Thất Giới Hậu Truyện

Chương 748: Trung đồ ngộ địch - Giữa đường gặp địch - phần 2



Hải Mộng Dao cười đáp:

- Vốn dĩ, sư phụ của Diệp Tâm Nghi là Bích Vân lại chính là hồng nhan tri kỷ năm xưa của sư tổ Duyên Diệt, do bởi bị Hỏa Vân hãm hại mà hai người hiểu lầm lẫn nhau dẫn đến chia cách hai nơi. Khi Kiếm Vô Trần hủy diệt Dao Trì, Hỏa Vân ẩn núp trong cơ thể của Kiếm Vô Trần do tình mà trở thành hận, muốn gây bất lợi cho Bích Vân. Lúc đó, sư tổ Duyên Diệt đột nhiên hiện thân cứu thoát được Bích Vân. Do bởi quan hệ như thế này, sư phụ vốn dĩ muốn báo thù, cũng bởi sư tổ mà bỏ đi đoạn cừu hận này, hơn nữa còn vài lần ra tay cứu thoát được Diệp Tâm Nghi. Sau đó, sư phụ quay lại sư môn chứng thực tin tức này, Bích Vân liền ủy thác cho sư phụ tìm kiếm Diệp Tâm Nghi quay về. Về sau, sư phụ đại chiến với Thiên Sát Địa Âm, hóa giải nguy cơ cho Thất Giới rồi, lại tiếp tục gặp được Diệp Tâm Nghi. Lúc đó Diệp Tâm Nghi nản lòng thoái chí chuẩn bị xuất gia. Sư phụ vì muốn cứu Diệp Tâm Nghi thoát khỏi tâm bệnh, dùng một thủ pháp đặc thù xóa đi phần ký ức có liên quan đến Kiếm Vô Trần trong não của Diệp Tâm Nghi, để Diệp Tâm Nghi không tự trách mình nữa, hơn nữa còn mang Diệp Tâm Nghi quay về sư môn, từ đây dùng danh xưng sư huynh muội.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Như vậy, Diệp Tâm Nghi sau này cũng gả cho cha rồi?

Hải Mộng Dao nói:

- Đó là chuyện mấy năm sau. Khi đó, sư phụ sau khi đưa sư thúc về sư môn rồi, liền đưa cha mẹ mình và ba vị sư nương cùng với tỷ đi quy ẩn. Ngoại trừ lễ kết hôn của Lâm sư thúc và Hứa Khiết sư thúc, của dì Ngọc Loan, của dì Lục Doanh ở Hải vực ra, sư phụ cũng chưa từng bước chân vào hồng trần, nhưng vào chuyến xuất ngoại cuối cùng, sư phụ đi thăm sư tổ một lần, lại biết được sư thúc Diệp Tâm Nghi do năm xưa sư phụ đã xóa đi ký ức của mình, mà có một loại tình cảm không nói rõ ra được với sư phụ, cứ mãi nhớ nhung sư phụ không quên được. Do quan hệ của sư tổ, lại thêm Bích Vân ra mặt, sư phụ cũng không tiện từ chối, vì thế liền mang sư thúc quay về quy ẩn cùng chúng ta. Ban đầu, hai bên vẫn giữ mối quan hệ sư huynh muội, nhưng sau đó hai năm, một chuyện bất ngờ nảy sinh, từ đó thay đổi quan hệ giữa sư phụ và sư thúc.

Thiên Lân hiếu kỳ đáp:

- Chuyện bất ngờ nào vậy?

Hải Mộng Dao trầm ngâm một lúc, khẽ bảo:

- Chuyện này nói ra rất dài, khi nào tỷ rảnh rỗi mới nói cho đệ biết, dù sao thì trải qua chuyện này rồi, sư phụ liền biểu lộ tâm ý rõ ràng, ba vị sư nương cũng không có phản đối, vì thế sư thúc liền trở thành người vợ thứ tư của sư phụ.

Thiên Lân ồ một tiếng, đổi sang chuyện khác:

- Thế mẹ đệ là ai đây? Tỷ tỷ còn chưa nói cho đệ biết, thật ra mẹ đệ là ai?

Hải Mộng Dao liếc Thiên Lân, điềm nhiên đáp:

- Liên quan đến thân phận của mẹ đệ, cùng với sự kết hợp sự người với sư phụ, phải bắt đầu nói từ Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi. Năm xưa, Kiếm Vô Trần sau khi thu được Hậu Nghệ thần cung rồi, kế nhiệm minh chủ của Chính Đạo. Để đối phó với sư phụ, y cố ý phát ra tin tức bảo muốn cưới Ngạo Tuyết sư nương để tiện cho việc dụ sư phụ mắc mưu. Để cứu thoát Ngạo Tuyết sư nương, sư phụ không tiếc gì cả, một mình đơn độc đi đến, trong quá trình giải cứu mới phát hiện, cô dâu mới đó hoàn toàn không phải là Ngạo Tuyết sư nương mà lại là Diệp Tâm Nghi giả trang. Lúc này, Thiên Mục Phong môn hạ của Thiên Tà tông vừa hay chạy đến, nói với sư phụ là Ngạo Tuyết sư nương đã rời đi rồi. Tin tức này quá bất ngờ, sư phụ cũng vì vậy mà kinh ngạc. Nhưng đúng vào thời khắc đó, Kiếm Vô Trần đột nhiên phát động đánh lén, dùng Hậu Nghệ thần cung làm vũ khí, ý đồ muốn giết chết sư phụ. Khi đó, Thương Nguyệt sư nương cũng có mặt ở đó, bà vì cứu sư phụ đã tung mình đỡ lấy một tên ấy, cuối cùng chết dưới Hậu Nghệ thần cung, rơi vào trong Âm Dương Cực Địa vô cùng thần bí.

Thiên Lân động lòng nói:

- Sau rồi thế nào?

Hải Mộng Dao thở dài đáp:

- Sư phụ khi giựt mình tỉnh lại, thấy tình hình như vậy thì rất tức giận, ra lệnh cho Tứ Linh thần thú tiêu diệt liên minh Chính Đạo, bản thân thì bay vào trong Âm Dương Cực Địa để tìm kiếm sư nương Thương Nguyệt. Lúc này, trước sư phụ còn có một người cũng tiến vào trong Âm Dương Cực Địa, đó chính là sư phụ của Thương Nguyệt, chưởng giáo Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng thư viện. Chuyện bên trong của Âm Dương Cực Địa không người nào biết được, cũng chưa từng có người nào nghĩ được. Ở bên trong chỗ Âm Dương Cực Địa thần bí đó, sư phụ bị ép cho không còn cách nào, đành phải làm một chuyện khiến cả đời phải ăn năn không quên được.

Thiên Lân sắc mặt khẽ biến, hỏi tới:

- Chuyện ăn năn thế nào?

Hải Mộng Dao liếc Thiên Lân, vẻ mặt phức tạp đáp:

- Theo sư phụ kể lại, Âm Dương Cực Địa đó rất kỳ dị đặc biệt, ẩn chứa khí âm dương vô cùng vô tận, bất kỳ người nào tiến vào trong đó đều phải chết không nghi ngờ gì. Chỉ có một khả năng còn sống sót đó chính là một nam một nữ, hơn nữa phải kết hợp với nhau mới có hóa giải việc âm dương hóa vô cực, thoát thai hoán cốt, tu vi tăng mạnh. Khi đó, sư phụ trên người có Càn Khôn Ngọc Bích, vốn dĩ có thể bình an rời đi. Nhưng nếu như sư phụ cứ vậy bỏ đi, Ngọc Vô Song chắc chắn phải chết. Do Ngọc Vô Song có quan hệ sư đồ đối với sư nương Thương Nguyệt, sư phụ không thể thấy mà không lý gì đến. Vì thế đến lúc cuối cùng, sư phụ vì bất đắc dĩ chỉ đành hợp thể với Ngọc Vô Song. Khi đó, hai người nhờ khí âm dương bồi dưỡng mà tu vi tăng hẳn, Ngọc Vô Song còn từ trên người của sư phụ mà thu được khá nhiều pháp quyết. Nhưng sau đó, Ngọc Vô Song rất khó đối mặt với chuyện này, lập thề hận sư phụ cả đời, một mình rời đi. Sư phụ đối với chuyện này cũng rất xấu hổ, vì bảo vệ danh dự của Ngọc Vô Song, tuyệt đối không lên tiếng nhắc đến chuyện này, vì thế người đời đều không biết gì. Nhưng cũng không ngờ được, hai mươi năm trôi qua, Băng Nguyên xuất hiện một Thiên Lân khi lớn lên giống hệt sư phụ Lục Vân, vì thế mới dẫn đến những chuyện vừa qua.

Thiên Lân sau khi biết được chân tướng rồi, tâm tình rất nặng nề, tuy có phần không giống với trong suy nghĩ, nhưng cũng đã nói là qua rồi. Chỉ có điều nghĩ đến việc hai mươi năm qua, mẫu thân một mình nuôi dưỡng bản thân mình, sự chua xót trong lòng đó phải khiến cho người ta thở dài.

Khẽ thở dài, Thiên Lân nhẹ nhàng nói:

- Tỷ tỷ có thể nói cho đệ biết những chuyện có liên quan đến mẹ đệ không?

Hải Mộng Dao vẻ mặt kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:

- Chuyện của mẹ đệ ta cũng không biết nhiều, tất cả đều nghe từ miệng của sư nương Thương Nguyệt. Nghe nói, mẹ đệ đã từng là mỹ nữ đệ nhất của lục viện Tu Chân, vô số thanh niên tuấn tú đều si mê bà, đáng tiếc Phượng Hoàng thư viện có một môn quy, các đời chưởng giáo đều không thể gả cho người nào, vì thế mẹ đệ cả đời thủ thân như ngọc, trải qua những ngày tháng kham khổ u tĩnh. Năm xưa, mẹ đệ có địa vị và danh dự cực cao trong Tu Chân giới, bồi dưỡng ra được sư nương Thương Nguyệt có thể nói là đệ tử kiệt xuất dương danh thiên hạ. Nhưng hai mươi năm trước, mẹ đệ đột nhiên mai danh ẩn tích, ngoại trừ sư phụ biết được nguyên nhân ra, người đời cũng không biết vì thế nào cả.

Thiên Lân từ nói:

- Té ra như thế, khó trách mẹ đệ lại nghiêm khắc với đệ như vậy.

Hải Mộng Dao nhẹ nhàng nói:

- Chớ có đau lòng, sư phụ năm xưa cũng vì thành ý mà thôi, hoàn toàn không biết chuyện của đệ. Hiện nay, sư phụ đã bước chân vào hồng trần, tìm kiếm mẹ con của đệ. Lần này, ta đặc biệt đi tìm kiếm đệ, sư phụ lại đi tìm kiếm sư nương, tin tưởng mọi người nhà đệ sẽ nhanh chóng đoàn tụ.

Thiên Lân ngửng đầu nhìn Hải Mộng Dao, hỏi lại:

- Tỷ tỷ thấy đệ phải đối mặt với cha đệ thế nào đây?

Hải Mộng Dao ánh mắt khẽ biến, trầm ngâm đáp:

- Nếu như đổi lại đệ là sư phụ, đối mặt với chuyện giống hệt như năm xưa, đệ sẽ làm hay bỏ?

Thiên Lân sửng mình, sau đó cảm khái nói:

- Tỷ tỷ hỏi rất hay, có lẽ đệ sẽ có cùng một quyết định với cha của đệ.

Hải Mộng Dao cười khẽ nói:

- Như vậy, đệ sẽ biết phải đối mặt thế nào.

Thiên Lân trầm tư một lúc, bỏ đi những thất vọng trong lòng, nghiêm mặt lên tiếng:

- Tỷ tỷ nói đúng, đệ chắc chắn phải thuận theo tự nhiên, hớn hở mà nghênh đón.

Hải Mộng Dao có phần vui mừng, mỉm cười nói:

- Đây mới chính là đứa con của sư phụ có được năng lực quyết đoán.

Thiên Lân cười cười, ánh mắt nhìn ra xa xăm, hào khí dâng cao nói:

- Đời này có tình yêu, lòng ta không có gì hối hận.

Hải Mộng Dao không nói gì, chỉ yên yên lặng lặng nhìn Thiên Lân, ánh mắt hiện lên một tầng ánh sáng đẹp đẽ.

Lúc này đây, đã là giờ Tỵ buổi trưa. Hải Mộng Dao và Thiên Lân đã bay vượt qua được vài trăm trượng, đến mặt nước Thông Thiên hà. Bầu trời có thái dương treo trên cao, khí lạnh trong mây thấu xương. Trong lúc bay, Thiên Lân cúi đầu liếc xuống mặt đất, cao nguyên núi tuyết kia khiến hắn cảm thấy có phần thân thiết.

Hải Mộng Dao nhìn theo ánh mắt của hắn, khuôn mặt tuyệt đẹp hiện lên nụ cười, khẽ lẩm bẩm:

- Đây chính là nơi khởi nguồn của Trường Giang, có tên là Thông Thiên thủy vực. Tương truyền, nơi đây chính là đất sinh sống của rồng thần, có vô số truyền thuyết tuyệt đẹp.

Thiên Lân nhìn con sông ở dưới chân, có phần kỳ lạ nói:

- Lần đầu tiên đệ thấy được dòng sông giống như vậy, từ trên nhìn xuống, phảng phất giống như một con rắn uốn lượn.

Hải Mộng Dao cười đáp:

- Trời đất rộng lớn, tạo hóa vô cùng. Những gì đệ thấy trước mắt bất quá chỉ là một hạt bụi trong trời đất. Đợi sau này ... Ồ ... Đệ nhìn xem.

Thiên Lân nghe vậy vội vàng để ý đến cảnh tượng dưới chân mình, phát hiện trong Thông Thiên hà có một cột nước xông lên trời cao, thế nước xoay tròn mà dồn dập, hệt như một đóa hoa tươi đang nở rộ, từ trên xuống dưới từ từ giãn ra.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Thiên Lân cau chặt mày, trầm ngâm nói:

- Cảnh tượng này khó mà thấy được, bất quá hoàn toàn không phải tự nhiên, mà có người cố ý làm ra như vậy.

Hải Mộng Dao điềm nhiên đáp:

- Gặp là duyên, đi xuống xem thế nào.

Nhẹ nhàng hạ xuống, Hải Mộng Dao trực tiếp hướng vào trên cột nước đang phun lên. Thiên Lân không dám để chậm, nhanh chóng đến bên. Hải Mộng Dao đột nhiên cười nói:

- Thiên Lân, đệ ngoại hiệu là thần Băng Nguyên, có thể trong chốc lát lập tức ngưng tụ cột nước này thành băng không?

Thiên Lân sửng mình, sau đó chợt hiểu ra, cười đáp:

- Đề nghị này của tỷ tỷ quả thật không tồi, đệ thử coi thế nào.

Thu lại kết giới, Thiên Lân tăng tốc hạ xuống, toàn thân nổi lên một tầng ánh sáng màu bạc, ngay khi hắn vừa tiếp xúc vào cột nước kia, hai tay đột nhiên đánh ra, lòng bàn tay bắn ra hai luồng hào quang trắng như tuyết, chỉ trong chớp mắt đã ngưng đọng hoàn toàn cột nước đang phun lên kia thành băng liền. Lúc này, một cột băng cao đến vài trăm trượng, hệt như một đóa hoa đảo ngược đứng vững vàng trên không trung của Thông Thiên hà, dưới đáy kết nối với nước sông, cũng đang nhanh chóng đóng băng và khuếch tán ra, không bao lâu toàn bộ bề mặt nước đã kết băng hoàn toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.