Thất Giới Hậu Truyện

Chương 766: Cuồng Đao chiến tử - Cuồng Đao chết trận - phần 2



Phát hiện được khí thế trên người của Tân Nguyệt dâng cao, Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt kỳ lạ, quay đầu liếc quanh tình hình, đáy mắt toát ra một chút thất vọng nhàn nhạt. Lúc này đây, bảy tổ giao chiến đang tự mình tiến hành. Theo Tuyết Ẩn Cuồng Đao có thể thấy được, tình hình của Ngũ Sắc Thiên Vực rõ ràng bất lợi. Cứ tiếp tục như thế này, kết quả không cần nói cũng biết, đó chính là kết quả cuối cùng, như vậy làm sao không khiến cho người phải lo lắng?

Để ý đến vẻ mặt khác lạ của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Tân Nguyệt lạnh lẽo nói:

- Do dự chính là dấu hiệu của khiếp đảm, có nói rồi ngươi đã sớm không bằng năm xưa.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao nghe vậy chấn động, không suy nghĩ thêm, phản bác lại:

- Bình tĩnh ứng chiến, không kiêu không nóng chính là việc cần phải làm, hoàn toàn không phải do dự, càng không phải là khiếp sợ.

Tân Nguyệt trả lời:

- Rất nhiều khi, cẩn thận cũng giống như chột dạ vậy.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt xanh mét, giận dữ nói:

- Khẩu khí thật sắc bén, ngươi quả thật cho là lão phu sợ ngươi chăng?

Tân Nguyệt đáp:

- Có lẽ không phải ngươi sợ ta mà là sợ kết cục.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười giận đáp:

- Kết cục? Đó là chuyện còn chưa biết được.

Tay phải múa lên, trường đao chém thẳng xuống, làn đao đỏ rực phá không gào thét chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trên đỉnh đầu của Tân Nguyệt. Bật cười nhàn nhạt, Tân Nguyệt múa kiếm phản kích, làn kiếm đỏ rực như lửa đón lấy một đao đỏ hồng, cả hai gặp nhau ở một điểm rồi cứ vậy hòa tan lẫn nhau trong khi nổ tung. Một chiêu đánh ra rồi, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tung mình ập đến, thần đao trong tay bay lượn rất nhanh, làn đao quay tròn tầng tầng hội tụ, triển khai công kích có tính liên tục. Tân Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, lắc mình múa kiếm triển khai phản kích, dùng Thiên Tuyệt trảm pháp nghênh chiến với công kích mãnh liệt của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, trong nhất thời hai bên rơi vào thế giằng co.

Bàn về sự tinh diệu của chiêu thức, Lạc Nhạn đao của Tuyết Ẩn Cuồng Đao bá đạo uy hiếp, từng chiêu từng thức đều ẩn chứa sức phá hoại cực mạnh, tính sát thương cực lớn. Thiên Tuyệt trảm pháp của Tân Nguyệt vô cùng thần kỳ, có khả năng phá tất cả mọi pháp quyết thế gian, có được sức mạnh không gì ngăn trở nổi, cả hai đều có sở trường đối lập hẳn nhau, tình trạng tranh đấu tự nhiên là kịch liệt vô cùng. Nhưng bình tâm mà luận, trong trận giao chiến này, Tuyết Ẩn Cuồng Đao có hơi lỗ lả, bởi vì Thiên Tuyệt trảm pháp của Tân Nguyệt vừa hay là thứ tương khắc, điều này khiến cho thế công của Tuyết Ẩn Cuồng Đao vốn dĩ sắc bén không phát huy được tác dụng vốn có, từ đó rơi vào tình cảnh bất lợi. Điểm này Tuyết Ẩn Cuồng Đao từ khi bắt đầu còn chưa hoàn toàn phát giác được, nhưng theo thời gian trôi qua, hai bên đã hiểu nhau thâm sâu hơn, Tuyết Ẩn Cuồng Đao liền có phát hiện, trong lòng không khỏi nghĩ đối sách. Từ khi bắt đầu giao chiến đến hiện nay, Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Tân Nguyệt đã giao đấu vài chục chiêu, Tân Nguyệt vẫn luôn chiếm lấy ưu thế, Thiên Ly thần kiếm vững vàng áp chế được Lạc Nhạn thần đao. Thấy vậy, Tuyết Ẩn Cuồng Đao rất không cam lòng, nhưng cũng không để ý nhiều lắm, dù sao hai bên giao chiến đã rất lâu rồi, cũng chỉ đánh ngang tài ngang sức mà thôi, hoàn toàn chưa xuất hiện khoảng cách rõ ràng lắm. Hiện nay, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tìm được căn nguyên vấn đề rồi, tự nhiên sẽ không lãng phí tinh lực làm gì, lập tức rút ra khỏi cuộc chiến thối lui, kết thúc cuộc chiến giằng co giữa hai bên, lại không tiếp tục tỉ thí nữa làm gì.

Tân Nguyệt thấy vậy cũng hoàn toàn không truy đuổi, chỉ từ xa xa nhìn lại địch nhân, hờ hững nói:

- Có phải đánh mệt rồi không, có muốn nghỉ ngơi không?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao lạnh lẽo đáp lại:

- Đánh như vậy kéo dài đến ba ngày ba đêm, lão phu cũng không mệt mỏi gì cả. Ta sở dĩ dừng lại là muốn thay đổi một loại phương thức khác, sớm kết thúc cuộc chiến này giữa hai chúng ta.

Tân Nguyệt liếc qua tình hình chung quanh, thấy có một tổ đã kết thúc chiến đấu, vừa đúng lúc diễn ra cảnh tượng Tiết Phong tự tay đâm chết Hắc Kim Cương, trong lòng có phần cảm xúc khẽ lẩm bẩm:

- Trong bảy tổ đã có một tổ kết thúc chiến đấu, phe thất bại chính là đồng bạn của ngươi.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao nghe vậy chấn động, quan sát qua tình hình chung quanh, nhanh chóng phát hiện được Hắc Kim Cương đã chết rồi, trong lòng có cảm giác thỏ chết cáo buồn. Thôi không suy nghĩ thêm nhiều, Tuyết Ẩn Cuồng Đao trầm giọng nói:

- Thắng thua nhất thời không đủ ảnh hưởng đến thành bại, cái chết của Hắc Kim Cương hoàn toàn không ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng.

Tân Nguyệt trả lời:

- Sống chết của Hắc Kim Cương tất nhiên không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng cái chết của y đối với các ngươi lại là một dự báo bất an.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười lớn nói:

- Nếu như ta giết chết ngươi đi, có phải cũng dự báo các ngươi lần này chắc chắn đối mặt với vận mạng bại vong không?

Tân Nguyệt vẻ mặt điềm tĩnh, hờ hững đáp:

- Thế thì phải coi xem ngươi có được năng lực đó hay không.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ giận một tiếng, quát lên:

- Không cần phải nóng lòng, nội trong ba chiêu, lão phu sẽ đưa ngươi về tây thiên.

Tân Nguyệt ánh mắt lạnh lại, phản bác:

- Chỉ sợ sau ba chiêu, người phải về trời tây là ngươi!

Tuyết Ẩn Cuồng Đao kêu dài một tiếng, khí thế hơn người lên tiếng:

- Như vậy, chúng ta thử tỉ thí coi, xem ai có thể giành được thắng lợi.

Tân Nguyệt đáp lời:

- Tỉ thí thì tỉ thí. Đao kiếm tranh đấu cuối cùng cũng có kết cục.

Dứt lời, Tân Nguyệt ngưng thần tụ khí, bắt đầu thu thế chuẩn bị. Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười lạnh một tiếng, tung mình bay lên, đến cao độ ngang bằng với Tân Nguyệt thì quát to:

- Hay cho cuộc tranh đao kiếm, hôm nay lão phu quyết phân cao thấp với ngươi.

Tân Nguyệt hai mắt khép hờ, nhìn địch nhân cách vài chục trượng, lạnh lẽo nói:

- Hãy thể hiện hào tình tráng chí năm xưa của ngươi, chớ để hối hận mà rời nhân thế.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao hai mắt mở to trừng Tân Nguyệt, gằn giọng nói:

- Chớ có hơn thua bằng khả năng miệng lưỡi, ngươi nếu có bản lĩnh thật sự thì chớ ngại phóng tay mà làm.

Tân Nguyệt nói:

- Như vậy ngươi hãy xem cho cẩn thận.

Tâm niệm vừa biến đổi, khí thế toàn thân của Tân Nguyệt tăng mạnh, ngọn lửa vô cùng vô tận sôi trào tản ra, hệt như hoa hồng đỏ rực màu máu nở rộ dưới chân của nàng. Đồng thời, Tân Nguyệt tay phải múa lên, không gian cả trăm trượng uốn lượn, Thiên Ly thần kiếm trong tay chuyển động rất nhanh, làn kiếm đỏ rực xông lên đến tận trời cao, khiến cho không khí chung quanh chấn động, làn đao cực nóng vô cùng vô tận như ngọn lửa bừng cháy phát xuất ra tiếng sấm ầm ầm.

- Chiêu thứ nhất, Thiên Tuyệt Xuất. Đao phần vạn vật! (Chiêu thứ nhất, thiên tuyệt xuất, đao thiêu cháy vạn vật!)

Vừa mới ra tay, Tân Nguyệt đã phát động tấn công mãnh liệt, thi triển chiêu cuối cùng của Thiên Tuyệt trảm pháp, rõ ràng là muốn đánh trọng thương địch nhân. Trong lúc Tân Nguyệt thu thế chuẩn bị, Tuyết Ẩn Cuồng Đao cũng ngầm chuẩn bị, điều chỉnh trạng thái. Khi Tân Nguyệt phát động tiến công, tung mình bay lên, Tuyết Ẩn Cuồng Đao phát ra những tiếng ong ong không hề chịu thua, miệng rống to một tiếng, tay phải nắm đao múa lên rất nhanh, trên thanh chiến đao lập tức hội tụ tầng tầng lớp lớp làn đao dày đặc, hình thành một quả cầu ánh sáng bằng những mũi đao quay vào trong quanh người của Tân Nguyệt, hơn nữa còn tự động thu nhỏ lại khiến cho không khí quanh đó xoay tròn, không gian vặn vẹo, uy lực thật kinh khiếp.

Kêu khẽ một tiếng, Tân Nguyệt hệt như chưa tỉnh, thần kiếm trong tay thuận thế hạ xuống phát ra làn kiếm đỏ rực rồi dần dần hóa thành ánh sáng phối hợp với khí cực dương cực cương giữa trời đất, hệt như sóng biển gầm thét, chỉ trong chớp mắt đã va chạm vào quả cầu ánh sáng so Tuyết Ẩn Cuồng Đao phát ra, hai bên ma sát va chạm không hề chịu thua, nhanh chóng đến điểm kích phát, từ đó mà phát nổ. Một chiêu này, hai bên đều dùng hết sức lực, tiếp theo còn tăng lực không ngừng khiến cho vụ nổ xảy ra liên miên dày đặc, cứ duy trì mãi một lúc mới dần dần tan biến đi. Trong lúc đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Tân Nguyệt nghiến răng đấu thẳng, lại tiếp tục đề thăng thực lực, ý đồ muốn áp chế đối phương để thu lấy thắng lợi của chiêu thứ nhất. Nhưng do tu vi hai bên đều tương đương với nhau, lại thêm kiếm quyết và đao pháp đều là theo đường lối cứng rắn đấu thẳng, có thể nói là đối chọi gay gắt, ai cũng không chịu thua ai. Như vậy, đấu thẳng liên tục cuối cùng cũng chỉ ngang tài ngang sức, hai bên ra tay lại bị sức nổ và phản lực hất bay đi. Ai nấy đều bị thương không nhẹ.

Tung mình lùi lại, Tuyết Ẩn Cuồng Đao kêu dài một tiếng như sấm, nhanh chóng ổn định lại thân thể, hai mắt tức tối trừng Tân Nguyệt trước mắt, lớn tiếng quát:

- Trường đao hoành không kinh cửu thiên, nhất thức lạc nhạn cửu châu hàn bất cầu danh lợi phi phú quý, chích cầu khoái ý tại nhân gian. (Trường đao quét ngang kinh động chín tầng trời, một chiêu Lạc Nhạn khiến cả mặt đất cửu châu phải lạnh băng, không cầu danh lợi lẫn phú quý, chỉ cầu được khoái lạc tại nhân gian.)

Hào tình tráng chí, cười ngạo nhân gian mô tả những điều sở nguyện trong lòng năm xưa của Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Hiện nay, đối mặt với cường địch hung hiểm trước mắt, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lại lần nữa ca lên bài Thủ Hào Mại Chi Ca này, khí thế toàn thân tăng lên gấp bội, sau lưng xuất hiện một đám mây đỏ khổng lồ hệt như một con sói đỏ như máu, phát ra thế hung tàn cường hãn vô cùng. Hai tay nắm chặt đao giơ cao quá đầu, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hội tụ sức mạnh cả đời phát động công kích chủ động. Thời khắc đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao trên người có lửa đỏ bừng bừng, không khí hội tụ lại, vô số làn sáng truyền thẳng đến trường đao trong tay khiến nó phát xuất hào quang rực rỡ. Phía sau lưng, đám mây đỏ rực khổng lồ như có được ý thức, ngay khi Tuyết Ẩn Cuồng Đao múa tay đánh ra, nó liền hóa thành một luồng sáng đỏ rực như máu truyền vào trong làn đao, khiến cho một chiêu này của Tuyết Ẩn Cuồng Đao uy lực tăng kịch liệt, chỉ trong chớp mắt đã vượt lên một tầng, vầng đao qua nơi nào thì thời gian không gian vặn vẹo, tiếng rít khác lạ đến chói tai kinh hồn hệt như quỷ dữ đang gào thét, lại như ác ma đang ca múa, hùng dũng bành trướng với khí thế như sấm sét, tất cả nhắm thẳng đến Tân Nguyệt.

Đối mặt với thế công như vậy, Tân Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, ngay khi địch nhân vừa ra tay, nàng cũng thi triển phản kích.

- Đệ nhị chiêu, Huyền Nữ phi thiên.

Thanh âm lạnh lẽo cùng với sát khí nồng đậm mô ta tâm ý trong lòng của Tân Nguyệt.

Từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy thân thể Tân Nguyệt nghiêng thẳng về phía trước mà bắn đi, cả người như mũi tên rời khỏi dây cung nhắm chặt vào địch nhân. Do tốc độ cực nhanh, vào sát na Tân Nguyệt bắn mình đi, thân thể lập tức biến thành khí. Đồng thời, Tân Nguyệt thi triển Thiên Ngoại Phi Tiên bá đạo nhất trong Cửu Thiên Huyền Nữ kiếm quyết, khiến cho cả người phân thành chín, từ chín phương hướng khác nhau đồng thời triển khai tấn công, hơn nữa khi đến gần còn tập trung ngàn vạn làn kiếm thành một thể, hình thành một chiêu cực mạnh. Ánh nhạt lóe lên, bóng người phân ra, Tân Nguyệt huyền diệu vô cùng xuất hiện sau lưng của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, quay lưng về phía cố nhân.

Tỉ thí thẳng thắn chiêu thứ hai, không có kinh thiên động địa như chiêu thứ nhất, khiến người ta rất là bất ngờ, cũng khiến cho Tuyết Ẩn Cuồng Đao chấn động kinh khiếp vô cùng.

Thân thể run lên, ở vị trí tim của Tuyết Ẩn Cuồng Đao máu tươi phun ra ào ào, khuôn mặt lão vốn dĩ hồng nhuận thoáng cái đã tái nhợt hẳn. Cúi đầu xuống, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn trước ngực, vẻ mặt kinh ngạc toát ra vài phần ảm đạm, mơ hồ toát ra vài phần thương cảm.

Xoay mình lại, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn vào lưng của Tân Nguyệt, trầm giọng hỏi:

- Chiêu này ngươi có phải học từ Thiên Lân hay không?

Khẽ lắc nhẹ đầu, Tân Nguyệt quay người nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao, giọng bình thản đáp:

- Đây chính là học thuật của Đằng Long cốc ta, Thiên Lân hoàn toàn chưa tập được.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao có phần kinh ngạc, hai môi khẽ lay động dường như muốn nói gì đó. Nhưng đúng lúc này, thân thể Tuyết Ẩn Cuồng Đao đột nhiên run lên kịch liệt, há miệng phun ra một luồng máu tươi, khí tức toàn thân lập tức giảm hẳn, cả ngươi thoáng cái đã già đi rất nhiều. Cố nén đau đớn, Tuyết Ẩn Cuồng Đao gầm nhẹ một tiếng, ánh sáng quanh mình hội tụ lại, từ vết thương ép bay ra một luồng hào quang màu lưu ly bắn thẳng đến tay của Tân Nguyệt. Ánh nhạt lóe lên, thần kiếm bay thẳng lên không trung lơ lửng trên đầu của Tân Nguyệt, chuyển động rất chậm rãi.

Hóa giải được nguy cơ trong cơ thể, Tuyết Ẩn Cuồng Đao thở phào một cái, ánh mắt yếu ớt nhìn thần kiếm trên đỉnh đầu của Tân Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Kiếm này tên là gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.