Thất Giới Hậu Truyện

Chương 750: Trung đồ ngộ địch - Giữa đường gặp địch - phần 4



Chỉ hai chữ đơn giản nghe qua rất bình thường, nhưng những ảo ảnh ở gần Thiên Lân lập tức bị đóng băng lại, sau đó vỡ nát ra, hóa thành những khối băng trong suốt, lấp lánh hào quang kỳ lạ dưới ánh mặt trời.

Hải Mộng Dao quan sát động tĩnh chung quanh, khi ảo ảnh vỡ nát, trong lòng đột nhiên nảy ra một cảm giác khác thường, điều này khiến nàng chấn động tâm thần, thân thể lập tức nhạt đi, miệng nhắc nhở:

- Thiên Lân cẩn thận, người này lai lịch phi thường, hoàn toàn không phải hạng tầm thường.

Dứt lời, Hải Mộng Dao đã xuất hiện trên trời, ánh mắt quan sát tình hình dưới chân, liền phát hiện ra một tầng sương trắng đang bao trùm tình hình dưới mặt đất. Hải Mộng Dao vẻ mặt khẽ kinh ngạc, Thiên Lân bên dưới cũng không còn thấy bóng dáng, ngay cả khí tức cũng không còn tồn tại, điều này Hải Mộng Dao chưa từng nghĩ đến. Thân là truyền nhân duy nhất của Lục Vân, Hải Mộng Dao không những có thực lực kinh thế hãi tục, cũng có được tính cách cao ngạo tự phụ. Vốn dĩ có nàng ở bên cạnh Thiên Lân, an toàn là chuyện không thành vấn đề. Nhưng ai ngờ, trên Thông Thiên hà không danh không tiếng gì cả, lại gặp phải Thông Thiên Tẩu, dưới mắt nàng không đáng gì lại bày trò làm xiếc.

Thấy vậy, Hải Mộng Dao hừ lạnh một tiếng, tự nói với mình:

- Ta hôm nay phải coi cho rõ, xem thử ngươi thật ra là thần thánh phương nào, không ngờ lại dám coi ta không ra gì bắt mất Thiên Lân.

Nhẹ nhàng hạ xuống, Hải Mộng Dao quay lại mặt đất, trước mắt là sông nước mênh mông, đã không còn thấy bất kỳ hình bóng nào. Cẩn thận để ý, Hải Mộng Dao phát ra Ý Niệm Thần Ba truy xét khu vực lân cận, nhanh chóng tìm được khí tức còn lưu lại của Thiên Lân, nhưng lại không tìm được nơi Thiên Lân có mặt. Khẽ cau mày, Hải Mộng Dao đi đến bờ sông, nhìn mặt nước rộng lớn trước mắt, ánh mắt lấp lánh một chốc, sau đó tay phải đưa thẳng lên trời. Lập tức, nước sông đang chảy phảng phất như nhận được một sức mạnh nào đó điều khiển, tự phát bay thẳng lên trời cao, hình thành một cột nước to lớn, xoay tròn phun thẳng lên cao. Một lúc sau, toàn bộ nước trong lòng sông đã bay hết lên trời, để lộ ra lòng sông rộng lớn, phảng phất như một cái khe kéo dài từ Đông sang Tây.

Hải Mộng Dao quan sát động tĩnh của lòng sông, phát hiện một cái động sâu đen ngòm nằm ở đáy của lòng sông, không biết thông đến nơi nào. Thân thể loáng cái, Hải Mộng Dao bắn mình vào trong huyệt động. Sau đó, cột nước giữa không trung liền rơi sầm xuống, cùng với sức mạnh như vạn quân đập thẳng xuống lòng sông, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Huyệt động rất thâm sâu, Hải Mộng Dao không thèm để ý đến, người như cá lội nhanh chóng lặn xuống, đến trước một cái ngã rẻ. Nhìn chung quanh một chút, Hải Mộng Dao đi thẳng vào đường hầm bên trái, quanh co uốn khúc gần trăm trượng liền đến trước một căn phòng đá dưới đáy nước rộng lớn. Dừng lại, Hải Mộng Dao quan sát tình hình của căn phòng đá này, phát hiện trên bốn vách có khắc một số hoa văn hình thú kỳ quái, phần lớn là rùa rắn các loại, có mà như không có.

Đi vòng quanh, Hải Mộng Dao không phát hiện được qua nhiều thứ có ích, những hình ảnh kia mặc dù thần bí nhưng trải qua phân tích lại hoàn toàn không phải là pháp quyết tu luyện gì cả. Đến đây, đã hết đường đi rồi, dường như phải quay về. Nhưng Hải Mộng Dao hoàn toàn không rời đi, ngược lại vẻ mặt bình thản đứng ở giữa căn phòng đá, cười lạnh nói:

- Thông Thiên Tẩu, ngươi tự mình đi ra hay là muốn ta thỉnh ngươi đi ra.

Câu này có phần quái dị, nhưng vừa dứt lời xong, trong căn phòng đá lại vang lên thanh âm của Thông Thiên Tẩu.

- Tiểu nha đầu, ngươi chớ nên tự phụ, lão phu nếu không muốn đi ra, chỉ bằng vào ngươi còn chưa tìm được chỗ ẩn thân của lão phu đâu.

Hải Mộng Dao lãnh đạm nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi cũng nên thử một lần?

Thông Thiên Tẩu trầm mặc một lúc, hỏi lại:

- Ngươi thật sự biết được lão phu đang ẩn mình chỗ nào?

Hải Mộng Dao điềm nhiên đáp:

- Vách tường của căn phòng đá này điêu khắc thật sống động, ngươi thật sự muốn ta hủy nó đi phải không?

Câu này vừa phát ra, trong căn phòng đá lập tức yên lặng như tờ, mơ hồ biểu đạt một loại hàm ý nào đó. Chốc lát sau, vách đá có ánh nhạt lóe lên, một con rùa đen hình thù kỳ lạ biến đổi thành Thông Thiên Tẩu xuất hiện bên trong của căn phòng đá.

Đứng cách vài thước, Hải Mộng Dao nhìn lão già trước mắt, cất tiếng hỏi:

- Ngươi hôm nay làm như vậy vì ai, sẵn sàng mất mạng vì ai?

Thông Thiên Tẩu hừ giọng đáp:

- Mọi thứ nơi này đều là ý của bản thân ta, ngươi không cần phải suy đoán lung tung.

Hải Mộng Dao điềm nhiên nói tiếp:

- Phải vậy sao? Thế thì vì sao ngươi làm vậy? Hai người chúng ta đi ngang qua nơi này, vốn không quen biết với ngươi. Ngươi vô duyên vô cớ làm ra một cột nước, ngươi cho là chúng ta sẽ cho ngươi luyện công ở nơi này, một mình tự diễn trò sao?

Thông Thiên Tẩu quát lên:

- Tin hay không là do ngươi, lão phu không cần phải lừa ngươi.

Thấy đối phương đến chết cũng không thừa nhận, Hải Mộng Dao cũng không truy vấn tiếp nữa mà đổi sang vấn đề khác:

- Bắt đầu từ khi xuất hiện, ngươi đã cố tình che giấu thực lực, nghĩ chắc hẳn cũng không phải vì khiêm tốn rồi.

Thông Thiên Tẩu mặt thất kinh, ánh mắt quái dị nhìn Hải Mộng Dao, cất tiếng hỏi:

- Ngươi thật ra là người phương nào?

Hải Mộng Dao hỏi ngược trở lại:

- Ta là ai ngươi không biết sao?

Thông Thiên Tẩu né tránh cái nhìn chăm chú của Hải Mộng Dao, hừ giọng nói:

- Nếu ta biết hà tất phải hỏi ngươi làm gì.

Câu này có phần khẳng định, khiến cho Hải Mộng Dao không sao đoán chắc được.

Trầm tư một lúc, Hải Mộng Dao nói:

- Gia sư Lục Vân.

Câu này có phần kỳ lạ, hoàn toàn nói trực tiếp ra tên của Hải Mộng Dao, mà nói lên sư môn của nàng. Thông Thiên Tẩu nghe vậy thất kinh, vọt miệng nói:

- Ngươi chính là đồ đệ Hải Mộng Dao của Lục Vân?

Mỉm cười gật đầu, Hải Mộng Dao đáp:

- Chính là ta, ngươi là ai?

Thông Thiên Tẩu kinh ngạc nhìn Hải Mộng Dao, trả lời:

- Lão phu là Thông Thiên Tẩu, vẫn luôn tu luyện ở nơi này, bên ngoài có lập môn phái Thông Thiên để cho đệ tử dưới trướng thay mình quản lý. Tên của lệnh sư, lão phu đã sớm nghe được rồi, không ngờ hôm nay lại gặp được truyền nhân của ông ta.

Hải Mộng Dao đáp:

- Môn phái Thông Thiên chưa từng nghe qua, chuyện trước đây ta muốn ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta.

Thông Thiên Tẩu vẻ mặt chần chừ, có phần xấu hổ đáp:

- Chuyện vừa rồi lão phu hoàn toàn không có ý gì, thực sự bởi vì đồng bọn của cô nương khinh người thái quá mới khiến ta có lòng giáo huấn. Hiện nay, nếu biết cô nương là đồ đệ của Lục Vân, trông vào mặt mũi của lệnh sư, lão phu có thể mở ra một mặt lưới, nhưng phải đảm bảo là đồng bọn của cô nương không sinh sự lần nữa. Nếu không, lão phu cũng không phải hạng dễ bị coi thường.

Hải Mộng Dao không khẳng định gì cả, hỏi lại:

- Thế đồng bọn của ta hiện nay ở đâu?

Thông Thiên Tẩu đáp:

- Ở bên trong một căn phòng đá khác, tạm thời bị vây khốn bên trong.

Hải Mộng Dao có phần không được vui, hừ giọng nói:

- Nhanh dẫn ta đi.

Thông Thiên Tẩu chần chừ một lúc, sau đó liền tung mình lên đi theo đường hầm đến một phương hướng khác. Hải Mộng Dao theo sát một bên, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng của Thông Thiên Tẩu, trong mắt có mấy phần hoài nghi. Rất nhanh, Thông Thiên Tẩu dẫn Hải Mộng Dao đến một chỗ rẽ, đi thẳng vào một con đường hầm khác, sau khi vượt qua một khoảng cự ly, đến một căn phòng đá khác. Đứng ở lối vào, Hải Mộng Dao đánh giá qua căn phòng đá trước mắt, nước sông đục ngầu có phần đen nhánh khiến cho trong căn phòng đá tràn đầy vẻ âm lạnh, khiến cho người ta cảm giác bất an.

Thông Thiên Tẩu quay người nhìn Hải Mộng Dao, khẽ giọng nói:

- Đồng bọn của ngươi ở trong căn phòng đá này, bên trong có một tầng kết giới vô hình, hắn hiện nay đang bị vây khốn bên trong.

Hải Mộng dao nhìn lão già, lạnh lùng nói:

- Ngươi dẫn ta đến nơi này có phải là muốn khiến cho ta cũng bị vây ở trong đất này phải không?

Thông Thiên Tẩu vẻ mặt biến hẳn, vội vàng nói:

- Chớ có hiểu lầm, lão phu không hề có ý định này.

Hải Mộng Dao hừ lạnh đáp:

- Ta làm sao biết được ngươi thật có ý này hay không?

Thông Thiên Tẩu thân thể chấn động, hơi giận đáp:

- Hải Mộng Dao ngươi chớ có khinh người quá, ta nể mặt Lục Vân không muốn so đo với ngươi, ngươi lại năm lần bảy lượt hoài nghi thành ý của lão phu. Ngươi thật sự cho là lão phu sợ ngươi phải không?

Hải Mộng Dao không lay động chút nào, hờ hững đáp:

- Nếu như ngươi có thành ý, thế thì ngươi phải thả đồng bọn của ta ra, ta tạm thời sẽ tin ngươi. Nếu không, hôm nay ngươi đã chuốc họa vào thân, định sẵn khó thoát khỏi kiếp này.

Thông Thiên Tẩu nghe vậy vừa nóng vừa vội, tức giận nói:

- Lão phu có ý tốt, ngươi không ngờ lại không muốn nhận lấy. Như vậy, ngươi cũng chớ trách lão phu vô tình.

Dứt lời, hình bóng Thông Thiên Tẩu phân ra, ảo ảnh chung quanh loạn xạ cuốn đến như những cơn sóng lớn, ập thẳng đến Hải Mộng Dao.

Thấy vậy, Hải Mộng Dao không thèm để ý, đứng nguyên tại chỗ nghe gió, ánh mắt toát ra mấy phần lạnh lẽo. Cũng đúng lúc này, Thông Thiên Tẩu đã sớm bắn vào trong căn phòng đá, nhờ vào nước sông đục ngầu để che giấu, chỉ trong chốc lát không còn thấy tung tích đâu.

Hải Mộng Dao hoàn toàn không nóng lòng, nàng biết Thiên Lân tu vi không kém, hơn nữa lại thông minh lanh lợi, vì thế cũng không quá lo lắng gì. Hiện nay, Thông Thiên Tẩu ẩn mình, Hải Mộng Dao không ngang nhiên đỉnh đạc tiến vào, mà lại quan sát căn phòng đá trước mắt, thăm dò bí ẩn bên trong. Theo suy đoán của Hải Mộng Dao, căn phòng đá trước mắt chắc chắn có phần kỳ quái. Trong tình hình còn chưa nắm vững được cụ thể, ngang nhiên tiến vào chính là không khôn ngoan.

Thân là đồ đệ của Lục Vân, Hải Mộng Dao thông minh vô cùng, tuy Thiên Lân đang ở nơi nào chưa biết rõ, nhưng nàng vẫn giữ nguyên tỉnh táo tuyệt đối như cũ, suy xét và phân tích cẩn trọng. Nhưng chỉ có điều Hải Mộng Dao lại chưa hề nghĩ ra, Thông Thiên Tẩu nàng nhìn ra chỉ là một hóa thân, còn Thông Thiên Tẩu thật sự lúc này đang tiến hành một trận đấu sinh tử với Thiên Lân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.