Thất Giới Hậu Truyện

Chương 648: Yết hiểu ẩn bí (Khai mở bí mật) – phần 1



Gió nhẹ khẽ thổi, hoa cỏ màu xanh lay động người sống, ánh mặt trời êm ái xuyên qua tầng sương mù chiếu rọi trên mặt thảo nguyên rộng lớn xanh um, vô số giọt nước lấp lánh phát sáng hệt như những ngôi sao rơi rụng trên mặt đất. Trước đó, một trận mưa lớn đã đổ ào xuống nơi này, hiện nay, mặt trời tỏa sáng trên cao, cầu vồng rực rỡ vẽ ngang bầu trời như nhịp cầu cho chim điểu gặp nhau, cho tiên hạc bay lên cao. Cảnh sắc như vậy làm sao không khiến người ta phải bồi hồi?

Bầu trời sau cơn mưa, cầu vồng bảy màu, trên thảo nguyên rộng lớn xanh um quanh năm sương mù tràn ngập như vậy, có thể nói là việc trăm năm khó gặp.

- Lại gặp cầu vồng, sau hai mươi năm, thời gian qua mau, nước chảy như mộng đẹp.

Thanh âm nhẹ nhàng có phần cảm xúc, mô tả một đoạn đau khổ đã từng trải qua.

Có lẽ, hai mươi năm quá mức vội vã, những ký ức ngày xưa khó mà quên được đó vẫn còn khắc sâu trong lòng, hệt như một trận gió đêm qua, vẫn còn rõ ràng trong tâm trí. Có lẽ, hai mươi năm qua bình yên không sóng gió, khi cảnh tượng kích động lòng người năm xưa đến lúc này lại hiện ra trước mắt, phảng phất năm tháng chưa từng đi xa, chỉ là mới quay đầu. Trong gió nhẹ, thanh âm luân chuyển, cỏ xanh như thoi đưa. Những giọt nước lấp lánh theo gió mà lay động, chiếu rọi lên năm bóng người, phản xạ lại những gợn sóng nhàn nhạt.

Treo lơ lửng trên bầu trời, nhìn chăm chú về phía xa xăm, năm người một nam bốn nữ hệt như thiên đồng ngọc nữ, xinh đẹp vô cùng đang thưởng thức cảnh tượng khó gặp này trên thảo nguyên rộng lớn. Dưới ánh mặt trời, người đàn ông mặc y phục một màu xanh lam, nhẹ nhàng như gió, khuôn mặt tuấn tú khuôn mặt như ngọc, toát ra khí thế ngạo nghễ và tự phụ giữa hai chân mày, khiến cho người ta cảm thấy nho nhã mà bình tĩnh, ngạo nghễ nhìn trời đất. Bên cạnh người đàn ông, bốn người phụ nữ phân ra hai bên, y phục khác nhau, niên kỷ cũng tương tự như nhau, xinh đẹp tương đương nhau, lại mỗi ngươi một vẻ khác nhau. Người thứ nhất ở sát bên trái của người đàn ông, toàn thân y phục trắng toát như tuyết nhẹ nhàng, hệt như sen tuyết ở Thiên Sơn, trong trẻo lạnh lùng mà thánh khiết. Người thứ hai ở bên trái ngoài cùng, toàn thân y phục màu đỏ rực như lửa cao quý xinh đẹp, phối hợp với dung nhan xinh đẹp tuyệt trần thanh nhã, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng cao ngạo. Người thứ ba ở sát bên phải của người đàn ông, toàn thân y phục rực rỡ chói mắt, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nụ cười nhẹ nhàng, giữa hai chân mày toát ra mấy phần bướng bỉnh. Người thứ tư ở ngoài cùng bên phải, toàn thân một màu tím bao lấy thân thể lung linh hấp dẫn, trong thần bí toát ra mấy phần hấp dẫn, trong nụ cười mỉm ẩn chứa phong tình, khiến cho người ta cảm thấy thân thiết.

Gió thổi nhè nhẹ, thời gian trôi qua. Khi sương mù tan đi, khuôn mặt anh tuấn vô cùng của người đàn ông toát ra một nụ cười kỳ dị, bình tĩnh nho nhã cất tiếng nói:

- Nguyệt, thời gian trôi qua vẫn luôn vội vã, ai cũng không cách nào giữ lại được.

Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời toàn thân đỏ rực ở bên trái người đàn ông khẽ lẩm bẩm:

- Muội chỉ cảm khái mà thôi, trong não bất chợt nhớ lại một số điều, một số người năm xưa mà thôi.

Người phụ nữ áo trắng điềm đạm thanh nhã lên tiếng:

- Hồi ức, mỗi một người đều có, nhưng có tỏ lộ hay không mà thôi.

Phụ nữ y phục nhiều màu cười nói:

- Cho dù tỏ lộ hay không thì hồi ức vẫn ở trong lòng của chúng ta. Rất nhiều khi, ta cũng muốn nhớ đến những thời khắc gặp gỡ năm xưa, điều đó đã tạo bước ngoặt trong đời chúng ta, thay đổi cuộc sống chúng ta, đó chính là những thời khắc đáng quý giá nhất và đáng ghi nhớ nhất trên con đường cuộc sống của chúng ta. Thương Nguyệt nhớ lại quá khứ, không tránh khỏi có cảm xúc, đây chỉ là nhớ lại chuyện xưa mà thôi, mọi người không cần phải lo lắng.

Thương Nguyệt? Té ra một nam bốn nữ này chính là những người hai mươi năm trước danh chấn thiên hạ: Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh, Diệp Tâm Nghi. Bọn họ đang ở trước mặt thảo nguyên rộng lớn mênh mông, chính là thảo nguyên ở bên ngoài Ngũ Phượng Triêu Dương cốc, Hải Mộng Dao đã từng gọi nó là Thanh Xuyên, vì thế được gọi là Thanh Xuyên đại thảo nguyên.

Cười nhè nhẹ, Diệp Tâm Nghi nói:

- Hồi ức thật ra là chuyện đã qua, chúng ta chớ quên nắm chắc hiện tại, thưởng thức thật tốt cầu vồng khó gặp được đang thấy kia.

Lục Vân cười nói:

- Tâm Nghi nói không sai, nơi này quanh năm mây mù, hôm nay có được cầu vồng hiếm thấy, mọi người chắc chắn phải tranh thủ cho tốt.

Trương Ngạo Tuyết ánh mắt khẽ động đậy, nhìn nụ cười ôn nhu văn nhã của Lục Vân, trầm ngâm nói:

- Huynh hôm nay chủ động dẫn chúng ta ra ngoài, chắc chắn không phải là trùng hợp chứ.

Câu này vừa nói ra, ba nàng còn lại lập tức thấy kỳ lạ, ánh mắt cùng quay sang nhìn Lục Vân.

Bật cười nhạt nhẽo, Lục Vân đáp:

- Trước đây ta cũng đã từng dẫn mọi người đến đây mà.

Bách Linh nói:

- Trước đây đều đơn độc mà đến, những lúc mọi người cùng đi với nhau cũng không quá năm lần, hành động hôm nay của huynh có phần khác thường.

Diệp Tâm Nghi nhìn Lục Vân, cười mỉm nói:

- Huynh có chuyện gì muốn nói với chúng ta?

Thương Nguyệt cười nói:

- Có lẽ, huynh ấy chỉ muốn bảo chúng ta đi xem cầu vồng.

Lục Vân vẻ mặt bình thản, cười nói:

- Còn có Thương Nguyệt hiểu rõ lòng ta, cảnh tượng xinh đẹp như vậy, ta làm sao có thể để cho các muội bỏ qua được?

Trương Ngạo Tuyết cười mắng:

- Thương Nguyệt nói vậy chỉ để nể mặt mũi huynh mà thôi, huynh hãy thành thực khai báo đi, có chuyện gì muốn gạt chúng ta.

Bách Linh cười duyên nói:

- Hai mươi năm rồi, các trò gạt người của huynh đều bị nhìn xuyên thấu cả, hay là hãy thành thật khai báo đi.

Diệp Tâm Nghi cười nói:

- Ta muốn làm bộ không biết gì cả, nhưng bọn họ quá thông minh rồi.

Lục Vân nghe vậy cười quái dị một tiếng, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói:

- Thật lợi hại quá, thế thì ta còn có chuyện gì lừa gạt được mọi người?

Trương Ngạo Tuyết trả lời:

- Biết vậy là tốt rồi, hãy thành thực khai báo đi.

Lục Vân bật cười thần bí, hỏi ngược lại:

- Hai mươi năm ở chung đụng với nhau, ta và các muội chỉ trong gang tấc, có chuyện gì phải che giấu đây?

Bách Linh nũng nịu hừ khẽ nói:

- Nhìn vào ánh mắt đó của huynh là biết rồi, trong lòng huynh có chuyện gì định nói ra đây.

Lục Vân cười hỏi ngược lại:

- Có vậy chăng? Sao ta chẳng biết rõ gì cả.

Diệp Tâm Nghi mắng:

- Bớt đi, chiêu này của huynh đã dùng quá nhiều lần rồi.

Thương Nguyệt mỉm cười nói:

- Thực ra mọi người không cần phải hỏi huynh ấy, không bao lâu nữa, huynh ấy sẽ nhịn không được mà nói ra liền. Còn bây giờ, mọi người càng muốn biết, huynh ấy càng không nói ra đâu.

Trương Ngạo Tuyết cười mắng:

- Huynh ấy càng sống tính khí càng trẻ con, cứ như mấy đứa nhỏ mới lớn, thích trêu cợt người khác.

Bách Linh nói:

- Có lẽ, huynh ấy muốn bồi bổ lại những khoái lạc bị mất đi lúc còn trẻ thơ, cố ý toát ra bộ mặt tinh linh kỳ quái.

Dứt lời, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Diệp Tâm Nghi lập tức ngậm miệng, ba người cùng nhìn lại Lục Vân, trong ánh mắt toát ra vẻ tình cảm thật thâm sâu.

Hai mươi năm ở chung với nhau, bốn nàng đã biết được tất cả mọi việc của Lục Vân lúc trẻ thơ từ miệng của cha mẹ chàng, đối với một đứa trẻ mới tám tuổi mà trời sinh đã tàn khuyết một hồn một phách thì chàng đã trải qua quá nhiều chuyện.

Nhìn thấy những tình cảm êm ái và thương xót trong mắt các cô, Lục Vân thôi cười, điềm tĩnh nói:

- Không trải qua những trắc trở, ta làm sao được như bây giờ. Mọi người chớ quên kiêu ngạo vì ta mà chỉ còn cảm xúc thôi.

Trương Ngạo Tuyết đáp:

- Kiêu ngạo là chuyện sau đó, luôn luôn phải trả giá quá nhiều.

Lục Vân cười đáp:

- Cái huynh được cũng rất nhiều.

Diệp Tâm Nghi nói:

- Được rồi, không nói những chuyện này, hôm nay cầu vồng hiếm khi trải lên bầu trời, nói không chừng sẽ có chuyện vui nào đó xảy đến.

Thương Nguyệt trầm ngâm nói:

- Nơi này ẩn sâu khó tìm, ngoại ra còn có cấm chế phòng ngự, chuyện vui nào xảy đến đây.

Diệp Tâm Nghi cười trả lời:

- Chuyện này phải hỏi Lục Vân, huynh ấy mới biết trong lòng thế nào.

Bách Linh cười nói:

- Chỉ sợ huynh ấy không dễ dàng nói thẳng ra thôi.

Thấy bốn nàng cười cợt, Lục Vân vẻ mặt trầm ngâm, giây lát sau nụ cười lập tức biến mất, thay vào đó là một loại thần sắc khó mô tả được, rõ ràng che giấu chuyện gì đó.

- Vân, huynh làm sao vậy?

Trương Ngạo Tuyết khẽ khàng nhẹ giọng hỏi lại.

Lục Vân từ từ ngửng đầu chăm chú nhìn cầu vồng trên trời, vẻ mặt phức tạp nói:

- Cầu vồng hôm nay dự báo chuyện vui đến trước mắt.

Thương Nguyệt kinh ngạc nói:

- Thật sự là có chuyện vui đến sao?

Bách Linh cau mày hỏi:

- Chuyện vui đến từ đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.