Thất Giới Hậu Truyện

Chương 739: Ám đào hung dũng - Sóng ngầm mãnh liệt - phần 1



Cô phong tuyết ảnh, tàn dương tây trụy (Núi độc trong bóng tuyết, mặt trời chiều lặn về phía Tây). Thiên biên đích đại nhạn hoa phá hoàng hôn. Đái tẩu liễu bạch trú đích quang minh. (Chim nhạn ở chân trời rạch ngang hoàng hôn, mang đi ánh sáng chói lòa ban ngày).

Màn đêm từ từ đổ xuống. Trong bóng đêm, ba bóng người đột ngột xuất hiện trên đỉnh núi đơn độc, đứng thành ba phương, cách nhau chừng vài trượng. Từ xa nhìn lại, ba bóng người lần lượt lấp lánh ánh sáng khác nhau, tạo thành ba khu vực màu sắc khác biệt rõ ràng, theo thứ tự chính là ngũ sắc, xanh lục và đen ngòm. trong đó, khu vực ngũ sắc và đen ngòm là rõ ràng nhất. Khu vực xanh lục có vẻ hư thực bất định, khiến cho người ta cảm thấy yếu ớt. Gió thổi lên vù vù, khí lạnh khắp chốn. Gió sắc trên đỉnh núi đơn độc như đao bén, nhưng người đến lại không thấy gì cả. Đêm từ từ chìm sâu. Thời gian trôi qua. Khi bầu trời đen tối một màu, cuối cùng cũng có người phá vỡ sự yên lặng trên đỉnh núi.

- Ngươi là ai? Vì sao lại ước định chúng ta đến nơi này?

Thanh âm lạnh lẽo mà trầm thấp từ trong khu vực ngũ sắc truyền ra, hướng thẳng về phía khu vực xanh lục.

- Nhìn bộ dạng ngươi quỷ quỷ quái quái, chắc không ra người thường, cũng không có gì là tốt lành.

Tiếng cười lạnh ha hả có mấy phần châm chọc từ trong khu vực đen ngòm vang lên.

Đối mặt với sự nghi hoặc và châm chọc của hai người, người ở trong khu vực xanh lục lập tức phản bác lại:

- Thế nào? Các ngươi đều sợ ta phải không?

Thanh âm thánh thót dễ nghe, rõ ràng là một người phụ nữ.

- Chớ có đắc ý, bản tôn làm gì mà sợ ngươi. Nói đi, ngươi ước hẹn bản tôn đến đây, thật ra là vì chuyện gì?

Bên trong khu vực ngũ sắc, người kia có phần lạnh lùng cao ngạo không hề kềm chế.

Bên trong khu vực đen ngòm, người kia hừ lạnh đáp:

- Còn có bản vương nữa, ngươi nếu như đã biết được thân phận của ta, chắc chắn hiểu rõ bản vương không phải là người biết sợ, không phải ngươi gọi tới là tới bảo đi là đi. Đêm nay, nếu như ngươi không đưa ra được một sự giải thích hợp lý, ngươi hãy để mạng mình ở lại nơi này.

Ở trong khu vực xanh lục, người phụ nữ kia dường như hoàn toàn không thèm để ý đến, giọng nói bình thản đáp lại:

- Ông chủ Cửu Hư và Cửu U Minh Vương thân phận tôn quý, ta làm sao dám coi nhẹ hai vị? Hôm nay ước hẹn ở nơi này là có một chuyện muốn thương nghị với cả hai.

Lời nói của người phụ nữ khiến người ta khiếp hãi, nếu lời này quả thật không sai, người đàn ông ở trong khu vực ngũ sắc chính là ông chủ Cửu Hư thần bí, còn người ở bên trong khu vực đen ngòm chính là Cửu U Minh Vương. Hai người này có thể nói là người thần bí hiếm gặp trên thiên hạ.

Đối với lời nói của người phụ nữ thần bí, hai người ở trên đỉnh núi cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, không nói gì cả, dường như đã khẳng định thân phận của bản thân mình. Đến lúc này, thân phận của người phụ nữ này tỏ ra vô cùng thần bí. Thật ra cô ta là ai, không ngờ có thể ước hẹn được với ông chủ Cửu Hư và Cưu U Minh Vương đây?

Môn phái Cửu Hư mới quật khởi vài năm gần đây, vô cùng thần bí. Còn phía Cửu U thì lưu truyền đã nhiều đời nối nhau, cứ mãi ẩn kín trong đêm tối. Phái trước đã từng xuất hiện hai sứ giả, chính là Cửu Hư sứ giả Hoàng Kiệt và Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, trước sau đều chết ở Băng Nguyên. Phái sau cũng đã từng phái hai đại cao thủ đi đến Băng Nguyên. Người đầu chết trong tay của Thiên Lân. Người thứ hai chính là Địa Ngục sứ giả Phong U, cuối cùng chết trong tay của Dao Quang. Những trải nghiệm tương tự, những kết quả giống nhau. Đối với môn phái Cửu Hư và Cửu U, tất cả đều là một sự sỉ nhục không sao bôi xóa được. Theo lý thuyết, thái độ bọn họ lẽ ra phải tương đồng với nhau. Nhưng trên thực tế, phái Cửu U và Cửu Hư khắc nhau như lửa với nước. Hiện nay, hai người đứng đầu gặp nhau ở nơi này, cùng đều ước hẹn với một người, chuyện này quả thực phải khiến cho người ta kinh ngạc. Đương nhiên, điều còn khiến cho người ta phải kinh ngạc hơn chính là giữa ông chủ Cửu Hư và Cửu U Minh Vương không ngờ lại không hề có động thủ gì cả, cứ hệt như cố nhân gặp lại vậy.

Trong gió đêm, ba phe chìm vào trầm mặc. Đối với ông chủ Cửu Hư và Cửu U Minh Vương, điều hiện nay đáng quan tâm nhất hoàn toàn không phải cừu hận giữa hai bên, mà chính là lai lịch và ý đồ của người phụ nữ thần bí này. Thân là nhân vật số một số hai của thiên hạ, ước định đêm nay vào lúc này không ngờ Cửu U Minh Vương và ông chủ Cửu Hư lại đang rơi vào thế dưới, bởi vì hai người bọn họ ai cũng không biết người phụ nữ thần bí trước mắt đến từ chỗ nào, xuất thân từ đâu đây?

Đối với sự trầm ngâm của ông chủ Cửu Hư và Cửu U Minh Vương, người phụ nữ thần bí rõ ràng có chút hiểu được, người phụ nữ đó chỉ yên yên lặng lặng chờ đợi, khiến cho thời gian sẽ dung hợp sự chưa hiểu nhau giữa các bên.

Chốc lát sau, Cửu U Minh Vương cuối cùng cũng mở miệng hừ giọng nói:

- Nói đi, ngươi muốn thương nghị với chúng ta chuyện gì đây.

Thấy Cửu U Minh Vương cuối cùng đã mở miệng, ông chủ Cửu Hư vốn cao ngạo lúc này cũng tiếp lời nói theo, lạnh lẽo lên tiếng:

- Trước khi thương nghị, ngươi hãy nói rõ lai lịch của mình để chứng tỏ thành ý.

Người phụ nữ thần bí thấy hai người đã mở miệng, giọng điềm nhiên trả lời:

- Lai lịch của ta không có trong ký ức của các ngươi. Nói ra chỉ khiến các ngươi càng thêm phần nghi hoặc. Đêm nay, ta ước hẹn các ngươi đến đây, thực ra bởi vì chúng ta đều có chung một kẻ địch. Ta muốn hợp tác với các ngươi.

Ông chủ Cửu Hư khinh bỉ nói:

- Hợp tác? Ngươi cho là bản tôn sẽ hợp tác với một người không rõ lai lịch chăng?

Cửu U Minh Vương cười lạnh lên tiếng:

- Nếu như ngươi đã biết thân phận của hai người chúng ta, chắc phải biết chúng ta thế khắc chế như nước với lửa, làm sao có thể hợp tác được?

Người phụ nữ thần bí đáp:

- Giữa bằng hữu có thể hợp tác, giữa địch nhân cũng có thể hợp tác, chỉ có điều phương pháp mỗi thứ có khác nhau.

Ông chủ Cửu Hư hừ lạnh một tiếng nói:

- Không cần nhiều lời.

Cửu U Minh Vương trầm ngâm một chốc, cười âm hiểm nói:

- Nghe qua những lời này của ngươi, dường như đã chắc chắn về chuyện hợp tác, như thế ngươi ngại gì không nói rõ ràng ra đi.

Người phụ nữ thần bí không lập tức mở lời, mà quan sát qua tình trạng của ông chủ Cửu Hư một chốc, thấy ông ta trầm ngâm không nói mới lên tiếng không nhanh không chậm:

- Chuyện hợp tác giữa bằng hữu có thể thân mật không cần hỏi. Sự hợp tác giữa địch nhân có thể vạch rõ giới tuyến. Theo những gì chúng ta xác định hiện nay, nếu muốn thân mật không hỏi han gì cả rõ ràng là có phần khó khăn, nhưng chúng ta có thể vạch rõ giới tuyến, bỏ đi những buồn phiền ở nhà, cùng nhau đồng lòng đi đối phó với địch nhân chung.

Ông chủ Cửu Hư lạnh lẽo nói:

- Ngươi muốn đối phó với người nào?

Người phụ nữ thần bí không đáp mà hỏi ngược lại:

- Trên thế gian này, người mà dám đối địch với các ngươi, lại khiến cho các ngươi phải để ý có được bao nhiêu?

Cửu U Minh Vương hừ giọng nói:

- Người dám đối địch với chúng ta tự nhiên không có nhiều, nhưng dám đối địch với ngươi lại không thể kể hết được.

Người phụ nữ thần bí hoàn toàn không tức giận, điềm nhiên nói:

- Không kể hết được không có nghĩa là rất nhiều.

Cửu U Minh Vương âm hiểm nói:

- Phải vậy chăng? Nếu là như vậy, ngươi hà tất cần gì phải cầu viện chúng ta?

Người phụ nữ thần bí đáp:

- Hai vị có lẽ hiểu lầm rồi, ta ước hẹn hai vị đến đây hoàn toàn không phải để cầu viện các vị, chỉ muốn hợp tác với các vị để tránh trở thành đối địch lẫn nhau, tạo thuận lợi cho địch nhân chung của chúng ta.

Ông chủ Cửu Hư nói:

- Không cần phải nói nhăng nói cuội, ngươi muốn đối phó với người nào thì cứ nói ra rõ ràng. Bản tôn không có thời gian rảnh rỗi để nghe những lời nói nhảm của ngươi.

Thấy ông chủ Cửu Hư đã hai lần nhắc đến, người phụ nữ thần bí trong lòng biết không nên ép quá, giọng nói biến chuyển, trầm trầm lên tiếng:

- Hai mươi năm trước, Thất Giới quy về hư không. Hai vị chắc không quên chuyện này.

Ông chủ Cửu Hư hừ lạnh một tiếng, mơ hồ có phần tức giận.

Cửu U Minh Vương hơi trầm ngâm, rồi giọng nói âm lạnh đáp:

- Ngươi có thù với Lục Vân?

Người phụ nữ thần bí điềm nhiên đáp:

- Hai vị không phải cũng giống vậy sao?

Đối với câu trả lời của người phụ nữ thần bí, Cửu U Minh Vương có phần tức giận, bản thân là ông chủ của Cửu U, lại bị người phụ nữ này không coi ra gì, ngay cả trước mặt cũng không trả lời thẳng người nào. Đây chắc chắn là một sỉ nhục rồi. Để biểu đạt sự tức giận trong lòng của mình, Cửu U Minh Vương lạnh lẽo nói:

- Thế thì làm sao?

Nghe ra giọng nói không vui của Cửu U Minh Vương, người phụ nữ thần bí giọng biến chuyển, khẽ lẩm bẩm:

- Cả ba chúng ta đều có thù với Lục Vân, lại không thể làm gì hắn được, nếu như có thể hợp tác với nhau, tin tưởng nhất định có thể loại trừ được Lục Vân.

Ông chủ Cửu Hư hừ giọng đáp:

- Như ngươi, chỉ sợ còn chưa đủ tư cách nói những lời này.

Cửu U Minh Vương lạnh lẽo nói:

- Ngươi không làm gì được Lục Vân, không có nghĩa là chúng ta không làm gì được hắn.

Người phụ nữ thần bí có phần không vui, hừ khẽ nói:

- Hai vị không cần phải tự cho mình cao sang như vậy, chi tiết của hai vị, ta đều biết rõ ràng. Nếu như hai vị có thể làm gì được Lục Vân, hai mươi năm qua nhân gian cũng không thái bình được như vậy. Tối nay, ta đến đây không phải để đấu võ mồm với các vị, mà muốn nói cho các vị biết, chỉ cần ba phe chúng ta hợp tác, tin chắc có hy vọng tiêu diệt được Lục Vân. Nếu như hai vị không có thành ý, không tin tưởng ta, thế thì các vị có thể lập tức rời đi, chúng ta đường ai nấy đi, cuối cùng người có lợi nhất vẫn là Lục Vân.

Nghe qua những lời này, ông chủ Cửu Hư và Cửu U Minh Vương đều chìm vào trong trầm lặng, rõ ràng đang suy xét.

Chốc lát sau, Cửu U Minh Vương hỏi lại:

- Mọi chuyện có liên quan đến Lục Vân, bản vương cơ hồ hiểu rõ hoàn toàn, vậy mà ta chưa từng nghe có một địch nhân nào thần bí giống như ngươi.

Người phụ nữ thần bí đáp lại:

- Điểm này hai vị không cần phải hoài nghi, đợi đến khi chúng ta gặp được Lục Vân, mọi thứ sẽ tự nhiên sáng tỏ.

Cửu U Minh Vương trầm ngâm nói:

- Như vậy, bản vương tạm thời tin ngươi một lần. Bây giờ, ngươi hãy nói ra kế sách của ngươi, chúng ta phải làm thế nào mới có thể tiêu diệt được Lục Vân?

Người phụ nữ thần bí trầm tư chốc lát, khẽ lẩm bẩm đáp:

- Trước mắt Lục Vân ẩn mình không xuất hiện, chúng ta rất khó giao tranh chính diện với hắn...

Ông chủ Cửu Hư xen vào nói:

- Cho dù là gặp được chính diện, chỉ sợ có một số người cũng không dám ra tay.

Cửu U Minh Vương hừ giọng nói:

- Đừng vội chỉ cây dâu mắng cây hòe, bản vương và Lục Vân quả thực không có thâm cừu đại hận. Nhưng hai mươi năm trước, một ý niệm nhân từ của hắn đối với Vu Thần lại khiến cho bản vương canh cánh trong lòng.

Ông chủ Cửu Hư hừ giọng nói:

- Chỉ bằng vào một điểm ấy, lại thêm tính cách âm hiểm xảo trá của ngươi, ngươi cho là ta sẽ tin tưởng ngươi chăng?

Cửu U Minh Vương quá lên:

- Tin hay không cũng không ai ép buộc ngươi cả.

Người phụ nữ thần bí khuyên bảo:

- Được rồi, hai vị không cần phải cải vã, đêm nay chúng ta phải thương nghị chính là làm sao đối phó với Lục Vân.

Ông chủ Cửu Hư hừ lạnh một tiếng, giọng không tốt lành gì hỏi:

- Lục Vân há có phải dạng dễ đối phó?

Người phụ nữ thần bí đáp:

- Không thể dùng sức, có thể dùng mưu. Nếu như ta có sức mạnh để đối phó với Lục Vân, đêm nay cũng không cần phải đến đây.

Cửu U Minh Vương hừ giọng nói:

- Lục Vân hiện nay tu vi đã đạt đến cảnh giới tùy tâm mà làm, chỉ sợ chỉ bằng kế của ngươi cũng không đả thương được hắn, ngược lại còn đưa bản thân mình vào chỗ chết.

Người phụ nữ thần bí nói:

- Muốn đối phó với một người có rất nhiều phương thức, phương thức trực tiếp nhất chính là xuất kích trực diện. Nhưng phương thức này lại không thích hợp với Lục Vân, chúng ta có thể đổi sang phương thức khác, trước tiên làm yếu đi những thế lực bên cạnh của hắn, hạ thủ bắt đầu từ những người thân tình nhất của hắn. Như vậy không những có thể đả kích hắn, còn có thể phá vỡ sự bình lặng tâm hồn của hắn, khiến hắn rơi vào trong phẫn nộ mà mất đi lý trí. Lúc này, chúng ta mới phát động đánh lén, như vậy có thể tăng cao xác suất thần công rất nhiều.

Ông chủ Cửu Hư khinh bỉ nói:

- Lời dễ nghe lắm, ngươi cho là chuyện gì cũng sẽ thuận lợi như ngươi mong muốn lắm sao?

Người phụ nữ thần bí đáp:

- Chuyện do người làm. Nếu như chúng ta chọn lựa đối địch với hắn, thế thì phải tận hết mọi nỗ lực. Hai vị chắc không phải chỉ hứng thú nhất thời, khi gặp chút ngăn trở liền lùi bước phải không?

Ông chủ Cửu Hư lạnh lẽo nói:

- Ngươi nói chuyện hãy chú ý giọng nói của mình một chút, nhẫn nại của bản tôn có hạn.

Cửu U Minh Vương hừ giọng nói:

- Nếu như chúng ta chỉ hứng thú nhất thời, ngươi hà tất phải ước hẹn chúng ta đến đây làm gì?

Người phụ nữ thần bí nghe vậy cười đáp:

- Hai vị chớ có để ý, hãy nghe ta nói xong rồi mới suy xét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.