Thất Giới Hậu Truyện

Chương 698: Trí đấu Huyền Hỏa – Phần 1



Đứng yên bất động, chân nguyên trong cơ thể của Thiên Lân lưu động rất nhanh để điều trị những kinh mạch bị tổn thương, bồi dưỡng những cơ quan nội tạng bị thương tổn. Trước đây, Thiên Lân giao chiến với Thiên Tàm lão tổ cũng không có gì là nghiêm trọng lắm. Nhưng hắn sau đó giao chiến với Hắc Ma có thể nói là bị thương không nhẹ, hiện nay, Thiên Lân đang đẩy nhanh tốc độ chữa trị, một lượng lớn linh khí bồi dưỡng toàn thân hắn, khiến cho những kinh mạch đang bị ách tắc toàn thân hắn dần dần thông suốt từng cái. Chốc lát sau, Thiên Lân đã khôi phục như cũ, đồng thời phát hiện kinh mạch còn kiên cố hơn lúc trước trước, tu vi cũng đã tinh tiến hơn rất nhiều. Kết quả này khiến người ta phải kinh ngạc, cho dù bản thân Thiên Lân cũng thấy khó mà tin tưởng được.

Theo phân tích của Thiên Lân, bản thân hắn liên tục hai lần giao chiến, tiêu hao một lượng lớn chân nguyên. Tuy do đặc thù của thể chất, hắn nhanh chóng khôi phục được tình trạng ban đầu, nhưng ít ra cũng không hề tăng thêm tu vi mới đúng. Điểm này khiến Thiên Lân rất mơ hồ, hắn suy nghĩ rất lâu mới rút ra được hai kết quả suy đoán.

Thứ nhất, trong cơ thể Thiên Lân ẩn chứa một lượng lớn linh khí, sau khi bị thương rồi, một bộ phận linh khí sẽ bị thân thể hấp thu, vì thế tu vi mới có phần tinh tiến. Thứ hai, trong lúc Thiên Lân giao chiến với Thiên Tàm lão tổ, vô tình lĩnh ngộ được thuật Cửu Ảo Điệp Ảnh, điều này khiến cho Thiên Lân càng thêm thuần thục việc vận dụng sức mạnh Băng Tàm trong cơ thể, vì thế tu vi mới theo đó mà tăng lên. Suy đoán như vậy có đúng hay không, Thiên Lân cũng không sao nắm vững, chỉ đành tạm thời không để ý đến.

Bỏ đi suy tư, Thiên Lân liếc chung quanh, thấy mọi người vẻ mặt nặng nề, trong lòng càng thêm phần cảm động. Ngửng đầu lên, Thiên Lân nhìn bầu trời, sức mạnh Linh Phách vận chuyển rất nhanh chóng, lập tức phản hồi lại tình hình của Thái Huyền Hỏa Quy vào trong nơi thâm sâu đại não của hắn. Trải qua tuyển chọn và phân tích, Thiên Lân hiểu được tình hình đại khái của Thái Huyền Hỏa Quy, lập tức phát hiện hắn đang đấu nhau với một luồng sức mạnh nào đó không thấy được, cho đến lúc này cũng không hề để ý đến mọi người trên mặt đất.

Phát hiện tình hình như vậy, Thiên Lân rất hiếu kỳ, lập tức thúc động sức mạnh Linh Phách để mở rộng phạm vi lên gấp mười lần quanh mình, ngầm tìm kiếm nguồn sức mạnh không thấy được đó. Rất nhanh, sức mạnh Linh Phách phản hồi lại tin tức, xác định nguồn gốc của luồng sức mạnh không biết tên kia có vị trí ở trong tầng mây phía Tây Nam của Thiên Nữ phong chừng ba dặm, mơ hồ có vài phần quen thuộc. Thiên Lân thu được tin tức này rồi lập tức an tâm, miệng mơ hồ nở nụ cười mỉm.

Phát hiện được biến hóa trên mặt Thiên Lân, Lâm Y Tuyết cất tiếng hỏi:

- Thiên Lân sư huynh, huynh cười gì vậy?

Âm thanh nhẹ nhàng hỏi han khiến mọi người để ý, phá vỡ sự trầm lặng trên đỉnh núi.

Bật cười điềm nhiên, Thiên Lân trả lời:

- Nụ cười có thể khiến mọi người yên tâm, ta không hy vọng mọi người lo lắng cho ta.

Lâm Y Tuyết nghi hoặc nói:

- Chỉ vì như vậy thôi?

Thiên Lân hỏi ngược lại:

- Muội thấy thế nào?

Lâm Y Tuyết dịu dàng mắng:

- Thật đáng ghét.

Xoay mình, nàng cúi đầu vân vê tay áo.

Dao Quang và Đồ Thiên thấy tất cả, nhịn không được cất tiếng cười lớn, điều này khiến cho vẻ mặt Lâm Y Tuyết càng thêm xấu hổ đỏ hồng, loáng cái đã chạy đến sau lưng của Giang Thanh Tuyết. Trừng Dao Quang một cái, Giang Thanh Tuyết cười mắng:

- Không có đứng đắn gì cả, chỉ biết làm ồn thôi.

Dao Quang cười khan hai tiếng, không dám phản bác lại.

Hoa Ảnh thấy vậy cảm nhận rất nhiều, khẽ lẩm bẩm:

- Cuộc sống như vậy quả thực chất phác hạnh phúc, không sao có được ở Ngũ Sắc Thiên Vực.

Mẫu Đơn nói:

- Hạnh phúc bình thường không phải mỗi người đều có thể có được. Cho dù là ở Ngũ Sắc Thiên Vực hay ở nhân gian cũng đều giống như vậy cả.

Hoa Ảnh u oán hỏi lại:

- Phải vậy chăng? Vì sao ta ở Ngũ Sắc Thiên Vực lại không thấy được tình cảnh như vậy?

Mẫu Đơn nhìn lên bầu trời, khẽ bảo:

- Bởi vì ngươi ở nơi vùng xoáy đấu tranh quyền lợi, căn bản không thấy được cảnh sắc bên ngoài.

Hoa Ảnh hỏi lại:

- Thế các ngươi thì sao?

Mẫu Đơn cười cười, ẩn ý khổ sở, lắc đầu không trả lời. Hoa Hồng lại nói:

- Chúng ta cũng không khác gì ngươi cả.

Hoa Ảnh trầm ngâm, không nói nhiều, chung quanh thoáng cái đã yên lặng trở lại.

Đúng lúc này, Bát Bảo đột nhiên khẽ kêu một tiếng, nhắc nhở mọi người:

- Chú ý, Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện rồi.

Mọi người nghe vậy ngửng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thái Huyền Hỏa Quy toàn thân đỏ như lửa, hóa thành một người đàn ông trung niên lưng đeo mai rùa đang chầm chậm hạ xuống, trong ánh mắt ẩn chứa sự giết chóc.

Thiên Lân chăm chú nhìn Thái Huyền Hỏa Quy, phát sóng thăm dò. Nhưng kết quả lại khiến cho người ta phải kinh ngạc, sóng thăm dò của Thiên Lân phát ra vừa đến gần Thái Huyền Hỏa Quy liền bị một sức mạnh xoáy tròn vô hình nghiền nát, căn bản không có chút tác dụng nào cả.

Thu lại sóng thăm dò, Thiên Lân thúc động sức mạnh Linh Phách, tiếp tục kiểm tra tình hình của Thái Huyền Hỏa Quy, hắn liền nhanh chóng có được thu hoạch mới. Theo những điều Thiên Lân phân tích được, quanh mình Thái Huyền Hỏa Quy có bố trí mười tám kết giới phòng ngự hình thức như vùng xoáy, bất kỳ sóng thăm dò nào đến gần đều bị nó nghiền nát, căn bản không cách nào xuyên thấu được.

Sức mạnh Linh Phách của Thiên Lân không giống như những sóng thăm dò bình thường, nó có thể né tránh được kết giới phòng ngự quanh mình của Thái Huyền Hỏa Quy, đến thẳng bề mặt thân thể Thái Huyền Hỏa Quy, lại không cách nào tiến vào trong những lổ chân lông để tiến hành thăm dò thêm bước nữa. Như vậy, Thiên Lân chỉ có thể hiểu được đại khái tình hình cơ bản của Thái Huyền Hỏa Quy, khó có thể hiểu rõ được tình hình vận hành chân nguyên trong người y. Nhưng cho dù là như vậy, Thiên Lân cũng từ những tin tức xem ra có vẻ vô dụng đó để phát hiện được một số bí mật của Thái Huyền Hỏa Quy, biết được đặc tính đao thương không làm gì được của Thái Huyền Hỏa Quy.

Chầm chậm hạ xuống, Thái Huyền Hỏa Quy dừng lại giữa không trung, cao độ bằng với mấy người Thiên Lân. Nhìn những người ở trên đỉnh Thiên Nữ phong, ánh mắt Thái Huyền Hỏa Quy chủ yếu dừng lại ở Bát Bảo, Vân Nghê thánh nữ, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Dao Quang, còn những người khác thì Thái Huyền Hỏa Quy căn bản không hề để vào trong mắt.

Đánh giá qua Bát Bảo, Thái Huyền Hỏa Quy giọng như chuông đồng hỏi lại:

- Ngươi đến từ Quỷ Vực?

Bát Bảo trả lời:

- Không sai. Ta chính là một trong Tứ Kỳ.

Thái Huyền Hỏa Quy khẽ hừ một tiếng, hỏi lại:

- Ngươi đến đây vì ta?

Bát Bảo đáp:

- Ta đến không phải vì ngươi, mà vì định mệnh.

Thái Huyền Hỏa Quy khinh thường nói:

- Luận về số mệnh mơ hồ không rõ, làm sao có thể tin tưởng được?

Bát Bảo phản bác lại:

- Nếu như không tin, ngươi hà tất phải hỏi lại?

Thái Huyền Hỏa Quy tự phụ nói:

- Ta hỏi như vậy chỉ muốn nhắc nhở ngươi, lúc này chính là lúc rời đi đó.

Bát Bảo nói:

- Câu này của ngươi phải nói cho chính mình mới được.

Thái Huyền Hỏa Quy ánh mắt lạnh lại, trầm giọng nói:

- Nhất định không hối hận!

Bát Bảo hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến.

Dời ánh mắt sang chỗ khác, Thái Huyền Hỏa Quy nhìn Vân Nghê thánh nữ, ánh mắt có phần hơi quái dị dường như ẩn chứa bí ẩn nào đó. Sau đó, Thái Huyền Hỏa Quy quét mắt qua Thiên Lân, Tân Nguyệt và Dao Quang, dừng lại lâu nhất chính là ở Thiên Lân, nhìn kỹ cả Tàn Tình kiếm và ánh mắt của Thiên Lân. Còn đối với Tân Nguyệt và Dao Quang, hai người có thể khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy chú ý đến chủ yếu bởi vì Thiên Ly thần kiếm và Nại Hà châu. Chăm chú nhìn vào ánh mắt của Thái Huyền Hỏa Quy, Thiên Lân cảm nhận một áp lực bức bách vô cùng to lớn, phảng phất như núi Thái áp xuống đỉnh đầu, khiến cho hắn khó mà thở được. Để thoát khỏi tình cảnh khốn nạn này, Thiên Lân không thể không né tránh ánh mắt của Thái Huyền Hỏa Quy, từ khí thế đã thất bại trước Thái Huyền Hỏa Quy rồi. Những điều này, người ngoài hoàn toàn không biết được, nhưng Thiên Lân lại để ý trong lòng, biết được bản thân hiện nay chưa cách nào so tài với Thái Huyền Hỏa Quy được, giữa hai bên còn có khoảng cách không hề nhỏ.

Cũng đúng lúc này, những người còn lại trên đỉnh Thiên Nữ cũng cảm nhận được bá khí mạnh mẽ của Thái Huyền Hỏa Quy, ngoại trừ Vân Nghê thánh nữ giữ nguyên được vẻ mặt bình tĩnh ra, những người còn lại không ai không kinh hãi lộ ra ngoài, tâm thần không được yên tĩnh. Hoa Ảnh ngạc nhiên vô cùng, kéo tay áo của Mẫu Đơn hỏi lại:

- Người này là ai, không ngờ lại khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ như vậy?

Mẫu Đơn nhỏ giọng nói:

- Hắn chính là Thái Huyền Hỏa Quy bị phong ấn vài ngàn năm dưới Băng Nguyên, mấy ngày trước mới xuất hiện trở lại nhân gian.

Hoa Hồng nói tiếp:

- Nghe nói, mấy người Xà Ma cũng đã ngậm cay nuốt đắng dưới tay của hắn, thiếu chút nữa đã chết trong tay của hắn rồi.

Hoa Ảnh chợt nói:

- Té ra Hồng Vân Ngũ Thải Lan chính là bị hắn làm nhục. Xem ra nhân gian quả thật cao thủ nhiều như mây, không thể coi thường được.

Mẫu Đơn cười khổ đáp:

- Sự xuất hiện của hắn bây giờ lại không phải là chuyện tốt cho chúng ta.

Hoa Ảnh cau mày nói:

- Muốn bỏ đi thì dường như không phải chuyện khó.

Hoa Hồng nói:

- Muốn toàn vẹn đi được cũng không phải là chuyện dễ.

Quét mắt một vòng, Thái Huyền Hỏa Quy ánh mắt lạnh lùng hừ giọng nói:

- Gan mật quả thật không nhỏ, không ngờ chẳng hề bỏ chạy.

Dao Quang phản bác lại:

- Ngươi còn chưa bị tiêu diệt, chúng ta làm sao có thể bỏ đi được?

Thái Huyền Hỏa Quy trừng Dao Quang, cười giận nói:

- Khẩu khí thật lớn, ta hôm nay lại muốn biết qua, những con người vô sỉ như các ngươi có bản lĩnh như thế nào đây.

Dứt lời, thân thể Dao Quang chấn động, một luồng ý niệm giết người vô hình phá không ập đến, lập tức đánh cho hắn phun máu tươi, lắc lư lùi lại phía sau. Giang Thanh Tuyết vẻ mặt thất kinh, vội vàng đỡ lấy cánh tay của Dao Quang, ân cần hỏi han:

- Đệ thế nào rồi, có nặng lắm không?

Dao Quang ổn định lại, khuôn mặt tái nhợt mờ hiện vài phần tức giận, khẽ lắc đầu đáp:

- Không có gì đáng ngại, tỷ tỷ không cần lo lắng.

Thiên Lân chuyển mình đến bên Dao Quang, dặn dò:

- Không được nhìn vào trong mắt của hắn.

Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:

- Vì sao như vậy?

Thiên Lân trầm ngâm một lúc rồi quay đầu liếc mọi người bên mình giải thích:

- Ánh mắt chính là hai cửa sổ của tâm linh, có thể biểu đạt được tình cảm trong lòng của mình, chính là chỗ phòng ngự yếu ớt nhất của tâm linh. Ý nghĩ giết người vô hình chính là một loại sức mạnh ý niệm có thể truyền thông qua ánh mắt, có thể đột phá được phòng tuyến tâm linh của con người, từ đó sinh ra sóng xung kích cực mạnh trong chốc lát, đưa người ta vào đất chết. Khi chúng ta chăm chú nhìn vào mắt của đối phương, ánh mắt của chúng ta sẽ liên thông với đối phương, cửa sổ tâm hồn sẽ ở trạng thái mở ra, rất dễ dàng bị địch nhân công phá phòng tuyến yếu ớt đó, bị công kích đáng sợ này đưa vào chỗ chết.

Lâm Y Tuyết vẻ mặt kinh ngạc hỏi lại:

- Né tránh ánh mắt của đối phương như vậy có thể không bị công kích không?

Thiên Lân đáp:

- Cũng không hoàn toàn tất nhiên, nhưng ý niệm giết người vô hình dùng ánh mắt làm trung gian, một khi muội cắt đứt kết nối với ánh mắt của đối phương, tâm linh của muội cũng giống như bị phong ấn vậy, ý niệm giết người vô hình của địch nhân tuy tồn tại nhưng lại mất đi vật dẫn tốt nhất, sức sát thương tự nhiên sẽ hạ thấp rất nhiều.

Giang Thanh Tuyết hiếu kỳ nói:

- Loại phương pháp này có thể ứng phó với Tâm Dục Vô Ngân của Ma tông không?

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Tâm Dục Vô Ngân của Ma tông chính là một loại tinh thần dị lực, có thể chọn lựa rất nhiều vật dẫn trung gian, không khí thường được dùng nhất, vì thế rất khó mà phòng ngự. Ngoài ra, Tâm Dục Vô Ngân chính là công kích vào đại não trung khu thần kinh của con người, còn công kích ý niệm giết người vô hình lại là tâm linh yếu ớt nhất của con người.

Nghe xong những lời nói của Thiên Lân, mọi người được lợi rất nhiều, đã có hiểu biết đại khái đối với ý niệm giết người vô hình và tinh thần dị lực thần bí khó lường.

Thái Huyền Hỏa Quy đánh giá qua Thiên Lân, cảm thấy có phần bất ngờ hỏi lại:

- Tiểu tử, ngươi là ai, không ngờ lại biết những điều này?

Thiên Lân liếc Thái Huyền Hỏa Quy, né tránh ánh mắt của y, vẻ mặt bình tĩnh đáp lại:

- Ta tên là Thiên Lân, mọi người gọi ta là thần Băng Nguyên.

Thái Huyền Hỏa Quy sửng mình, sau đó cười lớn nói:

- Thần Băng Nguyên? Ha ha ha … quả thật là mèo khen mèo dài đuôi, cuồng vọng vô cùng.

Thiên Lân vẻ mặt hơi lạnh xuống, hỏi ngược lại:

- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi có thể thử qua một lần được không?

Thái Huyền Hỏa Quy thu lại tiếng cười, cẩn thận chăm chú nhìn Thiên Lân giây lát, gật đầu nói:

- Không tồi, có mấy phần thần bí, ta sẽ suy nghĩ thử coi ngươi có bản lĩnh được bao nhiêu.

Thiên Lân lạnh lùng nói:

- Không gấp, trước khi động thủ ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.

Thái Huyền Hỏa Quy hơi hồ nghi, hỏi lại:

- Ngươi chính là muốn kéo dài thời gian?

Thiên Lân đáp:

- Vài vấn đề không tốn nhiều thời gian, lẽ nào ngươi không đủ sức tự tin?

Thái Huyền Hỏa Quy xưa nay tự phụ hơn người, làm sao có thể để người ta coi thường được, lập tức quát lên:

- Nói bậy, chỉ bằng vào mấy người các ngươi thì ta còn chưa để vào trong mắt.

Thiên Lân khuôn mặt hiện lên nụ cười tà mị, không nhanh không chậm nói:

- Nếu như không để vào trong mắt, thế thì chúng ta sao lại không hàn huyên mấy câu trước?

Thái Huyền Hỏa Quy hừ khẽ một tiếng, không vui vẻ gì nói:

- Có con hươu nào thì phóng ra đi, ta không rảnh để nói chuyện nhảm với các ngươi.

Thiên Lân bật cười kỳ lạ, hỏi lại:

- Ngươi xuất hiện nơi này vì sao vậy?

Thái Huyền Hỏa Quy không vui vẻ gì đáp:

- Nơi này năng lượng dao động rất lớn, ta tự nhiên đến xem thế nào.

Thiên Lân điềm nhiên đáp:

- Sau khi hiểu rõ được tình hình nơi này rồi, ngươi dự tính làm thế nào?

Thái Huyền Hỏa Quy cười lạnh đáp:

- Tự nhiên là lấy các ngươi để khai đao tiết mối hận trong lòng của ta.

Thiên Lân thấy vậy hoàn toàn không kinh ngạc tiếp tục hỏi:

- Nếu như có một ngày con người trên toàn Băng Nguyên chết hết trong tay của ngươi rồi, ngươi sẽ làm thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.