử Vong thành chủ cười nói:

- Ta không gấp, các ngươi cứ từ từ mà thương lượng.

Tân Nguyệt nhẹ nhàng hạ xuống, đến bên mọi người điềm nhiên lên tiếng:

- Mọi người có ý kiến thế nào?

Giang Thanh Tuyết nói:

- Liều mạng cũng phải bảo vệ sự an toàn cho Thiên Lân.

Hoa Hồng nói:

- Không có suy tính thế nào cả, chúng ta tuyệt đối không hề thối lui.

Lâm Y Tuyết dường như phát hiện được gì đó, khẽ lên tiếng hỏi:

- Tân Nguyệt tỷ tỷ, tỷ có phải dự tính trì hoãn thời gian không?

Tân Nguyệt không khẳng định gì, phân tích:

- Với tình trạng trước mắt của chúng ta, trận chiến này kết quả rõ ràng, vì thế ta muốn trước tiên trưng cầu ý kiến của mọi người.

Vũ Điệp u oán nói:

- Cho dù là chết, quyết tâm của chúng ta đều không hề dao động.

Dao Quang lên tiếng:

- Thời gian cuối cùng chính là khảo nghiệm quyết tâm và nghị lực của chúng ta, chúng ta quyết không thể nào lùi lại.

Mẫu Đơn an ủi:

- Mọi người không cần phải kích động, câu hỏi của Tân Nguyệt cũng chính là sự tôn trọng mọi người. Hiện nay, chỉ còn lại một ngày cuối cùng này, trong tình trạng không đủ năng lực địch lại, tận hết khả năng trì hoãn thời gian chính là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm được.

Giang Thanh Tuyết lo lắng nói:

- Với trí tuệ của Tử Vong thành chủ, làm sao có thể không biết được suy nghĩ trong lòng của chúng ta, lão ta rõ ràng đang trêu đùa chúng ta.

Tân Nguyệt trầm ngâm rồi nói:

- Tỷ tỷ nói có lý nhất định, nhưng ta thấy còn có nguyên nhân khác nữa.

Giang Thanh Tuyết hỏi lại:

- Nguyên nhân nào?

Tân Nguyệt liếc Thiên Lân, khẽ bảo:

- Hắn có lo ngại, lại không đành lòng buông tay, vì thế mới cho chúng ta cơ hội để chọn lựa.

Hoa Hồng không hiểu, nghi hoặc nói:

- Lo ngại điều gì?

Tân Nguyệt bật cười phức tạp, không hề đáp lời.

Lâm Y Tuyết cau mày nói:

- Nghe nói lão quái vật này có thực lực tương đương với Vu Thần năm xưa, lão ta lo ngại gì đây?

Dao Quang đáp:

- Ở trên Băng Nguyên sợ là người có thể khiến cho lão ta phải lo ngại chỉ có Xà Thần và Thái Huyền Hỏa Quy thôi.

Hoa Hồng nói:

- Nhưng Xà Thần và Thái Huyền Hỏa Quy đều không có ở đây.

Tân Nguyệt lên tiếng:

- Lão ta lo ngại không phải là Xà Thần hay là Thái Huyền Hỏa Quy, mà là một thần thoại.

Tung mình bay lên, Tân Nguyệt quay lại giữa không trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.