Thất Giới Hậu Truyện

Chương 838: Hình thế bức nhân – Tình thế nguy cấp - phần 4



Cuồng phong gào thét, tuyết lớn tán loạn, gió lạnh ngập trời bao trùm khắp mặt đất Bắc Quốc. Đối với Băng Nguyên, gió tuyết chính là chuyện thường gặp. Nhưng tình trạng giống như hiện nay, bão tuyết kéo dài vài ngày thì quả thật là một chuyện kỳ lạ chưa thấy. Đón gió mà đứng, Linh Hoa nhìn bão tuyết trùm khắp đất trời, vẻ mặt toát ra một sự thất vọng nhàn nhạt. Cách đó không xa, Triệu Ngọc Thanh và Trần Ngọc Loan cũng đang ngắm bão tuyết này, thỉnh thoảng lại nói với nhau vài câu, có thể nghe thấy cả tiếng thở dài. Lúc này, bên cạnh Linh Hoa đã thêm một bóng người. Quay đầu nhìn lại Lâm Phàm ở bên cạnh, Linh Hoa nhẹ giọng hỏi:

- Sư huynh sao lại đến đây?

Lâm Phàm mỉm cười đáp:

- Thương thế của ta đã cơ bản lành rồi, sau khi theo Đồ đại hiệp và Đao Hoàng Lãnh Vân luyện đao pháp rồi, tiện thể liền ra ngoài đi dạo giải sầu.

Linh Hoa cười nhẹ, hỏi lại:

- Luyện thế nào rồi?

Lâm Phàm đáp:

- Lãnh Vân không hổ với danh hiệu Đao Hoàng, đối với đao pháp có thể nói là ở mức đăng phong tạo cực, cho huynh rất nhiều manh mối, khiến đao pháp của huynh có một nhận thức hoàn toàn mới. Trước mắt, huynh đại khái đã nắm vững được thức thứ nhất của Lôi Đình tam thức, tuy nhiên còn chưa đủ thuần thục, nhưng lại đã có thể phát huy được uy lực cực mạnh, ngay cả Đao Hoàng Lãnh Vân cũng có phần nguy hiểm khi tiếp lấy chiêu này.

Linh Hoa cười đáp:

- Lôi Đình tam thức chính là đao pháp tuyệt thế, không phải một ngày một đêm có thể luyện thành được. Sư huynh chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã lĩnh hội được tinh túy của thức thứ nhất thì quả thật là chuyện đáng mừng. Sau này càng phải cố gắng thêm, sớm có ngày luyện thành Lôi Đình tam thức, lúc đó huynh có thể bảo vệ được hòa bình của Băng Nguyên.

Lâm Phàm nghiêm mặt đáp:

- Sư muội yên tâm, huynh sẽ toàn lực bảo vệ Băng Nguyên, bảo vệ mọi người. Bây giờ khó mà nghỉ ngơi được, chi bằng chúng ta đi dạo trong gió tuyết để giải sầu đi.

Linh Hoa nghiêng đầu nhìn Lâm Phàm, thấy trong mắt hắn đầy vẻ chờ mong, không khỏi bật cười điềm đạm thanh nhã, gật đầu trả lời:

- Chỉ cần sư huynh tình nguyện, chân trời góc bể nào thì muội cũng đi theo cùng với huynh.

Lâm Phàm nghe vậy bật cười, lập tức kéo cánh tay của Linh Hoa bay thẳng lên không trung, chớp mắt đã biến mất không còn tung tích. Cách đó không xa, Trần Ngọc Loan nhìn thấy tình hình như vậy, cười nói:

- Tình cảm giữa bọn họ rất sâu đậm.

Triệu Ngọc Thanh khẽ thở dài đáp:

- Bọn chúng từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành. Thanh mai trúc mã, từ đó đến giờ chưa hề phân ly.

Trần Ngọc Loan cười nói:

- Tình cảm như vậy rất đơn thuần, cũng rất tha thiết.

Triệu Ngọc Thanh bật cười phức tạp, vẻ mặt quái dị hoàn toàn không nói gì cả.

Phát hiện sự khác thường của Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan quay đầu nhìn ông, có phần hơi kinh ngạc hỏi lại:

- Cốc chủ tiền bối sao vậy? Tiền bối dường như thấy đoạn tình cảm này của Lâm Phàm và Linh Hoa là không được tốt đẹp.

Triệu Ngọc Thanh cười khổ trả lời:

- Minh chủ thấy bọn chúng có thể bạch đầu giai lão sao?

Trần Ngọc Loan nghe vậy sửng người, vọt miệng đáp:

- Bọn chúng là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, dường như có thể sống đến già bạc đầu.

Triệu Ngọc Thanh khổ sở nói:

- Nếu quả thật như vậy tự nhiên là tốt nhất, nhưng thế sự vô thường, Băng Nguyên đang đối mặt với tai ách, rất nhiều chuyện đều có thay đổi.

Trần Ngọc Loan chần chừ hỏi lại:

- Cốc chủ tiền bối chính là muốn nói Lâm Phàm và Linh Hoa rất khó mà bình an vượt qua trận tai kiếp này?

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt phức tạp, khẽ than:

- Thân là người tiếp nhiệm cốc chủ đời kế của Đằng Long cốc, Lâm Phàm sẽ trải qua rất nhiều gian khổ. Thân là người phụ nữ trong cuộc đời của Lâm Phàm, Linh Hoa sẽ gặp phải rất nhiều chuyện.

Trần Ngọc Loan nghe vậy chấn động, cất tiếng hỏi:

- Vì sao lại như vậy?

Triệu Ngọc Thanh thở dài đáp:

- Định mệnh là như vậy, không thể nào trái nghịch được.

Trần Ngọc Loan vẻ mặt ưu tư, thở dài đáp:

- Định mệnh là như vậy, bọn chúng lúc này có biết chăng?

Triệu Ngọc Thanh chần chừ trả lời:

- Lâm Phàm hoàn toàn không biết, Linh Hoa lại sớm có hiểu biết.

Trần Ngọc Loan cười khổ nói:

- Chẳng trách Linh Hoa lại trầm tĩnh như vậy, cô bé sớm đã dự cảm được một số chuyện nào đó. Nhưng chuyện này thật sự không thể nào thay đổi, không thể nào ngăn cản phải chăng?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Người đời vô số, hoàn toàn không phải mỗi định mệnh của mỗi cá nhân đều có thể xuất hiện kỳ tích. Nếu như cố gắng ngăn cản chỉ dẫn đến chuyện khiến lửa đốt mình, cái được không bằng cái mất.

Trần Ngọc Loan thở dài u oán, không nói gì nữa, trong lòng nhiều ít có phần tiếc nuối.

Ở xa xa, Lâm Phàm và Linh Hoa đang đuổi bắt nhau trong cuồng phong bão tuyết, hệt như những đứa trẻ đang chơi đùa, thỉnh thoảng truyền đến những tiếng cười nhẹ nhàng.

Bật cười khẽ một tiếng, Linh Hoa né qua né lại trong gió tuyết, miệng cười duyên nói:

- Sư huynh đến đây, nhanh bắt lấy muội né. Khanh khách, không bắt được đâu, muội trốn đây.

Lâm Phàm cười trả lời:

- Xem muội chạy hướng đó, huynh nhất định phải bắt muội cho được.

Tăng cốc truy đuổi, Lâm Phàm thế đến hung hăng, nhưng thực tế lại cố ý nhường cho Linh Hoa, cố ý không bắt được nàng.

Rất lâu sau, hai người chơi mệt rồi, Lâm Phàm kịp thời bắt được Linh Hoa, ôm nàng vào trong lòng, cười nói:

- Lần này chạy không thoát rồi, coi huynh nuốt sống muội nè.

Cúi đầu, Lâm Phàm hôn lên khuôn mặt của Linh Hoa, điều này khiến cho Linh Hoa vừa xấu hổ lại vừa mừng, thân thể thoáng cái đã mềm nhũn. Thấy vậy, Lâm Phàm có phần kích động, nhịn không được cúi xuống hôn lên đôi môi của Linh Hoa, hai tay ôm chặt nàng vào lòng. Linh Hoa xấu hổ lẫn mừng rỡ, trong chờ đợi có vài phần thẹn thùng, im lặng đáp ứng lại Lâm Phàm.

Thời khắc đó, Lâm Phàm và Linh Hoa say đắm lẫn nhau, ai cũng không chịu tỉnh giấc lại.

Rất lâu sau, Linh Hoa khẽ kêu một tiếng nhỏ, nhẹ nhàng đẩy hai tay đang quấy lung tung của Lâm Phàm, mặt đỏ rực nói:

- Sư huynh thật đáng ghét, dám khinh nhờn người ta.

Lâm Phàm vẻ mặt hưng phấn, kích động đáp lại:

- Linh Hoa thật đẹp, sư huynh yêu muội đến chết được.

Linh Hoa nghe vậy cười cười, than nhẹ:

- Linh Hoa cũng yêu sư huynh, muốn dâng hiến tất cả mọi thứ cho sư huynh, nhưng chưa có thời cơ thích hợp.

Lâm Phàm ôm chặt Linh Hoa, nhẹ nhàng nói:

- Đừng gấp, sẽ có một ngày sư huynh sẽ yêu thương muội thật nhiều.

Linh Hoa cười cười, khẽ lẩm bẩm:

- Sư huynh còn nhớ đến những chuyện trước kia sao?

Lâm Phàm đáp:

- Mỗi một chuyện mà làm cùng với muội, sư huynh đều nhớ kỹ.

Linh Hoa cười lẩm bẩm:

- Phải vậy không, thế thì sư huynh nhớ đến Kính Hồ chăng?

Lâm Phàm đáp:

- Nhớ chứ, đó là chuyện một năm trước đây, khi đó chúng ta truy đuổi theo Tuyết Vực Tam Yêu, đi xuyên qua tầng kết giới, ở đó gặp được Kính Hồ.

Linh Hoa cười nhạt nhạt, vẻ mặt phức tạp khẽ giọng hỏi:

- Sư huynh còn nhớ trong Kính Hồ, chúng ta thấy được gốc hoa kỳ lạ chăng?

Lâm Phàm nhớ lại:

- Khi đó ta nói hoa kia một đế mà hai hoa đồng thời, thế gian thật hiếm thấy. Sư muội hỏi ta, một đế mà hai hoa đồng thời có phải chỉ chúng ta hai người không, ta trả lời có lẽ là như vậy.

Linh Hoa tựa đầu vào vai của Lâm Phàm, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa xăm, u oán hỏi lại:

- Nếu như bây giờ muội lại hỏi sư huynh, huynh nói xem chúng ta có phải là một gốc hoa lạ một đế hai hoa đồng thời không?

Lâm Phàm suy xét một lúc, trả lời:

- Một đế cùng song sinh, vĩnh viễn không phân ly. Huynh nghĩ chắc là chúng ta rồi.

Linh Hoa cười, nụ cười có phần kỳ quái, cười có phần phức tạp.

- Một đế song sinh, ai điêu tàn trước đây?

Lâm Phàm cười trả lời:

- Nếu như một đế song sinh, tự nhiên là đồng thời tàn úa, như vậy mới có thể bạc đầu giai lão.

Linh Hoa chấn động thân thể, u oán hỏi lại:

- Sư huynh, chúng ta sẽ bạc đầu giai lão chăng?

Lâm Phàm trầm giọng đáp:

- Được, nhất định sẽ được!

Linh Hoa quay đầu nhìn lại hắn, trong ánh mắt đầy vẻ tươi cười, khẽ hỏi lại:

- Sư huynh, nếu như có một ngày muội đi trước, huynh sẽ đau lòng chăng?

Lâm Phàm kinh ngạc đáp:

- Sao lại hỏi như vậy?

Linh Hoa trả lời:

- Huynh hãy đáp trước đi.

Lâm Phàm nói:

- Huynh tự nhiên sẽ đau lòng, bất quá huynh sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra được.

Giọng nói kiên định, thật sự đáng tin.

Linh Hoa nghe vậy kích động không ngừng, hai môi khẽ run rẩy, một lúc sau mới khôi phục bình tĩnh trở lại, êm ái nói:

- Sư huynh không cần phải đau lòng, nếu như c1o một ngày muội đi xa rồi, lòng muội sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh huynh, chăm lo cho huynh mãi đến già lão. Lúc đó, huynh phải thường xuyên mỉm cười, nói với muội là huynh sống rất tốt đẹp, lòng muội sẽ vĩnh viễn không già.

Lâm Phàm mắng:

- Cứ nói chuyện ngu ngơ thôi, có sư huynh ở nơi này, tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ người nào làm thương tổn đến muội. Muốn đi thì cũng phải để sư huynh đi trước, không tới phiên muội.

Linh Hoa cười cười, cũng không nói gì cả, trong lòng lại tự bảo:

- Sư huynh, huynh sẽ không gặp chuyện gì đâu, muội sẽ bảo vệ cho huynh mãi đến khi huynh trở thành kẻ mạnh thật sự, trở thành hy vọng của Băng Nguyên.

Thấy Linh Hoa không nói gì nữa, Lâm Phàm cũng không nhắc thêm nhiều, chuyển sang chuyện khác:

- Trời không còn sớm nữa, chúng ta hãy quay về trước đã.

Linh Hoa khẽ lẩm bẩm, đáp:

- Sông băng đã bắt đầu tan chảy, sư huynh không muốn đi xem sao?

Lâm Phàm ngạc nhiên đáp:

- Sông băng tan chảy thì có gì hay mà nhìn? Trước đây mỗi năm đều có thể nhìn thấy, hôm nay bất quá là sớm một chút.

Linh Hoa trả lời:

- Tình hình năm nay đã không giống như trước, sự tan chảy của sông băng đều là do sư huynh tạo thành.

Lâm Phàm kinh ngạc hỏi lại:

- Sao lại do huynh tạo ra?

Linh Hoa u oán đáp:

- Phi Long đỉnh xuất hiện, Thái Huyền Hỏa Quy thoát khỏi vây khốn, khiến cho khí hậu Băng Nguyên phát sinh biến hóa to lớn, điều này không phải đều có liên quan đến sư huynh sao?

Lâm Phàm nghe vậy chấn động, cười khổ nói:

- Chuyện này đúng là đều có liên quan đến ta, đáng tiếc ta cũng không muốn.

Linh Hoa trả lời:

- Rất nhiều chuyện một khi đã phát sinh ra rồi, liền không có cách nào cứu vãn được. Sư huynh nếu như đã gieo tiền căn xuống rồi, tự nhiên phải chấp nhận hậu quả.

Lâm Phàm gật đầu nói:

- Muội nói đúng, những điều huynh đã làm sai lạc thì phải do huynh đi đền bù lại.

Linh Hoa khẽ lẩm bẩm:

- Như vậy, sự tan chảy của sông băng này thì huynh càng phải đi xem một chút.

Lâm Phàm đáp:

- Có lẽ muội nói đúng, ta đúng là phải đi coi thế nào.

Tung mình bay lên, Lâm Phàm ôm Linh Hoa lơ lửng giữa không trung, ánh mắt chăm chú nhìn về sông băng xa xa, quả nhiên phát hiện thỉnh thoảng sông băng sụp đổ, vỡ vụn, hòa tan. Thấy vậy, Lâm Phàm hoàn toàn không kinh ngạc, hắn chỉ yên yên lặng lặng nhìn, trong lòng có phần phức tạp. Linh Hoa nép vào trong lòng của Lâm Phàm, lắng nghe nhịp tim của hắn, không hay không biết ngủ thiếp từ lúc nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.