Thất Giới Hậu Truyện

Chương 850: Thánh sứ Trần Huyền – Phần 4



Tung mình hạ xuống, Trần Huyền hai chân đạp tấn tí ngọ, hai tay từ từ giơ cao lên, dường như oán khí vô cùng đang nhắm thẳng lên trời để phát tiết. Thiên Lân đối với chuyện này có phần không hiểu. Hắn vừa bố trí thêm thật nhiều kết giới phòng ngự mạnh mẽ, vừa chăm chú quan sát động tĩnh của Trần Huyền. Ban đầu, Trần Huyền bên người có gió nhẹ nổi lên, nhưng chỉ chớp mắt sau, gió nhẹ đã biến thành cuồng phong thổi cho mái tóc dài của y dựng đứng hẳn lên, phối hợp với vẻ mặt của y thì giống như một nữ quỷ. Cảnh tượng này kéo dài một chốc, vào lúc Thiên Lân còn đang nghi hoặc không hiểu được, một tình hình bất ngờ khiến cho Thiên Lân biến hẳn sắc mặt, ánh mắt toát ra một sự kinh hãi vô cùng. Té ra, vào thời khắc đó, ngọn núi dưới chân của Trần Huyền xuất hiện sự khác thường, cây cối hoa cỏ đầy núi lập tức khô héo đi, hơn nữa còn dùng tốc độ nhất định khuếch tán khắp ra chung quanh.

Theo phạm vi khô héo của cây cỏ càng lúc càng lớn, sắc mặt của Trần Huyền càng lúc càng tốt, khí thế trên người càng lúc càng mạnh mẽ, mơ hồ khiến cho người ta cảm giác không sao chống cự được. Ý thức được tình hình không ổn, Thiên Lân lập tức quát lên:

- Pháp quyết của ngươi là gì đây, không ngờ lại quỷ dị như vậy?

Gương mặt phái nữ của Trần Huyền toát ra một nụ cười âm độc, hiểm ác đáp:

- Quên nói cho ngươi biết, ta chính là người duy nhất thân kiêm đủ chính tà pháp quyết trong môn hạ Cửu Hư, đây chính là độc môn tuyệt kỹ của ta – Xích Địa Thiên Lý.

Dứt lời, cánh tay giơ cao của Trần Huyền phất thẳng tới trước, phát xuất một cơn sóng chấn động, lập tức đánh nát cây cỏ khô héo, phát xuất ánh lửa rực rỡ đốt cháy bừng bừng. Một khu vực lửa đỏ bao trùm phạm vi vài chục dặm với trung tâm là Trần Huyền xuất hiện trước mắt của Thiên Lân, tình cảnh còn thể hiện thực sự mấy phần ý nghĩa ngàn dặm khô héo (Xích Địa Thiên Lý).

Thấy tình hình này, Thiên Lân khẽ hừ một tiếng, quát lên:

- Hay cho một Xích Địa Thiên Lý, đáng tiếc ngươi quên rằng ta chính là thần Băng Nguyên.

Ý niệm thoáng động, Băng Thần quyết lập tức phát xuất, trong khoảnh khắc đã tiêu diệt ngọn lửa bừng bừng trong khu vực phương viên vài chục dặm. Trần Huyền gầm giận một tiếng, bắn mình lên cao, hai tay múa lên đan chéo, chiêu thức quái dị xem ra có phần không được tự nhiên, nhưng vẻ mặt của y lại vô cùng nghiêm túc.

Thiên Lân không dám sơ ý, lại thi triển ra Ảo Diệt Tuyệt Sát, tay phải năm ngón hiện lên ánh sáng rực rỡ, đang dần dần thu nhỏ hội tụ lại, ngưng kết thành một quả cầu năng lượng ánh sáng. Lần này, vì tiêu diệt lập tức địch nhân, Thiên Lân sử dụng tất cả sức mạnh ngoại trừ Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí, Thiên Cực Chi Quang, Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát, trộn lẫn lại thành một công kích cực mạnh cương mãnh bá đạo, không gì chống được, không thể né tránh.

Vừa thấy động tác của Thiên Lân, Trần Huyền liền nhớ lại những điều đã gặp trước đây, trong lòng biết thắng bại quan trọng ở hành động này, lập tức rống lên điên cuồng, tay phải múa lên đánh ra một chưởng, một bóng chưởng đen ngòm đón gió bành trướng, trong quá trình tiến lên thì màu sắc đang dần dần nhạt đi, xem ra giống như lực sau đó không theo kịp, khiến cho người ta cảm giác đầu voi đuôi chuột. Thấy vậy, Thiên Lân không dám sơ ý, tay phải nắm chặt thành quyền, sức mạnh Ảo Diệt Tuyệt Sát lập tức dung hợp lại, theo sự khống chế của Thiên Lân đánh ra một quyền, đón lấy bóng chưởng kia của Trần Huyền. Lần này, Ảo Diệt Tuyệt Sát của Thiên Lân có phần kỳ lạ, không giống như trước đây dùng ý niệm khống chế vị trí cụ thể, mà dùng phương thức nắm quyền để triển khai một chiêu cứng đấu cứng. Thời điểm này, Thiên Lân hoàn toàn không sáng suốt, nhưng lại thể hiện một quyết tâm phân cao thấp giữa hắn với Trần Huyền.

Chớp mắt, quyền kình rực rỡ và dấu chưởng màu sắc đang nhạt đi gặp nhau, hai bên lập tức kích hóa sản sinh sóng ánh sáng chuyển động rất nhanh, từ đó phát nổ, hơn nữa còn thẩm thấu lẫn vào nhau, xông thẳng đến mục tiêu chọn lựa. Ở điểm giao nhau, những vụ nổ dày đặc không ngừng vang lên. Nhưng trong những âm thanh nổ tung, Ảo Diệt Tuyệt Sát của Thiên Lân thông qua dấu chưởng đánh trúng vào kết giới hộ thể của Trần Huyền, dấu chưởng của Trần Huyền cũng thấm qua quyền kình của Thiên Lân đến chạm vào trên kết giới phòng ngự quanh mình của hắn. Như vậy, công kích của hai bên đồng thời đánh trúng địch nhân, sức hủy diệt đáng sợ của chúng lập tức nổ tung, hình thành giữa không trung hai vùng sương đen ngòm bao trùm lấy Trần Huyền và Thiên Lân.

Do lần này hai bên đều muốn dùng một chiêu lấy mạng, sức công kích của nó cực mạnh, sức phá hủy cực lớn, cơ hồ vượt quá sức tưởng tượng, lập tức tạo thành thương tổn rất lớn cho hai người giao chiến. Ở trung tâm vụ nổ, tình cảnh Thiên Lân bất lợi, kết giới phòng ngự quanh mình nhanh chóng vỡ nát, ép cho hắn phải toàn lực phòng ngự, không ngừng chuyển biến tần suất kết giới phòng ngự, đáng tiếc vẫn không có hiệu quả chút nào, chớp mắt đã bị dấu chưởng đó kích phá, thân thể bị đả kích đáng sợ. Thời khắc đó, chưởng lực do Trần Huyền phát ra đánh trúng vào trên người của Thiên Lân, mang theo khí tức tử vong, lập tức đột phá được phòng tuyến của Thiên Lân, tiến vào trong cơ thể của hắn, điên cuồng phá hủy kinh mạch của Thiên Lân, nuốt chửng lấy các loại chân nguyên trong người của Thiên Lân, trực tiếp đẩy hắn vào chỗ chết.

Đối mặt với tình hình này, Thiên Lân kinh hãi giận dữ vô cùng, nhớ lại những trải nghiệm khi gặp phải Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát lúc trước, lập tức thúc động Thiên Tượng Vô Thường, nhờ vào sức mạnh Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí để triển khai ngăn chặn toàn diện. Rất nhanh chóng, luồng sức mạnh quỷ dị đó khi đối mặt với Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí đã phải dừng bước, hai bên sau một hồi giằng co dây dưa, cuối cùng luồng sức mạnh quỷ dị đó bị Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí nuốt chửng, hóa giải được nguy cơ cho Thiên Lân.

Bên này, Trần Huyền khi đối mặt với Ảo Diệt Tuyệt Sát của Thiên Lân cũng triển khai toàn lực phòng ngự, ý đồ ngăn cản nó đến gần, kết quả lại hoàn toàn không được như ý. Vốn dĩ, Ảo Diệt Tuyệt Sát của Thiên Lân cương mãnh vô cùng, chính là một sự vận hành rất nhanh của chân nguyên, dung hợp hơn chục loại sức mạnh khác nhau, hơi đụng vào sẽ phát nổ, vì thế ngoại trừ né tránh ra thì căn bản không có phép phá giải nào khác. Hiện nay, Trần Huyền dùng kết giới phòng ngự, ý đồ mạnh mẽ ngăn cản quả cầu năng lượng Ảo Diệt Tuyệt Sát đến gần, như vậy chắc chắn chẳng khác gì mang lửa thiêu mình, chỉ chớp mắt đã khiến phát nổ, sức mạnh tích lũy của nó tầng tầng khuếch tán, sau khi nổ tung kết giới phòng ngự của Trần Huyền thì vẫn tiếp tục phát huy uy lực, tạo nên uy hiếp trí mạng với y.

Vụ nổ liên tục phủ mất tiếng kêu thảm của Trần Huyền, cũng nuốt chửng lấy cơ thể huyết nhục của y, trọng thương nguyên thần của y. Thời khắc đó, Trần Huyền trong lòng đầy cừu hận, phát xuất tiếng gào thét đứt gan đứt ruột, dường như muốn lưu giữ cái gì đó, đáng tiếc mọi thứ đã quá trễ rồi. Chốc lát sau, vụ nổ dần dần ngừng lại, gió núi thổi tan sương khói tan đi, để lộ ra thân thể của Thiên Lân và nguyên thần của Trần Huyền.

Cách nhau vài trượng, Thiên Lân chăm chú nhìn Trần Huyền, trong mắt toát ra vài phần sát khí. Trần Huyền tức giận trừng Thiên Lân, trong ánh mắt đầy cừu hận. Một lời không nói ra, bốn mắt nhìn nhau. Hai người cứ thế yên yên lặng lặng nhìn nhau, ai cũng không muốn phát vỡ bình tĩnh khó có. Rất nhanh, mọi thứ trôi qua, Thiên Lân khuôn mặt tái nhợt khôi phục một chút tươi tắn, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng tàn khốc. Trần Huyền phát hiện được tình hình này, hận thù nói:

- Hôm nay coi như ngươi số hên, lần tới gặp lại ta chắc chắn lấy mạng chó của ngươi.

Thiên Lân cười lạnh đáp:

- Cơ hội khó có như vậy, ngươi cho là ta sẽ tha cho ngươi còn sống ra đi sao?

Tay phải giơ cao, Thiên Lân trong mắt sát khí bức người.

Trần Huyền tâm thần chấn động, lập tức lóe lên đi liền, giữa không trung truyền lại thanh âm bất cam của y.

- Thiên Lân, lần tới gặp lại chính là ngày ngươi bỏ mạng.

Thiên Lân tức giận, hận thù đáp:

- Lần tới gặp lại, ta nhất định khiến cho ngươi bị diệt cả hồn xác!

Thanh âm phẫn nộ theo gió bay đi, Thiên Lân lại lơ lửng tại chỗ, rất lâu sau vẫn chưa hề chuyển động. Té ra, trong trận chiến vừa rồi thì Thiên Lân cũng bị thương rất nghiêm trọng, tuy có phần chiếm thế thượng phong, lại cũng bị thương tổn nguyên khí rất nặng.

Rất lâu sau, khuôn mặt Thiên Lân khôi phục hồng nhuận, cúi đầu nhìn xuống ngọn núi dưới chân đã trụi lủi, trong lòng không khỏi thở dài. Thu lại tầm mắt, Thiên Lân liếc bầu trời, sau đó tung mình đi thẳng phía Bắc, bay thẳng đến Băng Nguyên.

Lần này, Thiên Lân chọn bay trên không trung, trên đường đi thu lại khí tức, hơn nữa còn thừa cơ trị thương, tùy lúc đề phòng phát sinh bất ngờ. Rất rõ ràng, chuyện Trần Huyền trước đây đã tạo thành đả kích không nhỏ cho Thiên Lân, khiến cho hắn trở nên cẩn thận vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.