Thất Giới Hậu Truyện

Chương 796: Quần tụ tranh đoạt - Tụ tập để tranh đoạt - phần 4



Phát hiện tình hình như vậy, Phổ Tế hòa thượng lập tức cau mày, cất Cửu Huyền quả vào trong người, mở lời hỏi:

- Sáu vị khí yêu trên người rất nặng, không biết đến đây để làm gì?

Trong ba người đàn ông, một người có hình dáng cao lớn khôi ngô nhất tiến lên một bước, thanh âm như tiếng sấm đáp:

- Chúng ta đến từ Hắc Ngục sâm lâm, chính là thuộc bộ lạc Mãnh Hổ và bộ lạc Thanh Xà, ta chính là tộc trưởng Thiên Hổ của bộ lạc Mãnh Hổ, còn đó là tộc trưởng Xà Cơ của bộ lạc Thanh Xà.

Nam Cung Húc Nhật liếc qua Xà Cơ, phát hiện cô ta chính là người thiếu nữ áo xanh nói chuyện trước đây, trong lòng lập tức cười lạnh, có tâm lý khinh miệt.

Phổ Tế hòa thượng liếc sáu người, cất tiếng hỏi:

- Không biết Hắc Ngục sâm lâm ở nơi nào vậy?

Xà Cơ trả lời liền:

- Hắc Ngục sâm lâm là vùng đất cực Bắc vài ngàn năm trước, đại khái nằm ở vị trí hiện nay là Băng Nguyên.

Phổ Tế hòa thượng kinh ngạc nói:

- Như vậy, các vị chính là từ Băng Nguyên đến đây, là những tộc loại thượng cổ trong truyền thuyết.

Xà Cơ cười quyến rũ trả lời:

- Ngươi có nghe nói qua lai lịch của bọn ta?

Phổ Tế hòa thượng đáp:

- Bần tăng có nghe sơ qua, nhưng biết không rõ ràng lắm. Hiện nay, các vị đi rồi quay lại, không biết là có chuyện gì đây?

Xà Cơ cười nói:

- Vốn đến là muốn ăn thịt các ngươi, bất quá bây giờ chúng ta thay đổi chủ ý, chỉ cần ngươi đưa vật trong mình ra, ta có thể để cho các ngươi một con đường sống.

Phổ Tế hòa thượng không đáp, quay đầu nhìn Nam Cung Húc Nhật, Điên Si Đạo, người áo xám, trong mắt lộ ra ý hỏi.

Nam Cung Húc Nhật hừ khẽ một tiếng đáp:

- Vết xe trước có thể thấy được, các ngươi chắc chưa quên những giáo huấn vừa rồi.

Xà Cơ trả lời:

- Lần này khác với lần trước, vừa rồi để mặc cho ngươi càn rỡ, hiện nay không để cho ngươi được làm bậy nữa.

Nam Cung Húc Nhật cười lạnh đáp:

- Phải vậy chăng? Thế thì chúng ta ngại gì không thử qua một lần.

Xà Cơ tức giận trừng Nam Cung Húc Nhật, nhỏ giọng nói chuyện vài câu với Thiên Hổ, sau đó liền phát động tiến công. Lần này, bộ lạc Thanh Xà liên hợp với bộ lạc Mãnh Hổ, tổng cộng có sáu cao thủ, vừa ra tay đã thể hiện trí tuệ của bọn họ. Trước tiên, hai người phụ nữ bộ lạc Thanh Xà chọn lựa người áo xám và Điên Si Đạo, giao chiến một đấu một. Tiếp đến, hai cao thủ bộ lạc mãnh hổ liên thủ công kích Phổ Tế hòa thượng, nhằm tranh đoạt lấy Cửu Huyền quả. Còn lại Thiên Hổ và Xà Cơ liên thủ công kích Nam Cung Húc Nhật, rõ ràng đối với y có chút kiêng kỵ, chọn lựa phương thức liên thủ công kích.

Kể từ đó, Nam Cung Húc Nhật tình cảnh bất lợi, tuy kiếm pháp sắc bén nhưng đối mặt với vây công của hai người thì rõ ràng là phải cố gắng hết sức. Phổ Tế hòa thượng lấy một địch hai, do địch nhân hung mãnh hơn người, tình hình vô cùng khó khăn, bị ép đến liên tục né tránh, hoàn toàn không có sức để đánh trả lại. Người áo xám và Điên Si Đạo tình hình đại khái khá giống nhau, cơ bản bảo trì được ngang tài ngang sức, vừa ứng chiến vừa tìm hiểu thực lực của địch nhân. Hỗn chiến với nhau rồi, bóng người rời ra, bốn tổ nhanh chóng kéo dài khoảng cách, mở rộng phạm vi.

Lúc này, ở cách trung tâm điểm giao chiến ước chừng hơn năm dặm, giữa không trung, một bóng người trắng tinh như tuyết đang lơ lửng, quanh mình có một vầng mây khí không thấy được cố sức che giấu thân thể của bóng dáng đó. Chăm chú nhìn vào giao chiến trong rừng rậm, hình bóng trắng như tuyết có phần lo lắng, vừa muốn xuất hiện hỗ trợ, lại có ít nhiều do dự. Như vậy, thời gian cứ trôi qua trong do dự. Khi hình bóng trắng như tuyết đã có quyết định rồi, chính là xuất hiện hỗ trợ Phổ Tế hòa thượng, Nam Cung Húc Nhật, một luồng khí tức kỳ lạ từ xa đến gần khiến cho hình bóng trắng như tuyết kia phải chú ý đến. Quay đầu nhìn lại, hình bóng trắng như tuyết nhìn về phía Bắc, chỉ thấy hai luồng sáng trắng toát phá không ập đến, không hề có chút âm thanh nào, chỉ trong chốc lát đã đến gần mình.

Ánh sáng lóe lên, bóng người đến gần, hai bóng trắng như gió ập đến, không ngờ được đến rất nhanh mà không có gió mạnh lay động. Hình bóng trắng như tuyết chấn động, cảm thấy rất kinh ngạc đối với người đến, không khỏi tăng thêm lưu ý. Dưới ánh mặt trời, người đến là một nam một nữ, đều toàn thân trắng như tuyết. Trong đó, người phụ nữ phần đầu tràn đầy một tầng ánh sáng kỳ lạ, làm mơ hồ đi dung mạo của nàng ta, khiến người ta không nhìn ra được bộ dạng của nàng. Còn đối với người đàn ông, tuổi ước chừng khoảng hai mươi, cao lớn xinh đẹp tuyệt luân, tay trái cầm một cây trường kiếm, miệng lại nở nụ cười dụ người, tràn đầy sức hấp dẫn vô cùng. Cách nhau ước chừng hai trượng, hình bóng trắng như tuyết và một nam một nữ chăm chú nhìn nhau, hai bên đánh giá về nhau.

- Các vị là ai?

Thanh âm có phần hiếu kỳ, hình bóng trắng như tuyết nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, thanh âm thật là thánh thót dễ nghe, không ngờ là một cô gái trẻ tuổi.

- Ta tên Thiên Lân, đây là sư tỷ của ta, cô nương là ai?

Té ra, người mới đến này chính là Hải Mộng Dao và Thiên Lân vừa trải qua mọi chuyện ở Thông Thiên Hà.

Lúc này đây, Thiên Lân chăm chú nhìn người phụ nữ áo trắng trước mặt, phát hiện khuôn mặt nàng có mang một tầng sa trắng, như ẩn như hiện che lấy dung mạo của bản thân nàng. Bất quá chuyện khiến Thiên Lân phải kinh ngạc, chính là khi hắn chăm chú nhìn khuôn mặt của cô gái trước mắt, dung mạo ẩn bên dưới tấm sa trắng không ngờ dần dần rõ nét, không hề trở ngại việc thể hiện trong mắt của hắn. Thời khắc đó, Thiên Lân rất là kinh ngạc, không chỉ kinh ngạc vì chuyện này mà điều còn đáng kinh ngạc hơn chính là vẻ đẹp của cô gái đó. Đó là một khuôn mặt hình trái xoan, ngũ quan vô cùng tinh xảo, ánh mắt trong sáng tràn đầy thần sắc, khóe miệng nở nụ cười mỉm nhàn nhạt khiến cho người ta cảm thấy điềm đạm thanh cao, thánh khiết không chút tà ác.

Cô gái áo trắng như tuyết chăm chú nhìn Thiên Lân, trong mắt toát ra vài phần thần sắc, mơ hồ ẩn chứa vài phần thẹn thùng và vài phần chờ đợi, dường như bị thần thái của Thiên Lân hấp dẫn sâu sắc. Điểm nay, Hải Mộng Dao nhìn rất rõ ràng, trong lòng có phần quái dị, tuy biết được Thiên Lân có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng khi thật sự thấy được thì trong lòng không khỏi có thêm vài phần cảnh giác.

- Ta tên là Tử Hàn, ở trong Bách Thảo lư, người bình thường xưng hô với ta là Thánh Tâm.

Giọng nói êm ái, có mấy phần khí chất ưu nhã.

Thiên Lân nghe qua có phần bất ngờ, trầm ngâm nói:

- Tử Hàn, cái tên này rất hay, hai chữ Thánh Tâm dường như đã từng có nghe qua, đáng tiếc nhất thời không nghĩ ra được.

Hải Mộng Dao điềm đạm thanh nhã lên tiếng:

- Hiệp Y Thánh Tâm, người có thể nói là có danh tiếng trong hai mươi năm gần đây ở Tu Chân giới.

Té ra, thiếu nữ áo trắng này lại chính là chủ nhân của Lục Dương Tam Âm Cửu Huyền quả kia, chính là Hiệp Y Thánh Tâm của Bách Thảo Lư.

Thiên Lân nghe qua lập tức nhớ lại, cười nói:

- Ta nhớ được rồi, đã từng ở Băng Nguyên nghe có người nhắc đến tên của cô nương, không ngờ ngày hôm nay lại vô tình gặp được.

Thiếu nữ áo trắng Thánh Tâm nói:

- So với hai vị, ta chẳng qua chỉ là hạng mới nổi.

Thiên Lân cẩn thận đánh giá qua người thiếu nữ áo trắng này một phen, phát hiện nàng ta không chỉ dung mạo xinh đẹp, mà ngay cả thân hình vóc dáng cũng thướt tha mềm mại, thấp hơn Hải Mộng Dao một chút nhưng cũng thon cao động lòng người. Theo bình phẩm của Thiên Lân, Thánh Tâm này vẻ đẹp tuy không được như Hải Mộng Dao, Ngọc Tâm, nhưng so với Tân Nguyệt cũng không kém nhiều, không hề thua Mẫu Đơn, Hoa Hồng chút nào, so với Vũ Điệp thì đúng như Lan mùa Xuân với Cúc mùa Thu. Ngoài ra, Thiên Lân còn phát hiện tu vi của Thánh Tâm rất kỳ lạ, tạo cho người ta cảm giác như ngắm hoa trong sương mù. Từ tò mò, Thiên Lân liền sử dụng sức mạnh Linh Phách ngầm tiến hành thăm dò đối với Tử Hàn. Kết quả phát hiện được tu vi của Thánh Tâm vô cùng thâm hậu, ít ra cũng ở trên mức cảnh giới Địa Tiên, đây là chuyện vô cùng hiếm thấy.

Hiểu được tình hình này rồi, Thiên Lân lập tức bỏ đi lòng khinh thường, khiêm tốn lên tiếng:

- Cô nương quá khiêm nhượng.

Hải Mộng Dao nhìn Thánh Tâm, điềm nhiên nói:

- Tuổi cô nương không lớn lắm, tu vi lại vô cùng kinh người, lệnh sư chắc chắn là người có tên tuổi, không biết có thể cho biết được không?

Hiệp Y Thánh Tâm nhẹ nhàng đáp:

- Gia sư đã từng đặc biệt dặn dò, không cho tại hạ được nhắc đến tên của lão nhân gia.

Hải Mộng Dao cũng không miễn cưỡng, liếc giao chiến trong rừng, hỏi lại:

- Chuyện này là thế nào vậy?

Hiệp Y Thánh Tâm đáp:

- Chuyện này nói ra có liên quan đến tại hạ… tất cả đều vì Cửu Huyền quả mà giao chiến… đại khái tình hình là như vậy.

Thiên Lân nhìn qua tình trạng giao tranh, chỉ vào người áo xám cất tiếng hỏi:

- Người này là ai, không ngờ lại dám đánh cắp Cửu Huyền quả của cô nương?

Hiệp Y Thánh Tâm lắc đầu trả lời:

- Người này lai lịch không biết thế nào, có phần thần bí.

Hải Mộng Dao nói:

- Người áo xám đó thương thế không nhẹ, không biết bị ai đánh bị thương mà lại rất kỳ quái. Còn Nam Cung Húc Nhật và Phổ Tế hòa thượng đều không phải hạng đơn giản, hai người đều che giấu phần lớn thực lực, lúc này chúng ta mới chỉ thấy hình tượng giả vờ bên ngoài mà thôi.

Hiệp Y Thánh Tâm trả lời:

- Phổ Tế hòa thượng và tại hạ có biết nhau, thực lực của người này tại hạ cũng có biết qua, trước mắt quả thực có che giấu đi, bất quá chủ yếu vì tâm địa ông ta thiện lương, một lòng muốn cảm hóa địch nhân mà không muốn áp dụng thủ đoạn vũ lực. Còn Nam Cung Húc Nhật kia, trước đây đã dùng một kiếm tiêu diệt địch nhân, kiếm thuật vô cùng kinh người, hoàn toàn không phải hạng tầm thường.

Thiên Lân nói:

- Tên của mấy người này trước đây ta đều có nghe qua rồi, không ngờ lại được gặp gỡ ở đây, còn đối với bộ lạc Mãnh Hổ và bộ lạc Thanh Xà, ta cũng tính là người biết được nhiều ít, mục đích của bọn chúng rất đơn giản, chính là vì sinh tồn mà thôi.

Hiệp Y Thánh Tâm chần chừ rồi hỏi lại:

- Sinh tồn?

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Đúng thế, vì sinh tồn. Ở trong Hắc Ngục sâm lâm, để có thể có thức ăn, tùy lúc tùy chỗ đều phải trả giá bằng sinh mạng, hoàn cảnh ở đó ác liệt vô cùng, gấp trăm lần ở nhân gian. Sinh sống thời gian dài ở trong đó khiến cho người ta vì sinh tồn mà không tiếc bất cứ điều gì, sớm hình thành điều kiện phản xạ mà quên đi những chuyện khác.

Hiệp Y Thánh Tâm cảm xúc nói:

- Té ra là như vậy, chẳng trách trước đây bọn chúng mở miệng ngậm miệng cũng đều nhắc đến chuyện ăn.

Hải Mộng Dao lên tiếng:

- Đơn thuần một chút cũng là chuyện tốt, nhưng đáng tiếc những người từ Hắc Ngục sâm lâm đều xuất thân từ những bộ tộc viễn cổ, đã định sẵn không cách nào hòa nhập vào thế giới này, sớm muộn cũng sẽ chết trong thế giới này thôi.

Thiên Lân khẽ than:

- Tỷ tỷ nói rất đúng, những bộ lạc này vì sinh tồn mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến an nguy của nhân gian, cuối cùng sẽ khiến mọi người chinh phạt, khiến chúng từng bước đi vào chỗ chết.

Hiệp Y Thánh Tâm nói:

- Có lẽ đây chính là định mệnh của bọn chúng, sớm đã định sẵn như vậy.

Hải Mộng Dao nhìn tình hình giao chiến trong rừng, cười hỏi:

- Thiên Lân, đệ thấy trận chiến này sẽ kết thúc thế nào đây?

Thiên Lân trầm ngâm rồi trả lời:

- Từ thực lực của hai phe mà xét, bộ lạc Mãnh Hổ và bộ lạc Thanh Xà không chiếm được chút lợi thế nào cả, cuối cùng chắc chắn là tức giận bỏ chạy.

Hải Mộng Dao không nhận xét gì, tiếp tục hỏi:

- Thương thế của người áo xám rất quái dị, đệ coi có đầu mối nào không vậy?

Thiên Lân nhìn người áo xám, ngầm phát xuất sức mạnh Linh Phách để tiến hành thăm dò người này, kết quả khiến Thiên Lân cảm thấy rất nghi ngờ, khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự kinh ngạc.

Trầm ngâm chốc lát, Thiên Lân trả lời:

- Thương thế của người áo xám rất kỳ lạ, hoàn toàn không phải do ngoại lực đánh bị thương mà trong cơ thể có thêm một luồng sức mạnh quỷ bí khiến cho khí huyết toàn thân không thông khoái.

Hiệp Y Thánh Tâm lên tiếng:

- Suy đoán này của thiếu hiệp rất giống những gì tại hạ nghĩ ra, chỉ có điều không biết luồng sức mạnh trong cơ thể của người đó từ đâu mà ra, điểm này khiến người ta rất kỳ quái.

Thiên Lân trầm ngâm rồi trả lời:

- Điểm này thì chỉ sợ phải ra mặt hỏi người đó mới biết mà thôi.

Hiệp Y Thánh Tâm điềm đạm thanh nhã nói:

- Nếu thiếu hiệp có hứng thú, chi bằng sau chuyện này xuất hiện hỏi qua tình hình cụ thể thế nào.

Thiên Lân quay đầu liếc Hải Mộng Dao, hỏi lại:

- Tỷ tỷ thấy thế nào?

Hải Mộng Dao cười nhẹ đáp:

- Nếu như đã gặp, tự nhiên cũng là dấu hiệu báo trước nào đó.

Thiên Lân tâm tư lay động, cười trả lời:

- Như vậy, chúng ta tạm thời ở lại đây, xem kết cục của trận chiến này.

Có chủ định như vậy rồi, Thiên Lân và Hải Mộng Dao đón gió mà đứng, ở cùng với Hiệp Y Thánh Tâm, chăm chú quan sát tình hình giao chiến trong rừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.