Thất Giới Hậu Truyện

Chương 811: Song song nam hạ - Đồng thời xuôi Nam - phần 3



Đao Hoàng vẻ mặt khẽ biến, dường như xúc động đến tâm trạng, vẻ mặt quái dị đáp:

- Không sợ minh chủ chê cười, chuyện năm xưa ta đều nhớ không rõ. Nhưng mơ hồ có nhớ được, ở một nơi thần bí nào đó xuất hiện một khe hở thế giới, ta nhất thời hiếu kỳ không ngờ bị mang đến Ngũ Sắc Thiên Vực, ở đó gặp phải Ngũ Sắc Thần Vương, hơn nữa còn bị thua trong tay của ông ta. Ngũ Sắc Thần Vương khống chế cao thủ nhân gian bình thường có hai loại phương pháp, thứ nhất chính là đe dọa, dùng thủ đoạn mạnh mẽ để bức bách người phải đáp ứng, nếu không sẽ giết chết; thứ hai chính là dụ dỗ, lợi dụng nhược điểm hảo ngọt ban đầu của con người rồi sau đó mới lợi dụng thêm nữa. Trong tình hình bình thường, Ngũ Sắc Thần Vương thích nhất chính là sử dụng cực hình trên người của tù binh, không những hành hạ bọn họ đồng thời còn đóng lại khoảng chừng ba phần thực lực của bọn họ. Muốn khôi phục lại thực lực như ngày xưa, chúng ta phải nghe lệnh của ông ta, nếu không thực lực vĩnh viễn sẽ giữ nguyên như vậy.

Trần Ngọc Loan kinh ngạc nói:

- Theo như ông nói, ông cũng bị Ngũ Sắc Thần Vương đóng lại ba phần thực lực?

Đao Hoàng Lãnh Vân gật đầu trả lời:

- Đúng thế, phàm là cao thủ nhân gian đều không thoát khỏi cửa quan này. Chỉ có một ngoại lệ duy nhất chính là Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục.

Lâm Vân Phong nghi hoặc nói:

- Ngay cả Tứ tinh quân cũng bị phong ấn một phần thực lực giống như vậy?

Lãnh Vân đáp:

- Chắc là như vậy, bởi vì Ngũ Sắc Thần Vương vô cùng cẩn thận, hơn nữa tính đa nghi rất nặng nề, bình thường không tin cao thủ nhân gian.

Lâm Y Tuyết hỏi tiếp:

- Trong Ngũ Sắc Thiên Vực, Mẫu Đơn và Hoa Hồng luôn không hợp với Thần Vương, tình hình hai phe như thế nào?

Đao Hoàng Lãnh Vân đáp:

- Theo ta biết được, Hắc Trì Huyền vực và Lam Quang Thánh vực tuy hết sức phản kháng, bất đắc dĩ thế lực nhỏ yếu, giống như là châu chấu đá xe, căn bản không cách nào lật đổ được Ngũ Sắc Thần Vương.

Trần Ngọc Loan nói:

- Đối với Thiên Ngô thần tướng, ông hiểu được nhiều ít?

Đao Hoàng Lãnh Vân đáp:

- Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục xuất hiện hai mươi năm trước, hiểu biết của chúng ta về ông ta cơ hồ rất lẻ mẻ, chỉ biết được thực lực ông ta mạnh mẽ, dường như chỉ thua có Ngũ Sắc Thần Vương.

Lâm Vân Phong nói:

- Đứng trên góc độ của ông, ông thấy chúng ta phải làm thế nào để đối phó với Ngũ Sắc Thiên Vực?

Đao Hoàng chần chừ một lúc rồi trầm ngâm đáp lại:

- Theo ta biết được, Bạch Đầu Thiên Ông và Bạch Hạc tiên tử hoàn toàn không thật lòng muốn ra sức cho Ngũ Sắc Thần Vương, bọn họ chỉ muốn thừa cơ thoát thân mà thôi, bất đắc dĩ không nỡ bỏ đi ba phần thực lực kia, lại thêm sợ hãi Thiên Ngô thần tướng nên chỉ đành chấp nhận cầu toàn.

Hứa Khiết hỏi lại:

- Theo như lời ông nói, chỉ cần chúng ta nắm lấy cơ hội, có thể sách động Bạch Đầu Thiên Ông và Bạch Hạc tiên tử phản lại?

Đao Hoàng Lãnh Vân đáp:

- Bạch Đầu Thiên Ông người này vô cùng giảo hoạt, ta và lão ta quan hệ không sâu sắc, không cách nào phán đoán được suy nghĩ thực sự của lão ta. Còn về Bạch Hạc tiên tử, nàng ta vốn xuất thân từ Thiên Cầm tiên tông của nhân gian, bản tính không xấu gì, chẳng qua bị ép không cách nào khác thôi.

Tân Nguyệt hỏi lại:

- Nhớ lại Bạch Hạc tiên tử đã từng nhắc đến Thiên Lân, các vị gặp chàng ở nơi nào, lúc đó tình hình như thế nào?

Đao Hoàng Lãnh Vân đáp:

- Nói đến Thiên Lân, còn nhớ đó là ngày thứ hai kể từ ngày chúng ta tiến vào nhân gian. Khi đó, đoàn chúng ta có bảy người, do tìm kiếm một luồng linh khí quỷ dị, đã đến bên trong dãy núi Vân Hoang … Nguyên nhân gây ra chuyện đại khái do bốn vị hộ pháp giết chết không ít bá tánh vô tội, chọc giận Thiên Lân, từ đó phát sinh đánh nhau …

Nghe xong những lời kể của Lãnh Vân, Lâm Y Tuyết vội vàng nói:

- Người phụ nữ thần bí đó là ai, các vị có biết chăng?

Lãnh Vân lắc đầu trả lời:

- Người phụ nữ đó trên đầu có một tầng sương mù, căn bản không thấy rõ được dung mạo. Bất quá thực lực của cô ta thật kinh người, ngay cả Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục cũng bị nàng ta một chiêu đẩy lùi.

Trần Ngọc Loan nói:

- Trong khắp cả thiên hạ, người có thực lực được như vậy hoàn toàn không có nhiều, thân phận của người phụ nữ đó không khó để đoán ra.

Lâm Vân Phong hỏi tiếp:

- Lãnh Vân, sau khi người phụ nữ đó xuất hiện rồi, khi thấy được Thiên lân thì có biểu hiện khác thường nào hay không?

Lãnh Vân nhớ lại, rồi nhẹ nhàng đáp:

- Người phụ nữ đó vừa nhìn đã nhận ra được Thiên Lân, nhưng Thiên Lân lại nói hai người mới lần đầu gặp nhau, dường như không biết nàng ta.

Lâm Vân Phong nghe vậy nói:

- Té ra là cô ấy …

Hứa Khiết kinh ngạc lên tiếng:

- Ai vậy?

Lâm Vân Phong cười đáp:

- Ngoại trừ Hải Nữ ra, còn ai có được thực lực như vậy.

Câu này vừa phát ra, mọi người có mặt vừa mừng vừa sợ.

Lâm Y Tuyết cao hứng nói:

- Như thế là tốt rồi, Thiên Lân sư huynh gặp được Mộng Dao tỷ tỷ, trên đường đi chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm rồi.

Triệu Ngọc Thanh cười lên tiếng:

- Như vậy mọi người có thể yên tâm rồi, không cần phải lo lắng cho Thiên Lân nữa.

Trần Ngọc Loan cười nói:

- Có Mộng Dao bên cạnh Thiên Lân, phỏng chừng khắp cả thiên hạ không có người nào có thể gây thương tổn cho Thiên Lân, chúng ta cũng tính có thể yên tâm rồi. Hiện nay …

Còn đang nói, dưới đáy khe sâu đột nhiên lóe lên ánh sáng, Bát Bảo đằng không hiện ra, không những mang theo Dao Quang và Giang Thanh Tuyết, còn mang theo Hoàng Thiên và Bản Nhất. Té ra, Dao Quang và Giang Thanh Tuyết đi khắp nơi thám thính tin tức, gặp được Hoàng Thiên và Bản Nhất, sau khi biết được những chuyện Bản Nhất gặp phải, lập tức mang hai người quay trở về.

Vừa thấy được Bản Nhất, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết kinh ngạc nhất, cũng kích động nhất, đồng thời tiến lên chào hỏi lẫn nhau, mặt đầy sự kích động.

- Hai mươi năm không gặp, không ngờ đến khi gặp lại thì ở nơi này.

Giọng đầy cảm xúc, Lâm Vân Phong không khỏi nhớ lại những chuyện hai mươi năm trước.

Bản Nhất hành lễ một tay, khẽ đáp:

- Hai mươi năm chớp mắt đã qua, có thể gặp được ở đây cũng là có duyên phận, không cần phải nhớ lại quá khứ.

Hứa Khiết nhẹ nhàng nói:

- Bản Nhất sư huynh, hai mươi năm nay huynh đi ở đâu? Chúng ta tìm khắp cả thiên hạ cũng không gặp được huynh.

Bản Nhất đáp:

- Bần tăng hai mươi năm nay chuyên tâm tu luyện, không hỏi đến chuyện đời, chỉ cầu một ngày kia có thể làm vinh danh cửa Phật.

Lâm Vân Phong nói:

- Tâm tư của huynh ta có thể hiểu rõ, đợi sau tai ách lần này qua rồi, Dịch viên nhất định sẽ tận hết toàn lực hỗ trợ huynh trùng tu lại Bồ Đề học viện, làm vinh danh cửa Phật.

Bản Nhất thi lễ đáp lại:

- Như vậy, bần tăng trước tiên xin tạ ơn Lâm sư đệ.

Lâm Vân Phong giọng cảm xúc nói:

- Bản Nhất sư huynh không cần phải đa lễ, đây là chuyện thuộc bổn phận chúng ta. Ngoài ra, nói với huynh biết một tin tức, Vô Vọng của Đạo viên đã qua đời rồi, bất quá huynh ấy đã thu được một đồ đệ, có tên là Quý Hoa Kiệt, thực lực cũng kinh người. Đồng thời, Đan Thanh kiếm hiệp của Nho viên cũng còn trên nhân thế, hiện nay đã đổi tên thành Chiếu Thế Cô Đăng, trước mắt đang ở cùng với Quý Hoa Kiệt.

Bản Nhất nghe vậy vẻ mặt kỳ lạ, khẽ giọng nói:

- Cố nhân ngày xưa nay ở nơi nào, nghĩ lại mà kinh hãi khi tìm về căn nguyên trước kia. Quá khứ đã là quá khứ rồi, chúng ta ai cũng không cách nào vãn hồi được.

Hứa Khiết lên tiếng:

- Được rồi, không nói chuyện quá khứ nữa, để ta giới thiệu một lượt mọi người cho huynh.

Theo sự chỉ dẫn của Hứa Khiết, Bản Nhất ra mắt từng người có mặt ở đó, Bản Nhất có phần chú ý đến Tuyết Sơn thánh tăng và Ngạc Tây.

Sau khi biết nhau rồi, Bản Nhất hỏi:

- Thiện Từ sao không có mặt ở đây?

Ngạc Tây đáp:

- Thiện Từ và Vũ Điệp cùng nhau đi ra ngoài tản bộ giải sầu, một lúc nữa sẽ quay về.

Bản Nhất nghe vậy ồ một tiếng rồi không nói gì thêm.

Bên cạnh, Hoàng Thiên đem tất cả mọi chuyện gặp gỡ Bản Nhất trước đây kể lại một lượt, những người nghe thấy đều cảm thấy khiếp hãi.

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Người mà Bản Nhất gặp phải chính là Quỷ Vu. Người này luôn gây bất lợi cho Thiện Từ, muốn dẫn Thiện Từ đi vào con đường Ma đạo.

Dao Quang nghi hoặc nói:

- Thời gian mà Bản Nhất gặp phải Quỷ Vu và thời gian Thiện Từ biến mất cơ bản trùng hợp, xem ra người dụ Thiện Từ đi chắc chắn là cùng phe với Quỷ Vu kia rồi, người đánh lén thánh tăng tiền bối chắc cũng là một nhóm.

Trần Ngọc Loan lên tiếng:

- Nếu như Dao Quang suy đoán là đúng, nhóm Quỷ Vu ít nhất có ba người, mà toàn là hạng có thực lực kinh khiếp, chúng ta phải đặc biệt cẩn thận.

Lâm Y Tuyết nói:

- Nếu mấy người Quỷ Vu có lòng nhằm vào Thiện Từ, chi bằng chúng ta chuyển Thiện Từ đi, để huynh ấy theo Vũ Điệp quay về trung thổ, tiện dịp đi mời mẹ của Vũ Điệp xuất sơn, đồng thời cũng có thể né tránh những tên đáng ghét đó.

Lâm Phàm tán đồng:

- Biện pháp này không tồi, đáng để thử qua.

Lâm Vân Phong hỏi lại:

- Cốc chủ tiền bối cho là thế nào?

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Biện pháp rất tốt, nhưng chúng ta đang suy xét đến an nguy của Thiện Từ và Vũ Điệp, không thể chỉ để hai người bọn họ quay về được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.