Thất Giới Hậu Truyện

Chương 842: Huyền Thủy tinh châu – phần 4



Xà Thần thấy nụ cười kỳ quái này, liền đỡ lời đáp:

- Bốn Hoàng quyết mỗi cái có một đặc điểm, Thánh Hoàng quyết là đạo vương giả, Bá Hoàng quyết là đạo của bá chủ, Ma Hoàng quyết hung tàn ác độc, Tà Hoàng quyết quỷ biến vô cùng.

Khiếu Thiên chần chừ rồi hỏi tiếp:

- Nếu như truyền nhân của bốn Hoàng quyết gặp nhau, ai có thể thu được thắng lợi cuối cùng?

Xà Thần trả lời:

- Điều này rất khó mà nói, bốn Hoàng quyết vốn không hơn kém bao nhiêu, quan trọng là khi phát huy lúc lâm địch.

Dạ Mộ Bạch lên tiếng:

- Bốn Hoàng quyết đều là pháp quyết thượng thừa, hiếm có vô cùng, bất kỳ người nào có được một cái thôi cũng đủ dương danh thiên hạ.

Khiếu Thiên không hiểu liền nói:

- Với thực lực của cô, dường như không cần phải tìm đến những thứ này.

Xà Thần trả lời:

- Cô ta hoàn toàn không tìm kiếm cho bản thân.

Khiếu Thiên kinh ngạc nói:

- Không tìm kiếm cho bản thân, thế thì vì ai đây?

Dạ Mộ Bạch đáp:

- Không vì ai cả, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, xem thử Xà Thần có biết được tung tích của bốn Hoàng quyết không.

Xà Thần nói:

- Thánh Hoàng quyết theo Hiên Viên hoàng đế mà biến mất không thấy, vài ngàn năm nay không xuất hiện. Bá Hoàng quyết có một truyền nhân, hai mươi năm trước thiếu chút nữa đã tạo nên một tai kiếp khủng khiếp...

Khiếu Thiên kinh ngạc hỏi lại:

- Truyền nhân của Bá Hoàng quyết là ai đây?

Xà Thần đáp:

- Yêu Hoàng Liệt Thiên.

Khiếu Thiên kinh ngạc nói:

- Thì ra là y! Chuyện này sao có thể được, pháp quyết y tu luyện dường như là Thái Ất Bất Diệt, hoàn toàn không phải là Bá Hoàng quyết.

Xà Thần đáp:

- Bốn Hoàng quyết chỉ là một cách gọi chung chung, chia ra đại biểu cho bốn môn pháp quyết.

Khiếu Thiên kinh ngạc sững sờ nói:

- Nếu là như vậy, dứt khoát đừng gọi là bốn Hoàng quyết để tránh người ta bị hiểu lầm.

Dạ Mộ Bạch trả lời:

- Bốn Hòang quyết có một đặc điểm, có thể truyền lại cho đời sau, có quan hệ đến huyết thống. Lấy Yêu Hoàng Liệt Thiên làm ví dụ, con gái y vừa sinh ra đã có được sức mạnh thần thánh, đó là có quan hệ đến truyền đời bằng huyết mạch.

Khiếu Thiên nghi hoặc nói:

- Như lời của cô, Hiên Viên hoàng đế năm xưa nghe nói có ba ngàn cung phi mà vẫn bay lên chín tầng trời, như vậy ông ta chẳng phải có vài ngàn con gái, thế gian có vài ngàn truyền nhân của Thánh Hoàng quyết?

Dạ Mộ Bạch cười trả lời:

- Trước hết, Hiên Viên hoàng đế sử dụng ba ngàn cung nữ hoàn toàn không phải chuyện thực. Thứ đến, Thánh Hoàng quyết có thể truyền qua huyết thống, nhưng lại chỉ có thể truyền cho một người, còn Bá Hoàng quyết lại có thể truyền cho nhiều người.

Khiếu Thiên hỏi tiếp:

- Thế Ma Hoàng quyết và Tà Hoàng quyết cũng có thể truyền cho đời sau?

Dạ Mộ Bạch đáp:

- Đúng thế, đều có thể truyền lại. Nhưng theo ta biết được, Ma Hoàng quyết không hề có truyền lại đời sau, còn Tà Hoàng quyết thì ta không biết rõ ràng lắm muốn hỏi qua Xà Thần.

Khiếu Thiên kinh ngạc hỏi lại:

- Ma Hoàng quyết vì sao không truyền lại đời sau?

Dạ Mộ Bạch trả lời:

- Người truyền nhân của Ma Hoàng quyết chính là Xi Vưu, y đã chết trong tay của Hiên Viên hoàng đế, Ma Hoàng quyết từ đó thất truyền.

Khiếu Thiên nói:

- Té ra là như vậy, quả thật không nghe không biết được, vừa nghe đã dọa nhảy dựng. Còn lại Tà Hoàng quyết thì sao?

Dạ Mộ Bạch không đáp, đưa mắt nhìn Xà Thần.

Khẽ cau mày, Xà Thần trầm ngâm nói:

- Tà Hoàng quyết chính là quyết thần bí nhất trong bốn Hoàng quyết, bởi vì nó quá ẩn núp, vì thế rất ít người biết được. Theo ta hiểu, Tà Hoàng quyết bắt nguồn từ thời đại thượng cổ, đã từng vài lần lưu truyền vào nhân gian, nhưng cuối cùng không giải quyết được gì.

Dạ Mộ Bạch kinh ngạc nói:

- Như vậy, ngươi cũng không biết tung tích của Tà Hoàng quyết?

Xà Thần trả lời:

- Ngươi là Dạ Mộng công chúa, ngươi không biết được thì ta làm sao biết đây?

Dạ Mộ Bạch trầm ngâm trả lời:

- Ta đã từng suy tính qua một lần, nhưng kết quả rất kỳ quái, vì thế mới đến đây hỏi ngươi, không ngờ được ngươi cũng không biết.

Xà Thần khẽ lẩm bẩm:

- Nếu như ngươi thật sự muốn tìm kiếm, đừng ngại đi hỏi người khác.

Dạ Mộ Bạch hỏi lại:

- Ai?

Xà Thần đáp:

- Yến Sơn Cô Ảnh khách, có lẽ hắn biết.

Dạ Mộ Bạch khẽ trả lời:

- Người này ta có nghe qua rồi. Nghe nói hơi thần bí. Ta vừa hay muốn đi gặp hắn. Cáo từ thôi.

Xoay mình phất tay, lóe lên đi liền, Dạ Mộ Bạch mang Khiếu Thiên vội vàng ra đi.

Xà Thần không nói gì, chỉ yên lặng nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười mỉm kỳ dị.

Rời khỏi Xà Thần rồi, Dạ Mộ Bạch mang Khiếu Thiên nhảy vọt qua không gian, chớp mắt đã đến một thung lũng băng cách đó vài trăm dặm, gặp Yến Sơn Cô Ảnh khách đang một mình ở đó. Thấy vậy, Khiếu Thiên và Yến Sơn Cô Ảnh khách đều vô cùng kinh ngạc, cảm thấy sự thần bí của Dạ Mộ Bạch quả thật không cách nào tưởng tượng được. Nhìn Dạ Mộ Bạch, Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt kỳ quái, mơ hồ có vài phần cảnh giác, lạnh lẽo hỏi lại:

- Ngươi là ai?

Không chờ Dạ Mộ Bạch trả lời, Khiếu Thiên đỡ lời nói liền:

- Tại hạ là Khiếu Thiên, đây là Dạ Mộng công chúa Dạ Mộ Bạch, đến đây hoàn toàn không có ác ý.

Yến Sơn Cô Ảnh khách ánh mắt thất kinh, trầm giọng đáp lại:

- Té ra là người tộc Dạ Mộng, thất kính.

Dạ Mộ Bạch điềm nhiên nói:

- Không cần phải khách khí, nghe nói ngươi thần bí lắm, vì thế có một chuyện muốn hỏi.

Yến Sơn Cô Ảnh khách hỏi lại:

- Có chuyện gì đây?

Dạ Mộ Bạch đáp:

- Ta muốn hỏi tung tích của Tà Hoàng quyết, ngươi có biết không?

Yến Sơn Cô Ảnh khách khẽ biến sắc mặt, vọt miệng liền:

- Tà Hoàng quyết! Đó là một kỳ học thượng cổ thất truyền đã lâu, ngươi vì sao muốn tìm nó?

Dạ Mộ Bạch điềm nhiên trả lời:

- Rảnh rỗi không có chuyện gì, vì thế hỏi cho biết.

Yến Sơn Cô Ảnh khách khẽ cau mày, trầm ngâm nói:

- Tà Hoàng quyết có phần thần bí, hoàn toàn không phải người nào cũng có thể tu luyện được.

Dạ Mộ Bạch đáp:

- Ta biết, ta chỉ muốn hỏi qua tung tích của nó thôi.

Yến Sơn Cô Ảnh khách chần chừ một lúc, khẽ trả lời:

- Tà Hoàng quyết ở trên Băng Nguyên.

Dạ Mộ Bạch kinh ngạc nói:

- Ngươi khẳng định?

Yến Sơn Cô Ảnh khách khẽ gật đầu, coi như trả lời. Khiếu Thiên nghi ngờ nói:

- Băng Nguyên rộng lớn, toàn là băng tuyết, làm sao mới tìm ra được Hoàng quyết đó?

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:

- Có duyên không cần phải chạy tới lui, vô duyên chớ có cưỡng cầu.

Dạ Mộ Bạch hỏi lại:

- Có thể cho biết một phạm vi nào không?

Yến Sơn Cô Ảnh khách trả lời:

- Trong phương viên ngàn dặm của Đằng Long cốc, còn lại bản thân ngươi tự suy nghĩ.

Dạ Mộ Bạch không nói gì, cau chặt đôi mày đẹp, suy tư chìm vào trầm mặc.

Khiếu Thiên nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách, khẽ bảo:

- Nghe nói ngươi và Lâm Phàm, Linh Hoa có quan hệ rất tốt, đã từng vì bọn họ mà ra tay nghênh chiến Thái Huyền Hỏa Quy.

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:

- Đó chính là duyên số, ý trời khiến ra vậy.

Khiếu Thiên nói:

- Cho dù như thế nào, đều phải cảm tạ ngươi, chính ngươi đã cứu mọi người.

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:

- Không cần phải đa tạ ta, muốn tạ ơn thì tạ ơn Lâm Phàm và Linh Hoa, đây là ta thiếu nợ bọn họ.

Khiếu Thiên nói:

- Bây giờ Thái Huyền Hỏa quy đã xuôi Nam vào trung thổ, ngươi có dự tính thế nào đây?

Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt khẽ biến, cô độc đáp:

- Lưu lạc khác chân trời, coi bốn biển là nhà.

Khiếu Thiên nghi hoặc nói:

- Nếu như coi bốn biển là nhà, ngươi vì sao vẫn cứ ở mãi Băng Nguyên, không chịu rời đi?

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:

- Ta sẽ rời đi, chỉ là thời cơ còn chưa đến. Nơi này còn có những nguyện vọng ta chưa làm được.

Khiếu Thiên ngạc nhiên hỏi lại:

- Nguyện vọng? Yến Sơn Cô Ảnh khách bật cười cô độc, hoàn toàn không đáp lại.

Lúc này đây, Dạ Mộ Bạch đột nhiên ngửng đầu nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách, hỏi lại:

- Ngươi nói có phải là Thiên Nữ phong không?

Yến Sơn Cô Ảnh khách ánh mắt khẽ lay động, sửng sờ một chốc rồi gật đầu đáp:

- Không sai, chính là Thiên Nữ phong.

Khiếu Thiên vẻ mặt nghi hoặc, hỏi lại:

- Tại sao là Thiên Nữ phong?

Dạ Mộ Bạch đáp:

- Tà Hoàng quyết nếu ở Thiên Nữ phong, thế thì ông đi đến đó báo cho Mẫu Đơn, bảo cô ta nói lại với Thiên Lân nhớ phải tìm cho ra Tà Hoàng quyết, chuyện đó quan hệ đến hạnh phúc của Thiên Lân.

Khiếu Thiên nghi ngờ nói:

- Hạnh phúc?

Dạ Mộ Bạch trả lời:

- Chớ có hỏi quá nhiều, đi đi.

Khiếu Thiên khẽ gật đầu, sau đó liền lóe lên đi liền, biến mất không còn thấy bóng dáng. Nhìn Dạ Mộ Bạch, Yến Sơn Cô Ảnh khách hỏi lại:

- Ngươi dường như có chuyện muốn nói?

Dạ Mộ Bạch đáp:

- Ngươi nói cho ta tung tích của Tà Hoàng quyết, ta cho ngươi một kiến nghị, coi như là trả ơn.

Yến Sơn Cô Ảnh khách hiếu kỳ hỏi lại:

- Kiến nghị như thế nào?

Dạ Mộ Bạch đáp:

- Kết quả định sẵn ngươi không cách nào cứu vãn được, nhưng ngươi có thể trước khi kết thúc mọi chuyện, thay đổi sinh hoạt của bọn họ, thỏa mãn tâm nguyện to lớn nhất cả đời của bọn họ, cũng coi như là một loại đền bù.

Yến Sơn Cô Ảnh khách trầm ngâm, rồi nói:

- Thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ? Ngươi chính là nói ...

Bật cười điềm đạm, Dạ Mộ Bạch trả lời:

- Đó là một phần lễ vật, cần phải tự ngươi mở miệng.

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:

- Ta sợ phần lễ vật này khiến bọn họ càng thêm khó chịu đựng được.

Dạ Mộ Bạch nói:

- Có một loại hạnh phúc, cho dù ngắn ngủi tạm thời cũng từng là có được. So với chưa bao giờ có được thì đó là một loại hạnh phúc.

Yến Sơn Cô Ảnh khách chấn động thân thể, chầm chậm gật đầu đáp:

- Có lẽ ngươi nói đúng, đây là điều duy nhất ta có thể làm cho bọn họ.

Dạ Mộ Bạch cười cười, nhẹ nhàng bảo:

- Ngươi từ từ mà suy tính, ta đi trước đây.

Âm thầm biến mất, đi không tung tích.

Yến Sơn Cô Ảnh khách hờ hững bất động, yên yên lặng lặng nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt phức tạp, trong ánh mắt toát ra khổ sở nhàn nhạt. Thời gian từ từ trôi qua, không biết đã bao lâu rồi, Yến Sơn Cô Ảnh khách động đậy thân thể, sau đó liền lóe lên đi liền, biến mất vào trong gió tuyết...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.