Thất Giới Hậu Truyện

Chương 804: Nhật Nguyệt thần cung - phần 4



Bốn con yêu vật tức giận trừng Thiên Lân, miệng gào thét gầm gừ, truyền đạt tin tức cho nhau, khi Thiên Lân bước đến bước thứ ba, bốn con yêu vật đồng thời phát động tiến công nhanh như ánh chớp nhằm thẳng vào Thiên Lân. Bật cười thần bí, Thiên Lân khuôn mặt nở nụ cười nào đó, thân thể tiếp tục tiến lên, phảng phất như chưa hề phát giác được công kích của địch nhân. Chỉ trong chốc lát, bốn con yêu vật đã ép gần đến Thiên Lân, hận muốn xé tan xác hắn thành từng mảnh. Nhưng đúng lúc này, thân thể của bốn con yêu vật đang xông lên đột nhiên ngưng đọng lại, khoảng cách đến Thiên Lân chưa tới một thước đã bị khí cực lạnh đông cứng giữa không trung. Sau đó, thân thể của bốn con yêu vật vỡ thành từng mảnh, rơi rụng trong cuồng phong. Đồng thời, bên ngoài thân thể của Thiên Lân có khí lạnh cuộn tròn, một vùng xoáy đỏ rực lấy Thiên Lân làm trung tâm đang nhanh chóng tản ra, lửa đỏ hừng hực đột nhiên xuất hiện thiêu đốt tất cả những khu vực nào có vùng xoáy đi qua.

Dưới ánh mặt trời, Thiên Lân toàn thân lửa đỏ vây phủ, gió lốc hộ thể, cả người hệt như một sứ giả của thần lửa, đang thiêu đốt mọi thứ quanh mình. Giữa không trung, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, bốn con yêu vật bị kết giới đặc thù do Thiên Lân làm ra hạn chế trong khu vực lửa đỏ thiêu đốt, bất kể bọn chúng liên miên chuyển đổi sinh mạng, trước sau liên tục đều bị hủy diệt. Như vậy, thời gian trôi qua trong tiếng kêu thảm thiết, khoảng chừng chốc lát sau, Thiên Lân thu lại lửa đỏ quanh mình, giọng lạnh lẽo nói:

- Ông trời có đức hiếu sinh, ta hôm nay tạm thời tha cho các ngươi một mạng. Nếu như sau này các ngươi gây nguy hại đến người đời, ta chắc chắn sẽ lấy tính mạng của các ngươi. Cút đi.

Một tiếng mắng vang lên, bốn bóng hình bắn đi như điện chớp, trong chớp mắt đã biến mất vào trong rừng núi.

Lê Thánh Kiệt có phần không hiểu, hỏi lại:

- Thiên Lân, vì sao huynh đài lại tha cho bọn chúng chạy đi?

Thiên Lân cười trả lời:

- Ngày xưa bọn chúng đã từng gặp ma kiếp tai nạn trùng trùng, bị ép đến phải dung hợp thành một thể, sống sót cũng không dễ dàng gì. Hiện nay, ta dạy dỗ bọn chúng một bữa, hơn nữa còn lấy đi năm sinh mạng của từng người, hà tất phải đuổi cùng giết tận làm gì.

Lê Thánh Kiệt nghe xong, tán thưởng:

- Huynh đài làm rất đúng, điểm này ta phải học tập huynh đài.

Thiên Lân nói:

- Hôm nay tâm tình ta rất tốt, vì thế tha cho bọn chúng một mạng. Nếu như gặp lúc tâm tình ta không được vui, ta cũng sẽ không suy nghĩ đến những chuyện này.

Lão già tóc bạc cười nói:

- Chuyện hôm nay đã giải quyết tốt đẹp hoàn toàn, chúng ta chi bằng tìm một nơi để hàn huyên cho vui.

Thiên Lân liếc bầu trời, gật đầu nói:

- Cũng được, ta cũng có một số chuyện muốn hỏi qua các vị.

Tử Hàn và Hải Mộng Dao cũng không bàn gì thêm, vì thế một hàng người cùng quay vào trong miếu.

Nhìn lão già tóc bạc, Thiên Lân cất tiếng hỏi:

- Các vị làm sao mà biết được nhau?

Lão già tóc bạc cười trả lời:

- Ta vốn là một khối đá cứng ở trong Tần Lĩnh sơn này, nhờ chân của khối đá này nằm trên linh mạch, nhiều năm được linh khí trời đất bồi dưỡng, dần dần có được ý thức riêng, từ đó bắt đầu tu luyện, trải qua ngàn năm mới tu được thành hình người, tự hiệu là Bạch Thạch. Sau khi ta tu luyện thành người được không lâu, Thánh Kiệt và Vận Đình thỉnh thoảng đến đây du ngoạn, lâu dần chúng ta trở thành bạn bè tốt. Vốn dĩ, ta ngàn năm tu luyện chỉ được tấm thân người, hoàn toàn không có được năng lực công kích nào cả. Nhưng đêm hôm qua, công tử tu luyện ở nơi này, toàn thân có linh khí phóng ra, khiến cho tiểu lão nhi được ánh sáng của công tử rọi chiếu, tu vi có bước tiến to lớn, hôm nay mới có thể ngầm ra tay hỗ trợ cho Thánh Kiệt và Vận Đình một tay.

Tử Hàn nghe xong, hiếu kỳ hỏi lại:

- Nếu như ông đã tu luyện ở đây, hà tất phải làm ra miếu thờ làm gì?

Lão già tóc bạc đáp:

- Miếu này chính là do chân thân của tại hạ hóa thành, để gặp gỡ với Thánh Kiệt và Vận Đình, tránh cho người khác chú ý đến.

Tử Hàn cười nói:

- Té ra là như vậy, ông quả thật suy nghĩ chu đáo.

Triệu Vận Đình trả lời:

- Ta từ mười tuổi đã bắt đầu thường xuyên cùng sư huynh đến nơi này, sau khi làm quen với Bạch Thạch rồi, thường được ông ấy chỉ điểm, dùng khí địa linh nơi này để tu luyện, tám năm qua tu vi tiến triển thần tốc, đã có chút thành tựu nhỏ.

Thiên Lân nói:

- Nếu như cô nương xuất thân từ thế gia luyện binh khí, chắc chắn vô cùng quen thuộc với đạo luyện binh khí. Ta có một vật không biết tên, muốn hỏi các vị một câu.

Lê Thánh Kiệt đáp:

- Chỉ cần chúng ta biết được, nhất định sẽ nói cho huynh biết.

Thiên Lân nghe vậy, lấy từ trong người ra một vật đưa cho Lê Thánh Kiệt.

Nhìn thật cẩn thận, đó là một khối đá đen ngòm, to chừng vài tấc. Lê Thánh Kiệt sau khi đỡ lấy rồi, thiếu chút nữa đã rơi xuống, thất kinh la lên:

- Nặng thật.

Triệu Vận Đình nhìn khối đá đó, cau mày lên tiếng:

- Cái này giống như là Ô Tinh Huyền Thiết, nghe nói vô cùng khó gặp, chính là vật liệu tốt nhất để chế tạo thần binh.

Lê Thánh Kiệt trầm ngâm nói:

- Vật này chưa từng được thấy qua, không dám khẳng định có phải là Ô Tinh Huyền Thiết hay không. Bất quá, từ trọng lượng mà xét, quả thực là vô cùng hiếm thấy.

Thiên Lân hỏi lại:

- Nếu như vật này chính là Ô Tinh Huyền Thiết, có thể luyện được binh khí thế nào?

Triệu Vận Đình đáp:

- Với hình dạng cỡ này, có thể luyện được một thanh kiếm ngắn, hoặc là một loại binh khí nào đó tương đối nhỏ.

Lê Thánh Kiệt nói:

- Vật này tuy không lớn lắm, nếu quả thật là Ô Tinh Huyền Thiết, thì thật sự là bảo vật vô giá.

Thiên Lân trầm tư chốc lát, khẽ bảo:

- Vật này ta thu được cũng không có tác dụng gì nhiều, ta tính tặng cho hai vị, xem thử có thể luyện được binh khí thế nào, cũng coi như là tận hết khả năng của vật này.

Lê Thánh Kiệt thất kinh la lên:

- Không được, vật này quá quý giá, chúng ta không thể nào thu lấy được.

Triệu Vận Đình cũng nói:

- Cho dù vật này như thế nào đi nữa, thì cũng rất khó khăn mới có được, chúng ta không thể nào nhận được, hay là huynh đài hãy thu lại đi.

Thiên Lân cười nói:

- Nếu không phải như vậy, các vị hãy đưa vật này cho lệnh sư, nhờ ông ấy chế tạo một thanh binh khí cho ta, như vậy cũng được.

Lê Thánh Kiệt chần chừ đáp:

- Cái này cũng có thể, chẳng qua ...

Thiên Lân cắt ngang:

- Được rồi, chuyện này nói đến đây được rồi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng phải cáo từ thôi.

Triệu Vận Đình hỏi:

- Huynh đài muốn đi nơi nào?

Thiên Lân đáp:

- Chúng ta dự tính đi Dịch viên một chuyến.

Lê Thánh Kiệt hỏi lại:

- Sau khi luyện được binh khí rồi, chúng ta phải tìm huynh đài thế nào?

Thiên Lân cười đáp:

- Tìm ta cũng rất dễ dàng, nếu không thì đưa thanh binh khí đến Dịch viên, nhờ bọn họ giao lại cho ta cũng được rồi.

Lê Thánh Kiệt nghe vậy không nói gì thêm nữa, cùng Triệu Vận Đình, Bạch Thạch đưa Thiên Lân, Hải Mộng Dao, Tử Hàn ba người ra khỏi cửa miếu.

Khi chia tay, Thiên Lân nhìn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, cười thần bí nói:

- Tu vi của các vị đã đến mức đi ngang, nếu như muốn tiến thêm để gia tăng thực lực, ta có một kiến nghị tốt?

Triệu Vận Đình hiếu kỳ hỏi lại:

- Kiến nghị thế nào?

Thiên Lân cười đáp:

- Sớm thành thân.

Xoay mình, Thiên Lân cười lớn rời đi, Tử Hàn và Hải Mộng Dao theo hai bên cạnh.

Triệu Vận Đình vẻ mặt đỏ hồng, mắng thầm một tiếng, chỉ cho là Thiên Lân trêu chọc, không hề để ý đến.

Lê Thánh Kiệt len lén nhìn sư muội, thấy mặt nàng đỏ rực xấu hổ, trong lòng có vài phần chờ mong, lại có vài phần bất an.

Bạch Thạch khẽ vuốt râu dài, cười nói:

- Kiến nghị thật hay, quả thật là nhắm trúng vào đích.

Triệu Vận Đình vừa xấu hổ vừa tức giận nói:

- Bạch Thạch, ông lại còn giễu cợt người ta.

Bạch Thạch cười trả lời:

- Oan uổng quá, ta nói toàn thực tình thôi.

Lê Thánh Kiệt khẽ giọng bảo:

- Chuyện này không phải trò đùa, không được nói năng lung tung.

Bạch Thạch trả lời:

- Ta không hề nói năng lung tung, Thiên Lân đề nghị hai người thành thân hoàn toàn không phải là trêu chọc, mà ngầm muốn ám chỉ cho hai người biết, muốn tăng cường tu vi thêm bước nữa, hai người phải giao hòa âm dương, cương nhu phối hợp.

Lê Thánh Kiệt nghi hoặc nói:

- Chuyện này là thế nào?

Bạch Thạch đáp:

- Bởi vì hai người tu luyện pháp quyết một dương một âm, một cương một nhu, tương sinh tương khắc, hỗ trợ lẫn nhau.

Triệu Vận Đình nghi hoặc nói:

- Ông nói thật đó chứ?

Bạch Thạch đáp:

- Không tin thì đi hỏi sư phụ của các vị, ông ấy sẽ nói cho các vị biết.

Triệu Vận Đình không nói gì, liếc Lê Thánh Kiệt, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa mừng rỡ.

Lê Thánh Kiệt để ý tình hình như vậy, nhỏ nhẹ bảo:

- Sư muội, hay là chúng ta quay về hỏi thăm sư phụ thế nào?

Triệu Vận Đình khẽ ừm một tiếng, coi như là đồng ý.

Thấy vậy, Lê Thánh Kiệt tâm tình phấn chấn, nói với Bạch Thạch:

- Chúng ta quay về thôi, lần tới mới tới thăm ông.

Bạch Thạch cười cười, phất tay tiễn biệt hai người.

Giữa giờ trưa, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình quay về thung lũng căn cứ môn phái, ở đó có vài căn nhà cỏ nhìn thấy thật bình thường.

- Đình nhi, các con quay về rồi à?

Thanh âm già lão tràn đầy từ ái, khiến cho người ta cảm thấy thân thiết.

- Sư phụ, chúng con quay về rồi.

Trong tiếng cười duyên, Triệu Vận Đình chạy trước vào trong căn nhà cỏ.

Lê Thánh Kiệt vội vã theo sát phía sau, cách không đầy vài thước.

Bên trong căn nhà cỏ, lúc này đang có một lão già tóc bạc ngồi giữa, tuổi lão ước chừng ngoài bảy mươi, tinh thần thỏa mãn, vẻ mặt tươi hồng. Triệu Vận Đình chạy đến bên cạnh lão già, kéo tay của lão, vừa nũng nịu vừa kể lại tất cả mọi chuyện gặp được trong ngày hôm nay. Lê Thánh Kiệt đứng yên bên cạnh, thỉnh thoảng xen vào vài câu, bổ sung nói cho rõ ràng.

Rất lâu sau, lão già tóc bạc nghe Triệu Vận Đình kể chuyện xong rồi, trầm giọng nói:

- Thánh Kiệt, con đưa thứ đồ đó ra đây để sư phụ xem cho rõ ràng.

Lê Thánh Kiệt lập tức đưa miếng đá đen ngòm vào tay của lão già.

Nhìn vật trong tay, lão già vẻ mặt kỳ lạ, sau khi quan sát cẩn thận thật lâu rồi, cuối cùng mới mở miệng nói:

- Không sai, đây chính là Ô Tinh Huyền Thiết vô cùng hiếm thấy trong truyền thuyết.

Triệu Vận Đình dịu dàng lên tiếng:

- Sư phụ, nếu là Huyền Thiết, người dự tính dùng nó để chế tạo loại binh khí nào đây?

Lão già trầm ngâm trả lời:

- Phép luyện binh khí phân ra rất nhiều loại, thân là người kế thừa của thế gia luyện binh khí, tự nhiên phải tận hết sức có thể, luyện thành một binh khí thần kỳ tuyệt thế. Với điều kiện trước mắt, có Huyền Thiết này trong tay, bằng vào kỹ thuật của sư phụ, muốn chế ra một thanh thần kiếm hoàn toàn không phải chuyện khó. Nhưng ta suy xét qua rồi, nếu nhờ vào sức mạnh của các con, thần kiếm có thể biến đổi thành thần binh, đẳng cấp càng cao hơn một tầng.

Lê Thánh Kiệt kinh ngạc nói:

- Sư phụ, hỏa hầu của chúng con còn nông cạn, chỉ sợ khó làm đảm nhiệm trọng trách, luyện không tốt lại càng lảng phí Huyền Thiết.

Lão già cười nói:

- Chuyện này ta đã suy xét cẩn thận rồi, luyện chế thần binh chia thành hai giai đoạn, giai đoạn thứ nhất ta sẽ hoàn thành, các con chỉ cần hoàn thành giai đoạn thứ hai là được rồi.l

Triệu Vận Đình hỏi lại:

- Sư phụ chúng ta phải làm thế nào, người dự tính luyện chế thần binh dạng thế nào đây?

Lão già bật cười thần bí khẽ nói:

- Thần binh không chỉ là một thanh, mà là một đôi, phân ra thư hùng, có tên là Nhật Nguyệt Kim Luân, vừa hay phối hợp thành đôi với Nhật Nguyệt thần cung của các con.

Lê Thánh Kiệt ngạc nhiên thốt lên:

- Nhật Nguyệt Kim Luân? Đây phải nói là binh khí kỳ môn, người bình thường rất khó khống chế được.

Lão già trả lời:

- Đây là vi sư đo ni đóng giày tạo binh khí cho các con.

Triệu Vận Đình nói:

- Sư phụ, Ô Tinh Huyền Thiết này chính là của Thiên Lân, chúng con làm sao có thể chiếm lấy làm của mình?

Lão già cười trả lời:

- Hài tử ngốc, đây chính là Thiên Lân tặng đại lễ cho các con, nhưng các con còn chưa hiểu rõ mà thôi.

Triệu Vận Đình nghi hoặc nói:

- Đại lễ nào đây? Mà sao lại dùng vật trân quý đến vậy?

Lão già cười đáp:

- Thiên Lân khi đi không phải tặng cho các con một kiến nghị sao? Vật này và kiến nghị có quan hệ rất thâm sâu.

Triệu Vận Đình đỏ hẳn sắc mặt, dịu dàng nói:

- Sư phụ đáng ghét, lại giễu cợt người ta rồi.

Lê Thánh Kiệt cũng nói:

- Đệ tử ngu si, không hiểu được ý của sư phụ.

Lão già trả lời:

- Thiên Lân kiến nghị các con thành thân, dụng ý về cơ bản cũng giống như lời Bạch Thạch nói. Còn về Ô Tinh Huyền Thiết này có quan hệ vô cùng mật thiết với việc các con thành thân. Nói một cách đơn giản, muốn luyện chế được Nhật Nguyệt Kim Luân, ngoại trừ nỗ lực của vi sư ra, quan trọng nhất còn nằm ở chỗ các con. Lúc đó, sau khi vi sư hoàn thành giai đoạn thứ nhất rồi, khi tiến vào giai đoạn thứ hai, Nhật Nguyệt Kim Luân cần phải hấp thu máu tươi của các con mới có thể đạt đến mức hợp nhất tâm thần với các con, tương thông ý nghĩ.

Triệu Vận Đình nói:

- Đạo lý này chúng con hiểu rõ, nhưng chuyện đó có quan hệ gì với việc các con thành thân?

Lão già cười trả lời:

- Hai con hiện nay còn có tấm thân nguyên âm nguyên dương, ngày thành thân phải định vào đêm trăng tròn. Mà tinh huyết như vi sư vừa nói lúc nãy, ám chỉ tinh dịch đồng nam của Thánh Kiệt và máu tươi xử nữ của Vận Đình, hoàn toàn không phải có ý máu tươi bình thường. Nói như vậy, các con có hiểu được mối liên quan bên trong hay không?

Triệu Vận Đình đỏ hẳn mặt, thoáng cái đã chạy ra ngoài căn nhà lá, rõ ràng rất xấu hổ.

Lê Thánh Kiệt nghe vậy thẹn thùng lúng túng, khẽ giọng nói:

- Sư phụ, có cần phải như vậy không?

Lão già cười trả lời:

- Đây là phương thức tốt nhất, các con phải cảm tạ Thiên Lân, chính hắn đã nhắc nhở cho vi sư. Một khi Nhật Nguyệt Kim Luân đã luyện thành rồi, các con liền có binh khí phòng thân, phối hợp với Nhật Nguyệt thần cung không gì chống được, các con không nơi nào không chiến thắng. Bây giờ, cách đêm trăng tròn còn chừng bảy ngày, các con hãy chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó thì song hỷ lâm môn luôn.

Lê Thánh Kiệt nghe vậy rất mừng, kích động nói:

- Đa tạ sư phụ, con sẽ thương yêu sư muội thật tốt.

Lão già cười trả lời:

- Đi đi, ta cũng phải tranh thủ thời gian chuẩn bị, nếu không lại không kịp nữa.

Lê Thánh Kiệt cười hớn hở, cao hứng vô cùng, hưng phấn nói:

- Sư phụ, con đi nói tin tức tốt lành này cho sư muội.

Nói rồi không chờ lão già nói thêm, xoay mình chạy thẳng ra ngoài.

Lão già cười ha hả, sau đó đứng lên đi thẳng vào sau nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.