Thất Giới Hậu Truyện

Chương 802: Nhật Nguyệt thần cung - phần 2



Gió, rít lên vù vù với mấy phần lạnh lẽo. Hải Mộng Dao ngạo nghễ giữa không trung, quần áo trắng như tuyết chập chờn trong gió, thanh âm trầm thấp vang vọng trong gió.

- Thân phận của Thiên Lân khiến người đời kinh khiếp chấn động, bởi vì đệ ấy chính là con trai của thần Thất giới Lục Vân.

Tử Hàn rùng mình mãnh liệt, kinh hãi la lên:

- Làm sao có khả năng này?

Hải Mộng Dao khẽ lẩm bẩm:

- Đây là một bí ẩn, người đời rất ít người biết được, nhưng lại là chuyện vô cùng chính xác. Thiên Lân sở dĩ phải chết, bởi vì đệ ấy chính là con trai của Lục Vân, có người chống đối với thần Thất giới, lại không dám chọc đến, vì thế muốn thừa cơ giết chết Thiên Lân để có thể dùng chuyện này đả kích Lục Vân.

Tử Hàn nghe thấy chuyện này, trong lòng chấn động vô cùng, sau khi trầm tư thật lâu, đột nhiên cất tiếng hỏi:

- Tỷ tỷ làm sao biết được bí mật này?

Hải Mộng Dao cười đáp:

- Lục Vân có một đồ đệ …

Tử Hàn bản tính điềm đạm, nhưng lại vô cùng thông minh, vừa nghe câu này lập tức tỉnh ngộ, vọt miệng nói:

- Tỷ tỷ chính là Hải Mộng Dao.

Bật cười điềm nhiên, Hải Mộng Dao để lộ ra dung mạo thật sự của bản thân, khẽ nói:

- Muội rất thông minh.

Tử Hàn nhìn vẻ kiều diễm xinh đẹp tuyệt vời của Hải Mộng Dao kinh hãi than thở:

- Tỷ tỷ thật là đẹp! Đứng ở bên cạnh tỷ tỷ, muội cứ có cảm giác tự ti mặc cảm.

Hải Mộng Dao đưa tay nắm lấy cánh tay ngọc của Tử Hàn, ánh mắt thân thiết nhìn nàng, cười nói:

- Không cần phải khiêm tốn, sắc đẹp của muội hoàn toàn không kém gì tỷ tỷ, chỉ có phần hơi khác nhau mà thôi.

Tử Hàn cười cười có chút ngượng ngùng, khẽ lẩm bẩm:

- Tỷ tỷ quá khen rồi, muội không thể nào so được với tỷ.

Bật cười điềm đạm thanh nhã, Hải Mộng Dao khôi phục lại bộ dạng vốn có của mình, khẽ trả lời:

- Nói như vậy, muội sẽ cảm thấy tự nhiên hơn một chút.

Tử Hàn khẽ gật đầu, chuyển sang chuyện khác:

- Tỷ tỷ có thể nói cho muội biết những chuyện có liên quan đến Thiên Lân chăng?

Hải Mộng Dao cười đáp:

- Được, đêm nay chúng ta hàn huyên về Thiên Lân, cũng để cho muội biết được một số hiểu biết đại khái dĩ vãng của đệ ấy.

Trong gió đêm, dưới ánh trăng, Hải Mộng Dao và Tử Hàn bàn luận về Thiên Lân.

Cả đêm hôm nay, Hải Mộng Dao và Tử Hàn đều không nghỉ ngơi, hai người hàn huyên suốt đêm, toàn là những chuyện chung quanh chủ đề Thiên Lân.

Trời sáng, Hải Mộng Dao hỏi lại Tử Hàn:

- Hiện nay muội đã hiểu được những dĩ vãng của Thiên Lân, trong lòng có suy nghĩ thế nào về đệ ấy?

Tử Hàn ánh mắt kỳ lạ, chần chừ rồi đáp:

- Nếu như tỷ tỷ muốn hỏi muội có thích Thiên Lân hay không, muội nghĩ là muội có.

Hải Mộng Dao hoàn toàn không kinh ngạc, hỏi lại:

- Muội không để ý đến quá khứ của đệ ấy?

Tử Hàn thản nhiên trả lời:

- Để ý, nhưng đó chỉ là quá khứ, muội không cách nào thay đổi được, cũng không muốn thay đổi. Muội chỉ muốn để lại trong lòng của Thiên Lân một chút ký ức, để lại trong lòng muội một đoạn ký ức.

Hải Mộng Dao nói:

- Không cần phải chịu thiệt về mình, muội có thể quyền chọn lựa tình yêu.

Tử Hàn nhìn Hải Mộng Dao, hỏi lại:

- Tỷ tỷ có trách muội chăng?

Hải Mộng Dao lắc đầu trả lời:

- Ta không trách muội, nhưng trong lòng có chút để ý, dù sao chuyện tình cảm luôn khiến cho người ta phải nghĩ đến mình trước tiên. Nhưng tình yêu thật sự là vô tư, quan trọng chính là phương thức đối xử với nhau. Chỉ cần nắm chắc thật thích hợp, hạnh phúc có thể cộng hưởng với nhau.

Tử Hàn hiểu được những ý nghĩa trong lời nói của Hải Mộng Dao, cảm kích đáp:

- Tỷ tỷ, đa tạ tỷ.

Hải Mộng Dao khẽ lẩm bẩm nói:

- Không cần phải cảm ơn, nhân duyên thuộc về muội thì ông trời đã định sẵn rồi.

Bên trong ngôi miếu, Thiên Lân đêm nay thu hoạch vô cùng kinh người, tu vi lại gia tăng nhanh chóng. Nguyên nhân bên trong chủ yếu có ba phương diện. Thứ nhất, Vĩnh Minh đăng ẩn chứa thần lực có tính hỗ trợ cung cấp cho Thiên Lân tu luyện. Thứ hai, linh khí ẩn chứa bên trong Linh Tu tự có giúp ích rất lớn cho việc tu luyện của Thiên Lân. Thứ ba, pháp quyết mà Thiên Lân tu luyện những ngày gần đây, trải qua hoàn thiện tinh chỉnh trong một đêm, đã dung hợp tốt hơn với rất nhiều pháp quyết trước đây, từ đó khiến cho thực lực tổng thể của Thiên Lân có thêm bước tiến bộ.

Sáng sớm, mặt trời phía Đông mọc lên cùng với ánh sáng mặt trời nhu hòa rọi chiếu, bên trong cửa miếu, Thiên Lân đang nhập định đã tỉnh lại. Mở to mắt, Thiên Lân trước tiên nhìn thấy chính là ánh mặt trời, sau đó là hai bóng hình trắng như tuyết quen thuộc. Đứng lên, Thiên Lân vẻ mặt tươi cười, một vầng sáng như có như không bao trùm trên đầu của Thiên Lân.

Hải Mộng Dao thấy vậy, vui mừng nói:

- Không tệ, chỉ trong một đêm, tu vi của đệ lại tiến thêm một bước to lớn.

Thiên Lân cười đáp:

- Đây đều là công lao của Vĩnh Minh Đăng, cùng với sự ưu ái của tỷ tỷ.

Tử Hàn nhìn Thiên Lân, cười lên tiếng:

- Chỉ trong một đêm thôi, huynh đã càng thêm phần tự tin hơn xưa, càng thêm thần bí, khiến người ta càng không thể nào nhìn thấu suốt được.

Thiên Lân nói:

- Đêm hôm nay đối với ta rất quan trọng, chính là tổng kết hơn mười năm tu luyện của ta. Rất nhiều loại pháp quyết trong cơ thể đều đã tăng lên rất nhiều, có một số pháp quyết đã luyện đến mức tận cùng.

Hải Mộng Dao hỏi:

- So với ngày hôm qua, điểm đệ thấy khác biệt nhất là ở chỗ nào?

Thiên Lân trầm tư một lúc, trả lời lại:

- Đệ trước đây, trong cơ thể có rất nhiều loại sức mạnh thuộc tính khác nhau, khi đối địch cứ đổi đi đổi lại, luân phiên ra trận, tạp mà không tinh. Còn đệ bây giờ có thể đồng thời vận dụng nhiều loại sức mạnh, hoàn thành một hay nhiều nhóm công kích, đạt đến cảnh giới chuyển biến linh hoạt.

Tử Hàn tán thưởng:

- Rất lợi hại, rất giỏi.

Hải Mộng Dao nói:

- Không nên kiêu ngạo, cự ly đệ đến cảnh giới cao nhất Tùy Tâm Sở Dục hãy còn rất xa, phải cố gắng thường xuyên.

Thiên Lân cười đáp:

- Tỷ tỷ yên tâm, trước mặt của tỷ, đệ cảm nhận sâu sắc đạo lý học không có giới hạn.

Hải Mộng Dao mắng:

- Ba hoa.

Thiên Lân cười cười, điềm nhiên ưu nhã, vô cùng hấp dẫn.

Tử Hàn chuyển sang chuyện khác, chỉ về phía mặt trời mọc hướng Đông nói:

- Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.

Thiên Lân lắc đầu cười trả lời:

- Nơi này phong cảnh xinh đẹp, ngại gì không lưu lại nửa ngày.

Tử Hàn nghi hoặc nói:

- Huynh muốn thưởng thức phong cảnh nơi này?

Hải Mộng Dao cười trả lời:

- Thiên Lân hoàn toàn không phải thưởng thức phong cảnh của nơi này mà có mục đích khác.

Thiên Lân bật cười ha hả nói:

- Xem ra không có chuyện gì có thể giấu được tỷ tỷ. May mà tỷ tỷ tốt chính là người bảo vệ ta, nếu là địch nhân của ta, ta bị xui xẻo ngay liền.

Tử Hàn cười lên tiếng:

- Có được tỷ tỷ như vậy chính là may mắn của huynh.

Thiên Lân cười hỏi lại:

- Gặp được cô nương, ta không phải cũng rất may mắn sao?

Tử Hàn dừng ngay tiếng cười, vội vàng né tránh ánh mắt của Thiên Lân, trong lòng rung động nhè nhẹ.

Hải Mộng Dao cười mắng:

- Đứng có mà bướng bỉnh.

Thấy Hải Mộng Dao nói vậy, Thiên Lân vội thôi cười cợt, nhỏ nhẹ nói:

- Nơi này núi non vây phủ, phong cảnh xinh đẹp, chúng ta cùng nhau đi dạo quanh.

Còn đang nói, Thiên Lân mỗi tay nắm lấy Tử Hàn và Hải Mộng Dao, kéo hai người cùng bay ra khỏi cửa miếu.

Hải Mộng Dao thấy vậy không nói một lời nào, Tử Hàn vừa xấu hổ vừa vui mừng, vài lần muốn thu tay lại nhưng do Thiên Lân nắm quá chặt thành ra bị ép phải chấp nhận. Như vậy, ba người bay lượn tới lui ở trong dãy núi Tần Lĩnh, thưởng thức phong cảnh tự nhiên xinh đẹp. Trong lúc đó, Thiên Lân thỉnh thoảng nói một số câu hài hước chọc cho cả hai nàng cười mãi không thôi, quan hệ giữa ba người trong lúc vô hình đã nhích gần lại, Tử Hàn cũng dần dần buông lỏng chính mình.

Giờ Tỵ buổi sáng, ba người sau khi đi một vòng quanh phương viên trăm dặm rồi, quay ngược về Linh Tu tự. Đến lúc này, ở lưng chừng núi đang có chừng vài bóng người vội vàng bay thẳng đến trên đỉnh núi, trước sau có cự ly nhất định, hệt như đang đuổi theo nhau vậy. Không bao lâu sau, sáu bóng người hai trước bốn sau bay thẳng lên đỉnh núi, hạ xuống ngoài cửa của Linh Tu tự. Lúc này, Thiên Lân, Hải Mộng Dao, Tử Hàn đã về trước một bước, đang đứng bên trong cửa miếu, nhìn sáu bóng người ở bên ngoài.

Dưới ánh mặt trời, sáu bóng người phân thành hai nhóm, một đôi nam nữ tuổi trẻ dựa lưng vào nhau, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn bóng người vây quanh, hai bên thể hiện rõ quan hệ đối địch. Nhìn cẩn thận, đôi nam nữ tuổi trẻ bị vây ở giữa ước chừng hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn phi thường, toàn thân mang kình trang màu xanh, nắm chặt trong tay một cây cung ngắn hình dáng quái dị, thân cung có màu đỏ tươi như máu, hệt như hổ phách, vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời. Phía sau chàng trai, cô gái ước chừng mười tám tuổi, dung mạo xinh đẹp, toàn thân mặc kình trang màu xanh vẻ nên những đường cong động lòng người, trong tay cũng nắm một cây cung nhỏ hình dạng quái dị như vậy, màu sắc xinh tươi như cây lá, hệt như mã não, vô cùng xinh đẹp. Đôi nam nữ tuấn tú xinh đẹp, nhưng lúc này vẻ mặt cảnh giác, khuôn mặt có phần tái nhợt toát ra vài phần nặng nề.

Bên ngoài, bốn bóng người hình dạng khác nhau, đều có tướng mạo kỳ lạ, khiến người ta thấy phải kinh hãi. Người thứ nhất, có đầu chim mình người, lông vũ che phủ toàn thân, đôi mắt đen ngăm lấp lánh ánh sáng hung tàn, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào. Người thứ hai có đầu hổ thân trâu, hình dạng cao lớn, đôi mắt hổ lấp lánh ánh tham lam. Thứ ba là đầu rắn mình ngựa, hơn nữa lại có hai cái đầu rắn, hai cái này một trước một sau xem ra vô cùng quái dị. Thứ tư, là một con chim hai đầu trên lưng có ba cánh, hai cái đầu một trên một dưới, toàn thân long vũ đỏ như máu lấp lánh, xem ra vô cùng mỹ lệ lại cực kỳ cổ quái.

Thấy tình hình như vậy, Tử Hàn trong miếu không khỏi thất kinh la lên:

- Đây là những con yêu quái gì vậy, không ngờ lại có hình dạng kỳ quái đến như vậy, chưa từng thấy cũng chưa từng nghe qua?

Thiên Lân vẻ mặt kỳ lạ, khẽ giọng nói:

- Bọn chúng đến từ Băng Nguyên, chính là những kẻ may mắn còn lại từ thời đại thượng cổ thần thoại, thực lực vô cùng kinh người.

Hải Mộng Dao lên tiếng:

- Đôi nam nữ đó tu vi phi thường, thật là hiếm thấy. Nhưng từ tình hình trước mắt, xem ra có phần khác với bình thường.

Thanh âm nói chuyện của ba người không lớn, nhưng lập tức khiến cho sáu bóng người ở ngoài cửa miếu phải chú ý. Nhưng thật là kỳ quái, ngoại trừ đôi nam nữ quan sát qua ba người Thiên Lân, bốn yêu vậy không biết lai lịch kia không ngờ làm như không nghe thấy không nhìn thấy, ánh mắt tập trung vào đôi trai gái bị vây khốn.

Thấy vậy, Tử Hàn có vẻ quái dị, kinh ngạc nói:

- Bọn chúng và đôi nam nữ này có cừu hận, hay là có liên quan nào khác, không ngờ lại cố chấp như vậy, không hề buông lỏng chút nào?

Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Phỏng chừng có một số nguyên nhân khác, lúc này còn chưa tiện suy đoán, tạm thời xem thế nào đã.

Ngoài cửa miếu, hai bên đang đối đầu sau khi giằng co một lúc, yêu vật đầu chim thân người mở miệng trước:

- Để lại vật đó, tha cho các ngươi một con đường sống.

Giọng nói ngượng ngập không rõ, có phần cố gắng, rõ ràng không phải là hạng quen dùng lời nói.

Chàng trai áo xanh quát lên:

- Có bản lĩnh thì đến mà lấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.