Thất Giới Hậu Truyện

Chương 733: Hồ điệp luyến ái - Tình duyên bướm hoa - phần 1



Cáp Y Oa sửng sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn hoa tuyết trắng tinh trước mắt, nước mắt chực rớt xuống.

Trước đây, cô bé đã rất yêu thích hoa tuyết tinh khiết trắng toát này. Nhưng hiện nay, hoa tuyết lại mang đến cho cô bé không phải là nụ cười vui vẻ mà là đau thương vô cùng vô tận cùng những phiền muộn, hệt như một vết khắc sâu sắc vào tâm linh bé nhỏ của cô bé. Ngửng đầu lên, Cáp Y Oa nhìn lên bầu trời, mây đen che phủ không còn thấy mặt trời chói chang, dường như ông trời cũng không dám đối diện với cô bé. Bật cười bi thương một tiếng, Cáp Y Oa vẻ mặt phức tạp, đưa tay lấy cái nơ con bướm kết trên đầu xuống, để cho tóc dài tung bay theo gió.

Nhìn thấy con bướm ngọc trong tay, Cáp Y Oa ánh mắt tràn đầy đau thương. Từ nhỏ cô bé đã từng không lo không sầu, trong cuộc đời đầy những nụ cười vui vẻ. Hiện nay tai nạn đến vội vàng như vậy, nhanh đến mức khiến cho cô bé không kịp trở tay, hệt như một cơn ác mộng vậy. Quay đầu nhìn chung quanh, đó là những khuông mặt quen thuộc vòng quanh vũng máu ở giữa, những ngôi nhà tươi đẹp ngày trước hiện nay đã sớm trống vắng yên lặng. Còn những thân nhân đang sống kia, từng người từng người tròn mắt giận dữ đầy máu lửa, trừng trừng những ma quỷ đầy ác tính kia, trong mắt chưa hề có một chút sợ hãi nào cả. Thỉnh thoảng có vài ánh mắt ưu tư đau thương, cùng với một chút tuyệt vọng, câm nín nhìn mình, bọn họ vì ta mà đau thương chăng?

Giữa chiến trường, hình bóng múa lượn cùng với những tiếng gào thét giận dữ, đó là ân nhân không ngại đường xa vạn dặm đến đây vì một lời hứa, vì công đạo của nhân gian, đã không tiếc gì cả liều mạng cố gắng chiến đấu, chỉ vì để cứu lấy những bá tính ở phương này, để lại nhưng tốt đẹp đã từng có trước đây. Ngửng đầu lên, Cáp Y Oa nhìn lên bầu trời, tháng sáu tuyết rơi, tiếng ngâm khóc từ ngàn đời. Đây chính là ông trời khóc lóc hay là ma quỷ đang mỉm cười? Bật cười đờ đẫn, Cáp Y Oa há miệng ngậm lấy một hoa tuyết, cảm giác lành lạnh, đó chính là nước mắt vô tình tuôn trên má của cô bé…

Thôi không nhìn quanh nữa, Cáp Y Oa nhìn con bướm ngọc trên tay trái, trong mắt hiện lên một ánh lệ. Từ từ đưa tay phải đặt lên một bên cạnh môi, Cáp Y Oa từ từ cắn lấy ngón tay giữa, vẻ mặt vào thời khắc này trở thành phức tạp, ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua những khuôn mặt quen thuộc kia. Đột nhiên Cáp Y Oa nghiến răng dùng sức cắn lấy, khuôn mặt thanh tú hiện lên sự đau đớn, máu tươi theo khóe miệng từ từ rơi xuống. Không hề khóc lóc, Cáp Y Oa mơ hồ cười cười, rút ngón giữa tay phải có máu ra, chuyển đến trên tay trái, máu tươi đỏ rực như một sợi dây đỏ vừa hay rơi xuống trên con bướm ngọc. Rất nhanh, con bướm ngọc biến thành con bướm máu, toàn thân lấp lánh ánh sáng thật tuyệt đẹp.

Lúc này đây, Cáp Y Oa nhìn về phía xa xăm, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Bướm ngọc ơi, kết hợp thành đôi, tìm nhau lúc múa, bay về phía xa xăm. Hình bóng theo nhau cùng với ánh sáng trời, hồn và mộng hợp nhau, nhiềm lấy mùi đời. Con bướm máu, đó gió bay bay lên, nhớ những lời bằng lệ, hận đến đứt ruột. Cừu oán ngàn đời, ta đau lòng, cả đời đau, vĩnh viễn khó quên.

Thanh âm non nớt cùng với rất nhiều đau thương, hòa vào trong gió. Con bướm ngọc dường như cảm nhận được đau thương của cô bé, dần dần hiện lên ánh sáng. Chỉ trong chớp mắt, con bướm đã hóa thành một luồng sáng đỏ như máu bắn thẳng tới bầu trời, khi đến cao độ ngàn trượng thì ảo hóa thành một con bướm đỏ như máu to đến vài trăm trượng tung cánh bay lên, mỗi lần nó vẫy cánh liền phát xuất ra ánh sáng chói chang. Cảnh tượng đó khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng gần như chỉ duy trì trong chốc lát. Trong lúc này, những người có mặt ánh mắt khác lạ, hoặc là bất ngờ, hoặc là mơ hồ, tất cả đều chăm chú nhìn lên phía trên.

Cáp Y Oa nhìn lên trời, trong mắt hiện lên ánh lệ, khẽ lẩm bẩm:

- Bướm à, xin hãy nhớ lấy những nguyện vọng của ta. Ta tình nguyện dùng sinh mạng của ta để làm của lễ đổi lấy một hy vọng.

Dường như nghe được những lời của Cáp Y Oa, bướm đỏ như máu trên trời cao toàn thân rực hẳn hào quang, chỉ trong chớp mắt đã bay đi mất, để lại một chuỗi bóng máu dài đến vài trăm dặm, hệt như một cây cầu vồng bắn thẳng về hướng Đông Nam. Thời khắc đó, trời đất dâng lên một luồng sức mạnh to lớn, phảng phất như sấm sét gầm thét, xa xôi nhưng làm cho người ta phải kinh hãi. Cáp Y Oa cười cười, thân thể bé gầy té ngửa mặt lên trời, trước khi rơi xuống mặt đất, một thanh âm trong não đột nhiên vang vọng.

- Đây không phải là một con bướm bình thường, nó đại biểu cho hy vọng. Chỉ cần muội đem tâm nguyện của mình nói với nó, nó sẽ mang tâm nguyện của muội đến bên cạnh ta. Lúc đó, cho dù ở chân trời góc biển nào đi nữa, ta đều sẽ kịp chạy đến thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của muội!

Ngã sầm xuống mặt đất, Cáp Y Oa khí tức toàn thân liền giảm hẳn khiến cho những người dân tộc khiếp sợ.

- Cáp Y Oa …

Những tiếng kêu thê lương của những người dân tộc vang lên vọng mãi giữa thung lũng. Đây chính là cô bé mà toàn bộ những người trong tộc gửi gắm hy vọng, thế mà cô bé cứ yên yên lặng lặng nằm dài trên đất băng lạnh.

Thiên Lân và Quý Hoa Kiệt cùng tức đến phát cuồng, đồng thời gầm thét tức tối, lập tức đưa tu vi đến mức cao nhất có thể, lập tức hất lùi tất cả năm vị hộ pháp.

Thiên Ngô thần tướng ánh mắt phức tạp, cúi đầu liếc Cáp Y Oa, sau đó đột nhiên ngửng đầu nhìn về phía Đông Nam.

Giữa chiến trường, Thiên Lân tức giận trừng năm hộ pháp, lạnh lùng tàn khốc vô cùng nói:

- Hôm nay ta muốn các ngươi phải trả nợ máu bằng máu!

Đại hộ pháp giọng hận thù trả lời:

- Chớ có cuồng vọng, ngươi có thể sống sót rời khỏi nơi này cũng coi như ngươi mạng lớn rồi.

Thiên Lân hai môi mím chặt, tay phải năm ngón chụm lại phát xuất ra năm luồng sáng trong suốt, ngưng tụ giữa không trung thành một quả cầu sáng năm màu dung hợp năm loại sức mạnh khác nhau, trở thành vô hình trong thoáng chốc rồi phát nổ, sức mạnh hủy diệt của nó lập tức trùm lên cả năm vị hộ pháp. Biến cố bất ngờ khiến cho người ta kinh ngạc, ngay cả Thiên Ngô thần tướng cũng ngăn cản không kịp, chỉ có thể mở to mắt nhìn cột sáng đó xông thẳng lên trời, sóng ánh sáng hủy diệt chỉ xuất hiện trong một phạm vi nhất định rồi cứ co duỗi mãi. Quý Hoa Kiệt có phần kinh ngạc, tuy hắn hiểu được tâm tình của Thiên Lân, nhưng cũng bị một chiêu không hề có dấu hiệu báo trước đó của Thiên Lân làm cho sợ ngây cả người.

Té ra, trong lúc thịnh nộ, Thiên Lân thi triển Ảo Diệt Tuyệt Sát.

Cột sáng kéo dài một lúc rồi sau đó liền nhạt đi biến mất, trên mặt đất liền lưu lại một hố sâu không thấy đáy cho thấy một chiêu đó bá đạo đến thế nào. Ở giữa vụ nổ, năm vị hộ pháp bị trọng thương nặng nề. Đao Hoàng Lãnh Vân và Lục hộ pháp toàn lực chống lại, cùng bị trọng thương phun máu, mau mắn để lại một mạng. Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp trước đây nguyên khí đã bị thương nặng nề, lần không có thể thoát được nữa, lập tức nguyên thần bị hủy diệt, chết trong tay của Thiên Lân.

Còn đối với Đại hộ pháp, tình hình của lão có phần tốt hơn, nguyên thần nhiều chỗ vỡ nát nhưng còn được một hơi thở. Đáng tiếc, Thiên Lân hận lão tận xương tủy, sau khi vụ nổ biến mất, lập tức hút lấy nguyên thần yếu ớt của lão vào trong tay, hận thù nói:

- Ta có nói qua rồi, các ngươi sẽ phải hối hận!

Đại hộ pháp kinh hãi vô cùng, giận dữ mắng:

- Tiểu tử, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.

Thiên Lân lạnh lùng tàn khốc đáp trả:

- Ngươi đã không còn cơ hội rồi.

Năm ngón tay thu lại, lòng bàn tay của Thiên Lân có hào quang luân chuyển, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng mất nguyên thần của Đại hộ pháp, khiến lão vĩnh viễn biến mất.

Trên không trung, Thiên Ngô thần tướng chăm chú nhìn Thiên Lân, cất tiếng hỏi:

- Tiểu tử, ngươi vừa rồi thi triển pháp quyết nào vậy?

Thiên Lân nhìn thẳng vào mắt của Thiên Ngô thần tướng, lạnh lẽo trả lời:

- Muốn biết, ngươi hãy tự mình đến đây mà thử qua.

Thiên Ngô thần tướng hừ giọng nói:

- Càn rỡ!

Chỉ hai chữ đơn giản có sức trấn áp, khi truyền vào tai của Thiên Lân cũng đánh cho thân thể của hắn phải lắc lư.

Ổn định được thân thể rồi, Thiên Lân mắt trừng giận dữ nhìn lên không trung, đang muốn mở miệng thì trên bầu trời đột nhiên có ánh đỏ lóe lên, con bướm đỏ như máu vừa mới bay đi không ngờ lúc này lại quay trở về.

Bay vòng quanh ba vòng rồi, con bướm đỏ như máu chụp xuống bên dưới, tốc độ nhanh như ánh sáng khiến cho Thiên Lân và Quý Hoa Kiệt cùng thối lui lại, Đao Hoàng Lãnh Vân và Lục hộ pháp cũng vội vàng lùi lại. Chỉ có Thiên Ngô thần tướng ánh mắt kỳ quái, không né không tránh đón lấy con bướm đỏ như máu đang bừng bừng tức giận chụp xuống, chỉ trong chớp mắt y đã bị ánh đỏ che phủ hết. Một thanh âm to lớn vang lên hệt như tiếng sét đánh xuống, cùng với một luồng sức mạnh chấn động trời đất lập tức truyền ra khắp bốn phương. Thời khắc đó, khu vực có ánh đỏ che phủ đầy những dòng khí thổi tới lui, hình thành một không gian đặc thù ẩn chứa một loại biến hóa nào đó mà người ta chưa biết được.

Thời gian, gần như chỉ kéo dài một thoáng, ánh đỏ đầy trời liền âm thầm biến mất, để lộ ra hai bóng người một trắng một đen, đứng cách nhau chừng vài chục trượng. Trong đó, bóng đen kia chính là Thiên Ngô thần tướng, lúc này y đã lùi lại vài chục trượng, cặp mắt dưới tấm mặt nạ dường như vừa kinh hãi vừa tức giận, đang hung hăng trừng trừng nhìn vào hình bóng trắng như tuyết đã chiếm lấy vị trí vốn dĩ của y. Dưới ánh mặt trời, hình bóng trắng như tuyết đó phiêu dật như tiên, quần áo thánh khiết tung bay liên tục, mô tả thân phận của người mới đến chắc là một cô gái. Nhìn thật cẩn thận, cô gái áo trắng đó vóc người nổi bật, toàn thân có ánh sáng kỳ lạ bao trùm, khuôn mặt có một tầng ánh sáng kỳ dị làm mơ hồ khiến người ta không nhìn rõ được mặt mũi.

- Ngươi là ai?

Có mấy phần chấn động tức giận, ẩn chứa vài phần kinh ngạc, Thiên Ngô thần tướng lạnh lẽo lên tiếng.

- Ta chính là chủ nhân của con bướm, ngươi là ai?

Thanh âm dễ nghe động lòng người, nhưng lại mang theo vài phần uy nghiêm.

Thiên Ngô thần tướng hừ lạnh nói:

- Ta là ai, ngươi không cần phải biết.

Cô gái áo trắng hừ khẽ một tiếng, có vẻ không vui nói:

- Ngươi sợ rồi sao?

Trong tiếng chất vấn, cô gái áo trắng lóe lên hạ xuống bên cạnh Cáp Y Oa, tra xét qua tình hình của cô bé, sau đó ôm cô bé lên, tay phải áp vào trên đỉnh đầu của cô bé, phát xuất một luồng ánh sáng màu xanh lam nhu hòa.

Thấy vậy, vô số người dân tộc thảm thiết la lên:

- Cáp Y Oa ...

Cô gái áo trắng điềm đạm nói:

- Không cần phải lo lắng, ta sẽ cứu sống Cáp Y Oa.

Nhìn quanh một vòng, cô gái áo trắng nhìn qua mọi người, sau khi thấy được khuôn mặt của Thiên Lân, thân thể không khỏi run lên một cái rồi lập tức xuất hiện bên cạnh Thiên Lân, quan sát cẩn thận hắn.

Nhìn cô gái áo trắng thần bí trước mặt, cảm giác đầu tiên của Thiên Lân chính là không sao nhìn thấu suốt được nàng, hơn nữa còn có cảm giác thân thiết với nàng không sao mô tả được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.