Thất Giới Hậu Truyện

Chương 854: Song trọng trở tiệt - Ngăn trở hai lần – Phần 4



- Ngươi là Thiên Lân?

Hai bóng đen đồng thời mở miệng, thanh âm tương tự, nghe ra có phần quái dị.

Thiên Lân cười lạnh đáp:

- Không sai, ta chính là người mà các ngươi đang đợi.

Bóng đen cùng trả lời:

- Hoan nghênh đến đất của tử vong, chúng ta chính là Điệp Ảnh Song Tà.

Thiên Lân hừ khẽ nói:

- Điệp Ảnh Song Tà? Địa Ngục sứ giả Phong U và các ngươi có quan hệ thế nào?

Bóng đen đáp:

- Phong U là Địa Ngục sứ giả, chúng ta là Địa Ngục Tử Thần.

Thiên Lân cười lạnh nói:

- Như vậy, các ngươi đều là môn hạ của phái Cửu U, thuộc quyền quản lý của Cửu U Minh Vương?

Bóng đen trả lời:

- Ngươi cũng có thể hiểu như vậy được.

Thiên Lân hỏi lại:

- Trong đêm tuyết chờ đợi, chỉ để đưa ta đi một đoạn đường?

Bóng đen trả lời:

- Đây là vinh dự của ngươi.

Thiên Lân cười giận đáp:

- Lời nói này cũng đã được Cửu Hư thánh sứ nói, đáng tiếc y đã không được như ý.

Bóng đen trả lời:

- Đó bởi vì hắn đã chọn sai thời điểm. Đây mới là thời điểm tốt nhất để giết ngươi.

Thiên Lân gằn giọng nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì các ngươi ngại gì mà không thử, xem đêm nay ai chết trong tay ai.

Bóng đen đáp:

- Không cần phải lo lắng, thắng bại sinh tử chút nữa sẽ biết.

Dứt lời, bóng đen lóe lên ập đến, từ hai bên giáp kích, hệt như hai bóng quỷ xông thẳng đến người của Thiên Lân.

Bật cười lạnh một tiếng, Thiên Lân không né không tránh, trong lúc tâm niệm biến chuyển, một ý niệm quyết giết vô hình phá không ập đến lập tức đánh trúng vào hai bóng đen. Hai bóng đen không hề cảm giác chút nào, tiếp tục bay thẳng đến Thiên Lân. Còn Thiên Lân thì thân thể run lên, bị hai luồng sức mạnh ý niệm vô hình đáng sợ đánh trúng, khuôn mặt anh tuấn thoáng cái đã tái nhợt hẳn.

Gầm giận một tiếng, Thiên Lân không biết tại sao, nhìn bóng đen đang ép sát đến, tay phải đảo chuyển, làn kiếm dày đặc phá không bay ra bắn thẳng đến hai bóng đen. Bóng kiếm lóe lên, kiếm khí vô hình. Khi làn kiếm của Thiên Lân đánh trúng vào hai bóng đen kia, thân thể của Thiên Lân lại lần nữa bị vô số kình khí nhỏ bé mà sắc bén đánh trúng, kết giới hộ thể thiếu chút nữa đã vỡ tan. Chỉ trong chốc lát, Thiên Lân đã bị hai lần tập kích kỳ quái, trong lòng còn chưa hiểu rõ được chuyện này là thế nào, hai bóng đen đã phóng thẳng đến người Thiên Lân, hệt như những bóng quỷ xuyên qua thân thể Thiên Lân, bay thẳng về phía sau lưng của Thiên Lân. Khi hai bóng đen xuyên qua được thân thể của Thiên Lân, hai luồng sức mạnh âm u lập tức tác dụng lên người của Thiên Lân, hệt như những độc tố nuốt chửng lấy kinh mạch của hắn, muốn chiếm lấy thân thể của Thiên Lân. Thời khắc đó, Thiên Lân hai lần bị thương, thương thế không nhẹ, phòng ngự không khỏi yếu đi, lập tức bị luồng sức mạnh âm u đó đánh bị thương, tình cảnh vô cùng bất lợi. May mà tu vi của Thiên Lân kinh người, thân kiêm pháp quyết chính tà, nhanh chóng dùng chân nguyên liệt hỏa cực dương cực cương phản kích lại, không những hiệu quả ngăn trở còn dần dần xua tan được luồng sức mạnh âm u trong cơ thể đó.

Xoay mình, Thiên Lân tức giận trừng hai bóng đen, trong ánh mắt toát ra vẻ nặng nề. Một bóng đen chăm chú nhìn vẻ mặt của Thiên Lân, cười âm hiểm nói:

- Mùi vị thế nào, có muốn thử qua thêm lần nữa không?

Thiên Lân hừ giận trả lời:

- Ta vẫn còn đứng nơi này.

Bóng đen còn lại nói:

- Như vậy, chúng ta lại thử thêm lần nữa.

Tung mình bay lên, hai bóng đen lại dùng động tác giống hệt như trước kia, nhắm thẳng vào người Thiên Lân xông đến, cứ hệt như bóng quỷ vồ lấy Thiên Lân. Thiên Lân thấy vậy ánh mắt khẽ biến, tình cảnh trước kia còn rõ mồn một trước mắt, trong lòng lập tức nâng cao cảnh giác. Do không hiểu nổi phương thức tấn công của địch nhân, Thiên Lân trước tiên bố trí tầng tầng lớp lớp phòng ngự. Sau đó, Thiên Lân thúc động sức mạnh Linh Phách, vừa thăm dò tình hình của bóng đen, vừa quan sát động tĩnh quanh mình. Khi hai bóng đen ép gần đến, Thiên Lân múa lên tay phải, Tàn Tình kiếm tuy chưa ra khỏi vỏ, nhưng làn kiếm vẫn sắc bén đến kinh người.

Bóng kiếm lóe lên, đánh trúng giữa bóng đen. Nhưng tình hình cũng hệt như trước lại xuất hiện lần nữa, Thiên Lân lại bị vô số kình khí nhỏ bé mà sắc bén tập kích, thiếu chút nữa bị phá vỡ mất kết giới phòng ngự. Đối mặt với làn kiếm của Thiên Lân, bóng đen không thèm để ý đến, ngược lại còn phát xuất tiếng cười âm hiểm đắc ý, nghe qua thật là chói tai. Chớp mắt, bóng đen đã xuyên qua thân thể Thiên Lân, luồng sức mạnh âm u quen thuộc lại bao trùm lấy Thiên Lân, điên cuồng xâm nhập vào thân thể của hắn. Gầm nhẹ một tiếng, toàn thân Thiên Lân lóe lên ánh Phật, ánh vàng rực rỡ hệt như lửa đỏ thiêu đốt lấy luồng sức mạnh âm u, nhanh chóng xua tan sức mạnh âm u, giải trừ được nguy cơ.

Lần thứ hai giao chiến, Thiên Lân vẫn lỗ lả như cũ, điều này trước đó hắn chưa từng nghĩ được. Xoay mình, Thiên Lân vẻ mặt quái dị, ánh mắt nặng nề nhìn về hai bóng đen trước mặt, trong lòng suy nghĩ vấn đề của mình.

Bật cười ha hả, một bóng đen nói:

- Hai lần giao đấu, ngươi đã bị thương không nhẹ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?

Thiên Lân hừ lạnh đáp:

- Chớ có đắc ý, mới đầu giao tranh ta còn chưa hiểu được chi tiết của các ngươi nên mới lỗ vốn như vậy.

Bóng đen kia nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì thử thêm một lần nữa, để cho ngươi hiểu được chúng ta thêm sâu sắc.

Giữa không trung bổ nhào xuống, hai bóng đen một trái một phải hệt như cơn lốc xoáy nhắm thẳng đến thân thể Thiên Lân.

Ánh mắt khẽ động, Thiên Lân lại chọn lựa phòng ngự, toàn thân ánh Phật khởi động, ánh vàng kim rực rỡ tỏ ra càng thêm phần rõ ràng trong màn đêm bão tuyết. Bật cười âm hiểm, hai bóng đen nhập vào cơ thể mà ra, xuất hiện ở sau lưng của Thiên Lân, tất cả tụ lại một nơi. Tại chỗ, Thiên Lân không nhúc nhích chút nào, ánh Phật toàn thân vào thời khắc bóng đen xuyên qua lập tức giảm yếu đi, sau đó lại từ từ tăng trở lại.

Từ từ xoay mình lại, Thiên Lân nhìn hai bóng đen, cơn tức giận trên mặt đã từ từ biến mất, mà thay vào đó là vẻ tự tin bình tĩnh sau khi đã hiểu ra.

- Đây chính là tuyệt kỹ chiến thắng theo tên hiệu Địa Ngục Tử Thần mà các ngươi tự xưng phải không?

Bóng đen hỏi ngược lại:

- Tuyệt kỹ thế nào?

Thiên Lân cười lạnh đáp lại:

- Dùng đạo của người trả cho người, gậy ông đập lưng ông?

Bóng đen còn lại hỏi liền:

- Sao có thể thấy được?

Thiên Lân hừ giọng đáp:

- Ba lần giao đấu lẽ nào còn chưa đủ để thuyết minh tất cả.

Bóng đen mở miệng đầu tiên nói liền:

- Như vậy cũng không thấy được.

Thiên Lân đáp:

- Lần đầu tiên giao đấu, ta đã bị liên tục ba lần công kích, trong đó lần công kích thứ nhất rất đặc biệt, đó là sát niệm vô hình mà ta phát xuất ra, khi đánh trúng các ngươi lại phản tác dụng lên người của ta. Khi đó ta không hiểu rõ ràng, lại múa kiếm phản kích, làn kiếm dày đặc xuyên qua thân thể các ngươi, kết quả lại đánh trúng vào phòng ngự hộ thể của ta. Hai lần công kích đều xuất phát từ bản thân ta. Chỉ có lần thứ ba, khi các ngươi xuyên qua, sức mạnh thuộc tính âm u kia mới là công kích mà các ngươi thật sự phát động. Lần thứ hai giao đấu, ta chỉ phát xuất một lần tiến công, lại bị hai lần tập kích, tình hình cũng giống hệt như lần giao đấu thứ nhất, ta liền thấy kinh ngạc. Đợi đến lần thứ bao giao đấu, ta căn bản không hề ra tay, lần này chỉ chịu một lần công kích, thuộc tính của nó lại âm u chính là sức mạnh Cửu U trên người của các ngươi.

Nghe qua những phân tích của Thiên lân, một bóng đen cười âm hiểm nói:

- Xem ra ngươi vẫn còn thông minh một chút, chỉ trong ba chiêu đã tinh thông tuyệt kỹ dùng gậy ông đập lưng ông của chúng ta. Nhưng cho dù là như vậy, ngươi có thể làm gì được đây, ngươi vĩnh viễn đều ở tình trạng kém thế, bất kỳ công kích nào cũng đều không có tác dụng với chúng ta, ngươi chỉ có thể phòng ngự mãi mãi, cho đến khi ngươi sức cùng lực kiệt mà thôi.

Thiên Lân cười lạnh đáp lại:

- Như vậy thì chưa chắc.

Bóng đen cười quỷ dị nói:

- Phải vậy không? Thế thì ngươi hãy nói nghe thử.

Thiên Lân tròng mắt khẽ động, trong lòng đang suy tính có cần thiết phải nói rõ ràng tất cả không.

Thấy Thiên Lân không nói gì, bóng đen còn lại trào phúng:

- Thế nào, còn chưa nghĩ ra được phép ứng phó phải không?

Thiên Lân nghe vậy chân mày nhướng cao, hừ lạnh nói:

- Chớ có cuồng vọng, muốn đối phó với đạo dùng gậy ông đập lưng ông của các ngươi rất là đơn giản, chỉ cần ta không tiến công, các ngươi có dùng đến tuyệt kỹ của mình thì cũng giống như thùng rỗng kêu to mà thôi.

Bóng đen cười nói:

- Nếu ngươi không tiến công, thế thì làm sao đối phó với chúng ta?

Thiên Lân đáp:

- Các ngươi đến từ Cửu U, trên người có thuộc tính hắc ám, sợ nhất chính là khí thần thánh. Ta chỉ cần thi triển ánh Phật thần thánh liền có thể luyện hóa được các ngươi.

Bóng đen hừ lạnh trả lời:

- Nghe qua cũng không tồi, đáng tiếc chúng ta lại không thể cứ đứng yên ở đây mặc cho ngươi làm phép công kích.

Thiên Lân âm hiểm nói:

- Có nhiều khi, rất nhiều chuyện đều không phải các ngươi muốn là được.

Dứt lời, toàn thân Thiên Lân ánh Phật rực rỡ, ánh sáng mạnh mẽ của nó lập tức bao trùm khu vực phương viên lên vài dặm, hình thành một kết giới đặc thù, bao trùm lấy hai bóng đen vào trong đó.

Đối mặt với Phật pháp cực thánh của Thiên Lân, hai bóng đen tỏ ra có phần nóng nảy bất an, rõ ràng bọn họ là môn hạ Cửu U, bản chất rất bài xích sức mạnh Phật pháp thuộc tính quang minh này. Khẽ quát một tiếng, hai bóng đen quay lại tựa lưng vào nhau, thân thể chuyển biến giữa không trung, hóa thành một cột gió đen ngòm xông thẳng lên trời, chỉ chốc lát đã va chạm vào trên kết giới ánh Phật đó. Thiên Lân thân thể chấn động, thấy cột gió thế đi hung hăng, khí thế rất có vẻ phá vách mà ra, lập tức muốn phát động công kích để ngăn trở. Nhưng vào thời khắc Thiên Lân sắp sửa ra tay, hắn đột nhiên nghĩ đến việc địch nhân thiện nghệ đạo dùng gậy ông đập lưng ông, lập tức hắn áp chế ý niệm công kích trong đầu, thay vào đó đổi thành tung mình bay lên, chuyển cả kết giới ánh Phật đó bay thẳng lên cao. Như vậy, quả cầu ánh sáng khổng lồ kia bay lên khỏi mặt đất, xông thẳng lên trời cao trong bão tuyết, thêm mấy phần rực rỡ cho đêm tuyết rơi.

Phát hiện được cử động của Thiên Lân, Điệp Ảnh Song Tà đột nhiên chuyển hẳn phương hướng, giữa không trung đảo chuyển ngược xuống mặt đất, mục đích muốn phá vây rất rõ ràng. Thiên Lân khẽ cau mày, đối mặt với tình thế như vậy, trong lòng suy nghĩ rất nhanh, lập tức thi triển Thiên Tượng Vô Thường, dùng ánh sáng thần thánh của Phật pháp bố trận ngăn lại, lập tức bố trí được ba mươi sáu trận pháp, tầng tầng lớp lớp vây lấy khu vực lân cận. Cứ như vậy, cột gió do Điệp Ảnh Song Tà tạo thành trong quá trình hạ xuống nhanh chóng bị trận pháp vây khốn quấy nhiễu, rơi vào cục diện bất lợi.

Vây được địch nhân rồi, Thiên Lân không dám sơ ý, bắt đầu toàn tâm toàn lực thúc động thánh pháp của Phật môn, dùng ánh Phật để luyện hóa đôi địch nhân quỷ bí này. Theo sự tập trung ý chí của Thiên Lân, kết giới Phật pháp bốn bề càng lúc càng mạnh mẽ, ánh sáng rực rỡ của nó mang theo sức mạnh từ bi của nhà Phật, bắt đầu luyện hóa tất cả mọi sức mạnh tà ác của thế gian.

Cảm nhận được uy hiếp của Phật pháp, Điệp Ảnh Song Tà kinh hãi giận dữ vô cùng, sau khi cố gắng đột phá vòng vây không kết quả, cuối cùng chọn lựa bỏ chạy. Điệp Ảnh Song Tà xoay tròn rất nhanh, cột gió màu đen do tốc độ quá nhanh nên tạo thành hiện tượng thế giới bị uốn vặn ở khu vực quanh đó, một số khe hở không gian thời gian nhỏ bé lập tức sinh ra. Thừa cơ này, Điệp Ảnh Song Tà lóe lên đi liền, rời khỏi từ khe hở thời gian không gian đó mà đi, thoát khỏi công kích của Thiên Lân.

Hừ khẽ một tiếng, Thiên Lân biến chuyển pháp quyết trong cơ thể, Phong Thần quyết lập tức vá lại khe hở thời gian không gian kia, bốn bề lập tức khôi phục bình thường trở lại.

Thu lại pháp quyết, Thiên Lân lơ lửng giữa không trung, vừa hấp thu sức mạnh băng tuyết để trị thương, vừa để ý đến động tĩnh chung quanh.

Chốc lát sau, Thiên Lân sau khi xác nhận địch nhân đã rời đi rồi, lúc này mới buông lỏng cảnh giác, có phần nghi hoặc lên tiếng:

- Lần này quay về, trước thì gặp phải Cửu Hư thánh sứ Trần Huyền, sau lại gặp phải kiếm khách trung niên kia, bây giờ lại là Điệp Ảnh Song Tà của phái Cửu U, lẽ nào đây chính là trùng hợp mà thôi? Nếu không phải là trùng hợp, thế thì ba nhóm người gặp phải có liên hệ thế nào đây? Còn nữa, Điệp Ảnh Song Tà kia vì sao vội vàng rời đi, lẽ nào bọn chúng chỉ biết có đạo dùng gậy ông đập lưng ông mà thôi? Nếu là như vậy, bọn chúng tự xưng Địa Ngục Tử Thần dường như có phần nói quá sự thực.

Một loạt những chuyện liên tục phát sinh, để lại cho Thiên Lân rất nhiều nghi hoặc, nhất thời căn bản không tìm ra được chút đầu mối, cũng khó mà giải thích được. Chuyến đi trung thổ này, vài ngày trở về, Thiên Lân đã trải qua không ít chuyện, cũng gặp nhiều lần tập kích. Điều này khiến cho Thiên Lân vô hình chung trưởng thành rất nhiều, cũng học được không ít thứ. Lần này quay về, Thiên Lân chỉ vì tìm kiếm một thứ đồ vật, nhưng chờ đợi hắn lại là một trận tai ách khác. Thiên Lân có năng lực ngăn cơn sóng dữ, hóa giải nguy cơ hay không, mọi thứ còn phải cần thời gian để khai mở …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.