Thất Giới Hậu Truyện

Chương 747: Trung đồ ngộ địch - Giữa đường gặp địch - phần 1



Buổi sáng, tiếng chim hót êm tai vang vọng trong rừng núi đánh thức Thiên Lân đang say ngủ. Trong rừng, sương trắng tràn đầy, giọt sương như ngọc lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt. Mở to mắt, Thiên Lân quay đầu nhìn quanh đó, phát hiện Hải Mộng Dao không có bên cạnh, điều này khiến cho hắn có phần kinh ngạc, lập tức tung mình bay lên quan sát động tĩnh chung quanh.

Rất nhanh, khuôn mặt Thiên Lân nở nụ cười, thân bay lên không trung không dừng lại, chốc lát đã vượt cả nửa dặm, thấy được Hải Nữ đang thưởng thức hoa cảnh. Bật cười điềm đạm, Hải Mộng Dao nghiêng đầu liếc Thiên Lân, rồi khẽ lẩm bẩm:

- Cảnh sắc nơi này rất đẹp, trong mông lung có sự tươi mới.

Thiên Lân hạ xuống bên cạnh Hải Mộng Dao, quét mặt qua hoa cỏ bốn bề, mỉm cười nói:

- Tỷ tỷ nói rất đúng, cảnh sắc như vậy đệ cũng mới lần đầu được thấy.

Hải Mộng Dao nhìn Thiên Lân, ánh mắt êm ái như nhung mỉm cười, khẽ nói:

- Thế giới dĩ vãng của đệ trắng toát một màu, không có được nhiều màu sắc. Sau này, thế giới của đệ sẽ có muôn màu muôn vẻ, thật là rực rỡ. Đời người luôn có rất nhiều bước ngoặt, đi vào trung thổ đối với đệ chính là một bắt đầu mới.

Thiên Lân cười đáp:

- Bắt đầu mới không biết được rõ, ai biết được con đường này đi thuận lợi hay không?

Giọng nói nhẹ nhàng đầy tự tin toát ra tâm tình tự phụ của thiếu niên. Chẳng qua Thiên Lân hoàn toàn chưa biết, con đường đi này của hắn cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng của hắn.

Hải Mộng Dao nhìn lên trời cao, điềm đạm đáp:

- Con đường chưa biết mới có ý nghĩa.

Thiên Lân gật đầu trả lời:

- Đúng thế, con đường đi chưa biết được.

Hải Mộng Dao ưu nhã xoay mình, liếc Thiên Lân, cười nói:

- Đi thôi, ta đưa đệ đi nhìn mặt trời mọc.

Nhẹ nhàng bay lên, Hải Mộng Dao không hề làm bộ chút nào mà vẫn như tiên tử ở giữa vườn hoa. Thiên Lân thấy được càng si mê, ánh mắt nồng nàn ẩn chứa đầy cố chấp, tung mình bay lên theo sát phía sau Hải Mộng Dao hướng về trời cao. Rất nhanh, hai người bay vượt qua rừng cây, vượt qua đỉnh núi, lơ lửng giữa không trung, mặt hướng về bầu trời phía Đông.

Lúc này, mặt trời còn ẩn mình trong tầng mây, chỉ để lộ một vầng sáng màu vàng kim. Hải Mộng Dao nhìn vầng mây đỏ rực đó, khẽ nói:

- Mặt trời mọc phương Đông, vạn vật đều thức tỉnh. Trăng treo trên ngọn cây, âm dương giao hòa. Đối với Đạo gia, thế gian vạn vật chính là do hai khí âm dương dưỡng dục mà sinh ra, ẩn chứa biến hóa vô cùng vô tận, diễn biến thành rất nhiều pháp quyết.

Thiên Lân ánh mắt kỳ lạ, yên yên lặng lặng lắng nghe, sau khi hiểu ra rồi, cất tiếng nói:

- Đạo lý này mẹ cũng đã từng đề cập đến với đệ, nhưng ở trên Băng Nguyên rất khó mà dùng tới, vì thế cũng chưa từng để ý đến.

Hải Mộng Dao đáp lời:

- Vạn pháp cùng nguồn gốc, đạo vốn là tự nhiên. Tất cả mọi vật trên thế giới, nguồn gốc đều xuất phát từ vô cực hỗn độn. Đã là người tu đạo, đệ phải khắc khổ tu luyện, dùng cách nào đi nữa cũng chính là nhờ vào sức mạnh của trời đất, để trong chớp mắt đánh ra một chiêu có uy lực gấp trăm ngàn lần, để đạt đến mức khắc địch chiến thắng, hoặc dùng cho mục đích khác.

Thiên Lân trả lời:

- Theo như đệ biết được, mục đích tu đạo cũng giống như trường sinh, chuyện khắc địch chiến thắng cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.

Hải Mộng Dao nói:

- Vốn dĩ trong Thất Giới, vạn vật tu luyện đều lấy dưỡng sinh làm chủ. Nhưng theo sự thúc đẩy của thời gian, trường sinh bất lão dù sao cũng khó khăn, vì thế đa số người đều nhụt chí mà cầu chuyện tiếp theo, một lòng một ý muốn tăng cường thực lực để thỏa mãn mong muốn riêng tư của mình. Nhưng việc tu chân luyện đạo là hành động nghịch thiên, muốn thu được thực lực thì phải nỗ lực tương đối, còn cần phải trải qua vô số kiếp nạn. Vì thế, người tu đạo hoặc cả đời này không có chút thành tựu, hoặc chết dưới thiên kiếp, gần như rất ít người có thể nắm vững được sức mạnh của trời đất, có được năng lực siêu vượt khỏi người phàm tục.

Thiên Lân nghe vậy có phần kinh hãi, ngạc nhiên lên tiếng:

- Tu chân chính là việc nghịch thiên?

Hải Mộng Dao cười hỏi:

- Đệ đã mười chín tuổi rồi, lẽ nào còn không biết được đạo lý này?

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Từ đó đến giờ chưa có người nào đề cập đến với đệ, mà đệ cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận.

Hải Mộng Dao nói:

- Cũng không sao, từ từ đệ sẽ hiểu được. Bây giờ mặt trời đã lên rồi, đệ nhớ nhìn cho cẩn thận, cảnh sắc mỹ lệ này chỉ có trong chốc lát.

Thiên Lân nghe vậy vội vàng thu lại tâm thần, ánh mắt nhìn về phía Đông, chuyên tâm thưởng thức cảnh tượng mặt trời mọc. Đây là một quá trình tương đối nhẹ nhàng, hoàn toàn không lướt qua trong chốc lát, cũng không kéo dài quá lâu. Hải Mộng Dao vẻ mặt bình tĩnh, khuôn mặt tươi tắn đón lấy ánh mặt trời, lấp lánh ánh sáng thánh khiết, tạo nên một vẻ đẹp khiến người ta phải chấn động. Thiên Lân nhìn cảnh tượng mặt trời mọc xong, quay đầu lại liền bị sự thánh khiết của Hải Mộng Dao hấp dẫn, lập tức vọt miệng nói:

- Tỷ tỷ đẹp còn hơn mặt trời mọc cả vạn lần.

Hải Mộng Dao trong lòng hơi mừng, cười mắng:

- Ba hoa.

Nói xong liền xoay mình nhẹ nhàng bay đi mất.

Thiên Lân bật cười ha hả, truy sát theo sau, kề vai Hải Mộng Dao cùng tiến lên.

Trên đường đi, Thiên Lân hỏi:

- Tỷ tỷ, chúng ta đã rời khỏi phạm vi của Côn Lôn sơn, tiếp theo đi đến nơi nào?

Hải Mộng Dao đáp:

- Chọn đường Đông Nam, đi thẳng vào Tây Xuyên, trước tiên đến Dịch viên.

Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt kỳ lạ, trầm ngâm nói:

- Dịch viên, đó chính là nơi năm xưa cha đệ học nghề.

Hải Mộng Dao gật đầu đáp:

- Đó chính là trạm đầu tiên sư phụ đi vào nhân gian, có ý nghĩa đặc thù đối với sư phụ, đệ phải đi xem thế nào.

Thiên Lân cảm xúc nói:

- Đúng thế, đệ đúng phải đi xem thế nào.

Thấy Thiên Lân có phần cảm khái, Hải Mộng Dao nhẹ nhàng lên tiếng:

- Không cần phải đau buồn, truyền kỳ thuộc về đệ còn ở tương lai. Chỉ cần đệ nỗ lực, chắc chắn có cơ hội giống như sư phụ vậy, trở thành một sự vĩ đại khác.

Thiên Lân bật cười phức tạp, nói:

- Con đường thuộc về tỷ rồi, tỷ không cách nào sửa đổi được.

Thiên Lân hiểu rõ rồi, không muốn nói nhiều, chuyển sang chuyện khác:

- Tỷ tỷ, đệ vẫn luôn muốn hỏi tỷ, thật ra ai là mẹ của đệ, vì sao ai cũng có thể biết được cha đệ đều không đoán ra được lai lịch của mẹ đệ.

Hải Mộng Dao nghe vậy chấn động, quay đầu nhìn lại Thiên Lân, vẻ mặt phức tạp trả lời:

- Liên quan đến lai lịch của mẹ đệ, nếu không phải chính miệng sư phụ nói ra, bất kỳ ai cũng không dám tin như vậy.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Như vậy, thân phận của mẹ đệ rất kỳ lạ?

Hải Mộng Dao khẽ gật đầu, né tránh ánh mắt của Thiên Lân, tiếp tục bay đi, đồng thời thăm dò động tĩnh chung quanh. Đợi sau khi nhận thấy bốn bề không người nào, Hải Mộng Dao mới khẽ kể lại những chuyện này.

- Từ khi bốn tuổi, tỷ đã theo sư phụ, đến nay đã hơn hai mươi năm. Trong thời gian này, tỷ chưa từng nghe đến có mẹ của đệ, cũng chưa từng nghe sư phụ đề cập đến. Nhưng không lâu trước đây, tin tức đệ chết trận ở Băng Nguyên loan truyền về trung thổ, dì Ngọc Loan liền đích thân đi Hải Vực để nói cho tỷ biết chuyện này...

Thiên Lân nghe đến đây, cảm khái nói:

- Tin tức đó chắc là do Khiếu Thiên thúc thúc truyền về rồi, đáng tiếc thúc ấy đã vì đệ mà mất đi tự do bản thân.

Hải Mộng Dao nói:

- Không cần phải lo lắng, chuyện này đối với thúc ấy biết đâu lại là một chuyện tốt.

Thiên Lân đáp:

- Hy vọng như vậy. Hay là tỷ tỷ tiếp tục kể đi.

Hải Mộng Dao cười ưu nhã một tiếng, tiếp tục nói:

- Tỷ sau khi biết được chuyện của đệ rồi, liền lập tức quay về bẩm báo cho sư phụ và sư nương, hỏi những chuyện liên quan đến mẹ của đệ. Nhưng nói ra lại khiến mọi người ngạc nhiên, chuyện liên quan đến mẹ đệ, bốn vị sư nương đều không biết...

Thiên Lân nghe vậy rất bất ngờ, xen ngang:

- Bốn vị sư nương, chuyện này là thế nào? Không phải chỉ có ba vị thôi sao?

Hải Mộng Dao cười đáp:

- Người đời biết được đúng là chỉ có ba, nhưng trên thực tế, chưa tính mẹ của đệ trong đó, sư phụ tổng cộng có bốn người vợ.

Thiên Lân hỏi tới:

- Người thứ tư là ai vậy?

Hải Mộng Dao cười đáp:

- Vị sư nương thứ tư này của tỷ vốn là sư thúc của tỷ, sau đó mới đổi thành sư nương, năm xưa, sư phụ và ba vị sư nương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh hành đạo thiên hạ, điều này người đời đều biết. Nhưng vị sư thúc này lúc đó lại là địch nhân của sư phụ, vì thế rất nhiều người đều biết sư nương này, nhưng lại rất ít người biết được, giữa sư thúc và sư phụ còn có một sự liên hệ lẫn nhau mà cả hai cũng không biết.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Quan hệ thế nào?

Hải Mộng Dao đáp:

- Chuyện này có liên quan đến quá khứ của sư phụ, đệ đã từng nghe qua chưa?

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Ban đầu đệ cũng không rõ ràng lắm, nhưng sau gặp được Khiếu Thiên thúc thúc, từ đó mới biết được một số chuyện có liên quan đến quá khứ của cha.

Hải Mộng Dao hỏi tiếp:

- Thế đệ có biết được Kiếm Vô Trần của Thiên Kiếm viện và Dao Trì Ngọc Nữ Diệp Tâm Nghi không?

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Điều này đệ biết, Kiếm Vô Trần kia vẫn luôn đối địch với cha, Diệp Tâm Nghi cũng hỗ trợ Kiếm Vô Trần đối địch với cha.

Hải Mộng Dao nói:

- Chuyện này năm xưa thiên hạ đều biết, nhưng sau này phát sinh ra một số biến hóa, không ngờ lại khiến cho Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi quay mặt thành cừu địch, chuyện này cũng có phần bí ẩn.

Thiên Lân nói:

- Chuyện này Khiếu Thiên thúc thúc từng đề cập, tuy không được chi tiết lắm, nhưng kết quả đại khái thì đệ cũng hiểu được.

Hải Mộng Dao nói:

- Do bởi Kiếm Vô Trần, Dao Trì bị hủy, Diệp Tâm Nghi trở thành tội đồ của Dao Trì, tự trách mình thật thâm sâu. Mà cũng đúng lúc đó, một tin tức bất ngờ truyền đến tai của sư phụ, khiến cho quan hệ giữa Diệp Tâm Nghi và sư phụ phát sinh biến chuyển đảo ngược một trăm tám mươi độ, từ đó mới có biết được bí mật ẩn tàng phía sau.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Tin tức thế nào mà thần kỳ đến như vậy, không ngờ có thể đảo ngược quan hệ giữa hai người?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.