Thất Giới Hậu Truyện

Chương 798: Thiện ác nan biện - Khó phân thiện ác - phần 2



Thuận thế mà lên, Nam Cung Húc Nhật nhờ vào sức mạnh xoay tròn đột ngột từ mặt đất xông lên, né tránh được đợt xung kích đầu tiên của Thiên Hổ và Thanh Xà. Sau đó, Nam Cung Húc Nhật cử kiếm chỉ thẳng lên trời, ánh mắt lạnh lùng như băng chăm chú nhìn Thiên Hổ và Xà Cơ, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng tàn khốc. Thiên Hổ và Xà Cơ đồng thời xoay người lại, miệng phát ra những tiếng gào thét điếc tai, tròng mắt to như cái đấu tràn đầy cừu hận, nhìn chằm chằm Nam Cung Húc Nhật.

Hờ hững bất động, Nam Cung Húc Nhật trên người phát ra khí thế kinh người, trường kiếm trong tay đỏ rực lấp lánh, phun ra nuốt vào kiếm khí vô cùng linh hoạt, có tần suất cố định. Thiên Hổ và Xà Cơ gầm nhẹ một tiếng, hệt như đang khiêu khích, nhưng lại không hề lập tức công kích. Nam Cung Húc Nhật giữ nguyên tư thế cử kiếm chỉ lên trời cao, toàn thân ánh đỏ luân chuyện, mơ hồ toát ra một luồng sát khí sắc bén. Thời khắc đó, không khí chiến trường đột nhiên trở nên rất quỷ dị. Ba tổ giao chiến còn lại dường như cảm nhận được nguy hiểm, ào ào dừng giao chiến lại, ai nấy tự lùi về phía bên mình, chăm chú nhìn cuộc chiến giữa không trung.

Trên tầng mây, Thiên Lân chăm chú nhìn Nam Cung Húc Nhật, tự nói với mình:

- Người này rất không đơn giản, tuổi hãy còn trẻ như vậy mà lại có được thực lực kinh người đến vậy.

Hải Mộng Dao khẽ lẩm bẩm:

- Nam Cung Húc Nhật và Tả Quân Vũ của Hải vực, cùng nổi danh với Hoàng Thiên của nhân gian, đều là hạng kiệt xuất hiếm thấy hai mươi năm nay của Tu Chân giới, không thể nào so sánh với người bình thường được.

Hiệp Y Thánh Tâm đáp:

- Nam Cung Húc Nhật có phần hiệp danh, tuy có chút tự phụ kiêu ngạo, bất quá những năm gần đây lại làm không ít việc trảm yêu trừ ma, được người Tu Chân giới tôn kính một chút.

Thiên Lân chăm chú nhìn trường kiếm trong tay của Nam Cung Húc Nhật, cất tiếng hỏi:

- Thanh kiếm đó có lai lịch đặc thù thế nào?

Hiệp Y Thánh Tâm trả lời:

- Kiếm trong tay của Nam Cung Húc Nhật có tên là Xích Huyết, tương truyền là một thanh thần binh thời thượng cổ, đáng tiếc truyền thuyết liên quan đến kiếm này rất ít, vì thế khó mà phân giả thật.

Thiên Lân cau mày nói:

- Thần binh Xích Huyết? Quả thực là lần đầu mới được nghe đến, có cơ hội phải hỏi xem thế nào.

Hiệp Y Thánh Tâm hiếu kỳ hỏi lại:

- Thiếu hiệp sao lại có hứng thú với Nam Cung Húc Nhật vậy?

Thiên Lân quay đầu lại nhìn Thánh Tâm, cười nhàn nhạt đáp:

- Bởi vì ta thấy giữa ta và hắn sẽ phát sinh một số chuyện.

Hiệp Y Thánh Tâm ngạc nhiên nói:

- Bằng trực giác chăng?

Thiên Lân cười cười, gật đầu không đáp.

Lúc này, Thiên Hổ đang giao đấu đột nhiên kêu dài một tiếng, khôi phục lại hình dạng như con người, tức giận trừng trừng Nam Cung Húc Nhật, quát lên:

- Ngươi đi đi, hôm nay tha cho ngươi một lần.

Nam Cung Húc Nhật lạnh lùng cười trả lời:

- Câu này phải là ta nói với ngươi mới đúng, ngươi là người hiểu rõ tình hình nhất.

Thiên Hổ tức tối nói:

- Ngươi không nên chẳng biết phân biệt đúng sai.

Nam Cung Húc Nhật hừ lạnh đáp trả:

- Ngươi nếu không phục, có thể phóng tay mà làm tới đây.

Xà Cơ khiêu khích:

- Đến thì đến, ngươi cho là chúng ta sợ ngươi sao?

Thiên Hổ không hề nhúc nhích, rõ ràng đang phân tích tình hình, trong lòng có tính toán khác. Sau xét khá lâu, Thiên hổ phất tay kêu một cao thủ bộ lạc đến bên cạnh, bảo hắn thay mình để liên thủ với Xà Cơ công kích Nam Cung Húc Nhật, Thiên Hổ quay lại bên phía Phổ Tế hòa thượng. Xà Cơ thấy vậy trong lòng mắng thầm, nhưng ngoài mặt lại không lộ ra gì cả, chuyển mình đến sau lưng của Nam Cung Húc Nhật, chuẩn bị thu thế tiến công. Nam Cung Húc Nhật không hề nhúc nhích, ánh mắt sắc bén trừng trừng cao thủ thuộc bộ lạc mãnh hổ trước mặt, toàn thân khí thế hơn người, sức mạnh vô hình tác dụng lên trên người của đối thủ, tạo thành uy hiếp rất lớn cho địch nhân.

Đối mặt với khí thế ép bức to lớn của Nam Cung Húc Nhật, cao thủ kia của bộ lạc mãnh hổ gầm giận một tiếng, không kịp suy xét quá nhiều, lập tức hóa thành một con hổ khổng lồ phát động công kích hướng thẳng đến Nam Cung Húc Nhật. Cũng đúng lúc đó, Xà Cơ không chịu thua kém, thừa lúc Nam Cung Húc Nhật đối phó với cao thủ bộ lạc mãnh hổ, từ sau lưng liền triển khai đánh lén. Bật cười lạnh lẽo, Nam Cung Húc Nhật thân thể xoay chuyển, tay phải đánh xuống, hai làn kiếm đỏ rực chia ra trước sau đón lấy tiến công của hai địch nhân từ phía trước mặt và sau lưng.

Thời khắc đó, Thiên Lân đang quan sát cuộc chiến khẽ cau mày lại, kinh ngạc lên tiếng:

- Đây là kiếm quyết gì vậy, sao mà quỷ dị quá?

Hiệp Y Thánh Tâm khẽ lẩm bẩm:

- Có chút giống với Phân Tâm trảm trong truyền thuyết.

Còn đang nói, giao chiến giữa chiến trường đã kết thúc, cao thủ kia của bộ lạc mãnh hổ bị một kiếm chém đôi, Xà Cơ thì rên lên một tiếng, bay thẳng sang một bên, thương thế rất nghiêm trọng.

Nam Cung Húc Nhật thu kiếm vào trong vỏ, ngạo nghễ giữa không trung, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười mỉm, có phần hơi tự phụ.

Hải Mộng Dao thấy vậy, nhẹ nhàng nói:

- Nam Cung Húc Nhật này tu luyện pháp quyết chánh đại dương hòa, có phong độ của vương giả, nhất cử nhất động đều không khỏi toát ra thần thái bình thản tự nhiên.

Hiệp Y Thánh Tâm lên tiếng:

- Từ điểm này có thể nhìn ra được, người này hoàn toàn không tà ác.

Thiên Lân trầm ngâm rồi nói:

- Người không thể xem bề ngoài, rất nhiều chuyện đều không thể thấy rõ ràng được.

Hiệp Y Thánh Tâm hỏi lại:

- Sao huynh đài lại nói như vậy?

Thiên Lân cười đáp:

- Bởi vì ta đã gặp không ít hạng tà ác lại tu luyện pháp quyết của chính phái.

Hiệp Y Thánh Tâm sửng người, sau đó gật đầu trả lời:

- Có lẽ huynh đài nói đúng, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Trên mặt đất, Thiên Hổ lạnh lẽo nhìn Phổ Tế hòa thượng, uy hiếp nói:

- Nhanh chóng đưa vật trong người của ngươi ra, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.

Phổ Tế hòa thượng trả lời:

- Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, các ngươi lúc này rời đi còn chưa tính là quá muộn.

Thiên Hổ quát lên:

- Câm miệng lại, ngươi không giao vật đó ra thì đừng trách ta vô tình.

Lóe lên ập đến, Thiên Hổ hai tay đánh ra, tay phải có hình như móng hổ, nhắm thẳng vào ngực của Phổ Tế hòa thượng. Bên cạnh, một cao thủ khác của bộ lạc Mãnh Hổ phối hợp chặt chẽ triển khai công kích mãnh liệt, ý đồ muốn đưa Phổ Tế hòa thượng vào chỗ chết.

Chăm chú nhìn thế công của địch nhân, Phổ Tế hòa thượng quát khẽ một tiếng A di đà phật, thân thể chúi hẳn về phía trước, cả người lập tức thấp hẳn một đoạn, người lại xoay tròn rất nhanh trên mặt đất, cây kiếm gỗ trong tay múa lên vun vút, làn kiếm màu vàng kim hệt như gió lốc xoáy khuếch tán, chỉ trong chốc lát đã bao trùm cả khu vực phương viên vài chục trượng. Một tiếng kêu thảm vang lên cùng với tiếng rống giận dữ, theo đó là mưa máu đầy trời, trông thật bắt mắt dưới ánh mặt trời. Chốc lát sau, mưa máu đầy trời rơi xuống, để lộ hình bóng của Phổ Tế hòa thượng, y đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, cây kiếm gỗ trong tay gác ngang trên hai chân, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mọi thứ trước mắt. Cách đó vài trượng, Thiên Hổ vẻ mặt tức giận, trên người đã có thêm nhiều thương tích, máu tươi vô cùng chói mắt. Cách đó không xa, cao thủ kia của bộ lạc Mãnh Hổ đang nằm dài trên mặt đất, toàn thân máu tươi lâm ly, thương thế rất nặng nề. Thời khắc đó, hai phe giao chiến rơi vào trầm tư. Nhưng vào lúc này, vị cao thủ kia của bộ lạc Mãnh Hổ giao chiến với Nam Cung Húc Nhật kêu thảm nửa tiếng, bị một kiếm chém đôi rơi thẳng từ không trung.

Phát hiện được tình hình như vậy, Thiên hổ nhịn không được ngửa mặt lên trời cao gầm giận. Phổ Tế hòa thượng vẻ mặt nhạt nhẽo, khẽ giọng nói:

- Cơ hội cần chính mình nắm cho chắc, ngươi lúc này không đi, tiếp theo có muốn đi cũng không xong.

Thiên Hổ tức giận vô cùng, không còn muốn nghĩ gì. Mà đúng lúc này, Xà Cơ bị thương rơi xuống mặt đất lại nhanh chóng đi đến bên y, nhỏ giọng bàn luận với nhau.

Chốc lát sau, Thiên Hổ bình tĩnh hơn rồi, giận dữ nói:

- Cừu này ta sẽ không để như vậy, các ngươi hãy nhớ kỹ cho ta!

Dứt lời, Thiên Hổ phất tay gọi đồng bạn bị thương chuẩn bị rút lui.

- Muốn đi, các ngươi phải hỏi qua ta chứ.

Lóe lên ập đến, Nam Cung Húc Nhật vốn đã tính trước, trong mắt toát ra vài phần lạnh lùng.

Phổ Tế hòa thượng liếc Nam Cung Húc Nhật, đang muốn mở miệng lại bị Nam Cung Húc Nhật cắt ngang.

- Hòa thượng là người xuất gia, tự nhiên có lòng từ bi. Nhưng hạng yêu nghiệt như vậy, một khi thả hổ về rừng rồi, chắc chắn khiến cho người ta bị tai hại đến vô cùng.

Phổ Tế hòa thượng khẽ biến sắc, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Điên Si Đạo tán đồng:

- Nam Cung tiểu tử nói có lý, đối với những yêu nghiệt nguy hại đến nhân gian như vậy, phải hạ thủ không lưu tình.

Xà Cơ vẻ mặt nặng nề, nhỏ giọng nói với Thiên Hổ:

- Đi nhanh, chậm trễ là khổ nạn.

Tung mình bay lên, Xà Cơ bỏ chạy trước tiên. Thiên Hổ còn mang hận trong lòng, đáng tiếc tình thế bất lợi, chỉ đành chọn lựa bỏ chạy.

Lúc này đây, Nam Cung Húc Nhật và Điên Si Đạo đồng thời triển khai công kích, để Điên Si Đạo giữ chặt lấy hai cao thủ của bộ lạc Thanh Xà, Nam Cung Húc Nhật lại triển khai công kích đối với Xà Cơ và Thiên Hổ.

Do Thiên Hổ và Xà Cơ thực lực kinh người, lại nóng vội bỏ chạy, Nam Cung Húc Nhật tuy kiếm thuật đáng sợ lại cũng chỉ gây thêm một số thương tích bên ngoài cho bọn chúng mà thôi, hoàn toàn không ngăn cản chúng được. Ngược lại, hai nữ cao thủ của bộ lạc Thanh Xà không được may mắn, vẫn luôn bị Điên Si Đạo giữ chặt lấy, chờ đến khi Nam Cung Húc Nhật quay lại, cả hai ráng sức phản kích nhưng cuối cùng đều chết dưới kiếm của Nam Cung Húc Nhật. Còn lại một cao thủ bộ lạc Mãnh Hổ nằm dài trên mặt đất, kết quả cũng khó mà thoát chết được. Người áo xám và Phổ Tế hòa thượng thấy rõ mọi thứ, ai cũng không hề nói ra câu nào, chỉ yên yên lặng lặng chờ đợi kết quả, mãi cho đến khi trong rừng yên lặng trở lại.

Thu kiếm vào vỏ, Nam Cung Húc Nhật đưa mắt nhìn lại Phổ Tế hòa thượng, khẽ cười nói:

- Hòa thượng, bây giờ mọi thứ đã kết thúc rồi, hòa thượng dự tính thế nào đây?

Phổ Tế hòa thượng đứng lên, điềm nhiên đáp lại:

- Bần tăng sẽ trực tiếp đưa Cửu Huyền quả giao cho Hiệp Y Thánh Tâm, Nam Cung thiếu hiệp nếu không thấy yên tâm, có thể đi cùng với bần tăng.

Bật cười kỳ dị, Nam Cung Húc Nhật nói:

- Hà tất phải đi cùng, ông trực tiếp mời Hiệp Y Thánh Tâm ra không phải là xong việc sao?

Phổ Tế hòa thượng vẻ mặt khẽ biến, nhìn Nam Cung Húc Nhật một lúc, sau đó chìm vào trầm tư.

Điên Si Đạo kinh ngạc lên tiếng:

- Hiệp Y Thánh Tâm thật sự ở gần quanh đây?

Người áo xám vẻ mặt kỳ lạ, khẽ giọng đáp:

- Nếu như thật sự ở nơi này, ta lại muốn trực tiếp bồi thường lại cho nàng, coi như cũng tính là giải quyết được vướng mắc trong lòng.

Trên tầng mây, Thiên Lân nhìn Hiệp Y Thánh Tâm, cười hỏi:

- Giao chiến bên dưới kết thúc rồi, cô muốn ra mặt gặp nhau hay là ở lại chỗ này?

Hiệp Y Thánh Tâm đón lấy ánh mắt của Thiên Lân, hỏi ngược lại:

- Thiếu hiệp thấy ta phải quyết định như thế nào?

Thiên Lân mất đi nụ cười, trầm ngâm trả lời:

- Nếu như ta là cô, cứ trực tiếp hiện thân. Đáng tiếc cô lại không phải là ta, vì thế cô phải tự mình quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.