Thất Giới Hậu Truyện

Chương 740: Ám đào hung dũng - Sóng ngầm mãnh liệt - phần 2



Cửu U Minh Vương tức giận nói:

- Chúng ta chờ đợi đã lâu rồi.

Người phụ nữ thần bí điềm nhiên đáp:

- Chớ có gấp, có một số chuyện phải nghe cẩn thận mới có ý nghĩa được. Đêm nay, chúng ta hẹn ở nơi này vì có cùng một mục đích, đó là đối phó với Lục Vân. Còn nói đến Lục Vân, mọi người đều tương đối quen thuộc, thực lực của hắn sâu đến mức không sao dò được, khiến chúng ta vô pháp ra tay từ trước mặt, chỉ có thể xuống tay từ sau lưng mà thôi. Hiện nay, Lục Vân ẩn cư không xuất hiện, chúng ta phải dụ rắn ra khỏi hang, sau đó mới có thể thực thi được kế hoạch của chúng ta. Theo ta hiểu được, tai ách của Băng Nguyên hiện nay đã nổi lên, nhưng chỉ bằng vào những chuyện này còn chưa đủ để dụ Lục Vân ra, chúng ta phải thúc đẩy thêm vào, ra tay từ những thân nhân khác mới có thể dụ được Lục Vân ra.

Ông chủ Cửu Hư hừ giọng nói:

- Những điều này không cần ngươi phải nói, bản tôn sớm đã thực thi rồi.

Cửu U Minh Vương âm lạnh lên tiếng:

- Ngươi nói cả nửa ngày rồi cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ, ngươi thực sự thành tâm hay đang trêu chọc bản vương đây?

Người phụ nữ thần bí không hề hoang mang, giọng nói điềm đạm đáp:

- Hai vị cứ bình tĩnh chớ nóng giận, mọi thứ hai vị làm ta đều hiểu rõ ràng. Ta sở dĩ nói qua lại một lần, thực ra chỉ muốn nói với hai vị, ai cũng đều là người thông minh cả, rất nhiều chuyện chúng ta đều có thể nghĩ ra được, nhưng đơn độc thực hiện, thì có phần không được hoàn toàn. Nếu như chúng ta có thể thực lòng hợp tác, đến lúc đó mất mát không phải là chúng ta mà là Lục vân.

Những lời này nghe qua cũng không phải không có lý, ông chủ Cửu Hư và Cửu U Minh Vương đều trầm ngâm không nói gì cả.

Thấy tình hình như vậy, người phụ nữ thần bí tiếp tục nói:

- Khắp cả thiên hạ mà chuyện có thể khiến cho Lục Vân phải để ý không nằm ngoài hai chuyện, thứ nhất chính là tai ách, thứ hai chính là tình bằng hữu và tình gia đình. Trước mắt, tai ách Băng Nguyên đã tới sát mặt rồi, điều này rất có lợi cho chúng ta, chúng ta có thể nhân cơ hội này mà làm yếu đi một số thế lực của Lục Vân ở tại nhân gian. Đồng thời, việc công kích những thân hữu của Lục Vân cũng phải tiếp tục, chủ yếu mục tiêu trước mắt chính là con trai của Lục Vân, Thiên Lân. Hắn chính là điểm quan trọng nhất có khả năng đả kích Lục Vân cao nhất, chúng ta phải chắc chắn tiêu diệt cho được Thiên Lân. Còn đối với Dịch viên và Trừ Ma liên minh, chúng ta có thể đồng thời làm cả hai, vừa khiến bọn chúng liều mạng tranh đấu với Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực, lại vừa chú ý mật thiết đến động thái của bọn họ, có cơ hội liền phát động tấn công đột kích, phải tảo trừ được tay chân của Lục Vân, dùng điều này để chọc giận Lục Vân.

Cửu U Minh Vương hừ giọng lên tiếng:

- Nói thì dễ nghe lắm, nhưng hành động lại không hề dễ dàng như vậy, phải trả giá rất lớn mới được.

Người phụ nữ thần bí nói:

- Lấy hay bỏ sẽ quyết định thành bại. Muốn đánh ngã được Lục Vân, chúng ta phải không tiếc gì cả.

Ông chủ Cửu Hư trầm ngâm nói:

- Lời này của ngươi không phải không có lý, nhưng cụ thể thực hiện thế nào thì còn có rất nhiều chi tiết phải suy xét cho kỹ.

Người phụ nữ thần bí lên tiếng:

- Về chuyện này thì ta đã suy xét khá lâu, kết hợp với quan hệ giữa ba người chúng ta để xây dựng một bộ đối sách tường tận. Bây giờ, ta trước tiên nói đơn giản qua một lượt, hai vị nghe xong cũng đừng ngại nói ra đề nghị của mình.

Cửu U Minh Vương cười ha hả nói:

- Xem ra ngươi thật sự có quyết tâm rồi, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Người phụ nữ thần bí không hề che giấu gì cả, đáp lại:

- Lục Vân chính là sỉ nhục to lớn nhất trong đời này của ta, cừu này không thể nào đội trời chung.

Ông chủ Cửu Hư lạnh lẽo nói:

- Bớt nói xàm đi, hay là ngươi hãy nói qua đối sách của mình.

Người phụ nữ thần bí khẽ hừ một tiếng, có phần không vui trả lời:

- Muốn đối phó với Lục Vân thì phải ra tay từ nhiều phương diện, chỉ công kích trong một phương thức đơn nhất thì ai cũng không làm gì được hắn. Ta đã suy xét cẩn thận rồi, hai vị không hòa thuận với nhau, cũng không tin tưởng ta gì cả, vì thế ba phe chúng ta muốn hợp tác thì phải từ ba phương diện đồng thời ra tay, đánh cho Lục Vân trở tay không kịp. Trước hết, tai ách của Băng Nguyên có thể đủ để lợi dụng, điều này cứ để cho Cửu U Minh Vương phụ trách, ngầm thúc đẩy nó, đủ để hấp dẫn sức chú ý của chính đạo nhân gian, lại có thể thừa cơ mượn đao giết người, thừa thế làm yếu đi thực lực của Dịch viên và Trừ Ma liên minh. Tiếp đến, chuyện truy sát Thiên Lân thì có thể để cho ông chủ Cửu Hư ra mặt, phải tiêu diệt hắn cho được trước khi cha con hắn gặp nhau để đạt được mục đích chọc giận Lục Vân. Còn về ta, ngoại trừ việc giữ liên hệ với các vị, truyền đạt tin tức cho nhau, ta còn còn có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, đó chính là tìm cho ra mẫu thân của Thiên Lân, tận hết sức mình để bắt sống bà ta nhằm uy hiếp Lục Vân. Nếu như không cách nào bắt sống được, cũng phải tiêu diệt bà ta cho được để đả kích Lục Vân.

Cửu U Minh Vương nghe vậy cười âm hiểm:

- Nói cả nửa ngày rồi, tất cả đều do chúng ta ra sức, ngược lại ngươi ở phía sau chiếm thuận lợi.

Người phụ nữ thần bí phản bác lại:

- Câu này của Minh Vương là sai rồi, ta phân phối nhiệm vụ như vậy chủ yếu suy xét đến bất hòa giữa hai vị, không tiện cho việc truyền tin tức, để ta ra mặt tương đối dễ chịu hơn. Nếu như ông thấy nhiệm vụ của ta là rất dễ dàng, thế thì chúng ta có thể đổi cho nhau. Đương nhiên, ông chủ Cửu Hư nếu thấy lổ lã, cũng có thể đổi cho ta, dù sao chúng ta cũng có cùng mục đích, mỗi người phụ trách một phương diện riêng là tốt nhất.

Ông chủ Cửu Hư lạnh lẽo lên tiếng:

- Theo ba phương diện này, chắc chắn có người lổ lã, có người thuận lợi. Nhưng nếu như có thể loại trừ được Lục Vân, có lổ lã một chút, bản tôn cũng tình nguyện.

Cửu U Minh Vương hừ giọng nói:

- Ta thấy lổ lã không phải là ngươi rồi.

Ông chủ Cửu Hư lạnh lẽo hừ một tiếng, phản bác lại:

- Ngươi đừng vội nói tới nói lui. Nếu như ngươi thề quyết giết cho được Thiên Lân, ta và ngươi sẽ trao đổi nhiệm vụ liền.

Cửu U Minh Vương hừ giọng nói:

- Ngươi cho là bản vương không dám sao?

Ông chủ Cửu Hư lạnh lùng đáp trả:

- Ít ra trong tiềm thức, ngươi cũng không muốn chính diện đối địch với Lục Vân. Nếu như chuyện tiêu diệt Thiên Lân giao cho ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ do dự bất định mà thôi.

Cửu U Minh Vương có phần tức giận, nổi nóng nói:

- Ngươi dám xem thường bản vương?

Người phụ nữ thần bí thấy vậy liền khuyên bảo:

- Được rồi. Hai vị không cần phải tranh cãi làm gì, chuyện này ta đã từng đặt mình vào hoàn cảnh của các vị để suy xét. Đây chính là phương thức phân phối hợp lý nhất. Ngoài ra, cho dù ai thực hiện chuyện này, mục đích cũng giống hệt như nhau. Mọi người không đáng để tranh chấp vào lúc này.

Ông chủ Cửu Hư hừ khẽ một tiếng, trả lời:

- Cùng nhau đối phó với Lục Vân, bản tôn tạm thời không so đo.

Cửu U Minh Vương không chịu yếu thế chút nào, đáp trả:

- Bản vương cũng tạm thời nhớ chuyện này với ngươi. Đợi sau khi chuyện này kết thúc rồi mới tính toán với ngươi.

Người phụ nữ thần bí cười nói:

- Được rồi, không nói những chuyện này nữa, hay là chúng ta cùng nhau tiếp tục thương nghị đi. Trước mắt, kế hoạch đại thể hai vị đã hiểu rõ rồi. Tiếp theo chúng ta phải thương nghị và phân phối thật chi tiết mới được, tận hết khả năng đến mức không có gì sai sót. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết cần thiết chính là các vị tự mình cung cấp những tin tức mới nhất mà mình biết được.

Cửu U Minh Vương đáp:

- Theo bản vương hiểu được, Thiên Lân đã xuôi Nam vào trung thổ, hơn nữa giữa đường còn gặp được đồ đệ Hải Mộng Dao của Lục Vân. Hai người đã nhận ra nhau, hiện nay đã kết bạn cùng đi.

Người phụ nữ thần bí kinh ngạc nói:

- Thiên Lân đã gặp được Hải Nữ? Đây cũng không phải là tin tức tốt lành gì.

Ông chủ Cửu Hư hừ giọng nói:

- Vừa rồi không phải có người la hét cho rằng mình bị lổ lã sao? Hiện nay muốn thay đổi trở lại cũng chưa muộn.

Cửu U Minh Vương châm chọc đáp:

- Thế nào, ngươi hối hận rồi phải không?

Ông chủ Cửu Hư lạnh lẽo đáp:

- Bản tôn đã sớm biết được chuyện này rồi.

Người phụ nữ thần bí nói:

- Cho dù là như vậy cũng không cần phải để ý nhiều quá. Muốn dẫn dắt Hải Nữ đi cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Nếu như có thể tiêu diệt cả Thiên Lân và Hải Nữ thì càng có thể chọc giận được Lục Vân. Bây giờ, đêm đã trôi qua hơn nửa, chúng ta phải tranh thủ thời gian, thương nghị thật rõ ràng các chi tiết.

Nghe vậy, ông chủ Cửu Hư và Cửu U Minh Vương không đấu võ mồm với nhau nữa, hai người cùng với người phụ nữ thần bí bình tâm tĩnh khí thương nghị. Đợi đến khi trời sáng rõ ra, ba người cũng đã xây dựng được một chiến lược tường tận mà chặt chẽ.

Lúc này, ông chủ Cửu Hư và Cửu U Minh Vương ai nấy rời đi. Chỉ có người phụ nữ thần bí vẫn ở nguyên tại chỗ, miệng phát ra tiếng cười lạnh lùng âm hiểm mà đắc ý.

Sáng sớm, mặt trời mọc lên phía Đông chiếu rọi trời đất, chiếu sáng cả người phụ nữ thần bí, phản xạ lại hào quang màu xanh biếc, tạo thành một đám mây ánh sáng. Ở bên trong đó, người phụ nữ thần bí cười lớn không thôi, thanh âm từ đắc ý chuyển thành hơi phẫn nộ, cuối cùng biến thành tiếng gầm thét nho nhỏ. Thời khắc này, khi bốn bề không còn người nào nữa, người phụ nữ thần bí mới không còn cố che giấu, để lộ ra tình cảm chân thật nhất của mình, không ngờ là hận thù cao như trời sâu như biển. Thật ra thân phận của người phụ nữ này là thế nào, có quá khứ thế nào, vì sao lại đối địch với Lục Vân?

Thời gian gầm gừ cũng trôi qua, khi ánh sáng mặt trời trở nên mãnh liệt, người phụ nữ thần bí dần dần khôi phục được bình tĩnh, ánh sáng xanh biếc trên mình lập tức biến chuyển, được thay thế bằng ánh sáng màu đỏ tía. Kêu dài một tiếng, người phụ nữ thần bí bắn mình đi, hướng thẳng về phía Tây Nam, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng đâu. Đỉnh núi đơn độc đến lúc này đã bình thường trở lại, phảng phất mọi thứ đều chưa từng xảy ra, nhưng định mệnh sắp sẵn, ai có thể thoát được đây?

Trên vùng cao nguyên hoang mạc, một bóng người từ xa bay đến gần, cưỡi trên gió, tỏ ra vô cùng phiêu dật. Dưới ánh mặt trời, đó là một người đàn ông mang nho phục, tay cầm một cái quạt, tuổi ước chừng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, mặt trắng không râu, lưng đeo một thanh trường kiếm, có được mấy phần khí thế thư sinh, lại có mấy phần vẻ hiệp sĩ.

Lúc này, người đàn ông nho phục đang bay là đà mặt đất, hai chân bước trên không trung, vẻ mặt thản nhiên lại bình thường, toàn thân toát ra vài phần khí thế kiêu ngạo. Bầu trời, chim ưng bay lượn, cả vạn dặm không mây, cao nguyên thông thoáng nhìn không thấy biên giới, từ xa xa chỉ có thể thấy được hình bóng của núi tuyết.

Cưỡi gió mà bay, người đàn ông nho phục cử chỉ tùy ý, ánh mắt chăm chú nhìn về phía núi tuyết xa xăm, khóe miệng hiện lên nụ cười chưa hết cỡ. Đột nhiên, người đàn ông nho phục vẻ mặt thất kinh, nhìn lên bầu trời. Không trung thông thoáng ngoại trừ chim ưng ra không thấy mây trắng, nhưng lúc này dường như lại có cái gì đó tồn tại mà không thấy được, cứ hấp dẫn mãi sự chú ý của người đàn ông mang nho phục. Dừng lại, người đàn ông mang nho phục vẻ mặt nặng nề, hừ lạnh nói:

- Nếu như đến rồi, sao không xuất hiện ra?

Giữa không trung, một tiếng ồ kinh ngạc đáp lại, đó là một thanh âm phụ nữ.

- Không ngờ ngươi còn có được mấy phần bản lãnh, có thể cảm ứng được sự tồn tại của ta.

Ánh nhạt lóe lên, một hình bóng màu xanh âm thầm xuất hiện, dừng lại trước mặt người đàn ông mang nho phục cách chừng vài thước. Nhìn thật cẩn thận, đây là một người phụ nữ áo xanh, thân hình tha thướt, nhưng dung mạo lại có phần cổ quái, khuôn mặt lấp lánh một tầng hào quang kỳ lạ, khiến người ta không thể nhìn rõ được dung nhan của nàng ta thế nào.

Người đàn ông mang nho phục có phần kinh ngạc, chăm chú nhìn khuôn mặt mông lung kia, trầm giọng nói:

- Ngươi là ai, vì sao lại cố ý che giấu dung mạo của bản thân mình?

Người phụ nữ áo xanh đánh giá người đàn ông trung niên trước mắt, điềm tĩnh bình thường đáp:

- Hồng nhan họa thủy, hà tất phải truy vấn làm gì? Ngươi trang phục toàn thân như thư sinh, không phải cũng muốn che giấu thân phận của bản thân sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.