Thất Giới Hậu Truyện

Chương 731: Nhất nặc thiên kim - lời hứa trọng hơn ngàn vàng - phần 3



Giữa chiến trường, cuồng phong gào thét, sấm sét kinh trời. Những người dân tộc đang quan sát cuộc chiến tuy ở cách rất xa xăm nhưng vẫn bị luồng khí khuếch tán đó thổi cho lảo đảo liêu xiêu, không ít người bị thổi bay đi. Quý Hoa Kiệt tung mình lên cao, né tránh cơn gió lốc, ánh mắt chăm chú nhìn vào giữa khu vực nổ, quan sát tình hình của địch nhân. Chốc lát sau, cuồng phong tan biến, sương khói nhạt đi để lộ hình bóng của Đao Hoàng Lãnh Vân, cả hai chân của y chìm vào trong đất bùn, vẻ mặt hơi tái nhợt. Rất rõ ràng, Ngọc Thanh Tam kiếm pháp của Quý Hoa Kiệt không phải chỉ đơn giản như vậy.

Tung mình bay lên cao, Lãnh Vân hừ giận một tiếng, giận dữ trừng Quý Hoa Kiệt, tay phải từ từ giơ cao lên. Chăm chú nhìn cánh tay phải của địch nhân, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt kỳ dị, dường như đang suy xét chuyện gì đó.

Lãnh Vân nhìn Quý Hoa Kiệt, hờ hững nói:

- Chiêu thứ tư Ảo Không Tuyệt Diệt.

Tay phải loáng cái, thân đao vươn dài, Ảo Không nhận vô hình chớp mắt đã từ hư trở thành thực, thân đao gào thét chuyển động mờ hiện ánh sáng màu xanh lục bích, chỉ trong khoảnh khắc đã hội tụ trên vạn bóng đao sáng hình thành một lưới sáng màu xanh ngọc bích rực rỡ chém thẳng Quý Hoa Kiệt.

Lưới sáng đi đến chỗ nào thì không gian vặn vẹo, sức mạnh tuyệt diệt câm nín âm thầm tiêu hủy tất cá mọi thứ quanh đó, khiến cho người ta có cảm giác chấn động khiếp sợ. Quý Hoa Kiệt thân thể chấn động, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mạnh mẽ, điều này khiến hắn không dám chần chừ, lại tiếp tục thi triển Ngọc Thanh Tam kiếm pháp đón đỡ một chiêu này của Đao Hoàng Lãnh Vân. Lập tức, sức mạnh hai bên gặp nhau giữa không trung, vừa mới tiếp xúc đã lập tức phát nổ, sóng ánh sáng hủy diệt của nó hệt như đao bén phá không mà đến, chỉ trong chớp mắt đã nghiền nát phòng ngự của Quý Hoa Kiệt, hất bắn hắn bay đi cả chục trượng, toàn thân đầm đìa máu tươi.

Rên lên một tiếng, Quý Hoa Kiệt thương thế không nhẹ, liên tục bay lộn về phía sau bảy lần mới miễn cường ổn định được thân thể.

Đao Hoàng Lãnh Vân vẻ mặt không tình cảm, âm thầm xuất hiện cách hắn ba trượng, ánh mắt y lạnh lẽo nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

- Chiêu thứ năm, ta đưa ngươi về tây phương.

Tay phải giơ cao, khí thế ép người, Đao Hoàng Lãnh Vân tỏ ra vô cùng ổn định.

Quý Hoa Kiệt vẻ mặt tái nhợt phản bác lại:

- Sợ là không dễ dàng như vạy.

Năm ngón tay buông ra, trường kiếm bay lên tự động xoay tròn trên đầu của Quý Hoa Kiệt, nó liên tục không ngừng bắn ra ánh sáng màu xanh hình thành một kết giới phòng ngự quanh mình.

Đồng thời, Quý Hoa Kiệt biến chuyển pháp quyết trong người, ánh sáng màu xanh quanh mình dần dần biến thành màu tím, cả người phát ra khí tức tà mị, thân thể nhanh chóng bay lên không trung phát ra một khí thế kinh thế hãi tục, hệt như Tà Hoàng (Ông vua của tà đạo) giá lâm, ngạo nghễ nhìn mọi thứ. Thời khắc đó, mọi người có mặt ở đó đều tập trung nhìn vào Quý Hoa Kiệt, gnay cả Thiên Lân đang giao chiến với Nhị hộ pháp, Tam hộ pháp cũng đều lùi lại phía sau, tạm thời ngừng chiến.

Đao Hoàng Lãnh Vân ánh mắt âm lạnh, hừ giọng nói:

- Té ra ngươi vẫn còn ẩn giấu thực lực, đáng tiếc vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Ngạo nghễ giữa không trung, Quý Hoa Kiệt hấp thu sức mạnh của trời đất vạn vật để bồi dưỡng thân thể bị tổn thương của mình, cả người nét mặt trang nghiêm, khiến cho người ta một cảm giác lạnh lùng tàn khốc.

- Chớ có cuồng vọng, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.

Tay phải giơ cao, lòng bàn tay hướng thẳng lên trời, hào quang màu vàng kim từ lòng bàn tay của Quý Hoa Kiệt lóe lên liên tục, chỉ trong chớp mắt đã hình thành một khí trường đặc biệt bao trùm khắp cả Thiên Hồ cốc.

Đao Hoàng Lãnh Vân bật cười lạnh lẽo, tàn khốc nói:

- Chiêu thứ năm Đao Phá Vân Tiêu.

Cổ tay đảo chuyển lưỡi đao cuốn về, Ảo Không nhận gào thét chuyển động, theo sự khống chế của Đao Hoàng Lãnh Vân mà xoay tròn rất nhanh như con quay, chỉ trong chớp mắt đã ngưng tụ thành một cột sáng do màn đao tạo thành, rít lên liền bắn thẳng lên bầu trời.

Bốn bề, cuồng phong gầm thét giận dữ, không gian chấn động, một luồng khí thế không gì chống nổi tràn khắp cả chiến trường, những người đang quan sát cuộc chiến bao gồm cả Thiên Lân đều biến hẳn sắc mặt. Rất rõ ràng, Ngũ hộ pháp Đao Hoàng Lãnh Vân có thực lực tuyệt đối cao hơn Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp.

- Kiếm trong tay, ta có thiên hạ!

Một tay nắm lấy trường kiếm ở trên đỉnh đầu, Quý Hoa Kiệt cổ tay đảo chuyển, kiếm khí cuồn cuộn tràn ngập khắp cả bốn phía, hình thành một kiếm trận to lớn bao trùm không gian vài dặm.

Kiếm trận này tự động vận chuyển, hàng vạn làn kiếm thể hiện màu tím, vàng kim, đỏ, xanh bốn màu, mỗi thứ chiếm lấy một phương chuyển động với tốc độ cao phát xuất ra vô số làn kiếm, ngưng tụ thành một vầng mây sáng, theo sự khống chế của Quý Hoa Kiệt mà chụp xuống đón lấy một chiêu cực mạnh của Đao Hoàng Lãnh Vân. Chỉ trong chớp mắt, thế công của hai phe gặp nhau giữa không trung, hai luồng sức mạnh thuộc tính khác nhau nhanh chóng tích lũy, chỉ trong chớp mắt đã ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ, ẩn chứa sức mạnh hủy diệt đáng sợ. Thời gian vào lúc đó hệt như đang ngừng lại, sức mạnh tích lũy càng lúc càng nhiều khiến cho quả cầu ánh sáng nhanh chóng bành trướng, cuối cùng vượt quá khỏi điểm giới hạn với đường kính vài chục trượng, lập tức phát nổ liền. Lúc này, các vụ nổ dày đặc liên miên không ngừng, cuồng phong hủy diệt cuốn thẳng ra khắp chung quanh.

Giữa chiến trường, Quý Hoa Kiệt thân thể lắc lư, bị hất bắn lên trời cao, khóe miệng có máu tươi tuôn chảy không ngừng. Đao Hoàng Lãnh Vân toàn thân run rẩy, miệng gào lên tức giận nhưng cũng không khống chế được thân thể bị rơi thẳng xuống, chỉ trong chớp mắt đã bị sức xung kích đáng sợ đó đánh cho rơi vào trong lòng đất, để lại một hố sâu to chừng vài trượng.

Chiêu thứ năm, Đao Hoàng Lãnh Vân bị trọng thương thất bại.

Nhìn thấy cảnh này, những người dân tộc đều lớn tiếng hoan hô, ủng hộ cho Quý Hoa Kiệt. Thiên Lân cũng bớt đi lo lắng trong lòng, ánh mắt quay lại nhìn Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp.

Thiên Ngô thần tướng không vội vàng, hừ lạnh nói:

- Lục hộ pháp, ngươi đi hỗ trợ Ngũ hộ pháp, phải diệt trừ mối họa này.

Lục hộ pháp vẻ mặt khẽ biến, không nói câu nào bắn mình bay ra đến trước mặt của Quý Hoa Kiệt.

Lúc này, Đao Hoàng Lãnh Vân đã từ trong đất bay ra, đến bên cạnh Lục hộ pháp, khóe miệng máu tươi chói mắt, toàn thân y phục tan tành, trông thật chật vật đáng thương.

Quý Hoa Kiệt vẻ mặt lo lắng, ánh mắt băng lạnh có mấy phần tà mị hừ lạnh nói:

- Ta nói qua rồi, muốn giết ta hoàn toàn không dễ dàng gì.

Đao Hoàng Lãnh Vân quát lên:

- Tiểu tử, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.

Quý Hoa Kiệt liếc Lục hộ pháp, châm chọc:

- Ngươi nếu như có được năng lực đó, chắc không cần phải có người khác giúp cho. Đến đây, đến lúc ta ra chiêu rồi. Kiếm Trùng Ngưu Đấu, Nộ Trảm Tựu Châu!

Tay phải chém xuống, vầng kiếm vàng rực rỡ cùng với uy thế phá trời rẻ mây hệt như cầu vồng giữa ban ngày từ trời cao giáng xuống.

Bốn phía, cuồng phong gào thét, không gian chấn động, một luồng sức mạnh hủy diệt trời đất từ cao đánh xuống khiến cho trung tâm khu vực giao chiến không khí nén chặt lại, hình thành một khu vực khí trường biến hóa cực nhanh, thỉnh thoảng vang lên những tiếng sấm sét. Đao Hoàng Lãnh Vân gầm giận một tiếng, Ảo Không nhận trong tay đảo chuyển bay ra, vô số vầng đao tầng tầng lớp lớp chuyển động, hình thành quanh mình một tấm thuẫn bằng vầng đao để phòng ngự kín kẻ chống lại công kích của Quý Hoa Kiệt. Lục hộ pháp nét mặt thất sắc, khi đối mặt với thế công đáng sợ còn chưa biết tên kia của Quý Hoa Kiệt, tâm thần nàng ta run rẩy, toàn thân hiện lên ánh sáng màu trắng rồi toàn lực triển khai phòng ngự.

Đến lúc đó, vô số làn kiếm từ bốn phương tám hướng bay đến, hội tụ vào chính giữa, vây phủ quanh Đao Hoàng Lãnh Vân và Lục hộ pháp, điên cuồng xâm thực lấy phòng ngự của bọn họ. Ban đầu, Đao Hoàng Lãnh Vân và Lục hộ pháp còn có thể chống cự được, nhưng sau đó, khi ngàn vạn làn kiếm càng lúc càng thê lương, một luồng khí thế vượt trời cao không gì chống đỡ được lập tức đánh nát phòng ngự của cả hai người, cuốn cả hai người vào trong chớp điện và làn kiếm, chịu đựng công kích có tính hủy diệt kia. Vào thời khắc quan trọng, Đao Hoàng Lãnh Vân gầm lên điên cuồng, mang tu vi cả đời đột nhiên đề thăng đến cực hạn, Ảo Không nhận trong tay phát huy toàn lực đánh ra một vầng đao màu xanh lục bích, mạnh mẽ mở ra một khe hở nho nhỏ trong khu vực hủy diệt kia. Lục hộ pháp thấy vậy, nhanh chóng bay thẳng ra ngoài khe hở đó, huyền diệu né tránh được một lần chết đi. Nhưng Đao Hoàng Lãnh Vân vì giành một chút sống sót đó, lại phải trả giá thật là nặng nề thê thảm, cơ hồ chịu đựng đến trên tám phần công kích của Quý Hoa Kiệt, lập tức bị đánh rớt tại chỗ, kêu thảm một tiếng liền bị nhấn sâu vào lòng đất.

Đánh lui được địch nhân rồi, Quý Hoa Kiệt khí thế ngạo nghễ hơn người, hệt như bá chủ trời cao đang nhìn xuống mặt đất. Lục hộ pháp may mắn thoát thân, vẻ mặt vừa tức tối vừa vội vàng, có phần không vui với vẻ lạnh lùng cao ngạo của Quý Hoa Kiệt, miệng lập tức kêu nhỏ một tiếng. Chỉ thấy Lục hộ pháp tung mình bay lên hóa thành một con hạc trắng khổng lồ, to đến chừng vài dặm, lập tức che phủ lấy mặt trời trên không.

Vào lúc Quý Hoa Kiệt ra tay, Thiên Lân cũng triển khai công kích. Hắn thừa cơ Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp bị phân tâm, trước tiên phát động công kích tinh thần, sau đó lại lợi dụng thân pháp nhanh nhẹn để thi triển Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực, lưu lại trên người của Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp mỗi người một dấu chưởng đen ngòm.

Gầm lên giận dữ, Tam hộ pháp gằn giọng nói:

- Tiểu tử, ta phải lột da của ngươi ra.

Nhị hộ pháp mặt xanh mét, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Xem chiêu, Thiên Thủ Chiêu Thần.

Hai tay đánh ra, bóng chưởng dày đặc.

Thời khắc đó, Nhị hộ pháp thi triển ra Thiên Thủ Thông của nhà Phật, hai cánh tay co duỗi thật tự nhiên, muốn dài là dài, muốn ngắn là ngắn, thật sự khiến cho người ta rất khó mà phòng bị được.

Đối mặt với công kích của Nhị hộ pháp, Thiên Lân bật cười tà mị, toàn thân lửa đỏ vây phủ, ngọn lửa nóng bỏng hình thành một khu vực phòng ngự, độ nóng đủ để hòa tan cả sắt nguội.

Tam hộ pháp để ý thấy nụ cười tà mị ở khóe miệng Thiên Lân, hận thù nói: - Chớ có cao hứng, sẽ lập tức khiến ngươi cười không nổi. Còn đang nói, cây trúc xanh trong tay của Tam hộ pháp cắm thẳng xuống mặt đất, vô số bóng trúc tràn thẳng đến Thiên Lân, nhanh chóng che phủ đi ngọn lửa quanh mình hắn. Mất đi sự bảo hộ của lửa đỏ, công kích của Nhị hộ pháp lập tức trở nên sắc bén gấp trăm lần, ép cho Thiên Lân né đông tránh tay, khẩn trương vô cùng.

Đối mặt với tình hình này, Thiên Lân có phần tức giận, hắn vốn dự tính thi triển Băng Thần quyết, đóng băng lập tức bóng trúc của Tam hộ pháp, nhưng khi ra tay, Thiên Lân lại biến đổi suy nghĩ. Thời khắc đó, khuôn mặt Thiên Lân hiện lên một nụ cười mỉm quỷ bí, nhanh chóng rút ra Tàn Tình kiếm, hơn nữa còn nhanh chóng cắm thẳng nó xuống mặt đất. Cử động này có phần kỳ quái, nhưng kết quả lại khiến cho người ta phải kinh ngạc. Hàng ngàn hàng vạn bóng trúc vốn vây phủ quanh mình của Thiên Lân, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, cây trúc xanh cắm vào trong bùn đất kia cũng bị gãy lìa, điều này khiến cho Tam hộ pháp tức giận kinh hãi, miệng phát ra tiếng kêu như dã thú vậy.

Bật cười tà mị, Thiên Lân nhanh như bóng quỷ xuất hiện bên cạnh Tam hộ pháp, thanh âm băng lạnh với vẻ âm hiểm hệt như cái chết bao trùm lấy.

- Chớ gấp, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Lời còn vang bên tai, tay phải của Thiên Lân liền ấn thẳng một chưởng vào ngực của Tam hộ pháp, đánh cho thân thể gầy ốm của Tam hộ pháp bay thẳng cả chục trượng, miệng phát ra tiếng gào thét giận dữ như tim nứt phổi rách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.